Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Ngày cuối cùng.

Jungkook không xuống giường nổi. Ngực cậu như có một tảng đá nặng đè lên, ê ẩm và ứ nghẹn, cậu nghĩ mình cần một cái máy thở.

Tiếng phì phò của Jungkook đánh động Namjoon. Anh tò mò đi tới bên giường cậu, thấy cả người Jungkook đỏ bừng, mồ hôi chảy ra như tắm. Namjoon sợ hãi sờ thử vào trán cậu, nóng đến độ anh phải rụt tay về ngay lập tức. Hai hàng lông mày của Jungkook nhíu chặt lại, các nét trên gương mặt nhăn nhúm, cả cơ thể run và co giật như người sắp chết.

Namjoon quýnh quáng, tới chiếc bàn trong góc phòng rót một cốc nước rồi chạy lại đỡ Jungkook lên, tựa đầu cậu vào ngực mình.

"Jungkook, uống chút nước đi em."

Môi Jungkook khô và nứt nẻ như người thiếu nước ba ngày. Namjoon nhớ rõ tối qua trước khi đi ngủ, thần sắc cậu vẫn rất khỏe khoắn, sao qua một đêm mà có thể thành ra thế này?

May mắn Jungkook vẫn có ý thức, nghe được tiếng Namjoon và hé miệng uống một ngụm, sau đó hai tay ôm lấy cuống họng, cả gương mặt nhăn lại đau đớn đến mức Namjoon rùng mình.

Jungkook thều thào "Cổ họng em đau quá!"

"Chắc em bị cảm rồi! Cố chịu đựng một chút, anh đi mua thuốc cho em."

"Không cần đâu!" Jungkook lắc đầu, yếu ớt nắm lấy cánh tay anh. Nhiệt độ cơ thể cậu chênh lệch rất lớn so với nhiệt độ cơ thể Namjoon. Anh thấy mảng da nơi Jungkook chạm vào đã bắt đầu ửng đỏ vì bỏng.

"Cần chứ!" Namjoon quả quyết rồi đặt Jungkook nằm xuống. Sau đó anh tất bật lấy ví tiền, khoác áo chạy đi.

.

Khoảng ba mươi phút sau Namjoon quay lại, Jungkook vẫn đỏ bừng như con tôm mới luộc xong đang nằm chờ nguội trên giường. Anh muốn chạm thử để kiểm tra, nhưng sực nhớ mình mới ở ngoài về, bàn tay rất lạnh, sợ sự chênh lệch nhiệt độ sẽ ảnh hưởng đến Jungkook.

"Jungkook! Nghe anh gọi không?"

"Em.. có!" Jungkook khẽ mở mắt.

"Anh để thuốc ở trên bàn, anh Jin cũng đã nấu cháo, em chịu khó dậy ăn một chút rồi uống thuốc vào, chừng hai ba tiếng sau sẽ đỡ thôi.

Taehyung cũng sốt rồi. Khuya hôm qua hai đứa có lẻn đi ra ngoài cùng nhau không đấy? Phải biết giữ gìn sức khỏe chứ. Em nhớ xem chừng Taehyung, gọi em ấy ăn với uống thuốc cùng, rồi ở nhà nghỉ ngơi đi. Anh sẽ xin phép cho hai đứa vắng mặt hôm nay."

"Cảm ơn anh, Namjoon."

"Anh phải đi đây. Nhớ tự chăm sóc tốt cho mình đấy."

Jungkook nhìn theo bóng lưng anh khuất sau cánh cửa phòng, đôi mắt cậu mờ như bị che phủ bởi một tầng hơi nước. Dù cả người nặng như chì, lồng ngực và cổ họng bỏng rát như có con quái vật đang cào xé bên trong, Jungkook vẫn cố bò dậy đi đến phòng Taehyung. Taehyung rất yếu, cậu sợ anh không tự mình chống đỡ nổi.

