Chap 11: Nếu Như Là Bóng Tối
Xán Liệt méo xệch mặt nhìn cái bảng tên mà Thế Huân đưa cho: “Biện Bạch Hiền”, màu hồng chóe to lù lù được trang trí thêm một đống tim, hoa hết sức xì tin. Nếu mà bị người quen bắt gặp thật sự là quá mất mặt! Cái biển như thế này khác gì bọn con nít đi đón thần tượng đâu?.
Cậu đứng chôn chân xuống đất, lòng mong ngóng cái người mà Thế Huân gọi là “đại mỹ nhân” nói xuất hiện để hoàn thành xong cái nhiệm vụ lãng nhách này bởi vì 15 phút được đứng giữa một bầy phụ nữ chảy dãi chăm chú nhìn mình đã khiến toàn bộ lỗ chân lông trong cơ thể cậu dựng hết lên. Hức, đúng như Diệc Phàm thường nói: “đẹp cũng là một cái tội!”
Sau tiếng thông báo hạ cánh, đoàn người từ cửa ra ùa ra ngoài, cao có, thấp có, gầy có, béo có…ai mới là cái người mà cậu phải đón?.
Một người con trai có đôi mắt kẻ eyeline đậm, đôi môi mỏng cong cong màu hồng tiến về phía Xán Liệt. Ờm! thân hình công nhận là…rất mị hoặc người ta, dù sao Xán Liệt cũng là đàn ông, hoa đẹp đương nhiên cũng có chút thưởng thức.
Người đó nhìn săm soi vào cái biển cậu đang cầm, 2 phút sau mới chịu ngước mặt lên nhìn Xán Liệt nở một nụ cười…bán nước hại dân.
Trời ạ! con trai gì mà cười tít hết cả mắt lại, miệng lấp ló chiếc răng khểnh nho nhỏ…nói thật lòng thì cậu ta cười cũng…dễ thương, nhưng tóm lại không nên nhìn người khác cười như thế…Thật là!!! (Phác Xán Liệt, anh nên nhìn lại bản mặt mình lúc cười :D)
Sau một hồi cười không thấy tổ quốc, cậu trai đó mới chịu lên tiếng, vừa nói vừa dùng mắt quét qua thân hình Xán Liệt một lượt.
-“Uhm, Thế Huân cũng khá, không cử ra một tên cao to nhưng không đẹp trai như tôi nghĩ”
-“Cao to nhưng không đẹp trai?…”- Xán Liệt nhắc lại.
-“Cái mà người ta gọi là…uhm…vệ sĩ đấy”
-“Vệ sĩ!!!”- Xán Liệt rít lên, tên này đang nói cậu là vệ sĩ! từ khi nào đại thiếu gia nhà họ Phác biến thành vệ sĩ nhà người ta.
-“Không phải à?”
-“Cậu kia, tôi không phải là vệ sĩ!”- Xán Liệt nói to rõ ràng vì sợ cậu trai đó không hiểu, xem bộ dạng đọc chữ ở cái biển thì chắc là người ở nước ngoài đã lâu quên hết cả chữ quốc ngữ rồi.
-“À à”- Bạch Hiền gật gật đầu ra vẻ đã hiểu.
Xán Liệt lắc lắc đầu nhưng rồi cũng galang với lấy hành lý từ tay Bạch Hiền rồi kéo ra xe. Khi đã an vị thoải mái, cậu quay sang hỏi:
-“Giờ tôi chở cậu về đâu?”
-“Địa chỉ đây! Mà này…”- Bạch Hiền đưa cho Xán Liệt một mẩu giấy nhỏ rồi thích thú nhìn xung quanh.
Xán Liệt không đáp, cậu tiếp tục tập trung vào việc lái xe an toàn, mặc cho cậu trai từ đâu rơi xuống này hết á lại ố khi đi qua bất cứ cái gì là lạ trên đường, cũng may là còn chưa bắt Xán Liệt dừng xe để xem tận nơi, nếu không chắc cậu nghĩ mình sẽ ném cái con người này xuống đường mất.
