Chap 27 + 28 + 29. Truy tìm đến tận
Không thể... Không thể mở cửa!
Tuyệt đối không thể! Cậu phải tìm cách ra ngoài!
Rõ ràng cách nhau một cánh cửa, tại sao thanh âm hắn như sát bên tai vâyh. Thanh âm hắn càng lúc càng lớn, cậu càng lúc càng khẩn trương... Lời nói uy hiếp vang lên thật rõ ràng.
"Bảo bối, mở cửa nhanh lên, cậu biết kiên trì của tôi chỉ có giới hạn." Hắn gõ cửa:"Tôi đếm đến 10, cậu nếu không mở cửa, tôi sẽ phá! Đến lúc đó, cậu đừng hối hận..."
1, 2 , 3... Hắn lạnh lùng đếm, cậu hoảng loạn đến run rẩy cả người...
Được rồi, có cầu thang! Đây là tầng 2, để ngừa hỏa hoạn, có một cái thang xếp... Cậu vội vàng mở cửa sổ, đem cầu thang đặt xuống, rồi nhanh chóng bò xuống, nhanh, nhanh lên, càng nhanh càng tốt, " Ầm " một tiếng, hắn phá cửa xông vào, cùng lúc bà Vương đi ra, nghi hoặc hỏi hắn. Xin lỗi ông bà là lỗi của con ...
Vừa đặt chân xuống đất, cậu lập tức lao đi, chạy đến mức không còn sức lực để chạy nữa. Ngồi bệt dưới đất, cảm thấy những vết thương mà hắn gây ra lại cuồn cuộn trào lên, cậu biết, đó chỉ là ảo giác.
Cậu chưa quen thuộc đường phố, lại ít ra ngoài, nên cũng không rõ mình đang ở đâu. Căng thẳng nhìn xung quanh, trong người chỉ mang có một ít tiền. Nên cậu ghé tạm vào một quán nhỏ ăn tạm thứ gì đó, nghĩ, hôm nay không thể về rồi.
Sau khi ăn no, cậu chỉ còn cách là gọi điện cho cha đến giúp. Khi cha biết được JungKook đã phát hiện ra chỗ của cậu, cha cậu thật sự kinh ngạc, lập tức tới giúp cậu, vì tài khoản của cậu bây giờ không thể dùng được nữa.
Cha đáp máy bay xuống, cũng phải mất một đêm, cậu cũng đợi cha suốt đêm trong quán cafe.
Tâm tình đang rất bất an, nhìn thấy cha , cậu không còn lo lắng nữa. Cậu ôm chặt lấy cha, vùi mặt vào lòng cha, không kìm nổi nước mắt, đem mọi ủy khuất từ trước đến nay nói ra.
"Tiểu Tae, chúng ta dọn nhà đi!" Cha như già hơn 10 tuổi, nhẹ nhàng nói "Mẹ con đã dọn phòng rồi, ngày mai chúng ta sang Mỹ, mẹ con đã thu xếp ổn thỏa rồi!" Cha nhìn cậu.
***
Hôm sau cậu đã ở Mỹ.
"Tiểu Tae, chúng ta ăn sáng xong rồi về! Mẹ đã trang trí lại nhà rồi!"
" Vâng"
Vẫn theo thói quen cậu mua một tờ báo, lật tờ báo ra, tay cậu run lên. Phía trên có một dòng chữ rất lớn tìm người, viết : Bảo bối, bà của cậu đang "bệnh" nặng, còn có Takwo đáng yêu của cậu nữa, cậu nếu như không trở lại, tôi sẽ nghiêm túc. Trò chơi nên kết thúc - hãy tưởng niệm những người đã giúp đỡ cậu!
Đây là ý gì.. Đây là ý gì... Hắn vì cái gì không để cho cậu yên!
Đọc báo, cha lập tức vứt nó đi.
"Không có chuyện gì, nó chỉ uy hiếp thôi! Đây là một xã hội có pháp luật! Con đừng lo lắng, Tiểu Tae!" Ba nắm tay cậu, rồi bắt taxi.
JungKook có làm gì không? Cậu càng lúc càng lo sợ.. Nếu như vì cậu mà làm hại đến họ? Sẽ không, JungKook chỉ là một học sinh cao đẳng, hắn không đủ khả năng! Cậu liên tục tự trấn an mình.
____________
End 27.
🐾🦆🐾
Chap 28.
" Tiểu Tae, tới rồi, con xuống xe đi."
Nghe cha nói, cậu giật mình, cúi đầu, xin lỗi, bà và Takwo, con không thể trở lại... Cậu sợ hắn, cậu biết mình hèn nhát, nhưng, cậu thực sự không thể chịu được sự đối đãi không khác gì phế vật mà hắn dành cho cậu.
Cậu đi theo cha về nhà, nhìn xa rất thanh nhã, còn thấy mẹ đang đứng trước cửa, là nhà mới của cậu a!
"Mau vào nhà, anh đi tắm đi, chắc là mệt lắm rồi!... Tiểu Tae, con thay đồ đi, ba tắm xong rồi đến con!"
