Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Dạo gần đây Kim Taehyung không còn bị những cơn khó thở, buồn nôn hành hạ, gương mặt hồng hào, cả ngày đều tươi cười vui vẻ với Jungkook.

Kể từ ngày hai người đứng trước cửa phòng nói lên những lời cất giấu trong lòng, chiếc hàng rào ngăn cách đã bị tháo dở. Taehyung không còn dè chừng và lảng tránh, mỗi ngày đều bám dính lấy Jungkook chơi đùa hại cậu không quen, chỉ biết đỏ mặt tía tai tiếp nhận những chung đụng nhiệt tình từ người anh lớn tuổi. Mặc dù chính cậu là người muốn được thân thiết hơn với anh, nhưng những tiếp xúc quá mức thân mật này lại khiến cậu có chút không thích ứng kịp.

Những buổi sáng sau đó, khi Jungkook mơ màng tỉnh dậy luôn thấy Taehyung ở phía sau ôm chặt cậu từ bao giờ. Gương mặt anh cận kề trước mắt, cánh tay anh vắt ngang thân, bàn chân luồn vào bàn chân, tất cả đều khiến Jungkook đỏ mặt ngại ngùng. Cậu cảm thấy sự thân thiết này thật kì quái, đó không phải là kiểu thân thiết mà Jungkook muốn có với anh. Nhưng hơi ấm anh mang đến lại cực kì dễ chịu, dễ chịu hơn nhiều so với cái chăn mỏng chẳng thể nào che chắn nổi khí lạnh của mùa đông. Vậy nên, sau nhiều lần bung người bỏ chạy, dần dần cậu âm thầm tiếp nhận nó, đôi khi còn muốn giữ nó ở mãi bên mình.

Khi mọi người tập họp xem ti vi ở phòng khách, ăn cơm ở phòng bếp, thậm chí họp ở phòng làm việc, Taehyung vẫn luôn ở sát cạnh chẳng rõ là cố ý hay vô tình. Anh thích mơn man vành tai cậu đến khi nó đỏ ửng lên rồi bật cười, hoặc xem tóc cậu là một cục slime mà vò nát đủ kiểu, thi thoảng còn rất tự nhiên hôn lên chúng. Jungkook thật sự rất ghét những đụng chạm kiểu này, chỉ cần những người khác chạm nhẹ vào cậu, Jungkook đã có thể nhảy dựng lên. Nhưng chỉ riêng với Taehyung, không hiểu sao Jungkook không cự tuyệt được. Một trong những lí do, có lẽ là cậu sợ khi mình tỏ ra không thích, Taehyung sẽ không tiếp tục thân thiết với cậu nữa.

Jungkook luôn đánh giá cao Taehyung, từ những ngày đầu mới gặp. Rằng anh rất kì lạ, thu hút một cách kì lạ. Chắc chắn Jungkook không phải kiểu người muốn nhận được sự chú ý, vậy nên khi Taehyung luôn trở thành tâm điểm, Jungkook chẳng hề ghen tị. Cậu chỉ không muốn anh nhận được quá nhiều tình yêu, vì lo sợ anh sẽ hướng về người khác, sợ anh ngó lơ cậu. Jeon Jungkook vẫn luôn giữ trong mình nỗi sợ hãi này, mà chẳng hiểu vì sao.

Thi thoảng trong cậu còn xuất hiện những ghen tuông vô cớ khi nhìn thấy Taehyung thân mật với Namjoon. Jungkook luôn cảm nhận được có một cái gì đó khác lạ trong cách xử sự của anh đối với Namjoon. Trước mặt cậu, Taehyung có thể là một người anh trưởng thành chính chắn hoặc một cậu nhóc thích bám người, hoặc là bất cứ thứ gì anh muốn, nhưng trước mặt Namjoon Taehyung lúc nào cũng là một đứa em ngoan ngoãn và biết vâng lời. Hoặc có thể vì trong mắt Jungkook, Namjoon là một người quá hoàn hảo nên cậu tự mặc định rằng anh là một mối uy hiếp lớn của mình.

