Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Điều thứ chín

Jungkook chọn một nhà hàng Hàn Quốc giữa thủ đô Berlin.

Cậu và Taehyung đã từng ăn ở đây vào hồi bé, khi cả hai chán ngấy những món tây nhiều dầu mỡ và cảm thấy nhớ đồ ăn quê nhà da diết. Nhưng cũng đã gần mười năm rồi Jungkook không trở lại đây, và cậu không chắc hương vị của nó còn được như trước không.

Dù sao thời gian cũng đã trôi qua.

Cậu múc một muỗng canh kim chi, đưa đến gần miệng. Nhiệt độ từ muỗng canh khiến đầu lưỡi Jungkook chưa muốn vươn tới, nhưng hương vị kim chi làm cậu động lòng. Trước kia mỗi lần hai người ăn món này, Taehyung luôn là người thổi nguội canh cho Jungkook ăn.

Jungkook đặt muỗng canh xuống. "Cạch" một tiếng, hai người trước mặt cậu đồng loạt ngẩng đầu lên.

Đương nhiên là Victor và em trai của anh ta.

Kim Jongguk dùng khăn lau miệng, thái độ ôn hòa lại có vẻ rất lễ độ. "Sao vậy, đồ ăn ở đây không hợp ý Tổng giám đốc Jeon sao?"

"Không." Jungkook lắc đầu, nhoẻn cười, "Đồ ăn rất ngon, chỉ là hơi nóng."

Rồi cậu chìm vào suy nghĩ, chẳng hiểu sao lại nói thêm, "Trước kia luôn có người thổi nguội cho tôi ăn."

"Người yêu của Tổng giám đốc sao?"

"... Ừ," Hiếm khi Jongguk bắt gặp sự hoang mang ngắn ngủi trên gương mặt nghiêm nghị của vị giám đốc trẻ tuổi đang ngồi trước mắt, "Người yêu của tôi."

"Hy vọng tôi sớm được diện kiến phu nhân tương lai của Tổng giám đốc Jeon."

Cả bàn ăn tràn ngập tiếng cười vui vẻ và sảng khoái. Tiếng cụng ly và dao nĩa chạm nhau hòa chung với thanh âm chuyện trò nghe mới thoải mái biết mấy. Jungkook từ đầu đến cuối đều coi giáo sư Victor là không khí, mà thực sự, hai người họ đâu được coi là bạn bè hay gì khác.

Cùng lắm chỉ xem như người xa lạ tình cơ biết nhau qua một sự việc không đáng nhắc tới.

Victor xưa nay luôn kiêu ngạo và lạnh lùng, đây là lần đầu tiên anh bị người khác dùng thái độ không nóng không lạnh như vậy để đối xử. Jungkook mời anh đi ăn chung. Lẽ ra Victor phải hiểu đó chỉ là một lời mời khách sáo, lẽ ra anh không nên gật đầu ngay lúc ấy.

"Anh Victor đã từng nhắc đến Tổng giám đốc với tôi rất nhiều." Jongguk nói, thản nhiên như thể không cố ý chọc thủng lớp màng an toàn giữa Victor và Jungkook, "Tôi nghĩ trước kia chúng ta đã có sự hiểu lầm, hi vọng Tổng giám đốc không bận tâm."

"Đó đúng là hiểu lầm." Jungkook gật đầu, ly rượu vang trên tay cụng nhẹ, "Trước đó chưa có dịp xin lỗi Tổng giám đốc Kim, chân thành xin lỗi anh và ... giáo sư V."

Bầu không khí trên bàn ăn vẫn luôn luôn duy trì chuẩn mực của sự chuyên nghiệp và khách sáo, đến cả lời xin lỗi nói ra cũng tràn ngập tiêu chuẩn. Kim Jongguk nhanh chóng cười xòa, nụ cười tỏa nắng khiến cậu ta rực rỡ tựa mặt trời, lại giống như một người đàn ông nhân hậu và độ lượng, sẵn sàng dung thứ cho lỗi lầm của kẻ khác.

Trái ngược với Jungkook lạnh lẽo âm trầm phía đối diện.

Victor từ đầu chí cuối không nói lấy một câu, ánh mắt lẳng lặng đánh giá Jeon Jungkook. Anh biết Jungkook cũng không nhìn mình, duy chỉ có lúc ngập ngừng khi nói về người yêu kia. Victor cũng chẳng bận tâm, dù sao thì hai người đều xưng là em trai của anh giờ phút này đang rất vui vẻ, một câu "Tổng giám đốc Kim", hai câu "Tổng giám đốc Jeon" đưa qua đưa lại thực sự rất hài hòa.

