CHƯƠNG 41
Nam nhân không giấu giếm nữa, cậu ta nhẹ như mây gió đem toàn bộ quá trình chính mình sửa mặt nói cho Kim Thái Hanh biết, cũng nói ra tên thật của bản thân, Thương Lý.
Thương Lý chưa từng đem nam nhân trước mặt tên Kim Tại Hưởng này xem là mối uy hiếp, tình yêu của Điền Chính Quốc đối với Kim Thái Hanh chấp nhất đến mức độ nào, Thương Lý hiểu rất rõ ràng, ở trong lòng Điền Chính Quốc, không một người nào có thể thay thế được.
Trong lúc cùng Kim Thái Hanh nói chuyện, Thương Lý gần như đều chiếm được quyền chủ đạo, nghĩ đến vinh hoa phú quý sau này, Thương Lý không nhịn được mà khoe khoang, có thể là đã làm một kẻ hạ nhân quá lâu nên ở trước mặt Kim Thái Hanh, Thương Lý lộ ra mấy phần tham phú tham tài mãnh liệt.
“Quan hệ của tôi với hắn ngày mai sẽ kết thúc.” Kim Thái Hanh lạnh nhạt nói “Thế nên cậu về sau sẽ là người được Điền Chính Quốc độc sủng.”
Thương Lý có chút giật mình, vốn là cứ cho rằng nam nhân nhìn qua mỏng manh yếu đuối trước mặt này sẽ chết nhát như chuột, không nghĩ tới lại dám ở trước mặt mình gọi tên đầy đủ của Điền Chính Quốc. Lẽ nào cậu ta không sợ bản thân mình sẽ đi cáo trạng cậu ta sao?
Thật ra Kim Thái Hanh chỉ là nhất thời nói nói lộ hết mà thôi, lúc trước khi ở trước mặt Điền Chính Quốc, cậu vẫn luôn gọi thẳng tên đầy đủ của hắn.
Thương Lý là người khôn khép, có thể nghe ra được trong lời nói của Kim Thái Hanh chứa đựng trào phúng, nhưng cũng sai lầm lý giải thành đố kị. Chỉ cho rằng Điền Chính Quốc chơi chán nam nhân này nên chuẩn bị qua tay vứt bỏ.
Có ai mà không đố kị đây? Dù sao sau đó mình cũng sẽ trở thành người của nam nhân tiền tài đồ sộ quyền lực đỉnh cao.
Điền Chính Quốc đứng ở cửa phòng khách nhưng không lập tức tiến vào, hàng lông mày sắc hơi trầm xuống nghe hai người nói chuyện, đôi con mắt thâm thúy như lóe lên tia chói mắt trong đêm tối, tỏa ra khí tức lạnh lẽo, nhìn Kim Thái Hanh ngồi trên ghế salông đang bình tĩnh nói chuyện, nhàn nhàn nhướn mày.
Hình như tên nam nhân này chỉ khi ở trước mặt mình mới làm ra bộ dạng nhu nhược vô năng, còn sau lưng lại…
Đúng là muốn cố tình?
“Điền tổng” Thương Lý nhìn thấy Điền Chính Quốc một thân âu phục màu đen cắt may tinh xảo, lập tức đứng lên, lộ ra một nụ cười, giống Kim Thái Hanh trước đây như đúc.
Điền Chính Quốc thật sự trong nháy mắt đã thất thần, Kim Thái Hanh đã biến mất nhiều ngày như vậy, nỗi tơ vương hắn cố nén đã dồn nén tới mức tối đa, nếu không xuất hiện một “Kim Thái Hanh” khác để giảm bớt cỗ tơ vương trong lòng này, sợ là sẽ nổ tung ra mất.
Chí yêu thành cuồng đúng là một chuyện phi thường đáng sợ…
Điền Chính Quốc tháo áo khoác tùy ý ném trên ghế salông, tới gần Thương Lý, sắc mặt thâm trầm từ từ trở nên hòa hoãn, nhấc tay vuốt ve gò má Thương Lý, không thể không nói, khuôn mặt này thật giống Kim Thái Hanh như đúc, ngay cả ánh mắt ngập nước yếu đuối kia cũng giống hệt.
