11.
Taehyung đẩy Jungkook ra, lắc đầu nguầy nguậy, một hai cho rằng hắn chỉ đang nói dối mình mà thôi, chứ không bao giờ cậu đành lòng tin đó là sự thật, sự thật này đối với cậu quá đau thương và tàn nhẫn. Taehyung cố chấp sờ lên bụng mình, gấp gáp nói với hắn, "Anh nhìn xem, kh...không có em bé nào cả, làm gì có em bé nào, anh sờ bụng em thử đi, phẳng lắm, nếu có em bé thì nó đã nhô lên rồi !"
Jungkook nhìn Taehyung, hắn biết đây là một chuyện gây hoảng loạn đến tâm lý của cậu, ảnh hưởng rất nhiều tới suy nghĩ, tư tưởng, cảm xúc, tâm trạng của cậu, hắn cũng biết Taehyung chỉ đang cố tình lảng tránh, bởi vì chuyện này quả thực nói thế nào cũng rất khó tin, nhưng cậu không muốn tin thì sao, cậu không thể chấp nhận rằng nó đã xảy ra với chính gia đình mình thì sao, vẫn chẳng thể cứu vãn được điều gì cả, mọi chuyện cũng là sự đã rồi, đứa bé cũng không thể quay trở lại nữa !
"Taehyung, anh xin lỗi em, em có thể làm gì anh cũng được, em đánh anh, chửi anh cũng được, nhưng anh van em, anh lạy em, đừng như thế này nữa, anh đau lòng lắm Taehyung à !", Jungkook có nói bao nhiêu lời tạ lỗi cũng không thể nào bù đắp hết được mọi vết thương và đau đớn trong lòng cậu, mà chính bản thân hắn bây giờ cũng đang rất khổ sở.
"Con ? Em có con á ? Anh nói em mất con rồi sao ? Con nào thế ? Em có mang thai đâu mà mất con, anh nói điêu ! Đúng rồi, anh chỉ đang nói dối thôi !"
Jungkook không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy sâu thẳm của Taehyung giờ phút này, nói đúng hơn là hắn không dám đối diện với bất kì điều gì cả, Jungkook tránh đi những cái động chạm, những câu hỏi dồn dập của Taehyung. Lòng dạ Taehyung quặn thắt, cậu rất muốn hiểu rõ ràng mọi chuyện, nhưng khi chứng kiến cái thái độ phớt lờ ấy của Jungkook, trong lòng cậu càng sôi sục hơn, cậu nắm lấy bả vai hắn, gào thét trong điên cuồng và sợ hãi, "Anh nói dối, anh là đồ nói dối ! Anh trả lời đi, anh đang lừa em đúng không ?"
Jungkook cũng ước gì hắn chỉ đang nói dối Taehyung thôi, nói dối thành thục mà không hề chớp mắt...
Taehyung ngồi sụp xuống, thẫn thờ một hồi lâu rồi vùng vẫy ném chăn ném gối đòi đi gặp bác sĩ cho bằng được. Cậu giật tung hết dây rợ đang cắm trên tay vứt đi, trong cơn hoảng loạn cắm đầu cắm cổ chạy đi gặp bác sĩ hỏi cho ra lẽ đầu đuôi sự thật, Jungkook trông thấy vậy liền kịp thời ôm cậu kéo lại, "Em đi đâu, em đang mệt, đừng có đi đâu hết !"
"Em phải đi tìm con, em phải đi tìm bác sĩ, con em... con em đang ở đâu rồi Jungkook ? Anh trả lời đi, nó đâu rồi, các người đã mang con tôi đi đâu rồi hả ?", Taehyung lại tiếp tục náo loạn vung vẩy tay chân đòi đi tìm con, "Trả con lại cho tôi, anh thả ra, anh thả tôi ra, con à, bố sẽ cứu con, nhất định bố sẽ đưa con về."
Jungkook mím môi, gục đầu lên vai Taehyung, những giọt nước mắt mặn chát không thể kìm nén từ từ tuôn rơi, vòng tay hắn ôm lấy cậu càng chặt hơn, có thể cảm thấy cơ thể Taehyung đang run lên trong vô thức. Taehyung thôi không làm loạn nữa, đứng đó lặng im để hắn ôm mình, nghe bên tai là tiếng khóc thút thít đáng thương như một đứa trẻ của Jungkook, khác với hắn lúc này, cậu không rơi bất cứ một giọt lệ nào cả, có thể cậu vẫn không tin, hoặc có thể cậu đã quá đau đớn tới nỗi không tài nào khóc được nữa.
"Taehyung, đừng có như vậy được không em ? Con đã bỏ chúng ta mà đi rồi, và tất cả là tại anh. Em đừng như thế, anh sẽ rất đau lòng."
Taehyung thở hắt, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ, cậu quay đầu nói với Jungkook, "Anh không có lỗi gì đâu.", sau đó cậu thoát khỏi cái ôm của hắn, lững thững bước tới giường nằm xuống như chưa có chuyện gì xảy ra, từ đầu tới cuối không nói thêm câu gì, không gào thét đau đớn, cũng không vật vã khóc lóc nữa. Jungkook thấy cậu im lặng như thế đâm ra lại càng thêm lo lắng, giá mà Taehyung cứ chửi mắng, cứ trách móc, cứ đánh đấm hắn đi, đằng này cậu chỉ im lặng, và im lặng, giống như thể cảm xúc của cậu đã chai sạn rồi, sau rất nhiều lần thương tổn...
Cả căn phòng chìm vào căng thẳng, Jungkook chỉ còn nghe thấy những tiếng thở nặng nề của Taehyung, tiếng gió rít từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, tiếng lá cây xào xạc nghe nặng lòng biết bao...
