CHƯƠNG 20
Ngô Diệc Phàm cả đêm không ngủ, trời vừa sáng đã đến biệt thự nhà họ Phương.
Dường như hắn tới quá sớm, trời mới tờ mờ sáng, sương giăng mờ mờ, nhà họ Phương còn chìm trong im lặng, trong sân chỉ có vài người người hầu đang quét dọn, nói vậy bọn họ còn đang ngủ. Ngô Diệc Phàm hỏi phòng của Tử Thao.
Đẩy cửa vào, hắn nhẹ nhàng tiêu sái đến bên giường, ngắm khuôn mặt lúc ngủ như thiên sứ, tay nhẹ nhàng xoa đôi mày đang nhíu chặt của cậu . Tiểu Thao của hắn làm sao vậy? Cậu có phải là đã trải qua chuyện gì rất thương tâm? Vì sao ngay cả trong lúc ngủ, đôi mày liễu của cậu vẫn chau lại, cũng không giãn ra, khiến hắn nhìn thấy mà đau lòng. Ngô Diệc Phàm rón ra rón rén leo lên giường, nhẹ nhàng ôm cậu vào trong lòng, lẳng lặng si mê nhìn ngắm cậu.
Hắn biết cậu nhất định từng có rất chuyện rất thương tâm, mới tạo nên sự lạnh lùng ngày hôm nay, đối với mọi sự đều thờ ơ lãnh đạm. Nhưng từ hôm nay trở đi, có hắn ở đây, hắn nhất định sẽ không để cho cậu đau lòng, nhất định bằng mọi cách làm cho tiểu Thao của hắn tươi vui trở lại. Hắn thật sự rất thương cậu, rất yêu cậu , cả đời này hắn không muốn cậu đau khổ dù chỉ một chút, hắn muốn làm cho cậu trở thành người hạnh phúc nhất trên thế gian này.
"Tử Thao, ta thề cả đời này sẽ bảo vệ em." Diệc Phàm thì thầm bên tai cậu.
Phảng phất như nghe được lời thề của hắn, trong lúc mơ ngủ đôi mày đang chau lại của Tử Thao cũng dần dần giãn ra, chìm sâu vào giấc ngủ an tường, bình tĩnh.
Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua khe hở của bức màn cửa chiếu vào phòng, vui đùa nhảy múa lên trên chiếc giường lớn.
Đúng bảy giờ, Tử Thao miễn cưỡng mở mắt, hai mắt còn nhập nhèm ngáy ngủ, thứ đầu tiên ánh hiện ra trước mắt cậu chính là trần nhà trắng tinh quen thuộc, tiếp đến là hé ra một khuôn mặt tuấn tú...
"Aaa...? Ngươi ...?" Cậu sửng sốt một giây, cất tiếng thét lên, hoảng hốt từ trên giường nhảy dựng lên.
Diệc Phàm không ngờ phản ứng của cậu lại mãnh liệt như vậy, né không kịp, hai người đầu đụng cùng một chỗ, mũi đụng mũi, thân người đè lên nhau, vả lại thân người Diệc Phàm lại nằm trên người của Tử Thao. Trong tư thế này,người ngoài nhìn vào có bao nhiêu là ám muội, thì càng cảm thấy có nhiều ám muội hơn nữa.
"Aaaa...!" Lại là một tiếng thét kinh thiên động địa.
Chẳng qua lần này không phải phát ra từ miệng của đương sự, mà là từ cửa truyền ra. Phương Nhược Thủy nhìn trừng trừng, tay run run nhè nhẹ chỉ vào hai người, nói không thành câu, "Hai... Hai người..."
Nàng hiểu lầm.
Tử Thao lúc này mới phát hiện cậu cùng Diệc Phàm quần áo không chỉnh tề, tư thế mờ ám, trách không được Nhược Thủy đã hiểu lầm, oan này có nhảy xuống sông Hoàng Hà tự tử cũng rửa không sạch, cậu đẩy Diệc Phàm ra, giận dữ trừng mắt nhìn hắn, "Anh vào đây làm gì?"
"Không thể nào? Tiểu Thao , đêm qua rõ ràng là em mở cửa mời anh, sao chỉ mới qua có một đêm mà em lại thay đổi thành một người khác, anh nhớ rõ tối hôm qua rất nhiệt tình, còn ôm anh vào trong lòng..."
"Câm miệng..." Tử Thao tức giận la to lên, "Tối hôm qua tôi đã mời anh vào khi nào? Anh đừng có mà ngậm máu phun người."
"Có, có, đương nhiên là có, không tin em đi hỏi quản gia đi." Diệc Phàm trịnh trọng gật đầu lia lịa, nói dối không đỏ mặt, nét mặt không thể đoán,"Đêm qua anh tìm đến Khải, không nghĩ tới em lôi kéo anh không rời, muốn anh ngủ cùng em, nhiệt tình vô cùng, anh quả thực có chút lo sợ khi được ưu ái như vậy, đương nhiên không có khả năng cự tuyệt em ..."
