Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đổi thay

Jungkook nhàn nhã nghe điện xong lúc này mới quay ra .
Không thấy anh đâu .

Ngay lập tức mắt vừa tầm rơi xuống sàn nhà .

Cậu nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang bất động trên nền đá hoa lạnh lẽo kia .

Hơi do dự một chút . Đi đến , ngồi xổm xuống bên cạnh .
Mắt anh nhắm nghiền không một động cựa . Cậu chìa tay ra chạm lên mặt , da nóng hổi như lửa . Jungkook hơi thần người ra một chút .

Nghĩ ngợi thế nào tự dưng mắt có vài phần dao động nhẹ , cậu thở dài một hơi .

Cúi xuống , lật người anh lại một cách nhẹ nhàng , bế bổng lên gác .

Chính bản thân cậu cũng không hiểu mình đang làm cái trò gì nữa , như là một bản năng vậy . Đây là đang cảm thấy tội lỗi vì đã bắt anh làm việc hay là thương hại anh , nhìn thấy anh nằm lù lù đấy nên từ bi mang hộ lên phòng ???

Chẳng biết , có cái gì đó cứ thôi thúc cậu một cách khó hiểu .

Đặt anh xuống giường xong , Jungkook tự nhiên bối rối chẳng biết nên làm gì nữa .Đành đi xuống phòng bếp gọi mẹ Kim :

-" Bà lên mà xem con trai bà kìa , hình như anh ta chết rồi hay sao ấy "

Jungkook vẫn không thể bỏ được cái thói độc miệng của mình , vừa mới giúp người ta xong mà cứ như thể tiện tay , làm phước không bằng . Thực ra là do cậu cũng đang luống cuống trước hành động khó hiểu của bản thân . Giờ nghĩ lại cậu hơi hối hận , biết thế cứ mặc kệ anh ta cho đỡ rách việc . Cậu vò tung mớ tóc lên , nói xong thì bỏ đi như thể vô tình thấy nên thông báo cho bà một tiếng cho có .

Mẹ Kim nghe thấy thì thất kinh há hốc miệng, loạng choạng chạy ngay lên phòng .
Con trai bà , con trai bà sao có thể ?

Vừa ra ngoài cửa thì gặp quản gia Lee , cậu hơi do dự một chút nhưng vẫn cố giữ phong độ ra dáng một thiếu gia quyền uy .

-" Quản gia Lee ...., gọi bác sĩ đi . Hình như ... trong nhà có người ..bị bệnh đó . Nhanh lên "

Quản gia Lee hốt hoảng ngay lập tức làm theo . Nhưng sau đó ông hơi ngẩn người ra , bình thường thiếu gia có quan tâm mấy cái chuyện này bao giờ đâu . Chủ tịch và đại thiếu gia đều không có nhà , vậy là ai bệnh ?????

Ông định quay lại hỏi nhưng Jungkook đã đi đâu mất rồi . Ông chạy một mạch vào trong xem xét tình hình.


        Sau khi bác sĩ đi ra họ mới ôm ngực thở phào , Taehyung chỉ bị kiệt sức do làm việc quá nhiều . Mẹ Kim lúc đầu hoảng loạn không đứng vững , giờ ngã khuỵu trước giường của con trai . Con trai tội nghiệp của bà , nguồn sống cuối cùng của bà , tại sao anh lại cứ phải làm khổ bản thân mình như vậy . Nếu mất anh , bà sao sống nổi đây .  Bà kéo lấy cánh tay đang truyền nước của anh khóc thương tâm . Quản gia Lee lặng lẽ quay đi lau giọt nước mắt . Cậu bé này thực sự quá nghị lực , rất đáng khâm phục .

Đến tối , Jungwoo về đến nhà , vừa xuống xe anh đã hỏi quản gia Lee xem hôm nay Taehyung có đi làm không để đi đón . Quản gia Lee thuật lại sự việc cho anh . Jungwoo lo lắng chạy ngay vào phòng Taehyung .

Vừa mở cửa ra đã thấy mẹ Kim đang ngồi bên chăm sóc cho Taehyung , anh nhẹ nhàng đến bên :

-" Cô à , cô nghỉ đi để cháu chăm Taehyung cho "

Bà Kim hốt hoảng vội từ chối .