Tuy vậy, Jungkook vẫn có thể tự vênh mặt trong âm thầm với Namjoon về một số chuyện, mà cậu biết chắc Taehyung chẳng khi nào dành nó cho Namjoon. Như những cái handshake Taehyung tạo cho riêng bọn họ, những kí hiệu đặc biệt khi ghép tên hai người, những câu nói chỉ có mình Jungkook có thể giải mã, và những nụ hôn âu yếm lên tai, lên cổ. Đó cũng có thể là nguyên do khiến Jungkook chẳng bao giờ từ chối hành động thân mật của anh, vì như vậy cậu mới thấy mình đặc biệt.

Nội tâm của Jungkook đã xáo trộn rất nhiều kể từ ngày Kim Taehyung xuất hiện. Nhưng những gì người ngoài nhìn thấy, thì đó vẫn là một Jeon Jungkook hay ngại ngùng. Vậy nên khi các thành viên trong kí túc xá nhìn thấy vành tai đỏ ửng cùng nét ngượng ngùng cam chịu hiện rõ trên gương mặt cậu, các anh lại mở miệng quở mắng Kim Taehyung.

"Taehyung à, em đừng có quấy rầy Jungkook nữa, để thằng bé yên đi nào."

"Nhưng mà.. Jungkook đâu có bảo không thích đâu anh."

"Này.. chẳng lẽ thằng bé lại đi tỏ thái độ không thích với em?"

Kim Taehyung nghe xong những lời trách mắng đó thường quay sang nhìn Jungkook với ánh mắt thiết tha, rằng Jungkook à, em hãy nói với các anh rằng chính em cũng thích điều này đi. Chỉ tiếc Jeon Jungkook vẫn chỉ là một cậu bé, đang sợ hãi những cảm giác xa lạ từ chính trái tim mình. Vậy nên sự im lặng của cậu luôn mang đến nỗi thất vọng cho Taehyung.

Khi Taehyung không vui bỏ đi, Jungkook chỉ biết ngồi yên nơi đó nhìn bóng lưng anh khuất dần. Tận khi không còn ngóng trông thêm được chút nào nữa, cậu sẽ lặng lẽ lê chân về phòng, mặc kệ mấy người anh lớn dõi mắt lo lắng nhìn theo cùng những lời xì xầm quá phận "Thằng bé đến khi nào mới thôi khép mình đây?", "Ừ, hai đứa cứ như hai thái cực, chẳng hiểu sao suốt ngày cứ dính vào nhau", "Còn chẳng phải do Taehyungie sao?",...

Rồi, Jungkook sẽ cảm thấy phiền muộn thả mình lên giường, cuộn mình vào những thù địch không tên. Cậu biết mình không nên có ác cảm với anh Yoongi, nhưng cậu không dằn lại được sự trách móc vô cớ. Cậu lấy những lời nói của anh làm lý do khiến cho Taehyung rời xa mình, đổ lỗi hết vào người anh yêu thương cậu, mà sự quan tâm đó lúc này chẳng có ý nghĩa gì ngoài mang đến nỗi bực mình.

Có ghét sự đụng chạm của anh không? Tất nhiên, không. Cậu không ghét nó. Những e ngại đó là điều dễ hiểu khi mà Jungkook chưa từng nhận được những cử chỉ thân mật như vậy từ bất kì ai. Jungkook không hề ghét, thậm chí đôi lúc cậu còn rất mong chờ, khao khát được anh chạm vào, sự nóng bỏng nơi da thịt chạm vào nhau khiến cậu cảm giác như có hàng ngàn con kiến nhỏ bò quanh người, vừa râm ran vừa ngứa ngáy, muốn gãi nhưng lại không biết chính xác nó xuất phát từ đâu, tránh đi lại không đành.

Jungkook vẫn thường im lặng mỗi khi anh đến bên mình. Sự lặng thinh nơi cậu trong mắt các anh là e dè chịu đựng, trong mắt Taehyung là đáng yêu nghe lời. Nhưng chỉ mình cậu biết, là cậu đang âm thầm tận hưởng.

