Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 43

Thực Xin Lỗi các RDS vì trong chap 42 mình có sai một vài lỗi chính tả , làm các bạn hiểu lầm . Mình sẽ rút kinh nghiệm , mong các bạn bỏ qua và tiếp tục ủng hộ Fic . :)))))))))))))))))))))))))

__________________________ENJOY___________________________

Nghê Ngạo điên rồi, hắn quả thực đã điên rồi. Ánh mắt hắn nhìn Hoàng Tử Thao tràn đầy vẻ căm hận, hận không thể đem phanh thây xẻ thịt cậu.

Quan khách cũng từ từ ra về, vẫn còn lại một vài phóng viên không chịu rời đi cũng bị cảnh vệ kiên quyết đuổi ra. Trong đại sảnh chỉ còn lại vài người, nếu không phải bị bảo an cản lại, Nghê Ngạo đã sớm xông lên phía trước đánh cậu.

Nghê Tử Uyển hướng về phía Tử Thao đi tới, giơ tay tát cho cậu một cái.

Nhưng ngay lúc bàn tay chưa kịp đánh xuống mặt cậu, Tử Thao bắt lấy bàn tay không biết thân phận của cô ta, hất mạnh ra, lạnh lùng nói: "Muốn đánh tôi, cô không có tư cách đó." Tử Thao lại khôi phục vẻ lãnh đạm thường ngày, đâu còn có dáng vẻ yếu đuối đáng thương mới vừa biểu lộ trước đám đông quan khách và phóng viên, thật khiến người khác không khỏi hoài nghi cái chàng trai vừa rồi đau khổ bi thương vì bị Nghê Ngạo vứt bỏ kia, thật sự có phải là người trước mắt hay không. Lúc này toàn thân Tử Thao tỏa ra một khí thế lạnh lẽo làm nghẹt thở người khác, chàng trai này và chàng trai vừa lúc nãy thật sự là một người sao? Hóa ra tất cả mọi người đều bị kỹ xảo cao siêu của cậu lừa gạt rồi.

Nghê Tử Uyển nổi giận, "Cậu... cậu là người như thế nào mà ác độc như vậy, có tức giận cái gì thì cứ trút hết lên người của tôi đi, sao cậu lại làm loạn buổi đính hôn của anh ba tôi, còn hại gia đình chúng tôi mất hết mặt mũi. Tên tiện nhân này thật không biết xấu hổ, đồ hồ ly tinh, đồ sao chổi, cậu dụ dỗ lôi kéo anh Diệc Phàm của tôi còn chưa đủ, giờ lại còn hại anh ba của tôi, cậu thật không biết xấu hổ, tôi nguyền rủa cậu chết không toàn thây, sau khi chết còn bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, kiếp sau làm heo làm chó, vĩnh viễn không được siêu sinh..."

"Vậy sao? Nếu như tôi bị đày xuống mười tám tầng địa ngục như lời cô nói..." Tử Thao độc ác nhìn cô ta, cắn răng nói: "Nếu như vậy cả nhà các ngươi cũng nên bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, bởi vì người nhà họ Nghê các ngươi còn ác độc hơn bất cứ kẻ nào, bất kỳ ai so sánh cũng phải kém xa..." Cậu đảo mắt ngó chung quanh một vòng, nhưng vừa đúng lúc bắt gặp ngay một đôi mắt sâu thẳm đang âm thầm nhìn cậu , trái tim cậu nhất thời như ngừng đập. Sao anh ấy lại ở đây? Không phải anh ấy đang ở Canada sao? Tại sao lại đến đây? Anh đã tới đây lúc nào, được bao lâu rồi? Mọi chuyện vừa xảy ra lúc nãy anh đều nhìn thấy hết rồi sao? Tử Thao nhất thời rơi vào thế hoảng loạn khôn cùng.

Tử Thao cảm giác như bản thân mình sụp đổ, cậu đột nhiên có cảm giác rất tuyệt vọng, cậu vốn dĩ chỉ muốn anh khắc ghi trong lòng những mặt tốt đẹp nhất của mình, sau đó sẽ lặng lẽ rời đi, tại sao ông trời lại khiến cho anh nhìn thấy bộ dáng lúc này của cậu? Vì lẽ gì ông trời lại muốn cho anh thấy được bộ mặt xấu xa độc ác nhất của cậu, ông trời ơi, ông thật tàn nhẫn, ngay cả chút nguyện vọng sau cùng của cậu cũng không thành toàn cho cậu là vì sao, ông trời quả nhiên là không hề chiếu cố đến Hoàng Tử Thao này.

