Chapter 10
Ta đã sai rồi sao? Vì sao nam thần trong lòng ta lại bỗng chốc biến thành cái dạng " mặt dày" thế này chứ? Ta tuyệt đối không phải anti à... nhưng mà Kris lấy lí do bị " trọng thương" mà ở lại nhà ta cả tuần rồi ..không phải mặt dày thì là cái thể loại gì đây, vết thương đã lành không còn một vết sẹo thế nhưng hắn lại lấy lí do bị thương tổn tâm hồn mà bắt ta nuôi hắn. Quây sùm mơ?
So đi sánh lại ta thích mái tóc đen dài mượt của Ngô Diệc Phàm hơn là mái tóc ngắn , đỏ rượu sành điệu kia, ta thích y phục lam nhũ cổ đại hơn là trang phục hàng hiệu kiểu cách kia...ta thích Ngô Diệc Phàm không đeo khuyên tai... huhu tóm lại ta không ưa style trước mặt mà.... Nếu biết trước Kris gege hoàn hảo trước kia của ta có một bộ mặt như thế này ta đã không mắng chửi mặt than là bản sao của Kris rồi...hichic
" Uy, ngươi còn muốn ở đây bao lâu hả?"
Ta thật bực đó nhá, hắn ta cứ giả điếc ở lại đây như thế thì ta phải làm sao đây? Ta nhớ Ngô Diệc Phàm còn chưa đủ hay sao còn xuất hiện một tên giống hắn y hệt...đủ bi kịch rồi, đạo diễn đến lúc cao trào rồi không phải sao? Nhanh nhanh kết thúc được rồi, ta muốn happy ending....
" Ngươi có thật sự là fan của ta không đấy? Chẳng phải ngươi phải bất chấp thủ đoạn để ta ở lại đây sao? "
Hừ, tên nam nhân thối, nói chuyện với bổn đại gia ta lại dám gác chân lên bàn thế kia sao? Còn dám xỉa xói đám poster của ta dán ở góc phòng nữa chứ... Ặc dù chỉ có poster của hắn mà thôi.
" Ta muốn làm antifan... ngươi nếu không nhanh cuốn gói khỏi đây ta liền trở thành một antifan chính hiệu ngươi rõ chưa hả.... ngươi cười cái gì, ngươi nghĩ lão tử không dám, TMD lão tử chứng minh cho ngươi xem.."
Ta hùng hổ nhào tới xé tan tấm poster của hắn một cách ngấu nghiến, hừ bổn đại gia ta không phải dạng vừa đâu nhá.
" Ngươi đủ rồi"
Kris hét lên một tiếng đầy đam mê..khụ một tiếng đầy giận dữ túm lấy mái tóc dài mượt đầy kiêu ngạo của ta mà lôi đi xềnh xệch... Nè đại hiệp đây là phim truyền hình không phải hoạt hình " Vua hải tặc" đâu mà ngươi lôi ta như thế nhá...đau ta. Ta gào thét thảm thiết khiến hắn phải buông tay mà ôm lấy đầu mình...hừ chính là tuyệt chiêu " sư tử hống" truyền thuyết đấy nhá.
" Ngươi dám hành hung người vô tội, ta kiện ngươi"
Lão tử hùng hồn tuyên án thế nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến nam nhân trước mặt, quả nhiên công phu " mặt dày" của hắn đã luyện đến level siêu sao rồi ...
" Ông đây chưa kiện ngươi đả thương người vô cớ, sau đó còn cố ý gây thêm thương tích cho ta, ngươi còn dám dùng lời lẽ kém văn minh mà thóa mạ ta... ngươi còn dám hùng hồn? Hơn nữa mấy hôm nay là tên nào tối đến bồi ngươi uống rượu, tên nào làm chỗ cho ngươi khóc lóc hả?"
Éc, trong phút chốc hình ảnh ta vừa khóc lóc vừa ôm chặt cứng Kris như thước phim quay chậm trước mặt... ặc sao ta có thể sa đọa như thế chứ?
" Nay ngươi còn dám xé ảnh ta? Ngươi nói đi Hoàng Tử Thao, là ai muốn kiện ai?"
" Á hề hề hề, dường như sáng nay ta uống hơi nhiều rượu, có lẽ ta say rồi, ta đi ngủ đây"
Ta ngẩng đầu nhìn trời xanh, hai mắt liếc ngang liếc dọc chuồn vào phòng...
" Sáng nay ngươi chỉ uống sữa..."
Kris híp hai mắt đầy nguy hiểm chặn đứt con đường trốn thoát của ta...híc đến mức này ta đành phải chân chó mà hạ hỏa cho hắn thôi
" A, Kris gege khi nãy ta nói gì ấy nhỉ? Ha ha xem xem đầu óc ta chẳng đâu vào đâu..a ngươi cứ tiếp tục đọc tạp chí đi, ta đi nấu ăn cho ngươi"
" Xem như ngươi biết điều, ta sẽ ở đây đến khi hết thời gian nghỉ phép"
Kris có vẻ hài lòng buông tha ta mà nằm sấp trên ghế sô pha, biết điều muội ngươi!!!
