Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47: Cuộc hẹn

"cậu vất vả rồi!" bất chợt, Điền Chiêu Mân mỉm cười nhìn Kim Thái Hanh.

Một nam nhân nghiêm túc như Kim Thái Hanh lại chấp nhận vì Điền Chính Quốc mà sinh ra tiểu bảo bảo này, vượt qua chướng ngại tâm lý cũng thật không dễ dàng gì.

"không sao, Tĩnh nhi cũng là con của tôi mà!" Kim Thái Hanh lắc đầu cười nhẹ.

"lúc trước nghe bảo Kim Tử An lấy cắp tài liệu cơ mật của Willsuns, cậu đứng ra gánh tội giúp cậu ta?" Điền Chiêu Mân bâng quơ hỏi.

"nói ra cũng thật ngại, bảo là đi trả nợ... cuối cùng lại đến công ty không được mấy ngày...." Kim Thái Hanh gãy gãy đầu ngượng ngùng.

"hai đứa đã là quan hệ gì rồi còn nhắc đến nợ?" Điền Chiêu Mân vờ cau mày "không được nói bản thân nợ Điền gia nữa, một Tĩnh nhi kháu khỉnh còn không đủ bỏ qua mọi chuyện sao?"

Hai má Kim Thái Hanh bỗng nhiên nóng lên, rất ngại khi cùng nữ nhân bàn đến việc này.

"định bao giờ kết hôn?" Điền Chiêu Mân lại hỏi thẳng.

"...." Kim Thái Hanh cảm thấy chị em bọn họ thật sự rất giống nhau, toàn hỏi những điều khiến người ta ngượng muốn chết.

Đang không biết phải trả lời thế nào, cửa phòng đột nhiên mở ra.

"chị? Sớm vậy?" Điền Chính Quốc dường như không biết Điền Chiêu Mân về sớm hơn dự định, có chút giật mình.

"ừ, về sớm để xem cậu chăm sóc Thái Hanh thế nào." Điền Chiêu Mân chép chép miệng "cũng không tệ, được đấy!"

"còn chờ chị nói sao?" Điền Chính Quốc giật giật khóe miệng, tiến đến ngồi cạnh Kim Thái Hanh.

"mà này, khi nào kết hôn?" Điền Chiêu Mân lại trưng ra bộ mặt tò mò nhìn hai người bọn họ.

"tạm thời vẫn chưa tính đến, Tĩnh nhi chỉ vừa sinh được hơn một tuần, một thời gian nữa đi!" Điền Chính Quốc vừa nói vừa nắm chặt tay người bên cạnh.

Hắn thừa biết bảo bối nhà mình nghĩ gì, nhất định sẽ không chịu kết hôn sớm như vậy đâu. Dù sao bảo bảo cũng có rồi, kết hôn là chuyện sớm muộn mà thôi. Có khi đợi thêm vài năm nữa, Tĩnh nhi lớn hơn một chút, có thể chảy nhảy vững vàng, lúc đó hai người kết hôn, mang theo bé con vào lễ đường, một nhà ba người cùng nhau đi trên thảm đỏ, chậc, nghĩ thôi đã thấy vui rồi!

"cũng đúng..." Điền Chiêu Mân gật gù, đem bé con đang nghịch ngợm trong lòng mình trả lại cho hai ba ba của nó "chị xuống bếp xem mẹ có cần giúp gì không, hai đứa cũng mau xuống ăn tối đi nhá!"

"em biết rồi!"

Đợi Điền Chiêu Mân ra ngoài rồi, Điền Chính Quốc chợt thở ra, trầm tư không nói.

"sao vậy? Công ty có vấn đề gì sao?" Kim Thái Hanh liếc nhìn hắn, nhịn không được liền hỏi.

"không có..." Điền Chính Quốc lắc đầu, rồi quay qua nhìn cậu

"dạo này anh thấy Doãn Kì lạ lắm"

"lạ?" Kim Thái Hanh không hiểu, vừa chỉnh tư thế bế bé con vừa nhíu mày.

"anh cũng không biết... Cứ có cảm giác như lần này chị quay về... có liên quan đến Doãn Kì với cậu Phác Chí Mẫn kia." Điền Chính Quốc suy đoán.

".... Có phải anh nghĩ nhiều không?" Kim Thái Hanh nhìn hắn.

"có thể... Hy vọng anh nghĩ nhiều.." Điền Chính Quốc thở dài, vươn tay chạm nhẹ vào gò má bánh bao của bé con, vui vẻ trở lại.
.
.
.

Lại một tháng chậm rãi trôi qua, Điền Chiêu Mân thực sự không đi nữa, ở nhà cùng Lâm Mỹ Cơ bồi chuyện, rảnh rỗi lại cùng bà đi dạo phố, mua sắm vài thứ, đặc biệt là quần áo trẻ con, kích cỡ thì bé xíu, họa tiết lại đáng yêu, nhìn bộ nào cũng muốn mua hết về cho Tĩnh nhi. Chỉ tiếc bé con còn quá nhỏ, vẫn chưa thể mặc được a.