Tử Thao lâm vào nỗi tuyệt vọng như rơi vào vực sâu không đáy, cậu quên mất mọi người chung quanh, cũng quên mất mục đích của mình, kế hoạch trả thù của mình...

"Buông ra, tôi muốn giết chết cái tên đê tiện này đã hãm hại tôi." Nghê Ngạo đột nhiên giãy khỏi tay các cảnh vệ, xăm xăm tiến về phía Tử Thao.

Tử Thao vẫn còn mãi đắm chìm trong nỗi bi thương tuyệt vọng của bản thân, không hề hay biết gì.

"Tử Thao." Vài tiếng hô kinh sợ vang lên.

Đột nhiên, một thân ảnh màu đen tốc độ như tia chớp bay đến chắn ngay trước mặt Tử Thao, ngăn trở một cú đẩy kia thay cậu hóa giải nguy cơ, sau đó mạnh mẽ vung lên một nắm đấm đánh về phía Nghê Ngạo buộc hắn phải lui về sau mấy bước, Nghê Ngạo xô phải cái bàn phía sau, loạng choạng té lăn quay trên mặt đất.

"Ngạo "

"Anh ba"

Người nhà họ Nghê đều tiến lên dìu hắn đứng dậy, Nghê Ngạo chật vật đứng lên, giận dữ trừng mắt nhìn Ngô Diệc Phàm đang che chắn trước mặt Tử Thao, nén giận hỏi: "Cậu còn muốn che chở cho cậu ta?"

Diệc Phàm không còn nhìn hắn bằng ánh mắt ôn nhu trước kia, mà thay vào đó là ánh mắt vô cùng lãnh đạm, băng giá khiến kẻ khác phải rùng mình khiếp sợ: "Nghê Ngạo, tôi có nói rồi, bất cứ ai muốn làm gì thương hại đến Tử Thao thì kẻ đó chính là kẻ địch của tôi, tôi cũng đã từng cảnh cáo cậu, nhưng chỉ vì cậu năm lần bảy lượt xem nhẹ lời cảnh cáo của tôi, từ giờ trở đi, cậu đừng mơ tưởng động tới cậu ấy dù chỉ là một sợi tóc, nếu không lần sau tôi tuyệt không nể tình."

"Được, tốt lắm, để tớ nhìn kỹ người anh em tốt của mình một cái, quả là anh em tốt. Cậu đã vô tình, tớ cũng không thể nói gì hơn nữa, chúng ta tình nghĩa anh em như vậy xem như một đao cắt đứt." Nghê Ngạo cắn răng quyết liệt nói.

Diệc Phàm biểu tình lạnh lùng tựa hồ như không sao cả.

Tử Thao giống như đột nhiên tỉnh táo lại, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi..." Cậu nhẹ giọng nói sau lưng hắn, cực kỳ bi thương.

Diệc Phàm tính xoay người lại.

"Đừng, anh đừng quay lại,..." Tử Thao lớn tiếng kêu, "Anh đừng nhìn em."

"Tử Thao?" Diệc Phàm khó hiểu.

"Tại sao anh phải quay về? Tại sao anh lại đến đây? Em không muốn anh nhìn thấy bộ dáng hiện nay của em, anh hiểu chưa? Em chỉ muốn anh nhớ đến những mặt tốt đẹp nhất của em, nhưng vì sao, tại vì sao anh lại cố tình trở về, cố tình đến đây?"

" Xin lỗi," Diệc Phàm thấp giọng áy náy nói, "Bởi vì anh thật sự rất lo lắng cho em, anh muốn được ở lại bên cạnh em, bảo vệ, che chở cho em. Anh nói rồi, sẽ không cho bất kỳ kẻ nào làm thương tổn em." Khi ở Canada, tâm thần hắn lúc nào cũng bồn chồn, không yên, cảm giác dường như sẽ có chuyện lớn phát sinh, cho nên hắn tìm mọi cách trốn thoát khỏi sự giám sát âm thầm của vệ sĩ do cha và bốn đại trưởng lão phái đến, suốt đêm lẻn lên máy bay tư nhân, liều lĩnh trốn trở về, bởi vì nơi này có cậu.

Tử Thao nghe xong đau lòng không dứt, trong lòng đau đớn đến thốt không nên lời, Phàm, không cần phải khuyên em, không cần phải nói những lời làm em cảm động như vậy, nếu không em sẽ luyến tiếc, không nỡ ra đi.

