Chap 7: Nếu như là bóng tối
-“Đây là Tử Thao, người “vợ” đầu tiên của thiếu gia”
Bích Châu giới thiệu với Nghệ Hưng. Trận đòn hôm trước mà Bích Châu cần có thời gian nghỉ ngơi để hồi phục, nhưng không làm việc thì ngay lập tức sẽ bị sa thải, vì vậy mà, Nghệ Hưng đã quyết định bí mật giúp Bích Châu, ban đầu cô bé nhất mực từ chối nhưng do Nghệ Hưng năn nỉ hoài, lại được thêm đám người làm còn lại “nhắm mắt làm ngơ” nên Bích Châu đành đồng ý dù chẳng muốn phiền tới Nghệ Hưng một chút nào.
Còn lý do mà đám người làm đó dung túng cho hai người họ thật đơn giản, thứ nhất họ thương hại Bích Châu, thứ hai là do Nghệ Hưng thiếu gia tốt bụng dễ chịu chứ không “kinh dị” như đại thiếu gia nào đó của họ.
-“Còn đây là “vợ” thứ hai của thiếu gia, tên là Độ Khánh Thù, và người thứ ba Lý Thái Mẫn*”
-“Tại sao mà Khánh Thù và Thái Mẫn đều chỉ có một tấm ảnh duy nhất trong phòng này”-Nghệ Hưng vừa lau lau tấm ảnh trên tay vừa thắc mắc với Bích Châu.
Bích Châu nhún vai lắc lắc, đầu, nếu mà hiểu được Ngô Diệc Phàm nghĩ cái gì chắc người đó là thánh rồi.
-“Em có biết vì sao họ chết không?”- Nghệ Hưng dò hỏi.
Bích Châu làm ngay khuôn mặt bí hiểm, chạy tới Nghệ Hưng thì thầm, mắt lấm lét nhìn quanh xem có ai đang dòm ngó không.
-“Cái này em nghe người ta kể lại thôi nhé, người “vợ” đầu tiên của thiếu gia thì em không biết, nhưng người “vợ” thứ 2 thì treo cổ, người thứ 3 thì uống thuốc ngủ…tất cả đều trong đêm tân hôn…”
Nghệ Hưng nhìn qua những tấm ảnh một lần nữa, cả ba người họ đều có dung mạo rất ưa nhìn, tuy nhiên không rõ có phải vì nước ảnh đã cũ hay không mà tất cả chúng đều giống như nhuốm màu chết chóc. Ngô Diệc Phàm này có sở thích biến thái sưu tầm ảnh vị hôn thê của hắn u ám như thế này ư?
Cậu rùng mình. Thật đáng thương, có phải họ cũng bị đối xử giống như Nghệ Hưng không?. Họ cũng là những người phải bán cả mạng mình vì mục đích riêng của người lớn sao?…Đồng tiền và quyền lực làm cho con người ta trở nên thật đáng sợ…Rồi thì Nghệ Hưng liệu có trở thành người tiếp theo được treo ảnh ở đây không? Xem ra cũng hợp lắm.
-“Hôm qua tiểu thiếu gia đến phải không Nghệ Hưng thiếu gia!”
-“Ừm”- Nghệ Hưng bâng quơ trả lời.
-“Có hơi nghịch ngợm một chút, nhưng rất dễ thương..thật là khác một trời một vực với Diệc Phàm thiếu gia!”- Bích Châu lảm nhảm phát biểu.
Lời Thế Huân nói lại quanh quẩn trong đầu của Nghệ Hưng. Hắn rốt cục là vì chuyện gì mà thay đổi đến vậy….
************************************************************
Nghệ Hưng một mình với cái nhà tắm rộng lớn cần được dọn, cũng không khó khăn gì lắm vì Nghệ Hưng là đứa trẻ biết lao động từ nhỏ, chỉ có điều mùa thu rồi mà tiết trời đột nhiên nóng quá mức làm Nghệ Hưng khó chịu chút chút
Diệc Phàm yên lặng nhìn qua khe cửa, Nghệ Hưng cả người mướt mồ hôi, cánh tay vẫn còn in vết thâm tím vì đỡ đòn cho Bích Châu hôm trước. Mới có mấy ngày mà có vẻ đã gầy đi rất nhiều. Đột nhiên hắn cảm trong lòng dấy lên một chút xót xa.
