Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Taehyung ngập ngừng trước cánh cửa gỗ ẩm mốc với những lổ chỗ tróc sơn, cái nắm cửa cũ kĩ và han gỉ đến mức lõi thép bên trong đen sệt lại, nổi cộm sần sùi, không còn rõ vốn ban đầu nó có màu gì.

Taehyung tìm được nơi này trên mạng. Trong những ngày hoảng sợ nhốt mình trong phòng khi phát hiện mình mắc bệnh, anh đã lên mạng tìm hiểu về nó. Và thật buồn cười khi anh biết rằng hanahaki là một triệu chứng do yêu đơn phương tạo thành. Anh.. yêu đơn phương Jungkook? Không biết khi Jungkook nghe được chuyện này em ấy có bật cười giống anh ?!

Anh biết được hai cách chữa bệnh. Một là được đối phương đáp lại tình cảm. Hai là phẫu thuật cắt bỏ nó đi và sau đó, sẽ không còn nhớ gì về tình yêu này, còn có thể mang theo di chứng, phần đời còn lại chẳng cảm nhận được tình yêu.

Đối với anh thời điểm đó phương pháp nào cũng thật vô lý. Anh tất nhiên không thể quên đi Jungkook, mà được đối phương đáp lại tình cảm, thì chẳng phải đó là chuyện đã rồi sao? Anh và Jungkook là người yêu, thế nhưng tại sao anh vẫn mắc hanahaki, câu hỏi này đã ám ảnh anh suốt một tháng, chưa kịp đi tìm nguyên nhân rõ ràng thì đã xảy ra tai nạn.

Lần này sống lại, anh không còn muốn tìm nguyên nhân, chỉ muốn biết làm sao để kết thúc nó, tận hưởng cuộc sống ăn ngon, ngủ kĩ như lời bố nói. Không có ánh đèn sân khấu, không có tiếng cổ vũ của người hâm mộ, không có anh em thân thiết như gia đình, không có Jeon Jungkook, có thể anh sẽ rất nhớ nhưng cũng ổn thôi.

Những ngày tháng đó Taehyung đã từng nghĩ, nếu không có Jungkook anh sẽ không sống được. Nhưng thực sự làm gì có ai thiếu đi một người nào đó mà không sống được. Chỉ có thiếu hơi thở mới không thể sống. Sau khi mắc bệnh, anh đã sâu sắc hiểu được điều này, rằng không khí thật sự rất cần thiết.

Quên Jungkook, anh nghĩ anh bằng lòng. Không còn hiểu được sự đẹp đẽ của tình yêu, anh cũng bằng lòng. Anh đã dành một kiếp người chỉ để yêu và mong được yêu, nhưng những gì nhận lại chỉ là đau khổ và cuối cùng là cái chết. Kim Taehyung mưu cầu tình yêu đã chết rồi. Kim Taehyung bây giờ chỉ mưu cầu hạnh phúc từ những thứ giản đơn và nhỏ bé, làm một người nông dân sống vui vẻ cùng đất trời, vậy là đủ.

Nhưng, lúc nào cuộc đời cũng thích tạo khó khăn và thử thách. Lúc anh có tiền, anh không thông suốt. Khi anh đã thông suốt, anh lại không có tiền. Cách cuối cùng, chỉ biết đến đây để tìm may rủi. Bởi vì chi phí của nó, có vẻ giống như cho không.

Taehyung vuốt ve lồng ngực, sau đó hít mạnh một hơi lấy can đảm, bàn tay siết chặt nắm cửa, thôi thúc bản thân mạnh mẽ đẩy vào.

Bên trong tối om và ngột ngạt. Mùi ẩm mốc xen lẫn mùi hương nồng nàn khó nhận biết, như được pha tạp từ hàng trăm thứ hoa khác nhau. Nồng đến ngạt thở. Phải mất khoảng mấy mươi giây Taehyung mới quen dần với ánh sáng ít ỏi lập lòe từ những khe cửa sổ kéo rèm nhung đen kín mít.