Đôi khi sự im lặng hèn nhát đó khiến Taehyung phải chịu thiệt thòi, tỏ ra giận dỗi quay mặt đi không cần cậu nữa, để đến tận hôm sau mới lại tiếp tục cưng nựng cậu như chưa hề có chuyện gì. Còn Jungkook thì nhớ anh đến phát điên, chỉ một giây anh bỏ lơ cậu, Jungkook đã thấy lửa nóng sôi trào, hừng hực đến nổi ai chạm vào cũng ngỡ bỏng. Chỉ có sự đụng chạm của anh mới khiến cơ thể cuồng loạn thoải mái nghỉ ngơi, còn bất kì ai khác cũng không được. Cơ thể cậu từ khi nào đã không nằm trong tầm kiểm soát của cậu, nó nghiện ngập Taehyung, không rõ điểm bắt đầu, nhưng đến lúc này hẳn đã ăn sâu đến mức không còn đường cai nghiện.

Những khi anh im lặng vì tổn thương nơi cậu, anh sẽ không ngó ngàng đến cậu, sẽ lướt qua cậu mà không hề cho cậu một ánh mắt chứ đừng hòng nghĩ đến một sự ma sát bâng quơ giữa đôi cánh tay, khi mà cậu rất cố tình đưa ra để chạm vào nó, còn anh lại bao bọc thật kĩ cả cơ thể mình trong một đường thẳng hẹp hòi. Rồi Jungkook sẽ đứng yên nơi đó, xoay cả thân mình nhìn theo bóng lưng anh, nhìn anh chạy đến ôm chầm Namjoon hay Hoseok, cơn tức giận sẽ không báo trước mà như dòng lũ ập thẳng vào lồng ngực, đánh mạnh đến nỗi trái tim cậu nứt toạc ra thành ngàn mảnh rồi trôi dạt đi xó xỉnh nào, khiến cho cậu chẳng còn biết vui buồn tức giận, cả linh hồn như một mảnh hoang vu, và đôi chân vô thức lỉnh vào góc giường trong căn phòng tối om mà đôi tay từ chối bật đèn.

Jungkook sẽ mất ngủ cả đêm hôm đó để mong mỏi ngày mai đến thật nhanh, đêm đen qua đi sẽ cuốn theo những hờn giận của anh đi cùng, và khi mặt trời ngạo nghễ dành lại quyền cai trị trời cao, cậu sẽ giả vờ như vừa thức dậy, đi đến nhà bếp, vô tình chạm mặt anh, mở miệng "Chào buổi sáng, Taehyung hyung" một cách tự nhiên nhất. Và người mà cậu đã nghĩ về cả đêm qua sẽ nở nụ cười đáng yêu như những bông cúc dại thấm đẫm sương thu ngoài vườn, những khi đó trái tim của Jungkook như được chữa lành, đập thình thịch thình thịch với tần suất thật nhanh như muốn bù cho một đêm dài lười biếng không làm việc. Lúc này đây, ngày mai, cậu mong mỏi quá nhiều.

"Chào buổi sáng, Taehyung hyung."

"A, Jungkook. Hôm nay em dậy sớm thế?"

Đấy, Taehyung luôn đáng yêu và ngoan ngoãn như vậy. Luôn nằm trong dự tính của cậu không sai một ly nào. Jungkook nhìn anh cười hì hì khoác vai mình, đầu thật tự nhiên nghiêng sát về phía anh, gò má giả như vô tình xoa gò má anh, những sợi tóc mây đan xen vào nhau như dây tơ hồng trong vườn Nguyệt lão. Tiếng tuyết rơi khiến cậu không ngủ được cả đêm qua lúc này bỗng du dương như một bản tình ca mùa đông êm dịu.

"Mình đi chơi tuyết đi?"

