Chap 32: Đối mặt (5)
Krystal ngồi trong phòng làm việc của mình nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn đường đã được bật sáng, từ ngày cô về đây cũng đã được vài ngày rồi qua ngày hôm nay là ngày cô trở về như đã hứa với Myungsoo nhưng cô đã chọn cách chạy trốn, trốn tránh sự thật thay vì đối mặt nó thật ra cô đến giờ phút ngày cô chưa đủ tự tin trước mặt Myungsoo để thổ lộ tình cảm của mình.
" Không biết giờ này cậu ấy có tìm mình không hay là ở cùng cô ấy có lẽ chỉ mỗi mình ảo tưởng rằng cậu ấy sẽ đi tìm mình mà thôi. Mày thật ngốc mà SooJung trải qua bao nhiêu năm như vậy trái tim cậu ấy chỉ hướng về một phía chứ đâu có hướng về mày" Krystal lẩm bẩm rồi tự cười khinh bỉ chính mình.
- SooJung này, mẹ nghĩ con trốn tránh Myungsoo không phải là cách tốt nhất đâu, con có trốn được nó cả đời hay không? Mẹ không biết giữa hai đứa xảy ra chuyện gì nhưng mẹ nghĩ không có việc gì mà không thể giải quyết được đặc biệt là ở trong hoàn cảnh như hai đứa, con và Myungsoo không phải mới biết nhau ngày một ngày hai. Con nên thẳng thắn trước khi mọi chuyện nó tồi tệ hơn – Bà Kim tiến lại gần cô con gái yêu thương của mình vỗ vai động viện.
Từ lúc cô trở về đột ngột bà đã cảm giác được có chuyện gì xảy ra nhưng bà biết dù bà có hỏi bao nhiêu thì con gái bà cũng không nói nên bà chỉ còn cách hỏi Jungkook tuy Jungkook không nói cụ thể nhưng bà cũng đoán được phần nào cậu chuyện. Từ nhỏ đến giờ bà chưa bao giờ can dự vào chuyện của cô nhưng có lẽ lần này bà nên can thiệp vào khi suốt ngày nhìn đứa con của mình ủ rũ, buồn chán đến mức không tập trung vào công việc.
- Chuyện này khó lòng mà giải quyết được mẹ ạ, con hiện tại bây giờ chưa thể đối mặt với nó càng không thể đối mặt với Myungsoo đó là lý do con ngắt kết nối với cậu ấy. Thật ra đến giờ phút này con mới nhận ra con không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài của mình, trước giờ con luôn tự tin mình vượt qua tất cả mọi chuyện một cách dễ dàng nhưng giờ thì không thể - Krystal nhìn vô định vào không trung
- SooJung này, nói mẹ nghe có phải là con yêu Myungsoo rồi không? - Bà Kim kéo Krystal quay lại đối diện với mình.
Không có câu trả lời nào mà thay vào đó là sự im lặng của Krystal đủ hiểu được câu trả lời của cô. Bà Kim thở dài ngồi từ từ xuống ghế nhưng ánh mắt vẫn không rời cô.
- Chỉ là tình yêu đơn phương , con là đứa đáng thương mẹ nhỉ? Con chỉ là bạn thân không hơn không kém mà thôi– Krystal mỉm cười chua chát.
Bà Kim nhìn Krystal đầy ngạc nhiên, bà không nghĩ rằng con gái bà sẽ trả lời như vậy bởi bà đã quan sát rất kĩ cách Myungsoo chăm sóc, lo lắng, yêu thương Krystal đủ biết Myungsoo yêu con gái bà như thế nào.
- Sao con nghĩ rằng Myungsoo không yêu con? – Bà Kim hỏi lại bởi bà không thể nào tin được.
- Kim DoYeon – Ba từ phát ra từ miệng Krystal thì bà đã biết nguyên nhân là do đâu nhưng đây lại là điều mà bà có muốn giúp cũng không thể nào giúp được bởi đó chỉ là một con người bình thường.
- Mẹ cho con một lời khuyên này nhé, đừng tự làm mình tự thương, con hãy tìm khúc mắc và giải quyết nó một cách tốt nhất, trốn tránh không phải là cách. Cố lên con gái yêu của mẹ - Bà Kim hôn lên trán của cô
Có lẽ vào lúc này bà không nên nói gì hơn ngoài lời khuyên con gái bà. Bà Kim bước ra ngoài đóng cửa lại trong phòng chỉ còn mình cô, Krystal quay người những chiếc lá vàng đang rơi không ngừng từ từ nhắm mắt lại bỗng điện thoại cô đổ chuông, màn hình điện thoại hiện lên Jiyeonie ~ cô mỉm cười bắt máy.
- Tại sao cậu không gọi điện cho tớ bỏ đi mấy ngày này cũng không một lời hỏi thăm– Jiyeon đầu giây bên kia nói giọng hời dỗi
- Tớ xin lỗi, công việc bên này lu bu quá nên quên mất. Tớ xin lỗi nhé, cậu mấy ngày hôm nay thế nào rồi?
- Ngày qua ngày bình thường mà nhờ ơn cậu là tớ có người hỏi thăm suốt ngày, Jungkook đã dặn tớ tránh mặt L càng xa càng tốt mà dặn tớ vô tình gặp cậu ấy thì nói thế nào. Cũng tại cậu bỏ đi không nói..L cậu sao cậu..