" Nghỉ phép của ngươi là trong bao lâu?"
Ta di di mũi chân , tay nắm góc áo , thể hiện thái độ cực moe hòng khiến hắn thay đổi tâm tình mà buông tha cho ta...híc ngày ngày thấy mặt hắn ta lại nhớ mặt than...ta không chịu được đâu mà
" 6 tháng"
Xoẹt...ầm ầm ầm tiếng sét giữa trời vang lên, 6 tháng, tức là ta còn phải chịu giày vò thêm nửa năm nữa? An tuê......
Trong lúc ta chuẩn bị vũ khí cho cuộc khởi nghĩa vũ trang sấp tới mặt đất liền có dấu hiệu rung chuyển.
" Gì vậy? Động đất à?"
Câu nói của Kris khai sáng tâm hồn ta, mặc kệ hắn đang nhanh chóng di chuyển ra ngoài ta liền hớn hở túm lấy cái túi du lịch to đùng trong góc phòng mà nhồi nhét hết thảy những thứ gia dụng từ dụng cụ y tế cho đến đồ ăn vặt..tất tần tật mọi thứ, ta thậm chí còn muốn mang theo tủ lạnh nữa cơ...
Mang túi to đùng vào phòng tắm, quả nhiên đáy bồn đang hình thành một lỗ hỏng, ta nhìn xuống lại xuất hiện một hồ nước.. ừm không được..ta lại hối hả chạy ra phóng khách tìm một túi nilong thật to bao bọc túi du lịch lại ... hắc hắc Ngô Diệc Phàm lão tử đến đây.
Ùm..... vì đã có chuẩn bị nên ta không còn bị ngạc nước như lúc trước nữa, vất vả một hồi mới lôi cả người và túi lên bờ, ta nằm rạp trên mặt đất thở hỗn hễnh.
Bịch..
" Á"
Một chiếc giày ném xuống đầu ta, ta xoa cục u sau gáy mà lầm bầm..thế nhưng nếu biết trước đây là dấu hiệu ta đã nhanh chóng di dời dân cư rồi... làm sao mà một kẻ như ta có thể chịu đựng được một cú trời giáng như thế hả.. ặc có phải con trâu điên nào rơi xuống người ta hay không? Sống lưng của ta a
Vật thể trên lưng ta sau một hồi liền nhanh chóng rời đi, ta nước mắt lưng tròng nhìn " vật thể" kia...sau đó hai mắt ta trợn ngược
" Kris, ngươi làm gì ở đây?"
" Thế còn ngươi? Giải thích với ta như thế nào về việc này?"
" Nhanh , ngươi nhanh trở về, nếu không............. không kịp rồi"
Mặt đất đã ngừng rung chuyển a~~~ Đồ chết bầm..hừ
" Hừ, ngươi có bỏ lỡ tương lai của mình không được trách ta, ai bảo ngươi nhiều chuyện đến đây, ta nói cho ngươi biết đợi 10 năm sau mới có động đất cho ngươi trở về"
Ta lòm còm đứng dậy, xoay xoay cái eo, vặn vặn một hồi cuối cùng cũng hết đau nhức...
" Thần linh ban phước, xương sống con vẫn còn bình thường"
" Hoàng Tử Thao, đây là đâu? Ngươi có vẻ quen thuộc với chuyện này...còn chuẩn bị cả hành lí, ngươi đi du lịch?"
" No no no, ta là đi định cư, Kris xem như số ngươi xui xẻo, đây là thời cổ đại a~~~~~"
Ta loay hoay lục tung đống hành lí mới tìm được một bộ quần áo mà mặc vào, lần này có chết ta cũng không mặc y phục nữ nhân nữa đâu..hừ mà khoan nơi đây là đâu? Lúc trước ta ra đi tại hoàng cung Cao Ly...như vậy nơi này là Cao Ly?
Hự, vác cái túi thật to như vậy trên lưng thật tổn hao thể lực a... cảm tưởng dường như đang leo lên đỉnh núi Everst híc, thế nhưng cái tên bên cạnh ta lại nhởn nhơ nhìn nơi này ngó nơi kia...quả nhiên biến việc xuyên không phản khoa học này trở thành chuyến du lịch di tích lịch sử mà.
Bọn ta vừa đi hết hành lang vừa chuẩn bị bước qua ngã rẽ đã nghe thấy tiếng tên thái giám nào đó giọng nói gấp gáp vô cùng
" Tiểu A Tử, ngự y trong cung đâu hết rồi?"