-" Thiếu gia không được đâu ..... chuyện này .."

-" Không sao đâu ạ , cô yên tâm , cháu lo cho em ấy được "

Nhìn đôi mắt tha thiết chân thành của cậu chủ , bà đành ngậm ngùi ra khỏi phòng . Thật may mắn , trên đời vẫn còn có người đối tốt với con trai bà . Tốt quá rồi .


Jungwoo cởi áo khoác , xắn tay lên đi đến bên giường . Nhìn những ống kim găm trên người con trai đang yên giấc kia ,anh không khỏi đau lòng . Ngồi xuống kéo lấy bàn tay Taehyung đặt lên môi mình, anh nhắm mắt lại .

Bao nhiêu lâu sau , anh mới rệu rạo thầm thì :

-" Tại sao em cứ phải tự làm khổ bản thân như vậy , có biết anh đau lắm không "

-" Taehyungie hình như....anh... thích em mất rồi "

-" Anh...anh phải làm sao đây "

     Vài tiếng sau


       Taehyung tỉnh dậy đã là nửa đêm . Anh mệt mỏi mở mắt ra , hơi cựa mình . Jungwoo đang làm việc gần đó nghe thấy tiếng động thì liền bật dậy đi tới .

   -" Em tỉnh rồi sao "

-" Đây là .... sao em lại ở đây ???"

Jungwoo nhanh chóng đỡ  Taehyung , lấy gối kê để anh có thể dựa lưng vào giường .

  -" Quản gia Lee nói em làm việc kiệt sức nên đã ngất xỉu đi " anh thở dài .

-" Vậy sao .... bây giờ là mấy giờ rồi ạ "

-" 12h35 tối "

-" Hả ??????"

     Taehyung hốt hoảng , chết rồi anh còn phải đi làm thêm cơ mà , cuống cuồng tìm điện thoại .

-" Em làm gì vậy "

-" Em ... quên không đi làm , em phải gọi điện xin phép đã "

-" Taehyung nghe anh này .."

   Anh không quan tâm đến lời Jungwoo , vội mở điện thoại lên , 38 cuộc gọi nhỡ .
      Anh luống cuống bấm gọi lại ngay . Nhưng chưa kịp đổ chuông ...,,

-" Taehyungggg ! "

   Jungwoo giật lấy điện thoại trên tay Taehyung ném ra giường .
       Anh tức giận ngước lên nhìn . Jungwoo trông còn tức giận hơn anh , anh ấy xoay hai vai anh lại , lớn tiếng .

    -" Đừng có đi làm thêm nữa , em muốn tiền chứ gì "

      Rồi anh lấy cái phong bì trên bàn , rút lấy một cộp tiền dày ném xuống giường .

    -" Tiền đây , em cầm đi , muốn nhiều hơn cũng có "

   Taehyung sững người .

    Nghĩ ngợi một lúc , chầm chậm nhặt lấy một tờ rồi nắm  trong tay bặm lại , môi mím chặt .

    -" Anh Jungwoo , anh xem em là gì chứ "

    -" Anh...."

     -" Anh thực sự nghĩ em như vậy sao ? "

    -" Taehyung anh không có ý đó "

    -" Anh cầm lại tiền đi , cảm ơn anh vì đã lo lắng cho em . Chỉ một thời gian nữa thôi em sẽ không làm phiền đến anh nữa , vì vậy , xin anh hãy mặc kệ em đi có được không "

    Lời này thốt ra làm Jungwoo nhanh chóng nhận ra mục đích của Taehyung , anh đờ người ra .

    -" Em .. em định rời khỏi đây sao ? "

    Taehyung không nói gì , chỉ im lặng , mắt nhìn ra hướng khác .