Tất cả mọi người đã đi làm, căn nhà bỗng trở nên vô cùng yên ắng. Jungkook chưa bước vào phòng đã nghe được tiếng thở nặng nề của Taehyung. Cậu đến bên giường, nhìn anh nằm ngay ngắn yên tĩnh, dù gương mặt có hơi hốc hác và xanh xao nhưng vẫn rất xinh đẹp, tựa như người đẹp đang say ngủ, chờ một nụ hôn của hoàng tử đến phá bỏ lời nguyền.

Jungkook khuỵu một chân lên giường, cúi xuống, chạm vào mặt anh.

"Đã đến lúc rồi. Người đẹp của em." Jungkook thì thào, phả những hơi thở nóng hổi vờn quanh mặt anh như âu yếm. Cậu sờ lên đôi môi khô khốc của anh, miết lấy rồi đặt môi mình vào.

Tựa như một cảnh báo nguy hiểm được máy móc thiết lập chế độ tự báo động, cơ thể của Taehyung cũng lập ra một cơ chế cấp báo khi ai đó tự ý chạm vào môi anh. Cảm nhận được một thứ ấm nóng chạm phải môi mình, Taehyung lập tức mở mắt, nhìn thấy gương mặt cận kề của Jungkook thì vội đẩy cậu ra như một phản xạ.

Một cú đẩy yếu ớt của Taehyung cũng đủ làm Jungkook té phịch xuống giường. Taehyung gắng gượng ngồi dậy, cả người anh run run.

Jungkook cười đắng ngắt "Tại sao vậy? Chẳng phải cả hai ta đều cần một nụ hôn của đối phương sao?"

"Em nói gì vậy. Anh không hiểu."

"Đừng vờ vịt nữa Taehyung!" Jungkook lớn tiếng "Em biết anh hiểu rõ em là ai mà! Bao nhiêu năm rồi sao anh vẫn chẳng hề thay đổi bản tính thích lẩn trốn của mình vậy? Anh không muốn sống nữa sao?"

Taehyung dùng hai tay bịt kín gương mặt mình, nước mắt anh bắt đầu rơi ra, to tròn và nặng trịch như những viên ngọc trai tinh khiết. Jungkook nhìn anh khóc, đau nhức trong cơ thể lại trồi lên. Cậu kéo tay anh xuống, nắm lấy cằm anh ép anh nhìn thẳng mình. Đôi mắt Taehyung ửng đỏ, buồn bã và đầy nước, giống như đôi mắt nàng tiên cá trước thời khắc biến thành bọt biển, hình ảnh mà Jungkook nhìn qua một lần liền ám ảnh mãi không quên. Vì đôi mắt đó gợi cậu nhớ đến đôi mắt Taehyung. Người ta nói những người có đôi mắt đẹp thường không hạnh phúc. Jungkook đã thầm nhủ, thậm chí đã thốt nên lời với anh rằng cậu sẽ không bao giờ để anh phải chịu cảnh như vậy, nhưng đến tận khi được sống thêm một cuộc đời thứ hai, Jungkook vậy mà vẫn tiếp tục không làm được.

Cậu nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt bên khóe mắt anh, rồi hôn lên chúng.

"Đừng khóc, Taehyung. Đôi mắt xinh đẹp này không phải dùng để khóc. Ít nhất cũng đừng khóc vì em."

"Tae. Thời gian của chúng ta đã kiệt rồi. Đã đến lúc cần khép những sợ hãi không tên lại mà quan tâm đến việc cấp bách hơn. Chúng ta cần nó."

Taehyung lắc đầu đầy tuyệt vọng "Anh xin lỗi. Jungkook. Anh không thể."

Anh đã sợ hãi quá lâu, lâu đến mức nghĩ nó là một phần của mình. Anh sợ tình yêu, sợ những nụ hôn, và sợ cả sự thật. Đối với anh được sống lại chính là một sự trừng phạt, vì rõ ràng ba năm qua chẳng có ngày nào anh thật sự sống trong hạnh phúc và sống cho riêng mình. Những lo lắng, hồ nghi, buồn bã đã chiếm đóng rồi tạo nên con người anh. Đúng như Jimin đã nói, anh như cái bóng ở dưới đại dương tối tăm sâu thẳm, bị rong biển quấn rịt lấy thân.