Cậu gật đầu, nhìn mẹ.
Kỹ lưỡng quan sát căn nhà, bố trí cũng không khác gì nhà cũ, cũng kiểu kiến trúc vừa đơn giản vừa nhã nhặn này. Ngồi trên xe cả ngày, cậu cũng bắt đầu mệt mỏi, cảm thấy buồn ngủ.
"Tiểu Tae, con cầm quần áo, chuẩn bị đi tắm đi." Mẹ ôn nhu cười, cậu nhìn thấy sự mệt mỏi phía sau nụ cười đó, một vành thâm đen quanh mắt mẹ, dù mẹ là người luôn chú ý chăm sóc bản thân.
Ta cầm quần áo, tay vô tình chạm vào tay mẹ... Nhưng ngay lập mẹ tức tách ra, quần áo rơi xuống, cậu cảm thấy khó chịu, tại sao.. Mà mẹ hình như cũng giật mình bởi hành động của mình.
"...À.. Là mẹ không cẩn thận" Mẹ phá vỡ im lặng, miễn cưỡng cười, nhặt quần áo lên.
Trong lòng một cỗ nghèn nghẹn, cậu cố kìm không cho nước mắt rơi xuống, cậu khan giọng nói "...Không, là tại con..."
"Mẹ làm cơm xong rồi! Con đừng suy nghĩ nhiều nữa.." Mẹ xoay người đi vào nhà bếp.
Ngâm mình trong nước nóng, tỉ mỉ chà xát cơ thể. Ký ức đột nhiên trở về, cậu nhớ lại, khi hắn kéo tóc cậu, lôi vào nhà tắm, cậu che mắt, tay càng chà xát mạnh hơn, chà cho sạch ký ức dơ bẩn, cơ thể dơ bẩn... Da đau rát, nước nóng như lửa thiêu ! Nhưng hạ thể khiếm khuyến vẫn còn, cậu hận nó, hận là mình đã có nó...
Tiếng nước rơi chạm vào mặt sàn, tất cả trở nên mờ mịt, cậu không rõ là nước đang rơi, hay là nước mắt rơi...
***
"Tiểu Tae, con ăn nhiều một chút! Con xem, toàn món con thích thôi...Con gầy đi nhiều rồi!" Trong chén cậu toàn thức ăn do cha mẹ gắp vào, hết sức ân cần.
Câu gật đầu cắm cúi ăn.
Cha luôn cố gắng tìm chuyện để nói... nhưng không khí vẫn hết sức miễn cưỡng...
"Cha... Con tạm thời không đến trường đâu..."
"Umh, con cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, khi nào bình phục rồi tính tiếp, cha đi làm ở bệnh viện gần đó, mẹ cũng chuyển công tác đến đây, tất cả rồi sẽ ổn thôi!"
Cha mẹ bỏ đi công việc quen thuộc, đột ngột chuyển đến đây, đều là vì cậu...
Tưởng rằng thời gian sẽ làm thay đổi tất cả, nhưng vừa ăn cơm xong, đã có tiếng chuông cửa vang lên, mẹ nhìn qua camera, vội vàng kéo cậu lên lầu, cất chén đũa cậu đang ăn, rồi mới mở cửa.
"Chào hai bác, Taehyung đã về rồi sao?" Tuy rằng lời hỏi rất lễ phép, nhưng bên trong tràn ngập sự khẳng định.
"JungKook, cháu nói gì... Tiểu Tae đã mất tích lâu như vậy..." Cha đứng lên, cậu áp sát người vào tường nghe lén.
Không có tiếng trả lời, JungKook đi vào trong phòng, cậu cuống cuồng lùi lại, chỉ sợ hắn nhìn thấy.
"Thưa bác, đây là thuốc bổ cháu mua cho Taehyung, cậu ấy ở bên ngoài lâu như vậy, chắc cơ thể sẽ rất mệt mỏi!" Hắn đặt thứ gì đó lên bàn, cười cười rồi ngồi xuống.
" Bác không hiểu cháu đang nói gì.. Con bác đã mất tích lâu rồi, chúng tôi cũng vì quá thương tâm, nên mới chuyển đến nơi này... Cháu không đi học sao, tìm Tiểu Tae là chuyện của gia đình bác!"
"Ha ha ..." Tiếng cười của JungKook trầm thấp vang vọng khắp nhà, "Hai bác không phải vì tìm được Taehyung nên mới chuyển đến đây sao?"
" Đương nhiên không phải... JungKook, cháu trở về trường đi." Cha vừa nói, vừa đưa thứ hắn mang đến trả lại.
"Xem ra, hai bác không muốn nói chuyện với cháu rồi." JungKook đứng lên, không nói gì nữa, đi thẳng ra cửa, đến cửa, hắn bỗng quên đầu lại "Chào hai bác! Nếu Tiểu Tae không trở về, hai bác hãy cố nén đau thương, bảo trọng thân thể."
Dứt lời, hắn sảng khoái rời đi. Đến lúc bóng hắn khuất hẳn, cả nhà cậu mới khẽ thở phào, cảm giác áp bức mà JungKook mang đến, quả thật, vô cùng khó chịu...
