Chương 19
Taehyung tỉnh lại vào một buổi chiều thu rực rỡ. Anh thấy nắng đang rượt đuổi nhau trên những tán lá vàng của cây bạch quả, sau đó chạy đến bậu cửa sổ của anh xin trốn vào phòng. Căn phòng hơi tối, những tia nắng nhảy nhót hắt qua cửa sổ tạo thành những vệt dài, nhuộm màu trắng tinh của mảng tường, trần nhà và chăn nệm sang một màu xám tro.
Không biết có phải do màu sắc của căn phòng tác động không mà Taehyung cảm thấy vô cùng buồn bã. Bên trong lồng ngực rất trống trải, giống như bị ai đó lấy đi một thứ rất quan trọng. Taehyung đưa tay lên sờ ngực trái của mình, trái tim vẫn ở yên chỗ của nó, vậy thì anh mất thứ gì đây?
Anh đưa mắt nhìn căn phòng, mọi thứ đều lạ lẫm, Taehyung ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ xen lẫn trong không khí. Trái tim anh bỗng giật thót. Taehyung bật dậy, phóng xuống giường và chạy đến chiếc gương trong góc phòng. Anh thở một hơi thật dài rồi bật cười chua chát. Anh đang nghĩ gì thế này, thế gian này rất kì diệu nhưng phép thuật không thể lúc nào cũng dành cho anh.
Taehyung lẳng lặng quay trở lại giường, buồn chán ngồi nhìn những ngón chân mình đung đưa qua lại.
Đồng hồ chỉ sáu giờ, cánh cửa kẽo kẹt mở ra. Một gương mặt đẹp trai ló đầu vào. Lúc đôi mắt ấy ngẩng lên và bắt gặp anh, nó sáng bừng như bầu trời sao tháng chín. Rồi cậu ấy nở nụ cười, khiến trái tim Taehyung loạn nhịp.
Anh chàng đẹp trai chạy đến nắm lấy tay anh hồ hởi bắt chuyện "Anh tỉnh dậy khi nào vậy?"
Taehyung nhìn xuống bàn tay mình, thấy là lạ.
"Chắc được một tiếng rồi."
"Có thấy khó chịu chỗ nào không anh? Ngực có đau không?"
Vẻ lo lắng khiến gương mặt đáng yêu kia như già hơn vài tuổi, chín chắn khác hẳn lúc cười.
Taehyung thấy cậu ấy nghiêm túc như vậy, cũng thành thật trả lời "Không đau. Nhưng thấy trống trải lắm, như bị mất đi thứ gì đó."
Taehyung tưởng rằng cậu ấy sẽ lo lắng hơn, sẽ hỏi anh thêm vài câu về tình trạng sức khỏe, nhưng trái lại cậu ấy mỉm cười, đưa ra hai cái răng thỏ xinh xinh, nói "Thế thì may quá. Vậy là xong. Mọi thứ đều đã qua. Giờ chúng ta chỉ hạnh phúc thôi, được không anh?"
Cậu ấy hỏi anh, nhưng không đợi anh trả lời đã chồm tới ôm chầm lấy anh. Taehyung bất ngờ lui về sau, người phía trước mất trớn ngã xuống giường, Taehyung bị đè bẹp ở giữa. Rồi cậu ấy cũng chẳng buồn xin lỗi hay tỏ ý muốn đứng dậy, cứ thuận thế như vậy mà tiếp tục ôm anh. Taehyung cố trườn người ra, người phía trên rất nặng, anh cố lắm mới chui được một nửa cái đầu, mất sức đến mức phải thở dồn.
Taehyung định nghỉ ngơi một chút lấy sức rồi tiếp tục, nhưng khi hơi thở bình ổn rồi, lại thấy có chút không nỡ. Cậu ấy thật sự rất ấm, ấm đến mức lấp đầy khoang ngực trống trải của anh, hơi ấm này khiến anh thấy quen thuộc và dễ chịu vô cùng.
Rồi cậu ấy ngẩng mặt lên, đôi mắt sáng như sao kia nhìn anh chăm chú, khuôn mặt từ từ tiến đến thật gần, sau đó cậu ấy hôn lên môi anh.
Khu rừng của công chúa sói Mononoke có một vị thần rừng. Mỗi khi thần rừng đặt chân của mình lên nền đất, cây cỏ sẽ nở hoa. Nhưng khi thần rừng rời đi, phép màu biến mất, những bông hoa kia nhanh chóng úa tàn. Taehyung nghĩ người này có thể là dòng dõi của thần rừng. Vì rõ ràng khi cậu ấy hôn anh, Taehyung thấy lòng mình rộn ràng như có hoa nở, và khi đôi môi ấy rời đi, Taehyung cảm nhận được những bông hoa xinh đẹp của anh bỗng rũ cành.
