Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 33: Đối mặt (6)

          Ra khỏi công ty cậu chạy nhanh nhất có thể đến nhà của Krystal và Myungsoo, vừa bước vào nhà có thứ gì đó bay đến phía cậu theo phản xạ Jungkook đỡ lấy lúc nhìn lại thấy Jiyeon nhắm tịt mắt đã nằm gọn trên tay cậu trên gương mặt còn vương vấn nỗi sợ hãi. Jungkook thở phào nhẹ nhõm cậu đánh mắt nhìn khắp nơi, xung quanh mọi thứ đều bị phá nát nơi chính giữa phòng khách nơi mà Myungsoo đang đứng ở đó, đôi mắt của cậu đã được chuyển sang mà đỏ.

- Cậu không sao chứ? Không sao đâu có tôi ở đây rồi- Jungkook lo lắng thả Jiyeon xuống vỗ lưng trấn an tinh thần của cô.

" SooJung mở tín hiệu đi nhưng đừng để cậu ấy phát hiện ra nó"

- Myungsoo ..Myungsoo cậu ấy đang điên lên đấy. Cậu đừng chọc cậu ta nữa. Cẩn thận nhé – Jiyeon nhận chiếc khăn từ tay Jungkook rồi lau vết máu trên trán mình lúc này cô mới nhận ra mình bị thương có lẽ lúc Myungsoo ném lọ hoa vô tình trúng vào cô

- Jeon Jungkook đây không phải chuyện của cậu, cậu tránh xa. Tôi muốn hỏi tội Jiyeon. Park Jiyeon có phải cậu là người đã để cho Krystal đi không? – Myungsoo vẫn dùng ánh mắt đáng sợ ấy nhìn thẳng về Jiyeon.

- Cậu không được đụng đến Jiyeon. Cậu ấy không có tội, người mở đường cho SooJung là tớ, cậu có trách thì trách tớ. Nếu cậu đụng đến Jiyeon tớ sẽ không tha cho cậu – JungKook vừa nói vừa kéo Jiyeon đứng sau lưng mình

- Cậu sao? Jungkook...Tại sao? Tại sao cậu lại làm thế với tớ, cậu cũng biết tình cảm tớ dành cho SooJung rồi tại sao cậu vẫn còn làm vậy? – Myungsoo nói giọng run run đau khổ nhìn Jungkook

- Jungkook cẩn thận – Jiyeon hét to chiếc bàn đang hướng về phía Jungkook

Không chút phản ứng nào Jungkook đứng yên như thể đang đón nhận nó. Jiyeon nhìn Jungkook rồi nhìn chiếc bàn đang bay đến cô tiến lên trước đẩy người Jungkook ra hy vọng chiếc bàn không hạ cạnh trúng cậu ấy nhưng có vẻ quá muộn cả cô và Jungkook đều bị văng ra. Jungkook dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn phía dưới mình. Lúc nãy cậu không nghĩ Jiyeon lại chạy vào nên cậu phải ôm cô để tránh làm cô bị thương.

- Này Park Jiyeon cậu bị ngốc sao? Cậu có được bình thường không vậy? Tư dưng đang yên đang lành chạy vào làm gì? Tôi tự biết được việc mình đang làm. Lần sau cậu mà còn làm vậy tôi sẽ cho cậu xuống gặp với diêm vương đấy - Jungkook tức giận mắng con người vẫn đang nhắm mắt phía dưới

