Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#23

Baekhyun thức dậy vào ngày chủ nhật.

Bầu trời vẫn âm u như tâm trạng của cậu lúc này. Cậu quay sang bên cạnh. Chanyeol dựa khuôn mặt đẹp trai của anh vào lưng cậu ngủ rất ngon lành. Nhìn anh ngủ bình yên như vậy khiến Baekhyun có chút đau lòng. Tại sao mẹ Chanyeol lại không muốn vợ anh ấy là cậu? Hay là bà ấy không thích một đứa con trai ? Nếu mà như vậy thì cậu sẽ rất buồn. Chỉ vì chuyện này mà cậu và Chanyeol không thể đến được với nhau thì quả là cậu có chút không cam lòng.

Chanyeol đã dậy từ lâu nhưng vẫn thích nằm cạnh cậu, để cho khuôn mặt đang sợ hãi từng giây, từng phút của mình được lưng em ấy "thú nhận" và an ủi. Cậu rất sợ đến một ngày thức dậy, sẽ không còn được thấy em ấy nằm bên cạnh, sẽ không còn được áp mặt vào tấm lưng mềm mại của em ấy mà tham lam ngửi lấy mùi hương dễ chịu. Cậu rất sợ một ngày nào đó em ấy biến mất như chưa bao giờ có trên thế gian này, lúc ấy, cậu sẽ làm gì đây? Ngoài hận ra cậu sẽ không thể làm gì khác. Vì cậu đâu biết em ấy đang ở phương trời nào.

- Em có sợ không?

Baekhyun thoáng giật mình vì câu hỏi đột ngột của Chanyeol. Cậu không biết là anh ấy đã dậy rồi. Mất khoảng ba giây để hiểu được câu nói của anh.

- Sợ gì chứ?

- Sợ một ngày nào đó chúng ta rời xa nhau.

- Sẽ không có chuyện ấy. Em là một con người nhỏ mọn. Nếu anh rời bỏ em, em nhất định sẽ mặt dày mà bám theo anh không chịu buông tha.

Chanyeol ôm chặt cậu vào lòng. Chanyeol thơm nhẹ lên chiếc cổ của Baekhyun khẽ nói:

- Ngốc quá. Tôi làm sao có thể từ bỏ em để em mang tội danh mặt dày được?

Baekhyun cười nhẹ. Cậu quay người vòng tay ôm lại anh. Phải ôm chặt anh như giữ chặt khoảnh khắc này. Không để nó vuột mất. Chỉ cần thế thôi, tâm hồn cậu có thể được trấn an phần nào. Đúng như Chanyeol nói, bây giờ cậu đang rất sợ hãi. Từng giây từng phút trôi qua là những lo âu khắc khoải được cậu thêu dệt lên.

- Dậy thôi. Hôm nay là chủ nhật. Tôi đưa em đi chơi.

Baekhyun ngơ ngác hỏi:

- Đi chơi?

Chanyeol mở cửa rồi nháy mắt nói:

- Tôi chưa bao giờ đưa em đi chơi cả.

Baekhyun ngồi lặng lẽ ở phía giường. Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác hạnh phúc khó tả. Đúng là Chanyeol chưa từng đưa cậu đi chơi. Một buổi hẹn hò đúng nghĩa giữa hai người đang yêu nhau. Nghĩ vậy cậu liền ngồi dậy và thay quần áo. Baekhyun biết mình hay đến nhà Mark nên cũng đã mang rất nhiều quần áo đến đây. Và cả đồ dùng nữa.

Hai người chọn cách đi bộ thay vì đi xe. Là Chanyeol muốn cùng cậu đi khắp mọi nẻo đường, bằng đôi chân của chính họ. Để Chanyeol cảm thấy con đường mịt mù phía trước luôn có Baekhyun bên cạnh, như vậy thì cậu có thể an tâm mà bước đi.

- Em sẽ đếm bước chân xem hôm nay ta đi được bao nhiêu bước.

Baekhyun bỗng tiến lên phía trước rồi quay người lại làm bộ đi giật lùi. Cậu tươi cười nhìn Chanyeol.