Mà ở nhà, sức khỏe Kim Thái Hanh cũng hồi phục rất nhanh, tối qua còn có ý định, tháng sau sẽ quay về Willsuns, cùng Điền Chính Quốc gánh vác trọng trách. Tĩnh nhi ở nhà có bà nội cùng cô cả chăm sóc, không còn gì lo lắng nữa, huống hồ Doãn Kì cũng ở đó, tùy thời có thể giúp cậu theo dõi tình hình của bé con.

Sau khi Điền Chiêu Mân trở về, Phác Chí Mẫn cũng không ở lại Điền gia lâu thêm nữa, ba ngày sau đó đã rời đi. Rời thì rời, nhưng ngày nào cũng gọi điện thọai cho Doãn Kì, ân cần quan tâm. Bản thân hắn cũng không ngừng tự ép mình phải nhớ lại quá khứ, bất quá hình như càng muốn nhớ lại thì càng không thể nhớ, đầu đau như búa bổ, chật vật đủ bề.

Mà Doãn Kì suốt thời gian qua cũng suy nghĩ không ít, lời mà Điền Chiêu Mân nói với cậu, không hẳn là không có lí...

Chuyện của đứa bé, giấu diếm hắn như vậy, liệu có tốt không?

Đang ngồi thất thần suy tư, điện thọai cậu chợt vang lên.

Là Phác Chí Mẫn gọi đến.

Cậu do dự một chút, quyết định nhấc máy.

[.....]

"ra ngoài sao?"

[.....]

"à không, cũng không có việc bận, được, lát nữa em sẽ đến!"
Cậu tắt máy, lại thở dài.

Hai tiếng sau.

"Doãn Kì!" Phác Chí Mẫn đang ngồi nhấp rượu trong phòng vip tại một nhà hàng mà đối với hai người, nơi đây tồn tại rất nhiều kỉ niệm đẹp.

Đây là nơi lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Là nơi mà sáu năm trước, cuối tuần nào hắn cũng cùng cậu đến đây, tán gẫu các thứ, cùng hẹn hò cũng không khác mấy.

Cũng tại nơi này, hắn từng cầu hôn cậu, từng nồng cháy trao cho nhau những cái hôn ngọt ngào yêu thương.

Hiện tại trở về chốn cũ, trong lòng mỗi người đều khó tránh khỏi hoài niệm.

"Ừm, đợi lâu rồi sao?" Doãn Kì mệt mỏi ngồi xuống đối diện hắn.

"không lâu, em sao vậy? Không khỏe?" Phác Chí Mẫn nhìn thấy cậu có vẻ uể oải, lo lắng chạy sang ghế bên cạnh cậu, ngồi xuống xem xét.

"có chút đau đầu, không sao, bệnh cũ mà thôi" Doãn Kì xua tay.

Phác Chí Mẫn đau lòng nhìn cậu, hai tay vươn đến, ấn lên huyệt thái dương của cậu, nhẹ nhàng xoa xoa.

Doãn Kì rất thích cảm giác được hắn ấn huyệt như vậy, thả lỏng cả người, nhắm mắt cảm thụ.

Không biết qua bao lâu, thức ăn được mang vào, hương thơm này, mùi vị này, vẫn như năm nào... Doãn Kì bị mùi hương quen thuộc của thức ăn trên bàn kéo ra khỏi cơn mê, hai mắt bừng sáng, nhanh tay động đũa gắp gắp liên tục.

Nhưng chẳng hiểu sao, nhìn thì rất thích mắt, miệng lại không nuốt nổi. Cảm giác hôm nay ăn không miệng lắm. Hoặc chính xác hơn là mấy ngày nay không ngày nào cậu ăn uống ra hồn cả, đều ăn một nửa rồi bỏ thừa.

Hôm nay cũng vậy, rõ ràng rất muốn ăn, nhưng lại không ăn nổi...

"không ngon sao?" Phác Chí Mẫn động đũa rất ít, chỉ ngồi nhìn cậu mà thôi, thấy cậu bỗng nhiên không gắp nữa, sắc mặt khó coi liền hỏi.

Doãn Kì lắc đầu, định bảo không sao, nhưng lời còn chưa nói ra, trong bụng lại rạo rực từng cơn, dường như muốn đem tất cả những gì cậu vừa ăn tống ngược ra ngoài hết. Cảm giác buồn nôn đã dâng đến cuống họng, cậu còn biết làm gì ngoài đưa tay lên che miệng, quay đầu xông thẳng vào toilet.

"...." Phác Chí Mẫn nhíu mày, cuống quýt đuổi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com