Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Park Jimin tìm thấy Kim Taehyung đang ngồi ngẩn người bên cửa sổ phòng bếp. Cả người Taehyung bị bao phủ bởi nắng chiều, xinh đẹp và tĩnh lặng như một bức tranh tĩnh vật.

Jimin dừng chân ở bậc cửa, ngây ngốc nhìn khung cảnh trước mặt mà quên bước vào, đến khi ý thức được lại không nỡ cất bước, cậu sợ những bước chân của mình sẽ kinh động đến những chi tiết trong bức tranh đẹp đẽ, sợ Taehyung sẽ hóa thành con bướm bay mất về phía mặt trời.

Không biết có ai đã từng nghĩ qua chưa, nhưng Jimin cho rằng Kim Taehyung rất kì lạ. Lúc Jimin vào công ty đã thấy Taehyung ở đó, hiện diện mọi nơi cậu đi qua. Phòng tập, ký túc xá, tiệm cơm bên kia đường, tất cả mọi người đều nói về Kim Taehyung - một cậu bé đáng yêu và tốt bụng. Taehyung rất hoạt bát, bằng chứng rõ nhất là ngay khi vừa thấy Jimin lò dò vào kí túc xá đã chạy đến tay bắt mặt mừng chào hỏi vui vẻ như một người bạn cũ lâu năm không gặp.

Sau đó vì tò mò mà Jimin bắt đầu quan sát cậu bạn đồng niên này để rồi âm thầm hâm mộ cậu ấy. Taehyung thân thiết với tất cả mọi người, và được mọi người yêu quý. Các anh đối xử với cậu ấy như em út, thậm chí ngay cả Jungkook – người nhỏ tuổi nhất trong kí túc xá – cũng luôn nhường nhịn Taehyung, bất giác Jimin cũng đối xử với cậu ấy như em út lúc nào chẳng hay.

Người ta nói nếu bạn để ý thứ gì, thứ ấy sẽ dày vò bạn. Vậy nên, vì quá để ý Kim Taehyung, mà tất cả những điều nhỏ nhặt xung quanh Taehyung đều khiến Jimin suy nghĩ rất nhiều. Giống như, Jimin cảm thấy đôi mắt Taehyung già dặn hơn vẻ ngoài của cậu ấy, chúng có nét biểu cảm của một người trưởng thành, đượm chút buồn bã, thấp thoáng sự chế nhạo, đôi lúc lại quá bình tĩnh so với một cậu nhóc mười mấy tuổi nên có.

Khi hòa nhập với mọi người, Kim Taehyung sôi nổi và quậy phá như một cậu nhóc vô lo vô nghĩ, nhưng Jimin cho rằng nó chỉ là chiếc mặt nạ để che đậy một tâm hồn tĩnh lặng và sâu thẳm như đại dương bên trong. Vẻ ngoài luôn mỉm cười tươi tắn nhưng bên trong là một cõi lòng u uất, mang đến cho người khác cái cảm giác hoàn toàn cô độc như thể có một cơn gió lạnh luôn thổi quanh thân. Nếu ví cuộc đời như biển sâu, thì sự tồn tại của Taehyung là những cái bóng huyền bí lảng vảng ở đáy tận cùng sâu thẳm.

Thỉnh thoảng, Kim Taehyung lại như một người ở thế giới khác, tách biệt hoàn toàn khỏi những gì Jimin có thể suy đoán được, giống như lúc này.

Rồi Taehyung quay mặt lại, nở một nụ cười xinh đẹp tựa thiên thần, dưới ánh nắng lấp lánh càng giống ảo ảnh.

"Jimin à, sao lại đứng đó?"

Khuôn mặt xinh đẹp như chàng Narcissus, ẩn hiện trong khung cảnh mờ ảo của trời chiều cùng giọng nói dịu dàng hơn những bông hoa trong nước, mọi thứ xung quanh Taehyung hoàn hảo đến mức khiến Jimin bỗng thấy mình thật tầm thường, mỗi bước chân tiến đến chỗ Taehyung như kẻ phàm tục bước vào thiên đường với nỗi sợ hãi bản thân không xứng đáng, cậu không muốn đến gần, cậu sợ bị so sánh, cậu sợ mình không bằng Taehyung.

Jimin đến gần, gượng cười hỏi "Cậu không sao chứ?"

"Mình không sao. Chỉ là chút bệnh thường ngày, nghỉ ngơi một lát là khỏe."

Jimin gật đầu "Jungkook nói cậu bị chứng rối loạn lo âu, dễ bị căng thẳng và hồi hộp. Những khi kích động sẽ thấy khó thở, tay chân run rẩy, đổ nhiều mồ hôi. Khi cậu bắt đầu thở gấp nên giữ yên lặng để cậu tự mình từ từ điều chỉnh hơi thở. Bệnh này cũng không nghiêm trọng, chỉ là cố gắng giữ cuộc sống thoải mái và vui vẻ là được."

Taehyung có vẻ ngạc nhiên "Jungkook hiểu rõ như vậy sao?"

Jimin mỉm cười "Em ấy còn bảo mình đừng gây áp lực cho cậu."