Nghệ Hưng đưa tay lên trán gạt mớ tóc mai lòa xòa rồi thở phào một cái, cậu mở nước bồn tắm rồi trút bỏ quần áo. Lao động mệt nhọc xong được tắm nước nóng là thoải mái nhất.
Đôi chân thon, bờ ngực trắng nõn trên thân hình mảnh khảnh có phần yếu ớt
Cả người Diệc Phàm đột nhiên xuất hiện phản ứng. Trương Nghệ Hưng quả nhiên rất đẹp, thật đáng tiếc cậu ta lại là con trai của Lộc Vĩ Dương…
Hắn từ từ đi vào, khóa trái cửa lại…
Chẳng biết bao nhiêu thời gian trôi qua, Diệc Phàm buông Nghệ Hưng trong bồn tắm bước ra ngoài.
Có lẽ vì ngâm nước quá lâu mà Nghệ Hưng run rẩy vì lạnh, bàn tay với lấy đống quần áo ướt nhèm dưới mặt đất định che lấy thân mình.
Diệc Phàm có chút không đành lòng, hắn cầm chiếc áo vest lúc nãy còn mặc trên người khoác lên mình Nghệ Hưng.
Nghệ Hưng hừ nhạt rồi hất ngay ra, khuôn mặt đỏ bừng bừng có chút tức giận.
-“Đừng có tưởng là tôi đây muốn cậu mặc áo của mình, nhưng cậu không mặc thì tức là đang muốn quyến rũ tôi, nếu thế tôi cũng không ngại đâu”- Hắn cầm lại áo, đôi mắt dán chặt vào thân thể trần trụi của người đối diện.
-“Đê tiện!”-Nghệ Hưng sợ hãi giật lấy áo từ tay Diệc Phàm che lấy mình thật nhanh.
-“Nghe lời sớm có phải tốt hơn không?”- Diệc Phàm chậm rãi chỉnh lại quần áo trên người rồi bước ra ngoài, ánh mắt mang theo thích thú
Nghệ Hưng hít hít chiếc áo, toàn là mùi hương của hắn, ngay lập tức vứt nó không thương tiếc xuống đất, nghe trong không khí còn lưu lại đầy mùi vị hoan ái.
Là lần thứ ba hắn không báo trước cưỡng bức Nghệ Hưng, vậy mà khi cùng hắn dây dưa một chỗ lại đắm chìm trong dục vọng, Nghệ Hưng tự cảm thấy buồn cho chính mình: “Mình bây giờ đâu khác một thằng trai bao, nhưng mặc kệ, đến quyền được chết còn không có, trinh tiết mà để làm gì…!”
Cầm chiếc áo vest phẩy mạnh một vài cái, bàn tay theo thói quen lục túi trước khi mang đồ đi giặt đụng phải một thứ gì đó.
Là chi phiếu, 20 triệu nhân dân tệ, một con số không hề nhỏ. Nếu như có thể cầm tờ chi phiếu này rồi cùng mẹ chạy thật xa tới một nơi không ai biết hai người…liệu có được không.
Nghệ Hưng nuốt nước bọt ngây người nhìn chăm chú vào tờ giấy nhỏ bé trên tay….
*********************************************************
Lộc Hàm xách chiếc túi đựng tài liệu trên tay mở cửa bước ra ngoài. Khuôn mặt lãnh đạm chẳng có lấy một tia cảm xúc.
Vì sao họ ghét mình?.
Anh chưa bao giờ trả lời được câu hỏi đó, vì gia cảnh hay là vì là vì vẻ bề ngoài hoàn mĩ…Cánh cửa sau lưng khép lại lạnh lùng cùng với đó là nụ cười khinh khỉnh đáng ghét của những người trong căn phóng đó.
