12.
Jeon Jungkook biết việc mình đối với Taehyung có tình cảm đặc biệt, có một tham vọng lớn hơn so với mối quan hệ hiện tại giữa cả hai. Nhưng gã biết, ở thời điểm này rất rất không thích hợp để bày tỏ những điều đó. Điều duy nhất có thể làm là cố gắng chứng minh cho cậu thấy tình cảm của bản thân rồi sau đó mới tính bước tiếp theo.
Nhưng tình cảm đặc biệt của Jungkook cũng khá mông lung. Mười mấy năm nay gã rất thiếu thốn tình cảm của gia đình, việc có tình cảm với Taehyung cũng không loại trừ việc chỉ xem cậu là một đứa em trai.
Lúc nhỏ, Jungkook luôn có một mong muốn được làm anh. Nhưng hiểu được hoàn cảnh của mình, gã chỉ có thể ước hoàn ước. Đến khi gặp được Taehyung, Jungkook rất thương cậu, xem cậu như một điều đặc biệt mà ông trời ban tặng cho một người đáng thương như gã. Nhưng một lần nữa, Jungkook lại bị bỏ rơi sau câu nói cuối cùng 'mai gặp lại'. Thật sự mà nói, tâm trạng gã khi nhắc đến Taehyung sẽ có thay đổi lớn, xem cậu như một niềm vui nhỏ mà gã có trong đời. Thứ khiến gã băn khoăn duy nhất là muốn cùng Taehyung tiến triển đến mức nào?
"Hôm nay không đến cửa hàng à?"
"Dạ?"
Taehyung sáng sớm đã lục đục trong bếp thử nghiệm mấy món bánh mới vừa nghĩ ra. Cậu được mấy hôm trống lịch ở trường nhưng cũng không ra tiệm bánh mà mới sáng đã chui vô đây. Còn Jeon Jungkook thì không giống vậy, gã chưa ngủ chứ không phải mới thức. Nhìn bộ dạng đơ lúc mới ngủ dậy và bộ dạng hiện tại cũng không khác mấy. Mặc dù mới vừa về từ Moscow nhưng mấy vấn đề thuế hóa, hàng bỏng các thứ vẫn cứ tới liên miên. Cả đêm phải thức để giải quyết cho xong, giờ bổ sung tí nước để chợp mắt đã.
"Hết kì học rồi. Thời gian này dành cho những người chưa hoàn thành các điểm thi dự phòng thôi. Được cho thư giản nên Tôi định đóng cửa một hai tuần gì đấy"
Từ khi có Kim Taehyung đến sống cùng, Jungkook mới biết tới khái niệm mùa. Trước giờ mọi thứ gã làm chỉ xoay quanh nhu cầu và sở thích, còn những thứ khác gã không để tâm lắm.
"Anh Jeon muốn uống chút cà phê sáng không ạ?"
"Có, cảm ơn cậu" Jungkook nghĩ rằng một chút cà phê cũng không khiến gã mất ngủ thêm đâu.
"Được nghỉ học nhưng cậu chỉ ở nhà, không chán sao?" Gã vừa nhâm nhi, gật gù tỏ thái độ ngon miệng vừa hỏi thăm.
"Tôi muốn tìm cho tiệm bánh thứ gì đó mới mẻ..."
"Mới mẻ nghĩa là sao?"
Taehyung gãi đầu, cậu hơi ngượng lại nhìn Jungkook. Gã không hiểu ý lắm chỉ nghiêng đầu cười khổ.
"Thật ra giải thưởng diễn thuyết tôi vừa tạch hôm qua...là điều mới mẻ mà tôi nói đấy. Nhưng giờ không được, chắc tìm cái gì khác thôi"
"Trường thưởng cho cậu cái gì?"
Jungkook cũng chưa hiểu lắm về vấn đề cậu nói. Nếu giải thưởng về lĩnh vực kinh doanh thì giúp được gì cho sự mới mẻ của tiệm bánh? Đổi mô hình kinh doanh? Giỡn hả?
"Một chuyến xuất ngoại ạ. Mà thua cũng thua rồi nên anh cũng đừng nhắc nữa"
"Ừm" Jungkook có thể đưa Taehyung xuất ngoại nhưng vấn đề là gã biết cậu sẽ không đi. Chắc chắn cậu không đồng ý với chuyến đi do gã lo liệu. Một hai tuần bay sang tới tận châu Âu với gã cũng không gọi là tốn kém, nhưng thời gian gã không có nhiều như thế. Việc tự dưng xách cậu sang bên nước ngoài cũng khiến cho Matthew và Cao Lãng dòm ngó.
.
.
.
"Đại ca đừng nói là cho đi đợt hàng mới nhé?"
"Điên à?"
Matthew và Cao Lãng được gã gọi qua phòng họp để nói một số chuyện về lô hàng sắp cập bến. Trong năm nay gã đã vận chuyển thành công 6 tuyến hàng cùng 2 tuyến đang trên đà hoàn thiện, đồng nghĩa với việc đủ KPI cho một năm và gã còn dư tận một tháng để nhận đủ tiền cho 2 tuyến hàng còn lại.