"Không biết con sau này khi lớn sẽ giống bố, hay giống ba Jungkook nhỉ ?", Taehyung nằm trên giường bắt đầu cất tiếng nói chuyện một mình, vừa nói còn vừa khúc khích cười, "Con là trai, hay gái nhỉ ? Nếu là trai, bố sẽ đặt tên con là Junghoon, nếu là con gái, bố sẽ đặt tên con là Jungmin."
Jungkook nghe mà trong lòng như có hàng trăm hàng ngàn vết xước, hắn không thể nào nhìn Taehyung như thế này, không thể nào nhìn cậu trở nên dần mất đi lí trí như thế này được, bởi vì khi phải chứng kiến điều ấy, hắn đau đớn muốn chết đi sống lại. Jungkook đi tới bên giường bệnh Taehyung, hắn nói với giọng nghẹn ngào, "Taehyung, anh xin em đừng như vậy, em mà như vậy, anh không sống được."
Bỗng Taehyung vùng dậy, ôm chầm lấy Jungkook, lúc này cậu mới thật sự bật khóc trong lòng hắn, trút bỏ hết tất cả những gì nãy giờ cậu cố kìm nén lại trong tâm can, cậu nức nở nói, "Đừng, anh đừng đi theo con, đừng có bỏ em và Taewon một mình mà !"
Taehyung kể cả không muốn tin, nhưng rồi cuối cùng, cậu vẫn phải tin. Dù thực tế có đau lòng và tàn nhẫn đến thương tâm, cậu vẫn phải đối diện, dù không thể chấp nhận, cũng bắt buộc phải chấp nhận mà thôi ! Đứa con thứ hai của cậu và Jungkook, đứa con mà hai người luôn mong đợi, đã thực sự rời bỏ cậu, rời bỏ Jungkook thật rồi ! Trái tim Taehyung dương như vỡ làm đôi, và ban nãy cậu đã thật sự mất đi nhận thức, mất đi lí trí, mất đi cảm xúc, cho đến khi bị đánh thức bởi câu nói của Jungkook.
Taehyung biết hắn không hề cố ý, không hề có lỗi, để xảy ra chuyện đau đớn này đều là lỗi của cậu, là do cậu vô tâm không để ý mình có thai nên mới dung túng cho bản thân cùng làm tình với Jungkook, sự mất mát này là chính cậu gây ra, và cậu là người có lỗi nhất đối với đứa con đã khuất của cả hai, cả cuộc đời này, Taehyung không cho phép bản thân mình được sống thanh thản.
"Jungkook ơi, không phải tại anh gì đâu, tại em không biết em có con nên mới... Jungkook, tại sao em lại nhẫn tâm, lại ác độc tới vậy chứ ?"
Taehyung khóc rất nhiều, cậu khóc nhiều tới mức hai mắt sưng một bọng to, giọng cũng khản đặc, nói không thể nói được, suốt cả một buổi tối Taehyung cứ tự dằn vặt bản thân mình, cậu không có thần trí nào mà dám đi ngủ, hễ mỗi lần nhắm mắt, Taehyung đều không tự chủ được mà nghĩ linh tinh, sau đó cậu lại mở mắt. Jungkook đương nhiên cũng không thể ngủ, hắn ngồi bệt dưới nền nhà, chỉ chú tâm quan sát mọi động tĩnh của Taehyung. Hắn hiểu cảm xúc cậu hiện giờ đang rất rối loạn, mặc cậu không nói, cũng không biểu hiện cụ thể ra bên ngoài, bởi thế cho nên hắn cần phải chú tâm để ý tới mọi nhất cử nhất động của Taehyung, không thể nào không phòng đến tình huống cậu sẽ nghĩ quẩn.
"Jungkook, em nghĩ con sẽ không trách mình đâu, con sẽ hiểu cho mình mà, chúng mình không hề cố ý làm mất con mà..."
Jungkook trông theo bóng lưng của Taehyung ngồi trước cửa sổ, bầu trời đêm hôm nay không có sao, mà ánh trăng rọi vào bên khung cửa cũng có một nét u buồn và cô độc đến lạ, "Em ngủ đi !", Jungkook thì thào, mắt vẫn không rời khỏi bóng lưng của Taehyung.
"Em không ngủ đâu, khi nào trên bầu trời kia xuất hiện một vì sao sáng, em sẽ ngủ. Jungkook này, anh có biết lý do là gì không, việc em chờ đợi một vì sao xuất hiện ấy ?", Taehyung không mong Jungkook sẽ trả lời lại mình, mà rõ ràng hắn cũng không biết lý do cậu chờ đợi điều ấy, Taehyung đung đưa chân, giọng trầm bổng nói tiếp, "Em đã từng nghe mẹ Heena kể chuyện, đó là lúc em còn bé, mẹ nói khi một người rời bỏ dương thế, linh hồn của họ sẽ hoá thành một vì sao sáng, thế nên khi ngước nhìn bầu trời đêm đen kịt, mình vẫn có thể trông thấy hiện thân của họ, khi ấy lòng mình sẽ thanh thản hơn, trái tim cũng sẽ được chữa lành..."
"Em vẫn luôn mong rằng đây chỉ là một cơn ác mộng, sau khi em tỉnh giấc, con chúng ta vẫn sẽ ở đây !", dứt lời, Taehyung quay đầu lại nhìn Jungkook, cậu nghiêng đầu mỉm cười với hai hàng nước mắt đã lăn dài tự bao giờ, "Nhưng tất cả chỉ là viển vông mà thôi, Jungkook nhỉ ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com