"Đủ rồi" Tử Thao không muốn nghe hắn nói tiếp , thấy hắn nói cứ như thật, chuyện này nghe qua thật lạ, làm cậu cũng cảm thấy hoài nghi tối hôm qua có phải cậu đã bị mộng du. Vì sao cậu đối với với những lời hắn nói một chút ấn tượng cũng không có. Nhưng mới sáng sớm đã phát hiện hắn ở trên giường của mình, chuyện này phải giải thích như thế nào đây. Mới sáng đã đụng phải chuyện này, hại cậu đầu óc như muốn nổ tung.
"Đi ra ngoài." Cậu giận tái mặt, nàng phải ngẫm lại thật kỹ đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Tiểu Thao, không cần đuổi ta đi." Diệc Phàm không nhúc nhích, vẻ mặt ai oán nhìn cậu, "Ngươi sao có thể như thế? Ta cũng không phải giấy vệ sinh, xài xong rồi vứt đi a."
Chưa bao giờ thấy qua Diệc Phàm, với tính khí trẻ con như thế, Phương Nhược Thủy trợn mắt há hốc mồm nhìn, nàng chỉ mới nhận biết mặt kia của Diệc Phàm, trước nay đều là bá đạo cùng ôn nhu. Hắn mà lại làm nũng nha! Nàng hoa mắt sao? Hay nàng đang nằm mơ? Nhưng nhìn hắn làm nũng như vậy cũng thật đáng yêu.
Nhưng mà, có người không nghĩ như vậy. Tử Thao chỉ cảm thấy Ngô Diệc Phàm giống như con gián đánh không chết. Nếu có thể, cậu thật muốn một cước đá hắn văng đến Thái Bình Dương làm thức ăn cho cá mập, cả đời cũng không muốn gặp lại hắn nữa. Trời biết trên đời này sinh vật nàng ghét nhất chính là nam nhân.
Ngay khi nghe được Phương Nhược Thủy thét lên, vợ chồng Phương thị cùng Đường Khải vội theo tiếng kêu chạy tới, nhìn thấy tình cảnh hai người trong phòng, mọi người cũng bất ngờ cùng đứng ngây ngẩn cả người ra.
"Cậu là ai?" Vừa thấy trong phòng con trai xuất hiện một người con trai lạ lẫm, Hoàng Tú Cẩm lập tức như gà mái che cho gà con khi gặp nguy hiểm, vội chạy tới chắn trước mặt Diệc Phàm, đem con dấu phía sau lưng.
"Dì là dì Phương đây sao?" Diệc Phàm trên mặt lộ ra một một nụ cười có chút mị hoặc nói: "Thật tốt quá! Con là Long Thiếu Hạo, là bạn của Khải và Nhược Thủy, cũng là con rể tương lai của dì."
< Chang...> giống như có đồ vật gì bị đổ vỡ vậy.
Mọi người bị hắn một phen tự giới thiệu như vậy, sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.
Diệc Phàm rất vừa lòng với hiệu quả lời nói của chính mình. "Dì Phương, con thật sự rất thích Tử Thao, xin dì cho phép con được kết giao cùng cậu ấy, huống chi tối hôm qua bọn con đã có chút quan hệ xác thịt, dì yên tâm, con nhất định chịu trách nhiệm, chỉ cần Tử Thao đồng ý, con lập tức chuẩn bị hôn lễ." Diệc Phàm tiếp tục dựa vào tình cảnh ám muội không rõ ràng, ý định càng làm cho mọi người thêm hiểu lầm.
Tử Thao thật sự không nhớ rõ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ còn biết á khẩu không trả lời được.
Diệc Phàm trong lòng thầm cười trộm không thôi, nhìn thấy mọi người bị hắn hù đến sửng sốt, thật tốt quá, không nghĩ tới sáng nay lại thu hoạch ngoài ý muốn, chỉ cần lần này qua được cửa mẹ của Tử Thao , về sau có thể quang minh chính đại theo đuổi cậu rồi .
"Mọi người cũng không nên đứng cả ở chỗ này để giải quyết mọi chuyện chứ, Tử Thao, con đi thay đổi quần áo trước đi, chúng ta đi xuống phòng khách chờ con." Phương Quân Nghiên là người phục hồi tinh thần lại trước tiên. Sự việc quan hệ đến Tử Thao, chuyện này không thể giải quyết qua loa.
Trước khi đi, Diệc Phàm âu yếm đưa ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn Tử Thao, "Tiểu Thao, đừng sợ, nhanh một chút xuống dưới nha, chuyện này sớm hay muộn đều phải đối mặt , dũng cảm một chút, anh ở dưới lầu chờ em."
Ặc..., Đường Khải đi phía trước thiếu chút nữa cúi mặt nôn tháo ra, cái tên gia hỏa này khi nào đã trở nên ghê tởm như thế.
Phương Nhược Thủy ánh mắt có chút hâm mộ cùng đố kỵ, mâu thuẫn cực kỳ. Hắn chưa hề nhìn nàng ôn nhu như thế, cũng không chăm sóc nàng thái quá như thế, đây là những việc mà nàng nằm mơ cũng muốn có được. Hôm nay, nàng đã thấy những gì mà nàng từng tha thiết mơ ước được, chỉ là, đối tượng mà hắn quan tâm không phải là nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com