Taehyung cười rộ lên "Cậu thì làm sao có thể gây áp lực cho mình được chứ?"

Jimin hiểu rõ bản thân mình là người nhạy cảm, đôi lúc thích cường điệu hoá vấn đề, hơn nữa còn hay so sánh vặt vãnh. Vậy nên khi nghe những lời đó của Taehyung, lòng Jimin thấy khó chịu cũng là chuyện thường tình. Câu nói đó khiến cậu có cảm tưởng trong mắt Taehyung, cậu chỉ là một hạt bụi nhỏ bé chẳng đáng bận lòng.

Jimin mỉm cười che giấu tất cả suy nghĩ bên trong, những nhỏ nhen và đố kị ấy chỉ được phép ẩn thật sâu ở một nơi không một ai thấy, bởi vì Jimin cũng ghét khía cạnh ấy trong con người mình.

"Vậy thì may quá. Jungkook sẽ không trách móc mình nữa."

Kim Taehyung ngước lên nhìn cậu, đôi mắt cậu ấy sâu thẳm tựa biển, rồi Taehyung mỉm cười với cái đầu khẽ lắc "Jimin à, thật ra cậu không cần ghen tị với mình. Khi ấy cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Mình không hoàn hảo như những gì cậu nhìn thấy, mình.. có lẽ chỉ là một công trình đang dang dở."

Jimin sửng sốt, cảm giác bị ai đó nhìn thấu tâm can thật không dễ chịu chút nào. Cất sâu như vậy vẫn bị Taehyung nhìn thấy, Jimin càng thêm tin tưởng vào những suy nghĩ của mình về Taehyung. Nếu đã bị vạch trần, Jimin cũng không muốn giấu diếm lòng mình nữa.

"Nhưng ít ra, cậu đã nhận được tất cả sự yêu thương từ mọi người. Ai cũng yêu quý và muốn bảo bọc cậu."

"Thật sao?!"

Taehyung bật cười, đó không phải một lời hồi đáp mà giống đang tự xác định với bản thân mình hơn. Jimin không dám đối diện với đôi mắt ấy. Trong mắt cậu ấy lúc này, có lạnh nhạt, có giễu cợt, có cả hững hờ. Buồn đau lẫn lộn, khó mà phân biệt được.

Jimin nghĩ mình quả thật là một người nhỏ nhen và xấu tính mới có thể nói ra những lời hờn ghen như vậy. Cậu thấy tội lỗi dâng đầy lên trái tim mình.

"Mình không biết, mình chỉ cảm nhận như vậy.. Mình xin lỗi, Taehyung à, cậu có giận mình không?"

Taehyung ngước lên đôi mắt tròn trịa, dù đã bao lần Jimin nhận xét nó già dặn và đầy muộn phiền nhưng nét ngây thơ ẩn sâu bên trong vẫn không hề bị che lấp. Đôi mắt xinh đẹp nhất Jimin từng bắt gặp.

"Không. Không bao giờ. Cậu sẽ mãi là người bạn mà mình trân quý nhất. Dù có chuyện gì đi nữa, với mình cậu vẫn luôn là một Park Jimin ấm áp và chân thành."

Trái tim Jimin lay động. Jimin ghen tị với đôi mắt và giọng nói dịu dàng, ghen tị với phong cách lịch thiệp và cử chỉ tao nhã, ghen tị với tấm lòng chất chứa nhiệt tình và những tình yêu thương Taehyung có được nhưng Jimin chưa từng ghét Taehyung. Giống như Taehyung, Jimin luôn xem cậu ấy là người bạn tốt của mình.

"Taehyung à, cậu thật sự là một người tốt bụng, tốt đến mức khiến mình ghen tị, đến mức khiến mình nghĩ rằng mình không xứng đáng làm bạn với cậu. Với mình, cậu như ánh trăng vậy. Rất đẹp, rất sáng nhưng cũng rất xa. Mình vẫn luôn mong mình có thể hiểu cậu nhiều hơn, mong giữa chúng ta không có khoảng cách.."

Taehyung nắm lấy bàn tay Jimin, nhẹ nhàng an ủi "Làm ơn đừng nghĩ như vậy. Cậu luôn luôn xứng đáng với tất thảy mọi thứ tốt đẹp trên đời, Jimin à, giữa chúng ta sẽ không có khoảng cách, lúc trước cậu thường bảo mình thật đơn giản và dễ đoán cơ mà?"

"Mình từng nói như thế sao?"

Taehyung bật cười "Quên nó đi. Mình lại nhớ nhầm rồi."

Jimin nhìn người trước mặt, đắn đo một lúc quyết định nói ra những lời chất chứa trong lòng, bởi vì cậu thật sự muốn xóa bỏ khoảng cách với Taehyung, thật sự muốn là người bạn có thể chia sẻ mọi thứ với cậu ấy.

"Có phải giữa cậu và Jungkook, có chuyện gì không?"

Taehyung tròn mắt hỏi lại "Giữa mình và em ấy thì có chuyện gì chứ?"

"Đừng giấu mình. Hôm ấy, cậu và Jungkook trước cửa phòng.. mình đã nhìn thấy."

