Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Sau khi nghe Yoongi kể về câu chuyện kia, Jungkook có một thôi thúc kì lạ rằng cậu phải đến nơi đó. Cậu có linh cảm rằng đó sẽ là nơi giúp cậu thực hiện được khát khao duy nhất của mình lúc này, còn lọ tử đằng kia nữa, lồng ngực cậu mách bảo nó chính là của Taehyung.

Jungkook đến nơi vào tối muộn, bộ dạng cậu lúc này thật không dễ dàng gì để lộ diện vào ban ngày. Ốm yếu, gầy trơ xương và đầy ghẻ lở. Jungkook chẳng nhớ lần cuối mình tắm là khi nào. Tắm rửa và ăn uống thật sự không còn là điều quan trọng trong cuộc sống của cậu những năm này.

Cuối con hẻm nhỏ, căn nhà bằng gỗ trong địa chỉ anh Jin đưa vẫn sáng đèn trong màn đêm dày đặc. Cô quạnh, lẻ loi, huyền bí, và rất thu hút. Giống như những câu chuyện cổ tích thường kể, giữa màn đêm tối tăm lạnh lẽo, nó bỗng hiện lên như một niềm hy vọng cho những kẻ đang lạc lối trong đêm đen. Nếu là khi trước, chắc chắn Jungkook sẽ không vào, những nơi như thế này dám cá toàn mang đến những điều xui rủi. Nhưng lúc này Jungkook chẳng còn gì để sợ, thể vía cậu đã chết từ lâu, còn thể xác này cũng không còn gượng nổi mấy ngày. Có phải đánh đổi gì, thì cậu cũng không phải là người chịu thiệt.

Jungkook đẩy cửa bước vào, tiếng chuông gió vang lên lảnh lót, giữa đêm tĩnh lặng như tiếng chuông cầu hồn. Jungkook dợm người bước vào trong, đưa mắt quét toàn bộ căn nhà nhỏ, không thấy một bóng người. Có khi nào giờ này chủ nhân của nó đã ngủ? Jungkook mặc kệ, cậu có thể ở đây đợi đến sáng mai.

Ngân hàng hoa trong lời Yoongi kể đây rồi. Chỉ là một đống chai lọ bày la liệt không trật tự trên một cái quầy gỗ. Vậy mà Jungkook đã tưởng tượng hẳn có mấy dãy kệ cao tầng với các lọ hoa được sắp xếp ngăn nắp, dán nhãn đầy đủ và cao đến trần nhà. Jungkook tìm kiếm lọ tử đằng. Thật chẳng biết đâu mà lần trong đống bụi bặm này.

Đôi mắt cậu giờ đây kèm nhèm không thấy rõ, trong ánh sáng heo hắt lúc mờ lúc tỏ, bắt đầu xuất hiện chứng quáng gà rồi. Cũng phải thôi, cậu đã chôn mình trong bóng tối lâu như vậy, hơn nữa còn khóc ướt gối mỗi ngày, vẫn còn thấy đường đi đến đây đã là may lắm rồi.

Kia rồi, ẩn mình trong những chiếc lọ say ngủ là những bông tử đằng đang miệt mài đập cánh, có vẻ chúng đang cố thu hút sự chú ý của cậu. Jungkook chồm người tới, kéo lọ hoa từ trong đống lộn xộn ra. Cậu nâng lọ hoa lên ngang mặt mình, quan sát và nghe chúng thì thầm những lời âu yếm.

"Bỏ xuống! Nếu không muốn bị nó hút hết linh hồn."

Một tiếng gầm gừ phát ra từ bức rèm bên góc trái. Jungkook như tỉnh giấc khỏi cơn ngủ say, vội vàng kéo lọ hoa ra giữ ở một khoảng cách an toàn. Nếu không có tiếng nói kia, quả thật Jungkook không biết kết cục của mình như thế nào. Khoảng khắc nhìn vào những bông hoa bên trong, cậu như mất đi nhận thức, say mê ngắm nghía, và càng lúc càng cố tiến đến thật gần để lắng nghe.