- Kim Myungsoo đủ rồi đấy. Hà cớ gì cậu trách hết người này đến người khác. Lỗi là do cậu, lúc trước cũng vậy bây giờ vẫn vậy, chính cậu là nguyên nhân của mọi chuyện. Nếu cậu yêu SooJung thì đừng có bất cứ quan hệ nào với Kim DoYeon nữa còn nếu cậu vẫn còn tình cảm với cô ta thì cậu hãy buông tay SooJung. Cậu ấy cũng cần có một chỗ dựa không thể dùng cậu suốt ngày được. Trước khi cậu quen biết Kim Doyeon là một sai lầm đến giờ cậu vẫn còn qua lại với cô ta lại càng sai lầm. Tại sao SooJung bỏ đi? Tại sao cậu ấy không muốn nói câu nào với cậu trước khi đi. Tại sao cậu không nghĩ. Tất cả chỉ muốn tốt cho cậu mà thôi. Chính cậu đấy Kim Myungsoo. Cậu đã nghĩ cho SooJung bao giờ chưa hay là cậu áp đặt cậu ấy phải yêu cậu. Cậu hỏi chính mình đi xem tớ có nói đúng không?– Jungkook đứng thẳng dậy ôm Jiyeon rồi bước đi

Myungsoo sụp đổ khi nghe những lời Jungkook nói, đôi mắt màu đỏ hiện lên vẻ đau thương. Đúng như Jungkook nói cậu chưa bao giờ nghĩ đến suy nghĩ của Krystal cậu cứ nghĩ rằng đó là cách mà cậu yêu Krystal nhưng có lẽ đến lúc này cậu đã sai.Myungsoo ngồi bệp xuống sàn nhà nhìn xung quanh những thứ mà cậu đã làm một thứ xuất hiện mà từ trước giờ cậu không bao giờ nghĩ và chắn chắn sẽ không đến với cậu đó là nước mắt.

" SooJung à, tớ đã sai sao?"

Jungkook bế Jiyeon đặt lên giường rồi cậu đứng dậy đi ra khỏi phòng lúc quay lại trên tay cậu cầm một hộp y tế. JungKook lấy kéo cắt phần ống tay áo dính đầy máu của Jiyeon, bên trong cánh tay trắng nõn của cô chi chít vết thương tạo nên bức tranh kinh dị. Jungkook cẩn thận rửa tỉ mỉ những vết thương nhưng không quên coi sắc mặt của cô.

- Tôi xin lỗi – Jungkook mở miệng nói sau khi đã rửa sạch sẽ cho cô.

- Không sao. Cậu không có lỗi, tôi tự làm tự chịu – Jiyeon xua tay nhận lỗi thuộc về mình

- Giờ thì cậu đã hiểu vì sao cậu không nên đến gần những người như tôi rồi chứ. Những người như bọn tôi chỉ đem lại tổn thương cho con người bất cứ lúc nào. Park Jiyeon cậu là người mà tôi không muốn và không bao giờ muốn bị tổn thương – Jungkook cố lảng tránh ánh mắt của Jiyeon

Jiyeon do dự rồi đưa bàn tay của mình áp vào má của cậu ép buộc cậu phải nhìn vào cô, cơn lạnh thấu xương tiếp xúc vào da thịt khiến cô không khỏi rùng mình nhưng cô vẫn không bỏ ra được một lúc cô cảm giác cơn lạnh đó dần mất đi và thay vào đó là ấm áp kì lạ mà cô chưa bao giờ nghĩ một ma cà rồng có thể có nó.

- Jeon Jungkook cậu nghe kĩ nghĩ lời tôi nói ngày hôm nay, tôi chỉ nói một lần duy nhất nên cậu phải nhớ. Tôi Park Jiyeon này không sợ khổ, không sợ bị thương thứ bây giờ và tương lai tôi sợ là không được ở bên cạnh cậu, không được nhìn thấy cậu, không được hít chung bầu không khí cùng cậu. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều lần, tôi luôn trốn tránh sự thật nhưng bây giờ có lẽ không được nữa rồi. Trong lúc sinh li tử biệt mới biết ai là người quan trọng đối với mình Jeon Jungkook tôi thích cậu à không tôi yêu cậu Jeon Jungkook chính vì thế cậu đừng đẩy tôi ra được không? Dù khó khăn bao nhiêu tôi cũng không sợ tôi chỉ cần cậu ở bên cạnh tôi thôi. – Jiyeon nhìn Jungkook dõng dạc tuyên bố

Jungkook nhìn Jiyeon đầy ngạc nhiên, cậu không nghĩ rằng cô sẽ nói những lời này càng không nghĩ cô thổ lộ tình cảm với cậu. Dù trong lòng rất vui nhưng cậu vẫn kìm nén, Jungkook lấy tay lau đi những giọt nước mắt rơi trên má cô, cậu cúi xuống từ từ cho đến khi đôi môi của cậu chạm vào môi của cô khiến cô khẽ giật mình nhưng có lẽ tình cảm đã chiến thắng lý trí. Jiyeon vòng tay qua cổ Jungkook đáp trả lại sau một lúc cảm giác cô gần như không thở nổi nữa Jungkook mới luyến tiếc rời ra.

- Cậu định giết người không dao sao?

- Không phải đây là lần đầu cậu hôn người khác đấy chứ - Jungkook bật cười trước sắc mặt đáng yêu của Jiyeon.

- Cậu không phải đã hôm bao nhiêu người rồi đấy chứ, kĩ thuật của cậu điêu luyện vậy mà cũng đúng cậu là idol mà đường nhiên phải cặp kè với bao nhiêu người hôn họ là chuyện chắc chắn rồi – Jiyeon vừa thở vừa nói

Á... Jiyeon xoa đầu nhìn JungKook ánh mắt hình viên đạn. Cô quay lưng đi chỗ khác , đôi tay của cô vô tình va phải chiếc bàn khiến nó bị rỉ máu nhưng cô không quan tâm hiện trong cô đang tức giận ai kia vừa được ăn lại giờ lại còn đánh người. Jungkook nhìn Jiyeon lắc đầu bất lực có lẽ kể từ hôm nay cậu cần phải thường xuyên dỗ dành bảo bối của mình rồi cũng phải thôi bảo bối đối với cậu quan trọng như thế nào mà làm sao cậu để cô giận dỗi được

- Lại để bị thương nữa rồi – JungKook bế Jiyeon lên đùi mình ngồi rồi cẩn thận xem vết thương.

- Cậu bỏ tay ra đi. Tôi như thế nào mặc kệ tôi không cần cậu quan tâm – Jiyeon quay mặt bỏ đi nhìn về hướng khác.

-Tại sao tôi mặc kệ được. Cậu bị thương khiến tôi đau lắm cậu biết không? – Jungkook từ tốn trả lời vẫn không quên nhiệm vụ rửa vết thương

- Vậy tại sao lúc nãy cậu đánh tôi, tôi thấy cậu chỉ gọi bắt nạt tôi thôi – Jiyeon không biết vì sao dạo này chỉ cần gặp Jungkook cô lại nhảy cảm đến không ngờ .

- Vì cậu nói ra những thứ linh tinh vớ vẩn nên tôi phải đánh cậu để lần sau cậu không được nói nữa. Tôi cũng quen cũng như  chưa bao giờ hẹn hò với ai.

- Không sao? Tại sao? Trong showbiz có bao nhiêu người vậy mà cậu không thích không cảm nắng một ai sao? Có quá trời hoa vậy mà không ai lọt vào mắt xanh của cậu sao? Hôm bữa tham gia Idol Star Athletis Championships có nhiều người để ý đến cậu vậy mà. Họ không thả thính với cậu sao? Hay là cậu không đớp thính hay tại thính của họ không đủ tốt nên không hợp khẩu vị của cậu – Jiyeon ngạc nhiên nhìn Jungkook.

- Tôi là ma cà rồng không phải là cá mà đớp thính hay thả thính. Họ không phải gu của tôi nên không quan tâm họ, chỉ có một người mà tôi yêu bây giờ và sau này duy nhất chỉ người đó– Jungkook mỉm cười khiến cô không ngừng đỏ mặt.

Jiyeon gật đầu rồi ngồi im lặng để Jungkook rửa vết thương, khi Jungkook băng bó xong quay đầu lại thì thấy cô đã ngủ ngon lành lúc nào không hay. Jungkook Mỉm cười lắc đầu bế cô lên đặt xuống giường đắp chăn cho cô, thơm nhẹ lên trán rồi tắt điện lặng lẽ ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com