Anh quét mắt khắp căn phòng mờ sáng họp hẹp, không nhiều đồ vật nhưng lại toát lên một vị lạnh lẽo rợn người. Chỉ có duy nhất một cái quầy gỗ cao đến nửa thân người được đặt bên trái góc phòng, chiều dài chừng hơn hai tấc. Và cái quầy gỗ đó như thể là linh hồn của cả căn phòng. Trên mặt quầy bầy la liệt những chai lọ thủy tinh phủ đầy bụi, tưởng như chúng đã yên vị ở đó hơn mấy trăm năm rồi. Những chai lọ có cao có thấp, có mới có cũ, càng nhìn càng bị xoáy vào. Taehyung hoảng sợ dời mắt ra khỏi những thứ bùa mê ấy, anh đưa mắt lên nhìn bức tường phía trước mặt.

Bức tường được phủ đầy bằng những tấm mạng nhện khổng lồ đan xen những bó hoa héo khô treo ngược. Một vài con nhện đen to hơn ngón tay cái đang ngủ say trên những chiếc võng lưới êm ái, một vài con be bé hơn đang cật lực xây nhà bằng những sợi tơ mỏng manh chưa đủ tuổi trưởng thành như muốn che đi hết những loang lỗ vỡ nát của bức tường gạch.

Thứ màu sắc nâu sậm của hoa khô, màu gạch nung của tường, màu trắng đục của mạng nhện, màu của bụi bẩn quẩn quanh trong không khí tạo nên mùi vị của một thời kì quá vãng, mùi vị trong những bộ phim cuối thế kỷ mười sáu về các mụ phù thủy phương Tây xấu xí có cái mũi cong quặp lại, trên mặt đầy mụn cóc cùng những chiếc mũ có chóp nhọn màu đen rách nát trên đầu cùng cây chổi cán dài với cái đuôi xơ xác, ban đêm bay lượn tìm mồi, ban ngày thì núp trong xó nhà tránh bị lùng bắt. Đây chính xác là cái xó nhà kiểu đó.

Kim Taehyung nhìn tới nhìn lui, cuối cùng vẫn bị những thứ kia thu hút. Anh chậm rãi bước tới quầy gỗ trước mặt, tò mò nhìn vào những lọ thủy tinh to nhỏ bên trên. Qua lớp bụi dày vẫn có thể thấy lờ mờ bên trong hiện lên đầy màu sắc. Anh không ngăn nổi sự hiếu kì nơi mình, đưa ngón tay lên quệt một đường chạy dọc từ miệng lọ xuống đáy. Là những cánh hoa, đang ngâm mình trong máu. Y hệt thứ anh đang giữ trong túi quần.

Taehyung há miệng kinh ngạc, tự hỏi liệu có phải tất cả những lọ thủy tinh ở đây đều của những người cũng mắc bệnh như anh? Anh lau vội những lọ bên cạnh như muốn tìm lời giải đáp, bên trong mỗi lọ đúng là chứa đầy những cánh hoa đầy màu sắc, có cái nằm im lìm dưới đáy, có cái lơ lửng lưng chừng, có cái đang chuyển động mạnh mẽ trong dung dịch đỏ thẫm.

Taehyung cảm nhận mỗi bông hoa đều mang trong mình một linh hồn sống, chúng đang đập cánh hít thở, đang trừng mắt nhìn anh, đang mỉm cười chào hỏi và thậm chí đang thì thầm kể cho anh nghe câu chuyện của chúng. Taehyung như bị bỏ bùa mê, càng lúc càng tiến gần hơn đến những lọ thủy tinh, cúi sát mặt mình vào những bông hoa, anh cảm thấy có một lực hút đang từ từ cuốn lấy mình.

Tiếng chuông gió lanh lảnh bỗng vang lên, Taehyung giật mình tỉnh giấc. Anh có cảm tưởng chỉ một giây nữa thôi anh sẽ bị hút vào trong lọ hoa cúc đang xoáy dữ dội trước mặt. Taehyung đứng thẳng người, vuốt ve lồng ngực đang đập thình thịch, lùi ra xa vài bước, một khoảng cách khiến anh cảm thấy an toàn khỏi những lọ hoa ma quái.