...tút..tút...Một âm thanh kéo dài
- Sao? Cậu đang nói Myungsoo sao? Jiyeon à, Park Jiyeon cậu nghe tớ nói gì không?Park Jiyeon cậu sao vậy?– Krystal ở đầu giây bên này lo lắng khi Jiyeon đột ngột dừng cuộc nói chuyện
Krystal tắt điện thoại đi đi lại lại, cô bấm gọi lại hàng chục lần như điện thoại của Jiyeon đã ngoài vùng phụ sóng. Krystal nhắm mắt lại các dữ liệu trong đầu cô bắt chạy qua trong đầu cô.
Tại Bighit entertainment
Hôm nay là buổi tập vũ đạo đầu tiên cho ca khúc mới bởi đây là màn hợp tác của hai công ty lên tất cả các nhóm đều phải tập cùng nhau, T-ara sẽ tập cùng 2PM còn BTS sẽ kết hợp cùng Twice. Dù đây là lần đầu tiên bốn nhóm biểu diễn cùng nhau nhưng ai cũng công nhận rằng mức độ ăn ý của họ trên cả tuyệt vời không chỉ riêng biên đạo vũ đạo mà đến staff, anh quản lý nhóm cũng phải ngạc nhiên.
Họ được phân chia vào hai phòng khác nhau, BTS và Twice một phòng dưới sự hướng dẫn của thầy Park còn phòng còn lại là T-ara và 2PM dưới sự hướng dẫn của thầy Son. Từ trước BTS luôn có sự hướng dẫn của thầy Son Sungdeuk nên gần như họ đã quen thuộc với cách của thầy nên khi chuyển sang một người khác cũng khiến không ít người thấy không thoải mái dù vậy họ vẫn cố hoàn thành tốt phần nhảy của mình.
- Jungkook à, cậu phải để tay lên phần eo của Sana chứ? không...không phải chỗ này..không phải chỗ đó...ya! Jeon Jungkook cậu bị sao vậy? – Thầy vũ đạo Park quát khiến ai nấy đều dừng lại.
Tất cả mọi người trong phòng đều quay lại nhìn, đây là lần đầu tiên người mắc lỗi lần này không phải anh cả Jin người hay mắc lỗi nhất mà là em út tài năng của họ một người gần như hoàn hảo. Các thành viên của BTS bỏ qua phần nhảy của mình đi vào phòng riêng nơi đang xảy ra tranh cãi
- Em nghĩ rằng bọn em không thích hợp với vũ đạo này đâu, em mong thầy xem xét lại – Jungkook mạnh dạn đưa ra suy nghĩ
- Này Jeon Jungkook, tôi biết cậu là người nhảy chính trong nhóm của cậu nhưng không có nghĩa cậu lên mặt với tôi hay là cậu nghĩ tôi không bằng Son Sungdeuk không thể dựng bài cho các cậu, nói tôi xem cậu bây giờ muốn thay đổi là thay đổi thế nào còn nếu cậu cảm thấy dựng được bài này cho hai nhóm thì tôi nhường lại cho cậu– Thầy vũ đạo gần như mất bình tĩnh bước ra khỏi phòng.
- Jungkook à, nhóc sao vậy? mau đi xin lỗi thầy đi dù sao đó cũng là thầy vũ đạo bên JYP cử đến – Jimin đẩy Jungkook đi về phía cửa.
Thật lòng mà nói Jimin biết rằng không chỉ ngoài cậu nhóc này không thích vũ đạo lần này tất cả các thành viên trong nhóm đều vậy chỉ là họ không muốn nói ra mà thôi không ngờ người đứng dậy lần này là maknae.
- Tại sao chúng ta phải dùng những vũ đạo như thế này chứ, nó không hợp với phong cách trước giờ của tụi mình, nó có quá nhiều phần nhạy cảm đã vậy còn kết hợp với nhóm nhạc nữ nữa. Mình nghĩ Jungkook nói đúng, chúng ta không thể dùng nó. Trời cứ nhớ đến động tác chạm eo lúc nãy nghĩ đến giờ mình còn thấy nổi da gà. Mình phải đối - Nhảy chính J-Hope cũng cảm thấy bắt mãn.
- Em đồng ý với anh J-Hope, giá như có thầy Son ở đây thì tốt quá, chúng ta đỡ phải tập những vũ đạo như thế này nữa. Em sẽ không tập nó nữa đâu- V lúc nãy lên tiếng
- Mấy cái đứa này yên lặng chút đi - Anh cả Jin phá tan bầu không khí nháo nhac
- Jungkook này, anh biết em không thích đụng cảm đến người khác đặc biệt là người khác phái nhưng em cũng nên biết đây là màn hợp tác giữa hai công ty không phải cá nhân em hay cá nhân của một ai đó, nếu như đây là cá nhân em thì anh đồng ý còn đằng này là lợi ích của cả công ty em không thể vì mình em mà ảnh hưởng đến mọi người. Anh nói thật thì anh cũng như mọi người ở đây đều không thích vũ đạo mà họ đưa ra nhưng không thích không có nghĩ là không phải làm. Em hiểu anh nói chứ? – NamJoon bước lên vỗ vai động viên cậu út
Đột nhiên Jungkook đột ngột đứng dậy với gương mặt hốt hoảng. Cậu chạy nhanh khỏi phòng làm việc mặc kệ đằng sau tiếng gọi í ới với khuôn mặt không hiểu chuyện gì xảy ra của mấy ông anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com