"Đang nghĩ gì thế?"
Taehyung đăm chiêu suy nghĩ không biết có nên nói thật không. Anh sợ cậu ấy sẽ cười anh, bảo anh lớn rồi còn tin vào những thứ huyễn hoặc trong phim hoạt hình. Taehyung bỗng trở nên bối rối không biết phải trả lời như thế nào.
Cậu ấy lại bật cười như đang nhạo sự lúng túng của anh, dù quả thật khi cười, cậu ấy đáng yêu và hiền lành như chú thỏ nhỏ nhưng Taehyung vẫn thấy có chút tức giận. Anh quay mặt sang một bên để tỏ chút thái độ không hài lòng.
"Sao lại dỗi rồi? Thật sự đang nghĩ bậy điều gì có phải không? Em hứa không cười, nói cho em nghe đi."
Taehyung nghe lời dỗ dành dịu dàng kia cũng không tiếp tục ngó lơ được nữa, quay mặt lại, trả lời "Đang nghĩ rằng cậu là ai?!"
Đúng là nam tử hán nhất ngôn cửu đỉnh, nói không cười liền không cười, hơn nữa còn nghiêm túc hơn cả mong đợi. Cậu ấy trợn tròn mắt rồi nhanh chóng ngồi bật dậy, kéo tay anh ngồi dậy cùng. Cậu ấy ôm lấy vai anh, vẻ mặt khó coi như hóc phải xương cá.
"Bình tĩnh nào. Taehyung, anh bình tĩnh nhé! Đợi em một chút!"
Taehyung muốn nói cậu mới là người cần bình tĩnh nhưng nhìn sắc mặt hoảng hốt tối sầm của cậu ấy lại thôi.
Cậu ấy khó khăn lắm mới bình tĩnh được, còn nuốt nước bọt một cái nghe rõ mồn một, hai bàn tay run run siết chặt tay anh. Taehyung còn tưởng cậu ấy hẳn sẽ nói điều gì đó nghiêm trọng lắm nhưng cuối cùng lại hỏi một câu nhạt như nước ốc rằng anh tên gì.
"Chẳng phải cậu mới gọi tôi là Taehyung sao?"
Cậu ấy nghe anh trả lời xem chừng càng thêm rối trí, nhìn qua liền biết ngay đây chỉ là một tên nhóc con chưa từng đối mặt với khó khăn của cuộc đời. Mới gặp chút vấn đề đã loay hoay run rẩy.
"Anh thật sự không nhớ em là ai sao?"
Taehyung lắc đầu.
"Jeon Jungkook."
Thấy anh nghiêng đầu nhìn, cậu ấy lại thêm siết chặt tay anh "Em là Jeon Jungkook. Jeon Jungkook. Jeon Jungkook. Anh không thể nào quên em được."
Mỗi lần nói ba từ Jeon Jungkook, là thêm một lần cánh tayTaehyung bị siết đau đến mức anh phải nhíu mày. Cậu ấy thấy thế lại càng sốt ruột siết mạnh, Taehyung lại nhíu mày, cứ lẩn quẩn lặp lại mấy lần như thế, Taehyung không chịu được nữa nói "Đừng nắm nữa,tay đau."
Lúc này cậu ấy mới vội vàng buông tay anh ra, nhìn cổ tay anh tụ máu đỏ bầm lại cầm lên, nhẹ nhàng xoa xoa. Cúi mặt xoa một hồi, nước mắt tự dưng rơi ra, nhỏ từng giọt đều đặn lên tay anh.
Taehyung tò mò hỏi "Cậu khóc hả?"
Cậu ấy ngước mặt lên, mắt mũi đỏ hoe, nói "Anh thật sự không nhớ em sao? Đừng như vậy mà! Taehyung, Em sợ lắm!
Em luôn trách móc anh tại sao lúc nào cũng sợ hãi, nhưng thật ra em cũng chẳng khác anh.
Ngày anh rời đi, em rất sợ. Sợ không biết mình sẽ sống tiếp những ngày còn lại như thế nào.
Ngày biết có thể gặp lại anh, em cũng sợ. Sợ những viên thuốc đó chỉ là một trò chơi, rồi ngày mai tỉnh dậy vẫn thấy mình đơn độc trên chiếc giường lạnh lẽo mà mùi hương của anh chẳng còn chút sót lại nào.
Quay trở về, gặp lại anh, nhưng nhận ra anh không còn quan tâm em nữa, em càng sợ. Sợ nỗ lực cuối cùng của mình cũng chỉ là con số không.
Khi đánh cược nụ hôn, anh không biết em đã sợ thế nào đâu. Em tự hỏi hàng trăm lần rằng lỡ như anh không còn yêu em sẽ thế nào? Em tất nhiên không sợ chết, em chỉ sợ mình đánh mất tình yêu vốn thuộc về riêng em.
Giờ đây, mọi chuyện đã qua đi. Em cho rằng chúng ta có thể an yên với hạnh phúc. Anh lại nói rằng không nhận ra em.
Em sẽ phải bắt đầu lại như thế nào đây, Taehyung? Làm sao em có thể? Em mệt lắm, em chẳng còn đủ kiên cường nữa rồi.
Kim Taehyung, em sợ lắm! Anh đừng quên em, có được không?
Không có tình yêu của anh, em thật sự không thể chống đỡ nổi nữa đâu..
Xin anh đấy..!"
Cậu ấy gục mặt xuống tay anh, khóc nức nở. Taehyung bị giữ chặt tay, chẳng biết lấy gì lau đi nước mắt của mình.
Rốt cuộc trong câu chuyện này, ai mới là người khổ sở nhất?!
Taehyung nâng mặt cậu ấy lên, nhẹ nhàng gạt đi nước mắt trên gương mặt vẫn đầy những nét non trẻ.
"Cuối cùng, cũng có một lần thấy em khóc vì anh."
Đôi mắt đỏ hoe ngập nước của Jungkook bỗng tròn xoe nhìn anh đầy nghi hoặc, cả người đơ ra có vẻ đang tự giải nghĩa phân tích lời vừa nghe trong đầu, tập trung đến quên cả khóc tiếp.
Sau đó nheo mắt lại hỏi anh "Anh đang đùa với em đúng không?"
Taehyung nhận thấy sự nguy hiểm đang tỏa ra xung quanh, nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt thản nhiên hỏi lại "Vậy tôi là Kim Taehyung, còn cậu là Jeon Jungkook? Và chúng ta đang yêu nhau, có phải không?"
"Kim Taehyung!" Jungkook gầm lên, bổ nhào vào người anh, đẩy anh ngã xuống giường "Anh dám lừa em?"
"Này cậu.."
Jungkook cù người anh, cậu biết rõ Taehyung rất sợ nhột, mới mấy cái anh đã chịu không nổi xin tha "Cậu Jeon Jungkook, xin hãy bình tĩnh, có chuyện gì cùng nhau giải quyết..."
"Anh còn dám tiếp tục?"
Taehyung vì nhột mà cười chảy nước mắt, cố gắng tìm đường thoát thân nhưng không sao thoát được vòng tay của Jungkook. Cậu trừng phạt đến khi mặt anh đỏ bừng vì khó thở mới chịu dừng lại. Jungkook nhìn người phía dưới mình, cả người vô lực nằm yên thở hổn hển, đôi mi mắt run run nhắm hờ xinh đẹp như cánh bướm chập chờn. Cậu vuốt ve gương mặt anh, họa theo những đường nét hoàn hảo.
"Kim Taehyung! Thật may!..
..Trải qua bao nhiêu chuyện, chúng ta vẫn là chúng ta."
Jungkook cúi người hôn lên môi anh. Taehyung cũng chẳng còn đủ sức từ chối, dịu dàng tiếp nhận cậu. Vẫn là kiểu cách đó, từ cách hôn đến cách tháo gỡ từng nút áo của anh, thành thục đến mức khiến Taehyung chẳng thể làm gì khác ngoài đầu hàng.
"Này cậu Jeon Jungkook! Những thứ này cậu học từ đâu đấy?"
Jungkook thúc mạnh một cái vào sâu trong người anh, cúi mặt vào tai anh thầm thì
"Em học.. từ chúng ta."
.
"Suy cho cùng tất cả chúng ta đều dành sự tha thứ cho người làm chúng ta đau khổ nhất. Chẳng phải chúng ta cao thượng hay thừa thãi lòng bao dung, chẳng là khi con người đi đến tận cùng của nỗi đau, ai cũng cần một sự giải thoát."
.
Hết.
Thật.
.
.
.
Cuối cùng mình cũng đã hoàn thành thêm một câu chuyện ngọt ngào và đáng yêu của Kim Taehyung và Jeon Jungkook.
Cảm ơn chị Yulhee đã đặt hàng, dù mình nghĩ chị Yulhee cũng mệt mỏi lắm vì chị Yulhee thích ngọt lịm như đường mía mật cơ. Nhưng thôi kệ đi = ))
Cảm ơn chị diepanh đã đọc truyện thật nghiêm túc.
Cảm ơn mọi người đã đọc truyện của mình.
Cảm ơn mọi người nha! Borahae! shuirusarihae~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com