Ngày Jungkook đến, sự sợ hãi trong anh dâng lên cao hơn bất cứ ngày nào trong ba năm qua. Bởi vì anh nhận ra tình yêu trong mình, đã trở thành một thứ gì đó xa xăm và mơ hồ lắm. Anh nhận ra, mình chưa từng sống lại, anh mãi mãi chết trong vụ đâm xe đó rồi. Cả anh, lẫn tình yêu.

Jungkook chua xót vuốt ve gương mặt vô hồn của người đối diện, cậu biết Taehyung trở nên như thế này tất cả là lỗi ở cậu. Chính cậu đã phá hủy mọi thứ. Biến anh từ một tuyệt tác quý giá, nay trở thành một khúc gỗ cứng đơ, không biết có thể chạm trổ lại thành tác phẩm nghệ thuật lần nữa không, khi mà chạm vào nơi đâu cũng sợ nó nát bấy, vì bên trong đã mục ruỗng cả rồi.

"Tae.." Jungkook dùng hai tay ôm trọn gương mặt anh, nâng niu như bảo vật quý giá. Cậu tựa vào trán anh, ngón tay mơn man trên bờ môi nứt nẻ, thì thầm "Chúng ta đánh cược đi."

Taehyung ngước lên nhìn Jungkook. Cậu như hiểu được ý tứ trong đôi mắt kia, mỉm cười trả lời "Đem tim em cược lấy tim anh."

Nói rồi không để Taehyung kịp phản ứng đã cúi xuống hôn lên. Taehyung sợ hãi đẩy cậu, anh càng đẩy Jungkook càng ghì chặt, cậu hôn vô cùng gấp gáp, gấp gáp hơn tất thảy những nụ hôn đã từng có của hai người, giống như kẻ chết khát gặp được chai nước lạnh, tu ừng ực đến khi nghẹn mới thôi. Đầu lưỡi Jungkook càn quấy và thô bạo tiến vào, ép buộc anh phải há miệng thật to. Taehyung không chống cự được đành mở miệng ra, lưỡi Jungkook nhanh chóng lẻn vào, nuốt lấy hơi thở, trao đổi nước bọt, Taehyung buông xuôi, vậy là hết.

Rồi Jungkook bỗng trở nên dịu dàng hơn. Chiếc lưỡi mềm mại kia thôi làm loạn mà nhẹ nhàng cuốn lấy lưỡi anh, triền miên không dứt. Hơi thở hòa quyện vào nhau, trái tim đập rộn ràng như âm thanh của ngàn bông hoa đang đua nhau nở rộ, vị ngọt ở đầu lưỡi như nhân chiếc bánh hotteok đầy đường mật. Taehyung nhận thấy người trước mặt mình bỗng trở nên gần gũi hơn bao giờ hết, có một thứ gì đó bên trong hai người đang cuốn chặt lấy nhau, nối linh hồn bọn họ thành một. Lồng ngực của anh căng phồng một cách hớn hở, vật kí sinh bên trong nhảy nhót vì tìm được chủ nhân của mình.

Taehyung say sưa trong nụ hôn của Jungkook. Những thước phim đầy màu sắc chầm chậm phát lên trong đầu anh. Jungkook đỏ mặt tỏ tình với anh dưới tán hoa đào một ngày xuân ấm áp, Jungkook nắm tay anh cùng đi dạo bên bãi biển mùa hè, những nụ hôn vụng trộm trong phòng chứa đồ thoảng gió thu, những đêm cuồng loạn đến rã rời thân xác rồi tỉnh dậy bên nhau vào những sáng mịt mờ sương giá. Taehyung thấy nụ cười rạng rỡ của anh được bảo bọc trong ánh mắt cưng chiều của Jungkook. Thì ra, bọn họ ở bên nhau đã lâu đến vậy, đã qua biết bao mùa xuân hạ thu đông. Thì ra, anh đã từng rất hạnh phúc. Thì ra, anh đã quên hết rồi.