Đôi mắt Taehyung sáng rực, cánh tay đang khoác vai cậu trượt xuống nắm lấy những ngón tay mảnh khảnh, kéo cậu thật nhanh ra khỏi nhà. Vừa đi vừa thầm thì những lời thật khó hiểu "Anh nhớ mùa đông đầu tiên của chúng ta, em và anh cùng nhau chơi ném tuyết, môi và mũi em đỏ ửng như những bông hoa hồng trên nền tuyết trắng, khi ấy chỉ có hai chúng ta, trước mặt em là bầu trời rộng lớn nhưng trong ánh mắt chỉ có mỗi anh..."

Jungkook nhìn xuống những ngón tay anh đan xen trong những ngón tay mình, lòng rộn ràng đến mức không nghe thấy những lời kì lạ của anh.

Kim Taehyung rất hay bảo rằng Jungkook chỉ là cậu nhóc, còn anh thì thích tỏ vẻ mình đã trưởng thành. Nhưng nhìn xem, khi vào trận rồi mới biết anh cũng chỉ là một cậu nhóc mười sáu tuổi, chơi ném tuyết bằng tất cả sự lém lỉnh của mình. Jungkook không muốn làm anh đau, dù anh luôn miệng nói đó chỉ là chút bệnh vặt nhưng cậu vẫn không nỡ, chỉ đáp trả anh bằng những mẩu tuyết bé tẹo dù cho anh có ném nguyên cả xe tải tuyết vào mặt mình.

"Anh mệt rồi, mình vào nhà thôi." Jungkook đứng yên để anh ném quả bóng tuyết vào người, đưa tay vẫy anh ý muốn anh đến gần.

"Không, anh vẫn còn muốn chơi." Taehyung ném chính xác vào ngay mặt Jungkook, rồi cười hi hi bỏ lơ cái vẫy tay của cậu, hì hục cúi người làm thêm một quả bóng tuyết khác, nét hào hứng trên gương mặt non nớt vẫn không có dấu hiệu hạ nhiệt.

Jeon Jungkook đi nhanh tới kéo tay anh đứng thẳng dậy, nghiêm túc nhắc nhở "Không được, chơi nữa sẽ cảm lạnh. Dạo này em thấy sức khỏe anh đã tốt hơn rồi nhưng không nên vì thế mà chủ quan."

Taehyung xụ mặt xuống, để mặc người nhỏ tuổi hơn kéo đi. Jungkook quay lại nhìn thấy cái bĩu môi của anh thì bật cười "Chẳng biết ai là hyung nữa."

Kim Taehyung thầm cảm thán trong lòng, đứa nhỏ này sao có thể tỏa ra mùi alpha đậm đặc đến vậy. Thật khiến anh rung động mà.

Vừa bước vào nhà đã gặp ngay Hoseok nơi cửa, Jungkook ngại ngùng rút tay ra.

"Vào ăn sáng nhanh lên! Chiều nay có người mới đến đấy!"

"Là Park Jimin đúng không ạ?" Taehyung nhanh nhảu hỏi lại

Hoseok tròn mắt nhìn Taehyung "Làm sao em biết?"

Taehyung mỉm cười. Anh biết chứ. Biết rõ hơn ai hết. Park Jimin – anh chàng nhỏ nhắn, bằng tuổi với anh, một người hiền lành và ấm áp. Dù cho có những chuyện không vui đã xảy ra, thì đó vẫn là người bạn mà anh muốn giữ gìn.

Rồi Kim Seokjin cũng sẽ đến ngay sau đó. Người anh cả luôn tự cho mình là đẹp trai nhất địa cầu, cũng là người ôn hòa và hiểu chuyện nhất.

Và bảy người bọn họ sẽ tạo nên một BTS thật hoàn hảo, như đúng tên gọi, vượt ra khỏi mọi giới hạn tầm thường.

.

.

.

Gửi Yulhee: Có nhớ lúc trước cô bảo tôi viết tiếp phần suy nghĩ của Jungkook sau phần cô viết suy nghĩ của Tae không? Đây là cảm xúc của tôi cho phần nội tâm của JK dựa trên phần của cô nhé ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com