“Hanh Hanh…” Thanh âm Điền Chính Quốc rất thấp, đầu tựa bên tai Thương Lý ngửi một cái, hai con mắt thất thần một lần nữa lóe lên tia sáng rực rỡ, lúc này mới đột nhiên ý thức được chuyện gì, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa cái trán, sắc mặt phức tạp ngồi ở trên ghế salông, một tay vòng lấy eo Thương Lý, Thương Lý không biết đột nhiên Điền Chính Quốc tỉnh lại là vì cái gì, nhưng lấy ánh mắt vừa nãy đó, Thương Lý càng có lòng tin bản thân hoàn toàn có thể thay thế được Kim Thái Hanh.
Một cái tay khoát lên trước ngực Điền Chính Quốc, Thương Lý phi thường dịu ngoan ngẩng đầu quay về nhìn Điền Chính Quốc, mình cần dùng đến khuôn mặt này để gợi lên khát vọng trong lòng Điền Chính Quốc.
Ký ức không chiến thắng được thời gian, tơ vương chung quy sẽ thua với bóng dáng ký ức, Thương Lý tin tưởng, một ngày nào đó, Điền Chính Quốc cũng sẽ phải khuất phục chính mình.
Thương Lý nhìn Điền Chính Quốc thì phát hiện ánh mắt Điền Chính Quốc căn bản không ở trên người mình, mà là…
Kim Thái Hanh vô cùng hối hận, tại sao muốn xuống lầu làm gì, hiện đang phải đối mặt với Điền Chính Quốc thì chính mình căn bản bó tay toàn tập, lúc này nói tiếng ngủ ngon sau đó quay đầu trở về phòng, hay là cúi đầu chờ đợi Điền Chính Quốc sai phái.
Cuối cùng…
“Điền tổng, không có chuyện gì, cái kia… Ngủ ngon.” Kim Thái Hanh cúi đầu, cung cung kính kính nói xong, chuẩn bị xoay người rời đi, trong lòng không ngừng cầu khẩn, tuyệt đối không nên….
“Ai nói không có chuyện gì!” Điền Chính Quốc dựa vào salông, tiện tay mở mấy cúc áo ở cổ áo sơmi ra, cổ và cơ ngực màu đồng rắn chắc khiêu gợi như ẩn như hiện, thanh âm lạnh lẽo trầm thấp.
Kim Thái Hanh cắn răng xoay người, cúi đầu chờ đợi sai phái, hai tay lại bắt đầu vò lại với nhau nhau, đây là biểu hiện khi cậu cảm thấy căng thẳng, ngày mai sẽ được tự do rồi, Kim Thái Hanh sợ nhất chính là Điền Chính Quốc lúc này đột nhiên lại dở chứng ấm đầu làm khó làm dễ cậu.
Hai mắt Điền Chính Quốc hẹp dài nguy hiểm nheo lại, nhìn Kim Thái Hanh lúc này làm ra dáng vẻ nô lệ ngoan ngoãn này, trong lòng dâng lên một luồng hỏa không tên, như là bị giội một chậu nước lạnh, chỉ cảm thấy một kẻ nhu nhược yếu đuối suốt hai tháng qua luôn trốn tránh hắn vậy mà rõ rành ở sau lưng hắn lại dám gọi thẳng tên huý.
Loại nguỵ trang dục cầm cố túng này cũng thật là có kiên trì…
“Ngày mai sẽ để cậu cút, tối nay đem những thứ đồ đắt tiền tôi cho cậu toàn bộ giao cho cậu ta.” Thanh âm Điền Chính Quốc lười biếng nhưng rất có lực sát thương, Kim Thái Hanh nghe như bị đánh vào đầu một đòn, “cậu ta” mà hắn nói dĩ nhiên chính là chỉ Thương Lý trong lồng ngực.
Những thứ đó Kim Thái Hanh vốn định mang đi đổi lấy tiền, Kim Thái Hanh đặc biệt tính toán một chút, chờ Kim Nhã khỏi bệnh rồi, một chiếc đồng hồ vàng đắt tiền này đủ để cậu mang em gái ra nước ngoài mua nhà, còn lại mấy bộ đồ hàng hiệu kia gộp lại cũng đáng giá trên trời.