       Jungwoo hốt hoảng , nắm lấy hai vai anh :

   -" Tại sao lại như vậy ? Ở đây có gì khiến em không vừa lòng hay sao "

    -" Không phải , mọi thứ rất tốt . Chỉ là em và mẹ cần phải có cuộc sống riêng , không thể ở nhờ mãi được "

   -" Anh chưa bao giờ nghĩ em và mẹ em ở nhờ cả , Taehyung đây là nhà của em , em không cần đi đâu hết "

    -" Đừng như vậy Jungwoo , anh có nói thế nào thì sự thật vẫn không thay đổi được , em lớn rồi , em phải biết lo cho mẹ và bản thân. Em mong anh hiểu cho em "


      Jungwoo im lặng , cảm giác bỗng nhiên thấy một luồng mất mát lớn lao . Thì ra từ trước đến nay , Taehyung làm việc miệt mài là để ra khỏi căn nhà này . Anh muốn giữ chân Taehyung lại , nhưng với tư cách gì đây  . Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Taehyung , anh đã bị trúng tiếng sét ái tình , ngày đêm chỉ muốn làm việc nhanh chóng để được về nhà nhìn thấy cậu , trò chuyện cùng cậu và bảo vệ cho cậu . Những tưởng sẽ cảm hoá được trái tim sắt đá của cậu bằng sự ấm áp của mình , nhưng khi anh chưa kịp nói thì cậu đã chẩn bị xa rời anh .Anh không muốn ....

         Nhưng biết làm sao được , đây là quyết định của Taehyung , anh chẳng có quyền níu kéo . Dù rất muốn nhưng chẳng thể tham lam mà giam giữ cậu lại được . Anh nén lòng mình xuống , giọng thoảng chút buồn :

     -" Anh biết rồi , xin lỗi em "

     -" Dù vậy thì hãy cố giữ lấy sức khoẻ , mẹ em đã lo lắng rất nhiều đấy "

     -" Nếu có khó khăn gì đừng quên anh sẽ luôn sẵn lòng giúp đỡ ".

     Taehyung chậm rãi dời tầm mắt đối diện về phía anh , nở một nụ cười hết sức dịu hiền . Nụ cười đó cho đến cuối đời anh sẽ không bao giờ quên .

     -" Cảm ơn anh "


     Sau đó anh kéo gối  để Taehyung nằm xuống , đắp chăn cẩn thận rồi tắt điện về phòng . Có lẽ lại một đêm mất ngủ rồi .

     

        Vài ngày sau Taehyung đã có vẻ ổn định hơn . Đi học và làm việc một cách bình thường , nghe lời mẹ và anh Jungwoo , anh đã biết điều chỉnh sao cho công việc được cân bằng để không ảnh hưởng đến sức khoẻ .

      Trưa nay anh đi học về sớm . Vừa cất cặp sách anh liền ra giúp mẹ , mẹ anh thì cứ đuổi lên phòng bắt nghỉ ngơi . Anh không chịu , nhất quyết khệ nệ bê giỏ quần áo đem đi phơi . Trời hôm nay rất đẹp , tinh thần anh cũng thoải mái đến lạ thường .

        Vừa vuốt phẳng quần áo , anh vừa ngân nga vài câu hát . Rất lâu rồi anh không cất giọng , tự nhiên hôm nay buột miệng vu vơ . Thực ra anh có một tông giọng trầm ấm rất cuốn tai . Hồi du học bên Anh , giọng hát này đã giết chết hàng loạt trái tim nữ sinh , mọi người nói anh đi thi làm ca sĩ rất hợp . Hoạ sĩ cũng càng tốt . Đẹp trai , hát hay , vẽ đẹp , học kinh tế cũng giỏi . Là một cá thể hoàn hảo . Chỉ tiếc từ khi gia đình bị phá sản phải nương nhờ ở đây , mọi năng khiếu đó anh đều không sử dụng nữa .




         Jungkook ở trong phòng đột nhiên nhận được cuộc gọi từ cô bạn gái mới quen , cậu nhấc máy lên .
        Yêu đương với cậu chỉ là cái thú vui như chơi cây cảnh , dăm bữa vài hôm lại thay bồ . Chắc giờ phải có hàng trăm cô người yêu cũ rồi cũng nên . Thi thoảng chán chán như này tán phét với người đẹp cũng giúp thư giãn lắm chứ . Trong phòng hơi ngột ngạt , cậu mở cửa bước ra ban công .

     Ồ thời tiết này đẹp quá nhỉ , có nên tổ chức một cuộc đua xe không ???. Con xe thể thao thuộc phiên bản giới hạn trên thế giới mới được chuyển về tuần trước vẫn chưa chạy thử .