Có tiếng cười nói mơ hồ giữa những âm thanh xào xạc, rất giống giọng của Taehyung, Jungkook muốn nghe rõ hơn, cứ thế mà vô thức cúi sát vào, từ từ mất đi suy nghĩ và ý thức về xung quanh. Đến khi được đánh thức mới cảm nhận hồn vía trở về.

Người đàn bà trong bộ áo chùng đen, thấp bé và dữ tợn. Ánh nhìn của bà ta không chút kiêng dè đánh giá Jungkook. Bà ta bước nhanh đến giữa ngân hàng hoa, chộp lấy lọ tử đằng một cách khiếm nhã, sau đó giấu nó vào trong ngăn tủ.

Sau khi an tâm vì lấy lại được đồ của mình, lúc này bà ta mới ngước lên chào hỏi.

"Xin chào. Như đã nói trước, muốn tra bệnh, trước hết phải giao bệnh phí."

"Tôi không tra bệnh."

"Vậy cậu đến đây làm gì?" Bà ta rít lên, vẻ mặt không vui vẻ cho lắm.

"Tôi muốn hỏi về lọ tử đằng đó."

"Xin lỗi. Ở đây không bán thông tin khách hàng." Lần này bà ta khó chịu thật sự.

"Nó là của Taehyung đúng không? Nó chắc chắn của Taehyung. Tôi ngửi được mùi hương đó, mùi hương chỉ của riêng anh. Nhưng tại sao Taehyung lại đến đây vào mười ba năm trước? Làm sao là mười ba năm trước được, khi ấy chúng tôi vẫn chưa yêu nhau, anh ấy không thể nào mắc hanahaki sớm như vậy."

Jungkook, như kẻ chết đuối vớ được khoanh gỗ, hỏi dồn dập không thèm để ý đến sắc mặt lúc đen lúc đỏ của người trước mặt. Cậu chỉ muốn một câu trả lời, câu gì cũng được, miễn là nó cho cậu biết một chút gì đó về Taehyung.

"Cậu trai trẻ này, cậu có hiểu lời tôi nói không?" Bà ta nhấn mạnh lại lần nữa, ý tứ đã thiếu khách sáo hơn rất nhiều "Ở, đây, không, bán, thông, tin, khách, hàng."

Sau đó đưa tay làm dấu tiễn khách "Nếu chỉ đến đây để hỏi chuyện đó, vậy mời đi cho."

Jungkook vẫn như tai điếc mắt mù, không nhìn thấy lời đe dọa thô lỗ kia, tiếp tục hỏi "Tôi phải làm sao bà mới đồng ý trả lời?"

"Tôi sẽ không trả lời, dù cậu có làm bất cứ điều gì, tôi không bán dịch vụ đó."

"Vậy bà có những dịch vụ nào." Jungkook vẫn cố gắng hỏi tới, những mong tìm được chút cơ hội nào đó.

"Cung cấp thông tin bệnh, đánh thức hanahaki, và du hành thời gian." Bà ta kiên nhẫn trả lời.

"Du hành thời gian?" Mắt Jungkook trợn tròn. Cậu đã nghe qua cụm từ này rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó có thật.

"Đúng vậy."

"Nó như thế nào?"

"Cho tôi thời gian cậu muốn đến, và cậu sẽ được đến, quá khứ hoặc tương lai, rồi cậu sẽ tỉnh dậy trong thân xác tại thời điểm đó của mình. Và một đi không trở lại."

"Tôi muốn về quá khứ được không?" Hai mắt kèm nhèm của Jungkook lúc này bỗng sáng rỡ, thật không ngờ trên đời này vẫn tồn tại những câu chuyện cổ tích, đây đúng là thứ cậu cần lúc này.

"Tất nhiên được. Chỉ cần trả phí du hành."

"Bằng cái gì?"

"Tuổi thọ của cậu."

Jungkook nghi ngại "Làm sao tôi biết được tôi có thể sống bao lâu? Nếu chẳng may tuổi thọ của tôi chỉ có ba mươi năm, quay về mười năm, vậy chẳng phải tôi sẽ chết ngay sau đó à?"

Khóe miệng của người đàn bà kì lạ cong lên một nụ cười méo mó "Đây chính xác là một trò chơi may rủi."

Jungkook thất thần. Một trò chơi may rủi, cậu có dám thử không? Nếu quay về được nhưng không còn thời gian bên cạnh Taehyung thì cũng trở thành vô dụng. Jungkook muốn sửa chữa lỗi lầm của mình, muốn mang đến cho anh một tình yêu hạnh phúc, sẽ không để anh mắc phải hanahaki, rồi bọn họ sẽ bên nhau thật lâu, tới tận khi răng long đầu bạc.

Những hình ảnh xinh đẹp của Taehyung hiện lên, anh mỉm cười ôm chầm lấy cậu, nũng nịu cọ vào hõm cổ cậu, nằm trong vòng tay của cậu, những khoảnh khắc đó có đánh đổi bằng bất cứ thứ gì cũng đáng, kể cả tuổi thọ. Dù có sống thật lâu ở thế giới này cũng chẳng có tác dụng gì, chi bằng quay lại, để mỗi giây phút đều trở nên có ý nghĩa.

"Được". Tôi đồng ý. "Nhưng tôi có thay đổi được quá khứ không?"

Bà ta mỉm cười, lần này là một nụ cười niềm nở vì bắt được một khách hàng tiềm năng, ngữ điệu bỗng trở nên thân thiện hơn mấy phần "Tất nhiên có thể. Nếu cậu quay trở lại thay đổi quá khứ, tương lai cũng sẽ thay đổi theo. Nhưng hãy nhớ rằng, đây là chuyến tàu một chiều, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra trong thời điểm cậu đến, cậu cũng sẽ bị kẹt ở đó mãi mãi."

Jungkook nhíu mày "Tại sao? Nếu tôi muốn quay lại thì sao, tôi có thể tiếp tục trả phí?"

"Không, cậu bé của tôi ạ." Bà ta bật cười nhe ra hàm răng vàng xỉn màu gớm ghiếc, như cười lên sự tham lam ngu ngốc của con người, rồi bà ta lắc đầu, nói tiếp "Khi cậu quay về quá khứ, hiện tại nơi cậu rời đi sẽ trở thành dĩ vãng, cậu sẽ biến mất khỏi hiện tại, và quá khứ nơi cậu tới sẽ trở thành tương lai mới đối với cậu.

Nếu cậu du hành ngược thời gian và thay đổi thứ gì đó, cậu chắc chắn sẽ bị kẹt ở vũ trụ đó, một vũ trụ song song với vũ trụ cậu đang đứng này đây. Sẽ không có cách nào để quay lại vũ trụ ban đầu, cậu sẽ bị giam ở đó. Nơi mà mọi thứ vẫn diễn ra y hệt như ở vũ trụ gốc này.

Thời gian là một dòng chảy. Suy chuyển dòng thời gian sẽ tạo ra các bất ổn, nghịch lý và vòng lặp thời gian. Vậy nên một người chỉ được du hành một lần. Đó là nguyên tắc."

Jungkook vịn tay vào cạnh mặt gỗ phía trước, bắt đầu tính toán. Theo như lời bà ta, có lẽ Taehyung cũng đã quay về quá khứ. Và hiện tại của anh cũng chính là quá khứ của cậu. Vậy nếu cậu cũng quay về, chắc chắn cậu sẽ gặp được Taehyung. Nhưng cậu nên trở về mốc thời gian nào đây? Thời điểm anh vừa sống lại, hay xa hơn? Hôm trước anh Yoongi nói, lọ tử đằng đã ở đây mười ba năm, vậy chắc chắn Taehyung đã quay về mười ba năm hoặc sớm hơn thế nữa. Bọn họ đã cùng nhau đi qua những năm thanh xuân tươi trẻ, nhưng đến độ tuổi trưởng thành thì lạc mất nhau. Jungkook muốn trải nghiệm cuộc đời với anh nhiều hơn, khám phá tương lai mà hai người bỏ lỡ, rồi sau đó cùng nắm tay nhau đi đến tuổi già.

Nếu vậy, quay lại càng ngắn càng tốt. Nhưng mà...

Người đàn bà nôn nóng thúc giục "Tôi không có nhiều thời gian, hãy quyết định nhanh lên."

Jungkook ngẩng mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt xếch của bà ta "Tôi có thể hỏi một câu không? Về lọ tử đằng đó. Chỉ một câu thôi. Tôi cần nó để quyết định."

Nhìn đôi mày mỏng nhíu chặt lại thành một đường, Jungkook như sợ bà ta sẽ từ chối, không đợi nghe trả lời mà hỏi thẳng "Chủ nhân của lọ tử đằng đó vẫn còn sống chứ?"

Người đàn bà bí ẩn đó nghe xong câu hỏi, cũng bắt đầu im lặng tính toán thiệt hơn. Cuối cùng, có vẻ đã cân nhắc được bên nào có lợi, bà ta mỉm cười đáp "Tử đằng báo tử vào mười năm trước."

Jungkook chấn động. Taehyung đã chết trẻ như vậy sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu lịch sử trong vũ trụ song song vẫn diễn ra y hệt với vũ trụ gốc, vậy thì Taehyung cũng sẽ vào công ty, sẽ bắt đầu mối quan hệ với cậu. Không lẽ, ở thế giới đó cậu vẫn khiến anh đau khổ?

"Vì sao người đó chết?" Mắt Jungkook đỏ ngầu, gân máu nổi lên bần bật dưới lớp da mặt trắng bệch bạc.

"Không giải được hanahaki."

"Hanahaki vẫn theo tôi trở về quá khứ ư?" Jungkook bất ngờ, thốt lên ngay tức khắc

"Nó là kẻ đồng hành với linh hồn cậu."

Vậy nếu cậu quay trở lại cậu vẫn mang theo những bông linh lan trong người, cậu cũng sẽ chẳng thể cùng Taehyung thực hiện những ngổn ngang đang bỏ dở. Jungkook thật sự muốn phát điên, quá nhiều chuyện ùn đến tắc nghẹn trong đầu, mọi thứ trở nên quá tải. Có phải đó là định mệnh của bọn họ không? Không, Jungkook sẽ không để điều đó xảy ra lần nữa. Cậu sẽ thay đổi nó, vì Taehyung cậu có thể xoay chuyển vận mệnh này.

Jungkook bình tĩnh ngước lên, bắt đầu đưa ra yêu cầu.

"Đầu tiên, tôi muốn đánh thức hanahaki. Đây là bệnh phí."

Người đàn bà nhìn vẻ mặt thay đổi trong thoáng chốc của Jungkook liền tỏ ra hứng thú, vươn tay nhận lấy lọ hoa của cậu. Sau đó khẽ nhíu mày.

"Lần trước đã có người tới tra bệnh của cậu, không lấy thức dược."

"Đúng. Họ là người thân của tôi."

"Vậy thức dược là ta nợ cậu. Không cần trả thêm."

Bà ta trả lại lọ linh lan cho Jungkokok rồi bắt đầu pha trộn thứ thức dược kia. Jungkook uống ngay không chút chần chừ. Thứ nước ấy quấy loạn cơ thể suy nhược của cậu, khiến Jungkook không trụ nổi ngã sõng soài xuống nền đất lạnh. Sau khi cơn địa chấn qua đi, Jungkook mới cố lấy chút hơi tàn dựa theo quầy gỗ đứng dậy.