" Sáng sớm nay đều được hoàng thượng phái ra chiến trường cả rồi, cả hoàng cung chỉ còn mỗi lão thái y già họ Từ thôi ..nhưng khi nãy vì cơn dư chấn mà thai nhi trong bụng quận chúa trở dạ , dường như chuẩn bị lâm bồn rồi...nên lão thái y đã sang bên đó, không còn ai khác..."
" Làm sao đây, thân vương bỗng nhiên trở bệnh nặng, không có ngự y làm sao đây..."
Giọng thái giám run rẩy khiến ta có chút dự tính không tốt cho lắm, ló đầu ra khỏi vách tường nghe ngóng
" Làm sao đây, Ngô thân vương mà có mệnh hệ gì chúng ta làm sao sống nổi đây?"
Cái gì? Họ Ngô? Nhớ lúc trước Ngô Diệc Phàm nói hắn không còn làm vua nữa mà chuyển sang cái gì đó thân vương...không lẽ nào lại trùng hợp thế chứ, ta mặc kệ y phục trên người có quái dị ra sao nhào ra túm lấy cổ áo một trong hai tên thái giám
" Nói, thân vương kia có phải tên Ngô Diệc Phàm?"
"Ân.... nhưng mà ngươi là ai, làm sao có thể vào đây được..."
" Câm miệng, dẫn đường cho lão tử..."
Ta gấp đến độ tay chân run rẩy, là Ngô Diệc Phàm, không thể thế được , mặt than đã xảy ra chuyện gì ?
" Ngươi là ai, ăn mặc quái dị, người đâu có kẻ đột ....ưm ưm"
Kris bụm lấy miệng tên thái giám , ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn tên còn lại... sắc mặt tên kia phút chốc trắng bệt,tay run lẩy bẩy
" Thân..thân..thân..."
"Bọn ta là đại phu, nhanh dẫn đường"
Hai tên thái giám như bị trúng độc mà thẫn thờ dẫn đường cho bọn ta, còn ta cũng không khá khẩm hơn là mấy, bị Kris kéo đi một cách thất thần.
Két, cửa mở, một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi ta..chính là blue de channel của Ngô Diệc Phàm mà, ta không đợi hai tên thái giám thông báo mà chạy thẳng vào trong.
Ta chết sững
Nam nhân vận y phục lam nhũ sắc mặt trắng buốt, mái tóc xõa tung loạn xạ, hai mắt trũng sâu thâm quần, môi tái nhợt đang phả ra từng làn hơi yếu ớt..nhìn tổng thể thân hình hắn gầy rộc cả đi..ta không kèm được hai mắt nhòa lệ. Giật tóc hắn mà oa oa khóc
" Mặt than chết bầm, ngươi vì sao lại như thế này hả hu hu"
Nam nhân mở mắt một cách mệt mỏi, nhìn ta ...sau đó...sau đó lại nhắm mắt lại... ta hận ta đang diễn cảnh hội ngộ đầy nước mắt, hắn ta lại không phối hợp
" Ngô hỗn đản,mặt than , mặt liệt ngươi dám không nhìn lão tử?"
" Thao?"
Lần này hắn ta hoàn toàn mở to hai mắt nhìn ta, hai tay kích động nắm chặt lấy tay ta đến đau nhói
" Ngươi nghĩ còn có ai diện mạo vô song như ta sao? ta là unique, độc nhất vô nhị ngươi rõ chưa"
" Thao, thao thao..."
" Dừng, tên ta dù có hay đến mức nào nhưng ngươi không được lập lại như thế...hừ người nghe sẽ hiểu lầm ... "
Hừ, tên ta không phải là động từ đâu nhá ( động từ thao các muội có hiểu ko nè)
" Được rồi, ngươi không phải muốn chữa bệnh cho hắn sao?"
Kris khoanh hai tay nhíu mày nhìn Ngô Diệc Phàm, cũng tốt bụng lên tiếng nhắc nhở ta... Nhưng khi ta tìm dụng cụ y tế hai tên nam nhân kia đã diễn kịch Quỳnh Dao...khụ diễn vỡ kịch đẫm máu cho ta xem rồi
" Ngươi là ai?"
" Ngô Diệc Phàm"
" Hoang đường, ta mới chính là Ngô Diệc Phàm, ngươi từ đâu đến, ăn mặc quái dị như thế, tóc ngươi lại có màu sắc như vậy...ngươi đến từ Tây dương?"
" Thôi thôi, còn nhìn nữa máu sẽ phun ra từ mắt hai người các ngươi đó, mặt than nằm xuống ta chuẩn bệnh cho ngươi"
" Thao, ngươi cũng ăn mặc như hắn...các ngươi là ai?"
.......... Hừ, lần trước ta chưa có giải thích cho hắn ta từ đâu đến à? Ôi ôi thật mệt mỏi nha.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com