Jungkook đưa lưỡi rê dọc theo lưỡi của Taehyung, rồi đùa giỡn với mặt dưới nhạy cảm, lướt một đường dài từ gốc ra ngoài, sau đó nút nhẹ. Cậu thấy Taehyung run rẩy trong vòng tay mình. Lòng Jungkook rộ lên tia khấp khởi, anh vẫn như xưa, vẫn là Taehyung của cậu, vẫn điên đảo bởi một chiêu này, chưa lần nào cậu thực hiện nó mà không thành công khơi dậy dục vọng trong anh.

Taehyung như lạc trong mê cung, bị Jungkook vờn đến say chếch choáng, lý trí anh trở nên mơ hồ chẳng còn phân định được điều gì. Anh cảm thấy được yêu thương, được an ủi, và an toàn, những thứ mà anh tưởng chừng mình sẽ chẳng bao giờ có được nữa. Taehyung thấy mình rung động, anh muốn gần gũi hơn, muốn được người này ôm thật chặt trong vòng tay của em ấy, hơi ấm của em ấy khiến cơ thể anh được xoa dịu một cách lạ thường.

Taehyung ôm lưng Jungkook, dịch người thật sát vào. Jungkook cảm nhận được, liền ôm anh chặt thêm một chút, tay và chân cậu bao trọn lấy thân người anh, giữa hai người dính chặt vào nhau không một kẽ hở. Jungkook hôn đến khi đất trời đảo điên, khi hơi thở cả hai đều trở nên rối loạn mới rời khỏi môi anh, cậu đưa tay lau đi những vệt nước bọt vương đầy bên bờ môi căn mọng, luyến tiếc điểm thêm vài nụ hôn vụn vặt, vẫn chưa muốn rời đi. Hương vị ngọt ngào này vẫn khiến cậu mê mẩn như lần đầu, một lần chạm vào môi anh là một lần cây hoa đào trong tim cậu nở rộ, thế giới trong đôi mắt chỉ toàn đầy mùi hương của hạnh phúc và tình yêu, chưa từng có loại nước hoa nào thơm như nụ hôn của Taehyung. Jungkook ngửi bao nhiêu cũng không thấy đủ, chỉ muốn nắm giữ nó cả đời. 

Taehyung bỗng mềm như một cành hoa rũ, ngả nghiêng trong vòng tay cậu, mi mắt anh vẫn nhắm chặt, hơi thở yếu dần.

Jungkook hoảng hốt lay anh. Không một cử chỉ hồi đáp. Jungkook càng thêm sợ hãi, thì thào không dứt "Tae.. đừng làm em sợ.. làm ơn.. Taehyung.. Kim Taehyung.. mở mắt ra nhìn em đi.."

Cơn tấn công của lồng ngực ập đến không báo trước, dữ dội như một trận động đất cường độ cao. Jungkook bấu lấy ga giường, cậu không thể gục ngã vào lúc này. Cậu phải tỉnh táo để lo lắng cho Taehyung. Jungkook nghe thấy những tiếng động kì lạ xào xạc bên trong cơ thể mình. Những thứ chặn ngang cổ họng đang dần co lại, rồi cổ họng cậu trở nên thông suốt khoan khoái lạ thường. Tiếng sột soạt vẫn tiếp tục, Jungkook cảm nhận rõ mồn một những sợi dây chằn chịt ôm lá phổi của cậu lui dần, rút về nơi gốc rễ của chúng.

Cậu vội ôm chặt lấy Taehyung, ép lồng ngực của hai người sát vào nhau. Cậu muốn bọn họ cùng nhau lắng nghe âm thanh kì diệu này, giai điệu của tình yêu chân thật. Lời nguyền đã được hoá giải, bọn họ lại trở thành những nguời tự do.

Jungkook ôm Taehyung trong lòng, giọng nói cất lên đầy khấp khởi và hy vọng "Taehyung, anh có nghe không? Âm thanh tình yêu của chúng ta đang vang lên thật rộn ràng. Vụ cược của chúng ta thành công rồi. " 

Taehyung nửa tỉnh nửa mơ, chỉ thấy trong cơ thể xốn xang kì lạ, bụng dạ nôn nao, khiến anh muốn nôn mửa nhưng chẳng còn sức lực nào mà tống khứ cái thứ đang càn quấy kia ra. Trong cái ôm của Jungkook, Taehyung ngất lịm. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com