Sau một lúc “tự kỷ” chán, Bạch Hiềnquay sang Xán Liệt kiên trì bắt chuyện, vừa nói vừa khoa chân mua tay loạn cả lên.
-“Anh này? Anh gì này? Anh ơi…”
-“Gì?”- Xán Liệt đáp không mấy mặn mà.
-“Thế chỗ các anh gọi mấy người hay đi bảo vệ, hộ tống người ta là cái gì? Không gọi là vệ sĩ à? Thế tôi phải gọi anh là gì?”.
“_”
Híc, tên này không biết phải gọi là chậm hiểu hay là đang trêu ngươi Xán Liệt nữa.
-“Tôi là anh họ của Thế Huân, không phải là vệ sĩ, Thế Huân nhờ tôi đón cậu thôi”
-“À, hóa ra là anh của bé Sữa, thất lễ, thất lễ”- Bạch Hiền lại nở nụ cười chói lóa.
-“Bé Sữa??? Cậu là gì với Thế Huân?”- Xán Liệt ngạc nhiên,
-“Anh có phải là anh của nó không thế, Thế Huân chưa từng nhắc tới tôi trước mặt người khác à? Tôi là người đã chăm sóc Thế Huân 3 năm nó ở Mỹ”- Bạch Hiền nhíu mày nghi hoặc.
-“Tới rồi!”- Xán Liệt ngó ngó, căn hộ chung cư mà Bạch Hiền tới ngay đằng trước. Cậu chu đáo xếp đồ cho Bạch Hiền rồi nhanh chóng rời đi.
Bạch Hiền nhìn theo xe của Xán Liệt vẫy tay hào hứng, nhún nhảy trước cổng, nụ cười tỏa nắng trên môi.
-“Tạm biệt anh chân dài”!”.
“_”
Thật ra, Xán Liệt nói không biết Bạch Hiền là ai là nói dối! Chỉ là Bạch Hiền lúc này khác xưa quá nhiều…Trong đầu Xán Liệt lúc này là hình ảnh của Bạch Hiền 15, 16 năm về trước.
Cậu bé Bạch Hiền lúc đó đeo một cái kính cận to đùng choán hết khuôn mặt chỉ tay vào mặt Xán Liệt quát mắng vì tội chạy nhảy náo loạn cả buổi trưa khiến Bạch Hiền không thể nào ngủ nổi
Chỉ là khoảnh khắc của thời thơ ấu nhưng thời gian đã trôi qua rất lâu, tại sao cậu lại nhớ rõ đến thế…Haizz, con trai mà lại đanh đá chua ngoa như thế lưu lại trong đầu làm gì cơ chứ! Tốt nhất là nên tránh xa sẽ an toàn hơn!
*************************************************************
Nghệ Hưng chớp mắt thức giấc, đã lâu rồi mới có một giấc ngủ dài và bình yên đến thế. Thế nhưng vừa mới vươn vai duỗi tay, Nghệ Hưng ngay lập tức trôi tuột hết mọi thứ gọi là “thoải mái” vừa mới có được. Ngô Diệc Phàm nằm đối mặt, kê tay gối đầu và…đang nhìn Nghệ Hưng chăm chú. Đôi mắt hắc ám màu nâu của hắn lần nào cũng khiến người ta phải nổi gai ốc mới chịu nổi!!!
-“Mặt tôi đẹp quá à?”- Hắn ráo hoảnh đưa ra câu hỏi khi thấy Nghệ Hưng lúc này thức giấc và đang nhìn lại mình.
“…”
Nghệ Hưng nhăn mày không đáp trong lòng thầm nghĩ: “Ác ma không những ác còn bị bệnh tự luyến, hắn đẹp thật đấy nhưng mà cũng không nên hoang tưởng về sắc đẹp của bản thân như thế chứ! Ây da, Nghệ Hưng vừa nghĩ hắn đẹp sao!”.