Ngày hôm nay, Jungkook không giống với Jungkook mà Victor đã từng gặp. Dù cậu vẫn mặc bộ vest đen cắt may đẹp đẽ cùng đôi giày da bóng bẩy; dù cậu đang cười, trò chuyện tự nhiên nhưng anh biết, đuôi mắt của Jungkook toát ra sự lạnh lẽo tột cùng.

Victor cũng biết, anh lảng tránh điều đó, sợ hãi điều đó, nhưng lại càng tò mò hơn.

Rốt cuộc Jungkook là người như thế nào?

Tại sao một người có thể thay đổi nhanh đến thế?

Victor nhận ra, từ khi gặp Jungkook, tần suất đặt câu hỏi của anh thường xuyên hơn trước rất rất nhiều. Luôn có những câu hỏi xoay quanh chàng trai này, và thời gian trôi qua, những câu hỏi đó lại xoay dần quanh anh.

"Victor, anh nói một chút về tiến trình của dự án nghiên cứu anh đang làm được không?" Jongguk đột nhiên gọi tên Victor, "Chắc Tổng giám đốc Jeon cũng hứng thú với genome đúng không?"

Đương nhiên. Jungkook khẽ gật đầu, không nhận ra Victor thường ngày điềm tĩnh giờ lại lúng túng như học sinh cấp ba bị thầy giáo gọi lên bảng trả bài trước lớp.

Anh đặt dĩa ăn trên tay xuống, nhấp một ngụm nước, khẽ nói: "Chúng tôi đang nghiên cứu về khả năng cấy lại kí ức của chủ thể vào bản sao vô tính."

Ánh nhìn đang hướng ra ngoài cửa sổ rút về nhanh chóng, động tác đưa ly rượu trên tay của Jungkook cũng dừng lại, đột ngột đến nỗi rượu vang đỏ thẫm sánh ra ngoài, vẩy lên chiếc áo sơ mi trắng của Jungkook từng mảng đỏ chói mắt.

Trong một khoảnh khắc, Victor đã tưởng đó là máu.

"Xin lỗi." Jungkook nhận khăn ăn từ người phục vụ, nụ cười đóng băng trên môi, gượng gạo như sắp vỡ nát, "Giáo sư V có thể tiếp tục."

"Vấn đề ở đây là, chúng tôi không chắc bản sao có hành xử giống như chủ thể ngay cả khi có được kí ức của chủ thể hay không." Victor nghiêm túc, "Nếu không, đây quả là một rắc rối lớn."

Đúng, một rắc rối lớn.

Jungkook nhớ về dự án genome, hay còn gọi là gemini vào khi Kim Taehyung vẫn còn là một cái tên có thật trên đời.

Sau khi anh trai biến mất, cậu mới bước gần đến chân tướng của sự thật này. Million Authur đã tạo ra nó, cũng đã chết vì nó.

'Dự án gemini' là một thí nghiệm phi chính phủ của tập đoàn y học Kim, hay nói cách khác là thuộc về quyền sở hữu và điều khiển của gia tộc mà Jungkook đang tồn tại. Gemini tạo ra những bản sao siêu việt từ quá trình thí nghiệm trên con người đau đớn và tàn ác, chọn lọc những gen xuất sắc nhất mà tổ chức có thể tìm kiếm được để nhân bản.

Kim Taehyung nghiên cứu dự án từ khi mười bốn tuổi, cho đến năm hai mươi tư tuổi, anh vẫn không hề hay biết chín bản thân mới là bộ gen phù hợp với dự án và mục tiêu của tổ chức nhất. Cha mẹ Jungkook đã chọn lựa, và muốn tạo ra những Kim Taehyung khác nhau để túc đẩy quá trình trưởng thành của Jungkook. Nhưng họ không thành công, và Jungkook cũng không biết Taehyung đã dùng cách nào để trốn khỏi những cuộc sàng lọc của tổ chức.

Và suốt ngần ấy năm, Taehyung đã làm những gì để có thể ở bên cậu.

Trái tim Jungkook đau nhói. Cậu không thể tưởng tượng nổi. Cậu không muốn nghĩ.

Mắt Jungkook đỏ ngầu. Victor vẫn đang nói, thản nhiên trò chuyện với em trai của anh về tiến triển của dự án cùng với sự mong đợi không thể giấu. Bàn tay giấu dưới gầm bàn của Jungkook siết chặt, bấu lấy bắp đùi căng cứng, dùng sự đau đớn để làm mình tỉnh táo.

Cậu nhìn Victor, à không, phải là Taehyung mới đúng.

Đây vẫn luôn là người Jungkook tìm kiếm, dù tên anh có thay đổi, dù anh có quên mất cậu. Và giờ cậu sẽ không bao giờ vuột mất anh khỏi tay một lần nữa.

Tiếng búng tay vang lên, trợ lý của Jungkook xuất hiện và đem theo một chiếc khay gỗ khảm vàng, cung kính đưa tới, bên trên là hai tấm thiệp nhỏ bé nhưng đẹp đẽ vô cùng.

"Tối mai là tiệc chào đón tôi nhậm chức ở chi nhánh Berlin." Jungkook nhìn về hướng Victor, ánh mắt như có như không gắt gao bám chặt lấy anh. "Hi vọng tổng giám đốc Kim và giáo sư V có thể bỏ chút thời gian đến chung vui với tôi."

"Tất nhiên rồi!" Jongguk cười, nhanh chóng đồng ý, không để ý đến bên cạnh, người anh trai giáo sư tôn quý của cậu ta đã rơi vào tầm ngắm.





Cách bày trí của căn phòng này, hay nói cách khác là bữa tiệc này, rất quen thuộc.

Đây là cảm giác vẫn tồn tại trong đầu Victor suốt từ lúc anh bước vào nhà hàng Hàn Quốc cùng với em trai anh và Jungkook sáng hôm qua.

Sự quen thuộc cứ như ma quỷ, ám ảnh và khó hiểu, khiến Victor không tài nào xua tan được. Anh cố tự nhủ với mình đó chỉ là hiện tượng dejavu thường hay gặp, nhưng rõ ràng là không có loại dejavu nào kéo dài và thường xuyên như vậy.

Giống như anh đã gặp được ở đâu đó và chính bản thân anh đã trải qua rất nhiều lần.

Victor đi vòng quanh quầy buffet cùng đồ ăn nhẹ và rượu vang. Bữa tiệc được tổ chức trong khu biệt thự xa hoa, hệ thống lò sưởi vốn dĩ sẽ rất ấm áp trong thời tiết âm bốn độ của Berlin nhưng vì quá nhiều người, Victor lại cảm thấy có phần ngột ngạt.

Nhưng chủ nhân bữa tiệc còn chưa tới, theo phép tắc, Victor không nên rời đi.

Victor nhớ đến bưu phẩm mình nhận được vào tối hôm qua, một bộ vest màu nhung đỏ được gói cẩn thận tinh xảo được đưa tới nhà anh.

Giấu tên, nhưng Victor biết là ai.

Không biết chủ nhân của bữa tiệc nghĩ rằng anh sẽ không có bộ đồ nào thích hợp hay việc gửi trang phục cho khách mời là một phần của buổi lễ, nhưng Victor hi vọng lý do là vế đầu tiên hơn.

Victor chưa từng mặc vest.

Victor luôn gắn với phòng thí nghiệm, áo blu, kính hiển vi, ống nghiệm, đèn huỳnh quang, khẩu trang, găng tay y tế. Trên người anh luôn có mùi thuốc khử trùng, không có mùi nước hoa nam tính quyến rũ, càng chẳng có mùi hương tự nhiên như gỗ đàn hương.

Anh là một giáo sư genome. Mất trí nhớ sau tai nạn.

Victor thậm chí còn chẳng nhớ nổi mình đã từng là ai. Liệu trước kia, anh có phải là người gắn với phòng lab sạch sẽ trắng toát này hay không? Thế nhưng tại sao Victor lại cảm thấy vô cùng quen thuộc khi mặc bộ vest màu đỏ sẫm bằng nhung đó lên người, tại sao bộ vest này lại vừa vặn với anh đến vậy, tại sao nó lại trở về nhiệt độ ấm áp và thân quen tựa như anh đã mặc nó rất nhiều lần.

Victor lướt qua chiếc gương khổng lồ đặt trong sảnh lớn, nơi phản chiếu hàng trăm người như những con thoi đi qua đi lại. Chỉ có anh vẫn đứng yên.

Victor như nhìn thấy một bản thân khác.

Một chính mình khác, không có mái tóc dài túm gọn sau vai. Một chính mình khác, không đeo kính gọng vàng trên mắt.

Anh ở nơi đó có mái tóc màu bạch kim, khi thì lại vàng, đỏ, tím; mặc rất nhiều bộ vest khác nhau, lái những chiếc xe đắt tiền sang trọng, ăn những bữa tối xa hoa dưới ánh nến, uống thứ rượu vang mà anh không bao giờ uống.

Anh ở nơi đó có một người luôn đứng phía sau, một chàng trai tóc ngắn xoăn nhẹ, vuốt ngược lên để lộ vầng trán cao và đôi mắt sáng rực. Victor biết, người đó hận anh, nhưng vẫn không ngăn được tình yêu của anh.

Anh ở nơi đó có người anh mãi yêu, nhưng anh đã quên, quên người mà anh đã bỏ lại.


"Em trai."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com