Vậy lí do gì lại bắt bọn nó sang họp? Thuế hay hàng đều giải quyết xong từ lúc ở Nga rồi. Nếu muốn bàn thì chỉ có thể là bàn bạc cho đường vận chuyển của một đợt hàng khác. Nhưng một tháng nữa là hết năm, lại vào mùa lũ cớm săn kiếm lúa mừng Giáng Sinh. Jeon Jungkook không điên đến mức mở một đường tàu ngay lúc này.
"Vài bữa nữa, thu xếp bay sang Nga"
"Có vấn đề gì vậy anh Jeon" Matthew lịch thiệp trả lời, anh vừa cùng gã trở về được mới mấy hôm lại phải bay sang đó.
"Hai cảng cuối đáp ở Nga, dự bay sang kiểm tra hàng. Lứa này chúng nó hoành hành ác lắm" Gã cắn đầu điếu thuốc còn mới, vừa nói vừa sờ túi áo tìm zippo châm lửa.
Cao Lãng không mấy khi được gã gọi đi cùng sang Nga. Nó chỉ thường có mặt trong các đợt đi Trung, vì nó là người gốc Trung nên giao tiếp tốt hơn Matthew. Dù gã có thể nói được tiếng Trung nhưng có một đứa gốc gác ở đây cũng tự tin hơn. Nhưng việc đem nó sang Nga chẳng khác nào thảy cá lên bờ. Nó chưa từng đi Nga, cũng không biết nói tiếng Nga. Nếu là bay sang Nga, thì chắc chắn là Matthew bay. Vì anh là con lai Nga - Hàn, nên đi cùng anh sang đó hẳn sẽ an tâm hơn.
Nó không hiểu ý định của gã nhưng cũng không hỏi. Chúng nó làm việc dựa vào quyết định và yêu cầu của ông chủ - Jeon Jungkook.
"Nhưng thế thì anh Taehyung ở nhà một mình sao ạ? Dù hết kì học nhưng anh ấy cũng đâu ở một mình được?" Cao Lãng suy tư, nó nhăn nhó nhìn sang Matthew.
"Để em đi với anh Jeon thôi được không? Dù sao thì Tiểu Lãng cũng đâu biết tiếng Nga" Anh lên tiếng cứu cánh.
"Thì dắt theo" Jungkook quay lưng với tụi nó, kéo vài hơi phì phà khói.
"???"
"???"
"Hai ngày nữa bay, chuẩn bị vé"
"Bay hãng ạ? Thế phải làm thủ tục cho mấy anh em đoàn phức tạp lắm anh Jeon"
"Bốn vé, không cần đoàn theo. Chỉ kiểm tra hàng nên hai chúng mày đủ rồi"
Gã nói xong liền bỏ lại chúng nó rồi đi mất hút. Cao Lãng nhìn sang Matthew, cười bất lực với yêu cầu của gã. Lần này lại còn đi máy bay hãng, bắt tụi nó chuẩn bị vé? Trước giờ có bao giờ gã bay hãng đâu? Tụi nó nhìn nhau không biết nói gì về gã, chỉ cười vì càng ngày gã càng khó hiểu.
.
.
.
Ryu Jungho đang trình chiếu bài giảng trên lớp bổ túc, điện thoại trong túi quần rung lên từng hồi. Hắn khó chịu nhưng không thể dừng bài giảng dở được, đành vứt xó lên bàn rồi tiếp tục công cuộc dạy học cao thượng.
Sau khi tiết học kết thúc, sinh viên trong giảng đường lần lượt ra về. Hắn soạn lại sách và tài liệu, tắt máy vi tính cũng chuẩn bị ra về. Chợt nhớ lại cuộc gọi nhỡ chưa nghe, hắn tìm lấy điện thoại. Nhìn thấy thông báo nhỡ, hắn cười một hơi chế giễu rồi gọi lại. Bên kia rất nhanh bắt máy.
"Gấu con bị bệnh nữa à? Hôm trước còn thuyết trình bình thường cơ mà"
"Tao chưa tính sổ mày chuyện cũ đâu"
"Nay lại cần gì?"
"Chuyện cuộc thi ở trường đấy" Jungkook thở dài.
"Trường tôi á?"
"Chứ chả lẽ trường tao?"
"Cần gì ở đây?"
"Giải thưởng cho người về nhất cuộc thi là xuất ngoại à?"
"Đúng, nhưng chính xác là một học phần tại SMU ở Nga kéo dài khoảng 10 ngày"
Ryu Jungho chờ gã trả lời, chờ một lúc vẫn không nghe hồi âm chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch gõ máy tính. Song, một âm thanh "à" vang lên là mở đầu cho chuỗi âm thanh tút tút tút. Hắn thở dài, lắc đầu đầy chán nản. Sau bao nhiêu năm, với hắn thì gã vẫn là một con người thiếu văn hóa xã hội trầm trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com