___________
End 28.
🐾🦆🐾
Chap 29.
Tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc.. Nhưng không phải như thế!
Tuy cha mẹ hết sức giấu diếm, nhưng cậu vẫn cảm thấy có điều gì đó đang xảy ra... Cha lúc nào cũng hút thuốc , còn mẹ, nụ cười trên môi càng lúc càng miễn cưỡng.
"Anh... vẫn không được sao?"
"..."
Cậu dừng lại ở chân cầu thang, im lặng lắng nghe.. đã nửa đêm rồi, cậu định xuống nhà lấy nước, không nghĩ ba mẹ đang ở trong phòng khách nói chuyện.
"Anh, bệnh viện này không phải đã đồng ý rồi sao? Tại sao... lại từ chối chứ?"
"Umh..." Cha thấp giọng trả lời.
"Không phải có mấy bệnh viện nước ngoài đã đồng ý rồi sao?..."
Mẹ chưa nói hết câu đã bị cha ngắt lời. "Tất cả đã thử qua ..."
"Tại sao lại như thế... Em cũng vậy, tất cả trường học đều không nhận em..." Âm thanh
mệt mỏi của mẹ vang lên:" Đều do Jeon Jung Kook làm sao?"
Cha không trả lời... cậu gục xuống, vô lực ngồi dưới chân cầu thang...
" Jeon Jung Kook là ai... Tiểu Tae đã làm gì lại khiến nó, khiến nó... Nó rốt cuộc muốn làm gì...Trình Hi có phải đối với Tiểu Tae... với Tiểu Tae.." Cậu run rẩy, đúng, JungKook không chỉ uy hiếp cậu, mà còn cường bạo cậu!
"Lila... Không được nói vậy, không phải lỗi của Tiểu Tae... Mặc kệ Jeon Jung Kook muốn làm gì, Tiểu Tae là con chúng ta, anh và em phải bảo vệ nó."
"Anh, em không trách Tiểu Tae... Tiền gửi ngân hàng vẫn còn đủ cho gia đình mình sinh hoạt, JungKook không thể làm gì chúng ta được cả đời, coi như anh và em nghỉ hưu luôn vậy."
"Lila, hay chúng ta báo cảnh sát a!"
"Không được, thân thể của Tiểu Tae... Làm sao có thể báo cảnh sát! Hơn nữa, chúng ta không có bằng chứng! Như vậy chỉ làm hại đến Tiểu Tae! Không những thế, mọi người sẽ... coi gia đình mình như quái vật."
"...Anh chỉ nói vậy thôi mà.. Đều tại anh để Tiểu Tae ở ký túc xá, aizzzz..."
***
Đúng, là quái vật... Nếu cậu có một cơ thể bình thường, sẽ không xảy ra chuyện này, sẽ không im lặng để mặc người khác ức hiếp... Tất cả mọi chuyện, đã không thể cứu vãn, nếu như lúc đó cậu cự tuyệt lời đề nghị của thầy hiệu trưởng, hiện tại đã có thể đi học, đã có thể yên ổn mà sống.
Jeon Jung Kook.. Jeon Jung Kook.. Cậu cũng muốn hỏi hắn, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì... Một món đồ chơi... Một phế vật để hắn phát tiết.. hắn muốn gì mà không được? Tại sao cứ phải phá hoại cuộc sống bình thường của cậu...
Ngày thứ hai, cả nhà định đi dã ngoại, nhưng cậu lại không muốn đi, đành phải nói với cha mẹ là mình khó chịu, kiên quyết không đi, để họ ra ngoài một mình.
Cậu nằm trên giường đến tận chiều, đói bụng, mới xuống lầu hâm lại thức ăn. Mở TV, cũng không có tiết mục gì đặc sắc, nhưng cậu lại cứ vừa ăn vừa nhìn...
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, có đúng hay không là ba mẹ tìm được việc? Cậu vội vàng bắt máy "Alo..."
"Bảo bối... Đã lâu không gặp! Nhớ tôi không?"
Jeon Jung Kook...
"Anh làm sao lại có số điện thoại nhà tôi!" Biết rõ hắn không có ở bên, nhưng cậu vẫn sợ hãi nhìn xung quanh.
"Tôi không chỉ biết số điện thoại của em, còn biết ba mẹ em không có nhà... a, là đi dã ngoại trên núi đúng không a!"
"Anh muốn gì?" Cậu gào lên, Cậu thực sự không thể chịu nổi nữa rồi.
" Em nói xem a!" Thanh âm hắn càng lúc càng trầm xuống"Tôi vốn nghĩ ' bà và Takwo' sẽ khiến cậu quay lại, không ngờ bảo bối lại nhẫn tâm bỏ mặc họ.. Không biết, nếu đổi lại là ba mẹ của cậu, cậu sẽ làm gì? Bảo bối!"
" Anh điên rồi... Điên... Điên rồi..." Cậu gào lên.
____________
End 29.
Cuối cùng cũng vào được Wattpad lâu dài rồi...😢
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com