Trong khi Nghệ Hưng còn đang đấu tranh tư tưởng với bản thân thì khuôn mặt của Diệc Phàm đã tiến gần trong gang tấc. Nghệ Hưng đến lúc nhận ra chỉ còn biết há mồm không nói nên lời. Ai dè, hành động đó đã lọt ngay vào tầm ngắm của con sói già, Diệc Phàm chỉ chờ có thế, hắn dí sát môi mình vào đôi môi nhỏ, tận hưởng ngọt ngào, không để cho Nghệ Hưng phản công một chút nào!. Nhìn Nghệ Hưng nãy giờ, khuôn mặt xinh đẹp như thế! bản thân hắn sắp không chịu nổi rồi.
Nghệ Hưng không thể chống cự, chiếc giường của bệnh viện quá nhỏ, nếu giằng co cả hai sẽ rơi xuống đất mất nhưng đương nhiên cũng không thể để hắn tác oai tác quái như vậy được.
_Bốp_
Diệc Phàm rời khỏi môi Nghệ Hưng trừng mắt nhìn đe dọa. Trương Nghệ Hưng chết tiệt này dám cả gan tát hắn, đối xử tử tế chút là ngay lập tức được đằng chân lân đằng đầu! Xưa nay chưa có ai dám đụng tới hắn, dù chỉ bằng cái móng tay.
Chính Nghệ Hưng lúc này cũng ý thức về độ nguy hiểm của việc mình vừa làm, nhưng tất cả là tại hắn, từ bao giờ hắn coi cậu là thứ đồ lúc muốn là có thể sờ tới! Nghệ Hưng nhắm mắt chờ đợi phản ứng của Diệc Phàm, chắc chắn sẽ rất khủng khiếp.
-“Cậu ghét tôi lắm à?”- Âm thanh nhỏ mang theo dịu dàng vang lên.
Nghệ Hưng vốn không dám tin vào tai mình, hắn đang nói với cậu sao?.
-“Phải!…tôi không phải chỉ ghét anh! Tôi căm thù anh! Anh ngang nhiên hành hạ mà chẳng cần biết tôi là người vô tội! Tôi đã làm gì để bị anh đối xử khinh rẻ như vậy..”
Đột nhiên nghe được câu hỏi ấy của hắn, bao nhiêu cảm xúc dồn nén đã lâu bỗng chốc trào ra mang theo cả nước mắt, hắn có tư cách để hỏi Nghệ Hưng câu đó ư? Có thể hắn đã quên, nhưng những nhục nhã, đau đớn cả về thể xác và tâm hồn hắn mang lại cả đời này Nghệ Hưng cũng không thể quên!
Diệc Phàm bỗng chốc đờ người không phản ứng, chẳng thể hiểu nổi gần đây khi nhìn Nghệ Hưng khóc, lòng hắn lại chùng xuống, cũng giống như lúc bắt được Nghệ Hưng khi chạy trốn. Lúc đó hắn chỉ còn nhớ là mình đã rất giận, nhưng rồi nước mắt của Nghệ Hưng từng chút một đã dập tắt lửa hận trọng lòng hắn….con người này bắt đầu trở nên khó đối phó từ bao giờ vậy…
…..
Cửa phòng bệnh khép nhẹ…
Nhân Mỹ lảo đảo bước ra hành lang, lòng bàn tay bị nhưng chiếc móng được tô vẽ cẩn thận in thành từng vệt tím ngắt. Ngô Diệc Phàm lạnh lùng, vô tình khi ở bên nhân tình như thể nào lại bị Trương Nghệ Hưng biến đổi tới mức không nhận ra. Nhân Mỹ chưa bao giờ nhìn thấy hắn như thế!. Thật sự Nhân Mỹ đã đánh giá quá thấp Trương Nghệ Hưng! Mọi chuyện không thể tiếp tục theo hướng như thế này! Nhất định không thể được!
…tobe continued…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com