"Hanahaki của cậu đã già quá rồi. Chỉ còn chừng một tuần nữa."

Jungkook bỏ qua câu nói kia, tiếp tục đưa ra yêu cầu thứ hai của mình

"Tôi muốn quay về quá khứ mười năm, đúng một tuần trước khi chủ nhân của lọ tử đằng chết."

Người đàn bà trước mặt nghe xong liền nhún vai "Được thôi. Phí du hành của cậu sẽ là mười năm tuổi thọ. Đồng ý chứ?"

"Đồng ý."

"Đưa tay ra."

Jungkook đưa bàn tay gầy ốm nổi đầy gân xanh của mình ra. Tay của người đàn bà kia không khá hơn cậu là bao, bàn tay nhăn nheo đen nhẹm, những móng tay cứng quặp vào bao lấy tay cậu. Một luồng hơi nóng đi từ dưới lòng bàn chân theo xương sống lên đầu rồi chạy ngược xuống tim, men theo những mạch máu đến đầu những ngón tay rồi thoát ra khỏi người Jungkook, cậu thấy một sợi tơ khói óng ánh chạy vào những ngón tay của người đàn bà trước mặt.

Xong xuôi bà ta rút tay về, mỉm cười nhìn cậu đánh giá.

"Cậu vẫn rất khỏe."

Sau đó cúi người lấy ra một lọ thuốc đưa cho Jungkook.

"Mười viên. Mười năm."

"Đảm bảo?"

"Tôi sống bằng sự đổi chác, nếu tôi lừa gạt mạng sống của khách hàng, mạng sống của tôi cũng sẽ bị ảnh hưởng."

"Bà đã sống bao nhiêu năm rồi?"

"Nhiều hơn số lần cậu có thể đếm."

"Tại sao..?" Jungkook không giấu nổi tò mò về những điều bí ẩn xung quanh người này.

"Chỉ là một kẻ phụng sự cho vũ trụ, và muốn tỏ tường chuyện của thế gian."

"Tạm biệt."

"Giữ lấy bí mật cho riêng mình và cẩn thận với những nụ hôn. À.." Bà ta ngưng lại một lúc "Lời dặn dò đó cũng không cần thiết nhỉ. Dù gì cậu cũng chẳng còn nhiều thời gian, chỉ là một chút thói quen nghề nghiệp. Haha"

Jungkook nhìn cái vẻ sảng khoái trên mặt bà ta mà thấy lòng bực bội. Cậu cúi đầu chào rồi vội vã bước đi.

*

Jungkook dành một ngày về thăm gia đình, một ngày đến gặp các anh. Tất cả mọi người đều cười hạnh phúc khi thấy cậu chịu bước ra khỏi nhà với một bộ dạng tươm tất và một gương mặt có sinh khí. Thật nhẹ nhõm khi cuối cùng cậu đã nghĩ thông. Anh Jin nói ngày mốt mọi người sẽ cùng cậu đến bệnh viện, mọi chuyện chắc chắn sẽ tốt đẹp thôi. Jungkook chỉ cười và nói lời biết ơn.

Nơi cuối cùng cậu muốn đến là chỗ của Taehyung. Jungkook nhìn nụ cười hồn nhiên trên gương mặt anh, trong lòng lại dâng lên chua xót. Ba năm rồi, anh đã cười như thế này ba năm rồi. Cậu sờ lên bài vị, vuốt ve đôi mắt với nốt ruồi kia, Jungkook đã hứa không để nó phải ướt nước mắt nhưng cuối cùng không làm được.

Lần này quay về, cậu sẽ thực hiện từng lời hứa một, một cái cũng không bỏ lỡ.

"Nếuem bình an trở về, ngày nào mình cũng hạnh phúc có được không, Kim Taehyung?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com