Chanyeol chỉ cười nhẹ nói:

- Đếm làm gì chứ? Để mắt đến mỗi bước đi cho an toàn hơn đi.

- Có anh ở bên cạnh là an toàn rồi. Em sẽ đếm bước chân, mỗi bước là một niềm hạnh phúc riêng.

Đúng lúc ấy thì bước chân của Baekhyun lạc hướng ra phía đường quốc lộ. Một chiếc xe bất ngờ lao đến mà cậu không hay biết.

Chanyeol hốt hoảng chạy đến tóm lấy cậu tay kéo giật lại. Giữa khoảnh khắc cậu ngã vào lòng anh thì cậu mới cảm thấy được nỗi sợ hãi lúc này lớn đến nhường nào. Anh sợ mất cậu. Chanyeol tức giận quát lớn:

- Em muốn làm tôi sợ chết khiếp thì mới thỏa lòng đúng không?

Baekhyun cũng sợ hãi không kém phần. Cậu nép vào ngực anh như để trấn an tinh thần của mình. Cậu biết mình có lỗi.

- Anh bảo vệ được em rồi mà.
Chanyeol đẩy cậu ra rồi đi thẳng. Anh đang che giấu nỗi sợ hãi dâng trào trong ánh mắt. Nếu lúc nãy mình không có ở đây thì sẽ thế nào? Nếu lúc đó chiếc xe đó lao đến mà mình không kịp với lấy cổ tay của em ấy thì sẽ thế nào? Tại sao em ấy ngốc nghếch đến như vậy cứ làm cậu phải lo lắng? Cứ phải gieo nỗi sợ hãi vào lòng cậu.

-Chanyeol, chờ em.

Chanyeol đi nhanh như vậy mà Baekhyun có thể đuổi kịp. Cánh tay anh lập tức bị bàn tay nhỏ bé của Baekhyun níu giữ. Cậu nũng nịu nói:

- Em xin lỗi!

Chanyeol vẫn không nói gì. ánh mắt vẫn hướng thẳng phía trước.

Thấy Chanyeol vẫn lạnh lùng như vậy Baekhyun cảm thấy có chút buồn. Cậu chỉ biết cúi đầu đi theo anh. Là cậu đã làm cho anh lo lắng rồi. Thực sự là cậu thấy bản thân mình cũng có chút ngốc nghếch. Rồi bất giác cậu cảm thấy bàn tay Chanyeol vuốt mái tóc mình. Baekhyun ngẩng mặt lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt trìu mến của anh.

- Tôi không thể lúc nào cũng bảo vệ được em như thế này.

Baekhyunmỉm cười:

- Em biết.

Trời bỗng nhiên có chút nắng như mang đến một tia hi vọng cho tình yêu của họ. Bước chân đều đặn bước trên nền gạch như dấu ấn cho tình yêu. Sẽ là như vậy...cho dù thời gian có trôi, cho dù biển có cạn nước, cho dù đến một ngày mặt trời không còn nắng thì hai người họ vẫn sẽ giữ trong lòng mãi phút giây này.

Ở phía đằng xa. Một bóng người mặc comple đã theo chân họ ngay từ lúc ra khỏi nhà. Ánh mắt lạnh lùng không hề có ý buông tha cho tình yêu mặn nồng của hai con người này. Hắn đưa chiếc điện thoại lên tai phả một giọng nói tựa hàn khí vào chiếc điện thoại:

- Bà chủ, tiếp theo sẽ làm gì?

Không biết phía bên kia nói gì. Chỉ biết hắn gật đầu nghe lệnh như một bậc tôi tớ trung thành:

- Vâng, tôi biết rồi.

Hắn lại bước theo Chanyeol và Baekhyun.