Kim Taehyung đưa bàn tay ra phía sau, quẹt ngón tay dính bụi vào ống quần, gương mặt tái mét cùng ánh mắt láu liên nhìn về phía tiếng chuông gió như kẻ trộm xâm nhập bất hợp pháp lo sợ bị chủ nhà bắt gặp. Một thân hình bước ra từ trong bóng tối, thấp lùn và khẳng khiu như một bóng ma. Một người đàn bà tóc hoa tiêu, gương mặt đầy nếp nhăn nơi khóe mắt. Mũi bà ta không cong quặp, da bà ta không có mụn cóc, đôi mắt cũng không xếch lên vẻ gian ác như các mụ phù thủy mà Taehyung đã tưởng tượng. Nhưng cái khuôn mặt với ngũ quan như một người bình thường đó của bà ta vẫn toát ra một thứ gì đó ma mị kì quặc khác hẳn với người thường.

Bà ta lướt đi trong mớ vải lùng bùng màu đen cũ nát, những chiếc móng tay bẩn thỉu dài hơn mười xăn ti mét men theo cạnh quầy gỗ tạo nên âm thanh lộc cộc vô cùng quỷ dị. Bà ta đứng đằng sau quầy gỗ, đối mặt Taehyung, nở một nụ cười để lộ hàm răng vàng xám xịt rồi rít lên hai chữ "Xin chào!"

Taehyung không dám chớp mắt lấy một lần. Đôi chân sợ hãi bất động không xê dịch được nửa bước, cũng không cất nổi lời chào đáp lại.

Đôi mắt đen ti hí kia vẫn xoáy thẳng vào Taehyung như đang đọc vị. Rồi bà ta đưa bàn tay đầy vết chai sạn và lão hóa của thời gian ra phía trước, những móng tay bị lật ngược cong quặp vào lòng bàn tay. Nụ cười cứng ngắc như bã cao su đông cứng bị kéo ra, giọng điệu the thé cất lên lần nữa:

"Như đã nói trước, muốn tra bệnh, trước hết phải giao bệnh phí."

Taehyung máy móc lấy chiếc lọ nhỏ trong túi ra, trong đó chứa một ít cánh hoa tử đằng dính máu khi anh cố nôn ra lúc sáng. Bàn tay anh run rẩy, cố gắng nắm chặt cái lọ nhỏ để nó không rơi xuống trong quá trình vận chuyển đến nơi nhận hàng.

Người đàn bà nhỏ thó, đứng đằng sau quầy gỗ chỉ lộ từ ngực trở lên. Bà ta cầm lấy lọ thủy tinh từ Taehyung, đưa tới gần để ngắm nghía. Sau một hồi quan sát, bà ta cất giọng chậm rãi

"Còn non, chưa phát triển khỏi lồng ngực. Vẫn còn rất nhiều thời gian."

"Nhiều là bao nhiêu?" Mặc dù vẫn còn rất run nhưng Taehyung cố gằn lại, hòng che giấu đi sự sợ hãi ẩn sâu bên trong mình.

Bà ta rời mắt khỏi lọ thủy tinh, nhìn thẳng vào anh "Tùy vào cảm xúc của cậu. Cậu càng đau khổ, nó càng nhanh phát triển, sau khi vươn ra khỏi lồng ngực, sẽ rất khó kiểm soát."

"Vậy có cách nào để.."

"Tất nhiên luôn luôn có, cậu bé ạ." Bà ta nở một nụ cười như thể nghe phải một câu hỏi ngớ ngẩn và nhàm chán, có lẽ bà ta nghe nó nhiều đến mức không cần nghe phần còn lại cũng hiểu được đối phương muốn hỏi gì "Thuốc ức chế."

"Bà sẽ cho tôi?"

"Không."

Taehyung gấp gáp "Vậy.." nhưng chưa hỏi xong đã bị cắt ngang lần nữa.

"Đừng tin những lời mị hoặc tôn vinh khoa học công nghệ của những tên lang băm ngu xuẩn. Thứ điều khiển cuộc sống của chúng ta là khoa học vũ trụ chứ không phải loại khoa học ứng dụng bác bỏ tâm linh tầm thường.Thứ thuốc công nghiệp tầm thường không đủ làm hại được hanahaki, cũng chẳng có chiếc máy phẫu thuật nào có thể cắt bỏ hoàn toàn được nó. Sinh ra từ đâu, hủy diệt nó từ đó. Hanahaki.." Nói đến đây bà ta nhìn vào lọ thủy tinh nhỏ nhếch môi cười mỉa "..ghét hơi ấm. Càng nhiều hơi ấm, hanahaki càng ngủ yên. Cái cậu cần làm chính là tiếp xúc da thịt với chủ nhân của nó, hơi ấm từ những sự đụng chạm sẽ là một liều thuốc ức chế vô cùng tốt, và rồi nó sẽ ngủ quên cho đến khi cậu cảm thấy đau khổ và lạnh lẽo. Mỗi một lần cậu đau đớn vì chủ nhân của nó, sẽ là một lần nó tỉnh dậy."

"Và tôi sẽ cố mượn hơi ấm từ người tôi yêu đơn phương rồi cứ nương nhờ như vậy cho đến khi nó phát triển vượt khỏi lồng ngực tôi, quấn lấy cuống họng tôi và khiến tôi ngạt thở đến chết?"

"Chính xác là vậy." Không biết bà ta có nhận ra giọng điệu mỉa mai của anh hay không, trả lời một câu ngắn gọn cùng thái độ chân thành nhất từ khi bà ta mở miệng đến giờ.

Taehyung nở nụ cười bất lực "Vậy ra cuối cùng vẫn là chết."

Bà ta lại lần nữa nở nụ cười méo mó tỏ vẻ hiểu sự đời của mình "Đương nhiên vẫn luôn luôn còn cách để sống."

"Vẫn còn sao?"

"Một nụ hôn."

"Một nụ hôn?"

Bà phù thủy gật đầu.

"Chỉ một nụ hôn?" Taehyung vẫn cảm thấy khá khó tin.

"Từ chủ nhân của nó." Bà ta thêm vào.

"Một nụ hôn.." từ Jungkook? Như vậy không phải quá dễ dàng sao? Việc lấy một nụ hôn từ ai đó quả thật là một chuyện không mấy khó khăn. Huống hồ, đó là Jungkook, chẳng phải chỉ cần ngày ngày ở cạnh nhau, một cái chạm môi vô tình sẽ chẳng khó kiếm, hoặc cùng lắm bây giờ anh chạy thẳng đến công ty cưỡng hôn Jungkook một cái, thế là liền hết bệnh?

"Nhưng mà.." Bà ta cười cợt, nhìn Taehyung như thấu hiểu hết tất cả mọi suy nghĩ đang diễn ra trong đầu anh. Chất giọng the thé cất lên đầy cảnh báo "Đừng vui mừng vội... vũ trụ không phải là thứ có thể nhìn dễ dàng qua kính thiên văn, mọi tạo vật trong vũ trụ cũng vậy, chẳng có gì là dễ dàng đâu cậu bé."

Taehyung nhìn bà ta, nghi hoặc trông chờ phần còn lại.

Người đàn bà ấy tiếp tục "Hãy cẩn thận với những nụ hôn. Hanahaki có thể phân biệt được thật và giả."

"Thật.. và giả?"

"Nó chỉ nhận nụ hôn xuất phát từ tình yêu thật lòng."

"Làm thế nào.. nó biết được?" Taehyung càng nghe càng như không tin vào tai mình, mọi thứ rối rắm và đáng sợ như một câu chuyện cổ tích.

Bà ta phà mạnh ra một hơi, cái mùi ngai ngái như thể cả ngàn năm chưa từng đánh răng xộc thẳng vào mũi Taehyung khiến hệ hô hấp của anh đình trệ ngay lập tức, tuy vậy vẫn không ngăn nổi một ít tuồn vào cổ họng khiến nó đắng ngắt và đậm mùi. Taehyung quay mặt đi ho sồ sộ, muốn tống khứ đống mùi kinh tởm như đồ ăn ôi thiu cả tháng bị kẹt trong cổ họng ra, nhưng không may thứ mùi kinh tởm đó đã lan tỏa khắp không khí trong phòng. Bước chân định chạy về phía cửa thoát ra ngoài liền ngưng lại khi nghe giọng nói ấy vang lên phía sau lưng

"Qua hơi thở."

Taehyung quay người lại nhìn bà ta, ánh mắt mở to như muốn xác nhận lại câu trả lời.

Bà ta nở một nụ cười bí ẩn và thong thả nhấn mạnh "Đúng vậy, cậu bé! Hanahaki có thể dựa vào hơi thở và nước bọt để xác nhận đó có phải chủ nhân của nó không? Và liệu đó có phải là một nụ hôn mà chủ nhân nó trao tặng từ tận đáy lòng.."

Rồi bà ta cúi xuống nhìn những cánh hoa tử đằng trong lọ thủy tinh, dùng những ngón tay bẩn thỉu dài ngoằn của mình vuốt ve nó, tiếp tục đều giọng "Nếu không phải, nó sẽ bài xích tất cả những nụ hôn còn lại. Dù cho những nụ hôn sau đó có chân thật đến thế nào đi nữa.. Và rồi cậu sẽ chết, ngay sau đó, nhanh chóng thôi!"

"Tại sao?"

"Vì đó là lúc hanahaki cảm thấy tổn thương và đau khổ nhất. May thay, đó lại chính là thức ăn ưa thích của nó. Hanahaki được sinh ra vì cậu cho rằng cậu đang có một tình yêu đau khổ, vậy nên tổn thương và đau khổ chính là môi trường sống của nó, như bao loài sinh vật khác, muốn giết nó phải hủy đi môi trường sống hoặc không cho nó thức ăn."

Taehyung rùng mình, anh chưa bao giờ nghĩ đến hanahaki lại là một thứ đáng sợ như vậy, cảm tưởng trong lồng ngực anh đang tồn tại một linh hồn sống, thứ có thể trỗi dậy và giết chết anh bất cứ khi nào nó được cho ăn, mà loại thức ăn ấy lại chính là thứ cảm xúc dễ xảy đến nhất của con người.

"Chỉ như vậy? Tất cả đều ở nơi tôi, vậy bà mang tới cho tôi cái gì?"

Người đàn bà mỉm cười khen ngợi "Thông minh lắm cậu bé! Tất nhiên những thông tin đó rất có ích, nhưng chúng sẽ trở nên vô dụng nếu cậu không đánh thức hanahaki. Và bệnh phí của cậu dùng để đổi lấy thứ này."

Nói rồi bà ta lôi từ ống tay áo cũ xì ra một lọ nước màu đỏ thẫm, chúng đặc quánh như máu đông. Sau đó, bà ta chậm rãi đổ một ít máu từ lọ hoa tử đằng của Taehyung vào. Như những phương trình hóa học xảy ra phản ứng mà Taehyung đã từng làm thí nghiệm ở trường, khi hai thứ kì lạ ấy gặp nhau, chúng sủi bọt ùng ục và cái thứ máu đông kia bỗng biến thành một thứ chất lỏng xanh thẫm và tối đen như máu rồng trong truyền thuyết.

"Uống nó đi!"

Taehyung nhìn lọ nước trong tay bà ta, sau đó dời mắt lên nhìn người đàn bà trước mặt. Ngoài việc chôn chân tại chỗ và nuốt từng ngụm nước bọt khô đắng trong cổ họng, anh không thể làm thêm bất cứ hành động nào.

"Nhanh lên!" Bà ta giục "Thứ trong lồng ngực cậu hiện tại chỉ là những cánh hoa vô tri. Hoặc đánh thức nó, ban cho nó linh hồn và giết chết linh hồn đó. Hoặc không làm gì cả, để nó sinh trưởng như một loài thực vật bình thường, và gặm nhấm cái chết đau đớn lan ra từ buồng phổi."

Não Taehyung vẫn chưa thể tiêu hóa hết tất cả những gì đang xảy ra, nó đang đóng cửa để tiện bề xử lý. Và điều đó có nghĩa là không có bất kì chuyển động nào được cho phép, tay chân Taehyung vẫn cứng ngắt và thẳng tuột, thậm chí mi mắt cũng không chớp lấy một lần.

Người đàn bà mất kiên nhẫn, bà ta rít lên "Cậu chỉ có một cơ hội duy nhất và nó đang từ từ trôi đi. Thức dược đang đông lại, khi nó trở về với nguyên dạng ban đầu, cậu sẽ không còn cơ hội nào để đánh thức hanahaki nữa. Cậu đến đây để tìm đường sống mà, phải không?"

Nghe đến hai chữ "đường sống" não Taehyung ngay lập tức hoạt động trở lại, cánh tay nhanh như chớp cướp lấy lọ nước trước mặt đổ hết vào miệng, anh nuốt trong vô thức. Dòng nước the lạnh trôi theo thực quản đến giữa ngực không đi tiếp mà rò rỉ ra ngoài rồi len lỏi sang hai buồng phổi. Taehyung cảm nhận được nó xâm nhập từng ngóc ngách trong buồng phổi của anh, tưới lên những rễ cây, cành cây khiến chúng lay động trong hoan hỉ.

Mọi thứ xảy ra nhanh như một cơn địa chấn, Taehyung phải vịn tay lên cạnh quầy mới trụ được cơ thể.

"Vậy là xong rồi!" Người đàn bà âm thầm quan sát nét mặt Taehyung, nhận thấy sự sống quay trở lại gương mặt anh liền cất tiếng đuổi khách "Giờ hãy bước ra khỏi nơi này! Giữ bí mật cho riêng mình và.. cẩn thận với những nụ hôn."

"Nhưng tôi vẫn còn muốn hỏi.."

"Thời gian của cậu đã hết! Bệnh phí của cậu chỉ xứng đáng với chừng ấy câu trả lời."

"Tôi có thể trả thêm."

Taehyung sẽ chẳng bao giờ quên được cái vẻ rụt cổ lại mà cười khùng khục đầy khinh khi của người đàn bà ấy, một giọng cười rùng rợn nhất từ trước đến giờ anh từng nghe thấy trên thế gian "Nhưng tôi không cần."

"Làm ơn!"

Bà ta bỏ mặc lời van nài của anh, quay lưng đi. Taehyung vội bước tới, quên hết sợ hãi, hai tay bám lấy cạnh quầy gỗ, lực từ bàn tay tác động lên mặt phẳng tạo ra gió khiến lớp bụi dày trên mặt quầy bay lên tung tóe sau đó rơi xuống bám đầy lên mu bàn tay anh. Taehyung không quan tâm, càng không can tâm, giọng van xin thêm khẩn khoản "Làm ơn! Chỉ một câu cuối cùng! Nó rất quan trọng!"

Đôi vai gầy của bà ta nâng lên rồi hạ xuống như vừa thở ra một hơi dài. Rồi bà ta quay mặt lại, mắt đối mắt anh, thỏa hiệp "Thôi được! Ít ra tử đằng cũng là loại hoa đầu tiên ta có! Phá lệ một lần coi như cũng không lỗ. Nhưng chỉ một câu!"

Taehyung gật đầu lia lịa, nhanh chóng cất lời "Nếu như chủ nhân của hanahaki cùng là một thân xác nhưng linh hồn có thể đã khác, vậy.. vậy thì nụ hôn có được chấp nhận không?"

"Ồ" Bà ta đưa ánh mắt dò xét nhìn anh, đôi mắt thao láo nhìn chằm chằm vô cùng khiếm nhã. Có lẽ bà ta nhận ra điều gì đó qua đôi mắt anh, ít ra thì với sự bí hiểm toát ra từ bà ta cùng căn phòng này khiến Taehyung nghĩ bà ta nhìn thấu mọi chuyện trên đời. Anh mong mỏi một câu trả lời có. Thế nhưng, người đàn bà ấy chỉ mỉm cười và mang đến một câu trả lời đầy ẩn ý:

"Có một chân sư đã tóm tắt thuyết tiến hóa của Darwin như thế này: Sự tiến hóa của linh hồn đi song đôi với thể xác. Và ta tin vào điều đó. Mỗi linh hồn ở mỗi khoảng thời gian đều là khác biệt. Nhưng biết đâu được.. vũ trụ luôn là những bí ẩn khó lí giải, cứ thử ru ngủ hanahaki, rồi nó sẽ trả lời cho cậu."

Taehyung vẫn chưa hiểu rõ được đó là ý gì, bà ta đã bước ra khỏi quầy đưa tay mời anh rời khỏi. Taehyung thấy đôi mắt nhỏ của bà ta trợn ngược lộ lên như con ếch, nhìn sòng sọc vào anh đầy cảnh báo. Anh cảm tưởng nếu anh còn cất lời hỏi thêm thì bà ta sẽ nhe hàm răng vàng xỉn màu ra, đọc một câu thần chú bằng tiếng latinh cổ và rồi anh sẽ biến thành một con ếch thật. Taehyung không dám mở miệng thêm, đành mang theo một bụng mơ hồ mò mẫm rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com