Taehyung như vỡ lẽ "Vậy nên, dạo gần đây cậu mới hay nhìn mình với ánh mắt dò xét như vậy."

Jimin thấy Taehyung không chối bỏ, tiếp tục "Có phải cậu và em ấy đang yêu nhau? Mình đã luôn cảm thấy giữa hai người tồn tại một không khí thân mật đến kì lạ. Có thể chia sẻ với mình được không? Mình muốn cậu có thể tháo gỡ những sợi rong biển đang quấn chặt lấy thân mình, muốn nhìn thấy cậu nhẹ nhõm và tươi tắn, không muốn cậu lúc nào cũng lặng lẽ như bức tranh thế này."

"Cái gì mà rong biển quấn lấy mình, cái gì mà lặng lẽ như bức tranh chứ." Taehyung bật cười vì những so sánh đáng yêu của Jimin.

"Rõ ràng cậu chính là như vậy. Có phải vì nhìn thấy tấm ảnh Jungkook hôn bạn học mà cậu lên cơn kích động hôm nay không?"

"Jimin à." Giọng điệu Taehyung vô cùng nghiêm túc "Thật ra cậu hiểu rõ mình hơn cậu nghĩ đấy."

"Không đâu. Bởi vì mình chẳng hiểu tại sao hôm ấy cậu lại đẩy Jungkook ra? Khi mà cậu cũng yêu em ấy?"

Taehyung nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời chỉ còn là một vệt sáng thật mờ, đêm đen đang bao trùm lên mọi thứ.

"Đúng vậy. Mình yêu Jungkook."

"Vậy tại sao chứ?" Jimin lớn tiếng bất bình. Chẳng rõ vì Jungkook, vì Taehyung, hay vì sự hiếu kì nơi cậu. "Jungkook thật sự quan tâm đến cậu. Khi giám đốc không chọn cậu vào nhóm em ấy đã cầu xin mấy anh cùng mở lời với công ty xem xét lại vấn đề. Em ấy khẳng định tai nạn trước kia không hề để lại di chứng gì, nói rằng cậu có tài năng, cậu sinh ra để đứng trên sân khấu, không thể chỉ vì chút bệnh vặt mà loại cậu ra khỏi đội hình. Em ấy cho mọi người xem những clip cậu chăm chỉ tập nhảy, những hình ảnh cậu làm chủ cơ thể và biểu cảm của mình, tất cả mọi thứ mà em ấy cho rằng có thể khiến mọi người suy nghĩ lại. Rồi em ấy cũng thành công. Cậu được vào nhóm.

Cậu còn nhớ ngày mình mới chuyển vào không? Khi cậu kéo mình ra ngoài phòng khách ngủ. Jungkook cũng chạy đến ngủ cùng. Em ấy rõ ràng không thích nằm gần mình, nhưng càng không muốn cậu gần mình hơn, đành tranh phần nằm giữa. Sau đó cả đêm nằm im lặng làm gối cho cậu ôm, bị cậu cuộn hết chăn cũng không phàn nàn lấy một lời. Nhưng chỉ một cánh tay của mình chạm trúng cũng khiến em ấy khó chịu, lúc đó mình đã hiểu rõ tình cảm Jungkook dành cho cậu là thế nào.

Ngày hôm ấy trước cửa phòng, sau khi cậu bỏ đi. Jungkook đã lặng lẽ ngồi khóc đến tận khuya mới vào. Dáng vẻ suy sụp đó, đau lòng đến mức mình muốn chạy đến ôm em ấy vào lòng.

Và rồi, hôm nay khi cậu lên cơn kích động. Mặt Jungkook trông còn nhợt nhạt hơn cậu rất nhiều. Em ấy đã muốn chạy đến, em ấy đã lo lắng rất nhiều, nhưng cậu chỉ lạnh lùng nhìn em ấy rồi bỏ đi. Taehyung à, thật sự có chuyện gì vậy? Tại sao phải khiến cả hai đều đau khổ thế này?"

"Jimin à, mình phát hiện ra rồi." Taehyung đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Jimin "Cậu chưa bao giờ thay đổi những định kiến của cậu với mình. Dù là lúc này, hay mười năm sau, cậu vẫn luôn cho rằng mình là người gây ra mọi chuyện. Cậu đến chẳng phải để an ủi, cậu đến chỉ để chất vấn mình. Có những chuyện không phải chỉ quan sát bằng mắt là được, cảm nhận bằng trái tim cũng không được, cậu phải là người trong cuộc mới có thể hiểu rõ."

Taehyung vượt qua Jimin bước về phía cửa, bóng lưng liêu xiêu cô độc, đến ngưỡng cửa dừng lại. Ánh trăng non thấp thoáng trên tấm áo màu xanh nhạt loang lổ ra khắp phòng, âm thanh cất lên mơ hồ như đang kể lại một câu chuyện cũ "Không phải mình không muốn kể với cậu. Nhưng câu chuyện này rất dài, rất dài. Mình không thể kể hết, chỉ có thể nói ngắn gọn rằng.. mình yêu Jeon Jungkook.. từ rất lâu rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com