Chanyeol cũng chỉ còn một tháng nữa là tốt nghiệp, cậu đang cố gắng hoàn thành nốt đồ án. Chỉ cần một tháng nữa thôi, chắc chắn cậu sẽ không để Baekhyun phải đợi lâu, đợi khi cậu lấy được công ti rồi thì sẽ cùng em ấy tiếp quản. Bố mẹ cậu, cậu cũng sẽ không quan tâm. Rồi còn cả EunNa nữa. Cô ta sẽ không bao giờ được nhìn thấy trái tim của cậu chứ đừng nói là chạm vào dù chỉ một ngón tay. Ngay từ khi cô ta hại Baekhyun là Chanyeol đã biết người này cậu cần phải tránh xa.

Cuộc sống của hai người những tưởng cứ thế mà trôi qua. Cho đến một ngày Baekhyun cảm thấy trong người khó chịu tột cùng. Mọi thứ cậu ăn vào còn chưa kịp để dạ dày tiêu hoá thì đã có cảm giác dâng lên trở lại. Cậu nôn khan rất nhiều khiến bạn cùng phòng khó hiểu
- Baekhyun cậu không sao chứ?

Ừ mình không sao đâu chắc chỉ là khó chịu tí thôi để chiều mình đi khám.

-Có thai....Tại sao chứ cậu thì làm sao có thai được.

Thực ra đó chỉ là một câu nói thôi. Nhưng nó đủ để đánh một đòn chí mạng vào tình thần đang hỗn loạn của Baekhyun. Cậu đưa tay đặt vào bụng mình, liệu có phải...Baekhyun lắc đầu không dám nghĩ. Chắc chắn là không phải như vậy.Không thể có chuyện có thai được. Nếu như có thai, tất cả mọi cố gắng của cậu sẽ bị sụp đổ trong gang tấc. Nhưng quả thực bây giờ cậu thấy rất khó chịu, mấy ngày qua cậu ngủ nhiều hơn là học. Đã thế lại còn rất hay thèm ăn, ăn vào rồi lại buồn nôn.

Cậu đã có thai thật ư? Baekhyun hoảng hốt. Liệu có nên nói cho Chanyeol biết chuyện này không? Rồi Baekhyun lại lắc đầu trước suy nghĩ này. Mình là con trai nói co thai ai mà tin chứ . Không thể được. Anh ấy còn đang bận làm đồ án, những năm cuối đại học sẽ thật vất vả và bận rộn, cậu không thể ích kỉ mà làm ảnh hưởng đến anh ấy được. Đợi khi nào anh ấy xong xuôi, cậu sẽ thông báo cho anh ấy để cả hai cùng giải quyết.

Baekhyun ngồi dựa vào trước cửa thẫn thờ một hồi lầu. Nước mắt cậu chỉ trực trào ra. Đúng lúc ấy thì điện thoại cậu rung lên. Cậu đưa điện thoại lên tai nghe:

-Chanyeol!

Chanyeol nghe thấy giọng nói biến sắc của Baekhyun thì vội hoảng hốt:

- Em sao thế?

Baekhyun lau nước mắt rồi lấy lại giọng bình thản:

- Không có gì, tại em nhớ anh quá thôi.

Mark như được câu nói này trấn an:

- Thật là...em nhớ giữ gìn sức khỏe đấy, nếu ốm thì đừng trách tôi. Đợi khi tôi tốt nghiệp, nhất định sẽ cưới em làm vợ.

Baekhyun cố mỉm cười:

- Em sẽ chờ.
Cậu không thể nói ra làm Chanyeol lo lắng được. chỉ còn mấy ngày nữa thôi. Nhất định cậu sẽ chịu được. Về phần đứa con này, cậu cũng không thể nhẫn tâm mà bỏ nó. Cậu cần có thời gian suy nghĩ. Biết đâu Chanyeol rất thích có đứa con này thì sao? Đã có lần anh ấy nói rồi mà. Baekhyun đưa tay xoa phần bụng mình mỉm cười trong nước mắt:

- Nhất định mẹ sẽ làm con hạnh phúc. Nếu một ngày mẹ có bất đắc dĩ thì xin con cũng đừng trách mẹ.

Điện thoại của Baekhyun lại khẽ rung lên một hồi nữa. Cảm giác bất an choáng ngợp lấy tâm trí của cậu lúc này

~ End chap 23 ~

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------

#Ryn virhanasone 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com