Kim Thái Hanh thực sự không nghĩ ra, nam nhân như Điền Chính Quốc sao lại đi quan tâm chỗ tiền kia ở trên người cậu được, hắn đã đoạt được tất cả của Kim Trọng Quang, bây giờ lại đi tính toán những thứ này.
Kim Thái Hanh tức giận mà không dám phát tác, cắn môi nhỏ giọng nói “Rất nhiều thứ là do ông ngoại mua cho tôi.”
Kim Thái Hanh cực lực muốn giữ lại những thứ hàng xa xỉ kia, ở trong mắt Điền Chính Quốc nghĩa là tham lam, có điều chuyện này Điền Chính Quốc cũng đã dự đoán được. Nếu không phải là dục cầm cố túng thất bại, làm sao mà tới lúc thời khắc cuối cùng lại muốn lấy đi một ít đồ đem bán.
“Cậu đừng quên, hiện tại tất cả của Điền Trọng Quang có thể có đều là của tôi.” Điền Chính Quốc không nhanh không chậm nói.
Kim Thái Hanh hai tay nắm chặt lại, Điền Chính Quốc mà cãi chày cãi chối thì cậu cũng chỉ có thể nhận thua “… Tôi biết rồi, tôi sẽ không mang bất cứ đồ gì đi cả.”
“Cái đồng hồ này.” Điền Chính Quốc nhìn cái đồng hồ đeo tay bằng vàng rực rỡ nơi cổ tay Kim Thái Hanh, gằn giọng nói.
Kim Thái Hanh tháo đồng hồ đeo tay, mặt đầy xoắn xuýt như là phải bán nhà, rõ ràng không muốn giao lại cho kẻ tên Điền Chính Quốc trước mặt, trong lòng nghĩ đến chuyện vậy là nhà cho mình với Kim Nhã đã không còn.
Điền Chính Quốc thỏa mãn nhìn vẻ mặt Kim Thái Hanh giống như bị cắt da thịt, rốt cuộc cậu ta cũng chỉ là một tên phàm tục tham lam vật chất.
Thương Lý nhận lấy đồng hồ đeo vào tay mình, gương mặt lộ ra nụ cười tươi vô cùng mê người, Điền Chính Quốc không nhịn được cúi đầu hôn một cái lên trán Thương Lý.
“Còn cả điện thoại di động.” Điền Chính Quốc đột nhiên lạnh nhạt nói.
“Điền tổng, cái kia… điện thoại di động… không phải tiền của ngài mua.” Kim Thái Hanh giải thích “Cái di động ngài sai người mua cho tôi vẫn còn để ở trong phòng không đụng đến.”
“Tôi nhớ loại cậu dùng chính là ở viền có nạm kim cương, là loại điện thoại phiên bản giới hạn.” Thanh âm Điền Chính Quốc thâm trầm phun ra từng câu, lời nói này mang ý tứ rất rõ ràng, loại điện thoại như vậy Kim Thái Hanh không thể mua nổi.
Kim Thái Hanh thầm giật mình, lúc nào mà Điền Chính Quốc lại để tâm quan sát kỹ cậu như vậy.
Lấy điện thoại di động ra, quả thực giống y như Điền Chính Quốc miêu tả, Kim Thái Hanh vừa định giải thích, đột nhiên Thương Lý đưa tay lấy đi, thấp giọng khẽ cười “Viền điện thoại này nạm đúng là kim cương sao? Thật đẹp a!”
Kim Thái Hanh không dám đưa tay lấy lại điện thoại, bình tĩnh nhìn Thương Lý “Cái này…”
Ting Ting! Điện thoại di động truyền đến một âm báo tin nhắn, Thương Lý rất tự nhiên mở ra tin nhắn, nhìn tên người gửi, chân mày thanh tú của Thương Lý hơi nhíu lại, dùng âm lượng đủ để Điền Chính Quốc có thể nghe được, nhỏ giọng thầm thì “Thần ca… là ai vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com