Lững thững bước ra sân trường, anh đáp lại những ánh mắt ngưỡng mộ và nồng nhiệt của những người con gái lướt qua là một khuôn mặt dễ thương tới cực độ trái ngược hoàn toàn với những gì đang diễn ra trong đầu.
Lộc Hàm…là một play boy. Tin được không?
-“Ồ chào em! Lâu rồi không gặp!”
-“Hôm nào rảnh đi uống café với anh…”
-“Anh sẽ call cho em mà…!”
Đó là những từ quen thuộc bạn sẽ được nghe nếu như đi qua hàng lang cùng với Lộc Hàm. Anh hẹn hò với bất kì cô gái nào đưa ra lời đề nghị, dịu dàng với tất cả, đáng yêu với tất cả, galang với tất cả…nhưng…không bao giờ nói yêu một ai và chẳng bao giờ buồn bã khi chia tay. Đơn giản thì với anh, trái tim dễ dàng chấp nhận và cũng dễ dàng lãnh đạm….
Lộc Hàm từ khi lọt lòng đã sống trong một gia đình giàu có, được bao bọc bởi một người cha chỉ yêu tiền và quyền lực, một người mẹ “không chính thức” chỉ biết thể hiện sĩ diện của bản thân với những người đàn bà khác…Đến đứa em trai duy nhất mà anh yêu thương cũng bị chính cha anh đem gả cho người ta để đổi lấy sự tồn tại của công ty…15 năm trước, sau khi cái sự kiện đó xảy ra…đứa trẻ Lộc Hàm đã hứa với chính mình…ngoại trừ Nghệ Hưng và mẹ Ngọc Hoa, Lộc Hàm sẽ chỉ nhận mà thôi…
-“Lộc Hàm ca!”
Một giọng nói thống thiết vang lên
Là đứa nhóc mấy hôm trước gặp ở Đông Hoa Môn. Lộc Hàm nhíu mày bước tới ngó, đứa nhóc này khi gặp Lộc Hàm có vẻ phấn khích lạ thường, cầu trời khấn phật cho nó đừng bám lấy anh, Lộc Hàm sợ nhất chính là đeo bám.
-“Chào anh, em tên Thế Huân, em là học đệ của anh, em rất hâm mộ luận án tốt nghiệp của anh, anh cho em đi theo làm đệ tử nha! Được không anh?”- Thế Huân liến thoắng một hồi trong khi người cần nghe thì lại tỏ vẻ cực kỳ hờ hững
-“Không! Cậu tránh ra đi.”- Lộc Hàm lạnh lùng trả lời, tránh Thế Huân mà bước qua
Đương nhiên là Thế Huân không dễ dàng buông tha Lộc Hàm, thằng nhóc vẫn tiếp tục lẽo đẽo theo gót anh
-“Tại sao không chứ!”.
-“Không thích!”
-“Không chịu, không chịu, anh phải cho em theo, phải cho em theo!”- Thế Huân phát ra những âm thanh với đầy đủ cấp bậc cao độ khiến không ít người trong khuôn viên đại học Hoa Hải ngoái lại với ánh mắt tò mò dò xét.
Một đứa nhóc bám tay một chàng trai trẻ giằng co giữa sân trường, mà hai cái đứa ấy nó có đỡ đẹp cho cam, bảo sao không thu hút sự chú ý.
-“Tôi không có quen cậu”- Lộc Hàm hung hăng gỡ bàn tay vô sỉ của ai đó đang càng giữ càng chặt.
-“Bây giờ sẽ quen?”- Thế Huân nghiêng đầu giọng nũng nịu.
-“Biến”
Lộc Hàm quắc mắt, không nặng, không nhẹ phun ra một từ duy nhất, tiếp tục quay người bước đi.
Thế Huân nhìn theo bóng Lộc Hàm đã khuất, đôi mắt vẽ ra một đường cong tuyệt mỹ.
….to be continued….
*:CHO NHỮNG AI CHƯA BIẾT, LÝ THÁI MẪN CHÍNH LÀ EM ÚT NHÀ PHÁT SÁNG SHINEE LEE TAE MIN Í ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com