Đang nghĩ ngợi vẩn vơ tự dưng mắt nhìn thấy một hình ảnh quen quen .

-"  Kookie à , anh có đang nghe em nói không đấy " đầu dây bên kia thúc giục.

      Jungkook chợt nhớ ra cuộc gọi hiện tại , cậu nhanh chóng kết thúc , giờ cậu hết hứng rồi .

  -" Thôi anh đang bận , gọi lại sau nhé "

Nhanh chóng dập máy , cậu lại nhìn xuống phía vừa nãy .

      Taehyung vẫn đang cất tiếng hát say sưa bên cạnh những hàng quần áo được phơi ngay ngắn . Cậu chăm chú tập trung nghe thử , dù chỉ là âm thanh văng vẳng nhưng cũng có thể nghe ra sự kì diệu đó . Dưới nắng vàng , Taehyung mặc chiếc sơ mi đồng phục trắng tinh đã không còn sơ vin như chỉnh tề như lúc đi học , cà vạt cũng đã tháo bỏ. Cổ áo cởi hai nút đầu , lấp ló xương quai xanh quyến rũ . Quần màu sữa . Trông anh có vẻ khá xuồng xã thoải mái , không ngột ngạt như mọi khi . Gió nhè nhẹ thổi vài sợi tóc nâu tây bay lên , quần áo đung đưa bay trong gió , cây lá xào xạc . Anh vẫn chăm chú làm việc mà không hề hay biết cách đó phía trên cao kia có đôi mắt đang chăm chú theo dõi từng hành động của anh .

    
        Jungkook dù không muốn nhưng vẫn phải thừa nhận , đây chính là một mĩ cảnh hoàn hảo . Tay cậu chẳng biết từ lúc nào không tự chủ mà chống lên cằm , say sưa nhìn đến mê mẩn . Cậu chưa từng nhìn thấy anh như vậy trước đây bao giờ , tự dưng lòng cậu thấy bình yên đến lạ thường .
Hình như có cái gì khang khác đang dần thay đổi , cậu cũng không lí giải được đó là cái gì .

      Thời gian cứ thế trôi qua

   Bỗng nhiên từ đâu  Jungwoo tiến lại gần chỗ Taehyung , dẫn theo con chó Samuel trắng lông xù to lớn vô cùng đáng yêu . Taehyung dừng lại , hai người họ nói cái gì đó một lúc . Rồi Taehyung ngồi xuống xoa đầu con chó , Jungwoo cũng ngồi theo . Taehyung có vẻ thích con chó ấy lắm , anh cứ xoa đầu , ôm nó vào lòng rồi lại huấn luyện nó đập tay các kiểu , vô cùng thích thú . Jungwoo lấy ra một cái đồ chơi rồi quăng nó ra xa , con chó nhanh nhẹn chạy đi lấy về , đột ngột thay vì chạy về phía Jungwoo nó lại lao thẳng vào lòng Taehyung làm anh giật mình ngã ra sau . Con chó được đà cứ liếm lấy liếm để mặt anh , đuôi ngoáy tít lự . Anh cố nhịn cười vì nhột đẩy nó ra mãi mà không được , bất giác bật cười thành tiếng .

     Jungkook tự dưng xoáy sâu vào hình ảnh ấy . Chính xác là nụ cười ấy . Taehyung không bao giờ cười kể từ khi cậu biết đến anh ta . Đây là lần đầu tiên cậu thấy , khoảnh khắc anh đùa giỡn với con chó , miệng anh cong lên hình chữ nhật rất xinh , hàm răng đều tăm tắp trắng tinh, mắt tít lại . Dưới ánh nắng , nụ cười này có sức sát thương gấp vạn lần , nụ cười đặc biệt mà cậu chưa thấy bao giờ ở bất kì ai . Jungwoo khoảnh khác ấy cũng thần người ra .

       Cậu bỗng nuốt khan , mắt hơi chớp chớp cố tỏ ra tỉnh táo . Mày bị cái gì vậy Jungkook ??? Cậu càng ngày càng ghét cái cảm giác rạo rực thế này , rốt cuộc thì đến chính cậu giờ cũng không hiểu nổi mình nữa rồi .

        Cậu không muốn nhìn nữa , đi thẳng vào trong đóng cửa lại .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com