Tử Thao đột nhiên mở to hai mắt đang nhắm nghiền, trong ánh mắt lộ chút kiên quyết làm người khác kinh sợ, tựa hồ như hạ quyết tâm, "Phàm, em thỉnh cầu anh một điều, buổi tối hôm nay bất luận anh thấy được, nghe được cái gì, cũng đều xin anh không được nhúng tay vào, được hay không? Đây là lần đầu tiên em cầu xin anh."

Diệc Phàm đột nhiên cảm thấy khó xử, nhưng lại khẽ gật đầu, nghiêm mặt, "Anh đồng ý với em không nhúng tay vào chuyện của em, thế nhưng, anh tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào ra tay đối với em, nếu bắt anh trơ mắt đứng nhìn em bị người khác ức hiếp, anh làm không được."

Tử Thao hai mắt ngấn lệ, khẽ gật đầu.

Ánh mắt sắc bén của Diệc Phàm lướt nhìn mọi người đứng chung quanh, lạnh lùng nói: "Nếu có người nào lại dám động đến cậu ấy lần nữa dù chỉ một chút, đừng trách tôi vô tình."

Mọi người đều bị chấn động trước vẻ kiên quyết của Phàm.

Tuy rằng trên mặt rất đau, nhưng trong lòng Tử Thao cũng cảm thấy rất ngọt ngào không có ngôn từ nào có thể tả hết được.

Tử Thao quay gương mặt bị đánh sưng đỏ về phía Nghê Ngạo, nhìn thẳng vào mắt hắn, sau đó lại chuyển hướng nhìn Tạ Trương, trong mắt tràn ngập ý hận, "Các người nhà họ Nghê còn thiếu tôi một món nợ"

"Cậu là ai? Người nhà họ Nghê chúng tôi cuối cùng còn thiếu cậu cái gì?" Tạ Trương chậm rãi đi về hướng cậu. Gương mặt này, đôi mắt này... Toàn bộ rất quen thuộc, phảng phất như đã gặp qua ở nơi nào, lại nhất thời nghĩ không ra.

Cuối cùng cũng gặp mặt, mười một năm, giờ khắc này cậu đã đợi rất lâu rất lâu rồi, thật sự là đã đợi lâu lắm rồi, cậu thật sự chờ đợi rất vất vả...

Một thân âu phục đắt tiền quý giá, ánh mắt khôn khéo, phong thái mang vẻ uy nghiêm, tất cả đều biểu hiện ông ta là một người thương nhân thành đạt, cũng là một gian thương.

Tử Thao mỉm cười, là nụ cười khinh thường lạnh lẽo. Trong lời nói của cậu có chút trêu tức, "Tôi nên gọi ông là Nghê tổng tài hay bác Nghê đây? Hay là, tôi nên gọi ông... là cha...cha!" Cuối cùng cậu kêu lên một tiếng cha với ý khinh thường.

"Cậu có ý gì?" Nghê Cẩm Tân cau mày.

"Ah, đúng rồi, đã quên tự giới thiệu với ông," cậu ác ý nhìn ông ta, chờ đợi phản ứng của ông, "Tôi với ông đã cùng một nhà , tôi họ Hoàng, tôi gọi là Hoàng Tử Thao, mà mẹ của tôi tên là... Hoàng Tú Cẩm."

Lời vừa nói ra, Tạ Trương kinh hoàng lui người vài bước, khiếp sợ nhìn cậu... Nghê Chấn, Tô Nguyệt Hồng cũng trợn mắt há hốc miệng, không dám tin.

Bên kia, nghe thấy bọn họ nói, hai vợ chồng Phương thị cũng hoảng sợ, Tử Thao đã biết mọi chuyện từ khi nào? Phương Quân Nghiên vội đỡ Hoàng Tú Cẩm đi tới.

Trong đại sảnh không khí hết sức quái dị.

"Tử Thao, chuyện này là sự thật đúng không?" Diệc Phàm đúng là một chàng trai thông minh, từ những lời đối thoại và phản ứng của bọn họ, cậu tựa hồ có chút hiểu ra, nhất là sau khi nghe được những lời xác định của Tử Thao, càng chứng thật những gì mình đoán trong lòng. Nhưng ngoài ra còn có những người vẫn chưa hiểu ra sao, chính là Nghê Ngạo, Nghê Liệt và Nghê Tử Uyển, vẻ mặt mọi người đều lộ vẻ nghi hoặc, vô cùng khó hiểu vì sao khi Tử Thao vừa nói ra tên bản thân, sắc mặt ba mẹ và anh hai đều thay đổi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

"Tử Thao "

Một tiếng kêu Tử Thao quen thuộc vang lên ở phía sau. Cậu ngạc nhiên mừng rỡ quay đầu nhìn lại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: