Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 13: Nếu Như Là Bóng Tối

Trên chiếc xe bus không có mấy khách, Lộc Hàm nhăn nhó nói với người con trai đang ngồi bên cạnh

-“Nhóc con, cậu đưa tôi đi đâu?”

-“Một lát anh sẽ biết”- Thế Huân cười tít mắt

-“Anh, đi uống trà sữa”

-“Anh, em đưa anh về”

-“Anh, em không hiểu chỗ này, dạy em chút được không?”

Lộc Hàm thở dài, anh thật sự hết nói nổi đứa nhóc mặt dày này. Nó bám theo anh mọi nơi, mọi lúc và lải nhải mọi thứ…. Và nói thật, bởi vì con người anh đã quá quen với cuộc sống chỉ có bản thân, việc này làm anh không hề cảm thấy dễ chịu. Tự do của anh đã bị nó đảo lộn hoàn toàn. Cũng như ngày hôm nay, Thế Huân nằng nặc kéo anh ra khỏi thư viện, anh thật sự không thể hiểu nổi nó muốn làm gì nữa.

-“Tới rồi!”

Thế Huân kéo tay anh xuống xe

Là biển….

Ngộp thở! Cảm giác giống như bị nuốt chửng giữa không gian màu xanh thăm thẳm rộng lớn trải dài tới tận chân trời

Lộc Hàm nhắm chặt mắt lảo đảo khụy xuống

Nụ cười trên môi Thế Huân tắt ngấm khi trông thấy biểu hiện của anh

-“Tiểu Lộc, anh sao vậy!”

-“Đưa tôi ra khỏi đây!”- Lộc Hàm hổn hển trong cơn thở dốc.

-“Nhưng…”

-“Đưa tôi rời xa chỗ này, NGAY LẬP TỨC!”

***********************************

Lộc Hàm xách ba lô uể oải bước vào nhà. Người giúp việc chào anh thật nhanh rồi tất bật tiếp tục với công việc. Lộc Hàm ngoái nhìn theo nghi hoặc, hôm này nhà anh có việc gì sao?.

-“Lộc Hàm”- Theo tiếng gọi, Lộc Hàm nhìn về phía sofa, bà Ngọc Hoa tươi cười nhìn anh. Không thể diễn tả được bất ngờ cũng như vui mừng của Lộc Hàm lúc này.

-“Mẹ, mẹ tới à”- Anh sà vào lòng bà Ngọc Hoa hệt như một đứa trẻ con

-“Hôm nay Hưng Hưng sẽ về đây”- Bà Ngọc Hoa vừa xoa đầu Lộc Hàm vừa nói.

-“Thật ạ!”- Mắt anh sáng lên, đến cả giọng nói cũng lạc đi, cuối cùng thì cũng được gặp lại Nghệ Hưng, anh rất nhớ thằng bé, kết hôn cả tháng rồi cũng không có mấy tin tức về nó. Giờ thì tốt quá rồi, mẹ và anh sẽ không phải lo lắng nữa.

-“Lộc Hàm, con lên thay đồ đi, cậu Diệc Phàm sẽ đến ngay bây giờ, đừng có bám vào người đàn bà nhếch nhác đó, con nên nhớ con là ai” – Hạ Mẫn Mẫn từ cầu thang đi xuống, trên người bận bộ váy đắt tiền, khác hẳn với người đàn bà có khuôn mặt phúc hậu đang ngồi chai rối mân mê hai bàn tay vào nhau.

“Người đàn bà nhếch nhác!”. Lộc Hàm đứng thẳng người siết bàn tay, mắt nhìn thẳng người mà anh vẫn gọi là “mẹ” vừa xuất hiện, hai bên thái dương chỉ còn cảm giác căng ra đến khó chịu.

-“Đừng con!”- Bà Ngọc Hoa kéo tay Lộc Hàm.

Anh nhìn xuống bà Ngọc Hoa rồi lại nhìn người đàn bà đối diện, hai tay từ từ thả lỏng, cắn môi mình thật chặt, anh kéo ba lô chán nản bước lên phòng. Cơn giận vẫn cứ trào lên cổ họng khiến cho không khí càng trở nên khó hít thở. Đến bao giờ người đàn bà xấu xa đó mới thôi lấy thân phận của “bà lớn” ra mà bắt mẹ, anh và Nghệ Hưng chịu khổ nữa…

-“Chúng ta đi đâu thế?, này, anh muốn đưa tôi đi đâu cũng phải cho tôi biết chứ!”- Nghệ Hưng khó chịu nhìn Diệc Phàm, tên ác ma hôm nay đột nhiên bắt Nghệ Hưng ăn mặc thật đẹp rồi lôi ra xe đi thẳng, hỏi thì không nói một câu? Chả hiểu nổi hắn đang muốn làm gì nữa?

Diệc Phàm trong bộ vest đen lịch lãm, nhàn nhạt trả lời, mắt vẫn nhìn thẳng về đằng trước, dù sao hắn cũng đang là người cầm lái.

-“Điếc tai quá, cũng sắp tới rồi, đến đây rồi mà chả lẽ cậu không đoán ra chúng ta đang đi đâu à?”

Ách, nghe Diệc Phàm gộp chung hai người thành “chúng ta” sao mà khiến Nghệ Hưng sởn gai ốc. Nghệ Hưng ngước đôi mắt nhìn ra bên ngoài, khung cảnh quen thuộc từ từ hiện ra…

Mưa bắt đầu rơi, từng hạt nhỏ đọng trên cửa kính ô tô….Phải! Nghệ Hưng đã nhận ra rồi. Đường về “nhà”….

Nhà…sao mà nghe xa lạ quá. Đây chỉ là nơi Nghệ Hưng đến lấy sinh hoạt phí thôi. Số tiền ít ỏi từ việc bán vải ở chợ Đông Hoa Môn vốn không đủ để chi dùng cho một bà mẹ mắc bệnh tim và một đứa con trai ốm yếu đang tuổi ăn, tuổi lớn. Vậy cho nên dù là có phải cắn răng nuốt nước mắt tủi hờn vào trong, dù có phải nghe những câu nhiếc móc đại loại như “Đồ ăn hại!”, “Hai mẹ con mày chỉ biết mở mồm đòi tiền!” đi chăng nữa thì 7 năm dài, mỗi năm 12 tháng tất cả là 84 lần Nghệ Hưng bước đi trên con đường này…

Điều an ủi duy nhất là được gặp Lộc Hàm, anh trai tội nghiệp của Nghệ Hưng. Mỗi lần nhìn thấy anh buồn bã nhìn theo khi tiễn mình ra khỏi căn nhà đó, Nghệ Hưng tự dặn mình rằng cậu thật sự rất may mắn vì còn được sống cùng với mẹ…Anh thì chỉ có một mình đối mặt với “những người đó” hàng ngày.

Rối bời trong những suy nghĩ rời rạc của bản thân, Nghệ Hưng không nhận ra xe đã dừng. Diệc Phàm quay sang gật đầu với Nghệ Hưng:

-“Ngồi yên đây!”

Hắn bước xuống xe, lịch sự vòng sang bên đối diện mở cửa cho Nghệ Hưng. Đưa bàn tay ra và mỉm cười. Hắn cười…

Nghệ Hưng thẫn thờ vì thái độ tốt lành “tự nhiên bộc phát” của Diệc Phàm mất một lúc rồi cũng chìa tay ra và…nắm lấy tay hắn…

Gia đình chủ tịch Lộc với những nụ cười mà Nghệ Hưng chưa từng được thấy bao giờ ra đón vợ chồng cậu.

Hạ Mẫn Mẫn ngay lập tức ôm lấy Nghệ Hưng vồn vã:

-“Con có mệt lắm không? cha, mẹ rất nhớ con, cha cứ nhắc con suốt”

Nghệ Hưng tròn mắt nhìn Hạ Mẫn Mẫn , nếu là trước đây, có đánh chết Nghệ Hưng cũng không tin được là bà ta lại có ngày nói mấy câu dịu dàng với Nghệ Hưng thế này, nghe thật sự quá giả tạo. Chỉ đến khi bị Diệc Phàm  ôm eo kéo đi, Nghệ Hưng mới ý thức được là nãy giờ mình vốn không mơ…

-“Mẹ, anh hai!”

Nghệ Hưng nhào đến bên cạnh hai người quen thuộc đang đứng trong phòng khách. Bao nhiêu nhớ nhung kìm nén bây lâu mới được dịp trút ra. Cảm giác ấm áp này đã bao lâu rồi Nghệ Hưng không cảm nhận được.

Chỉ cần được nhìn thấy mẹ cậu yên lành, khỏe mạnh như thế này, cảm giác ấm ức trong lòng cũng tự nhiên biến mất và tất cả những gì cậu phải chịu cũng là đáng…

-“Chúng ta vào dùng bữa đã, chuyện trò để sau đi”- Hạ Mẫn Mẫn quắc mắt về phía Nghệ Hưng và Lộc Hàm đầy ẩn ý.

Đương nhiên, bữa ăn diễn ra chẳng mấy nhanh chóng và cực kỳ nhàm chán vì những câu chuyện chỉ xoay quanh tình hình chính trị, xã hội… rồi làm ăn mà ông Vĩ Dương trao đổi với “con rể vàng bạc”.

Nghệ Hưng thì chỉ mong ngóng được ở riêng với mẹ và Lộc Hàm thật lâu, và tất nhiên điều đó cũng diễn ra ngay sau bữa ăn, khi mà Diệc Phàm được đích thân đại tiểu thư Lộc Lạc Hà dẫn đi thăm quan căn nhà.

Bước đi sóng đôi, Lạc Hà liếc mắt nhìn Diệc Phàm, ánh mắt lấp lánh:

-“Để Ngô thiếu gia phải chê cười rồi, nhà họ Lộc tất nhiên là không thể sánh bằng Ngô gia!”

-“Ồ không? Căn nhà được trang trí rất tinh tế, cũng kém không mấy đâu…chị “vợ””- Diệc Phàm chậm rãi trả lời, không quên nhấn mạnh hai từ “chị vợ”. Đôi mắt nâu hút hồn dán chặt vào thân hình khá bắt mắt của Lạc Hà.

-“Chúng ta bằng tuổi nhau, nghe anh gọi anh thật quá khách sáo, cứ gọi em là Lạc Hà”- Cô cười giả lả, kéo chỗ xẻ trên chiếc váy cao lên một chút để lộ đôi chân dài trắng muốt đầy gợi cảm, thế nhưng trong lòng Lạc Hà hiện tại đang không ngừng rủa thầm mình ngu ngốc.

Bản thân Lạc Hà cứ nghĩ rằng phải vừa “xấu” vừa “điên” vừa “ác” thì Diệc Phàm mới bị người ta coi là ác ma và các bà “vợ” của hắn mới phải lũ lượt kéo nhau chết cả. Thậm chí lúc cưới Nghệ Hưng, Lạc Hà cũng chán ghét tới mức không muốn đi xem mặt chú rể.

Thế nhưng sau lần gặp này, có lẽ Lạc Hà có lẽ phải xem lại, một người có bề ngoài đẹp như tạc tượng, phong thái, cử chỉ đều toát ra một vẻ lịch lãm và thu hút người ta. Đặc biệt là nụ cười nửa miệng, thật khiến con người ta xao xuyến, đẹp tới mức tưởng chừng như phụ nữ cả thế giới này có thể đổ gục hoàn toàn…Nhưng cuối cùng thì người có được con người này lại là đứa em trai “không được thừa nhận” của Lạc Hà và đương nhiên, thằng bé đang sống rất tốt.

Cảm giác ghen tị trào lên trong lòng Lạc Hà, người đáng lẽ có được vị trí thiếu phu nhân phải là cô chứ không phải là đứa con trai bẩn thỉu Trương Nghệ Hưng đó. Tại sao Lạc Hà lại có thể nhường vị trí đó dễ dàng mà không hề suy xét như vậy. Giờ thì Lạc Hà lại muốn dành lại vị trí đó, có muộn không?. Thật không đành lòng khi để người đàn ông hoàn mĩ này thoát khỏi tay mình. Sắc đẹp, thủ đoạn… Lạc Hà không hề thiếu… Những toan tính bắt đầu trỗi dậy trong đầu người chị gái xinh đẹp….

Lạc Hà không hề biết, lúc này Diệc Phàm cũng đang nhìn cô, nhếch mép cười….

…to be continued…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com