Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 126: Cũng xưng là kinh đô song bích 2

Thọ an đường.

Thấy Bạch Lộc, Trương mama liền ra nghênh đón: "Đại tiểu thư, ngài tới rồi. Lão thái thái đang chờ bên trong!"

Bạch Lộc mỉm cười nói: "Ta nhiều lúc không thể đi gặp tổ mẫu, làm phiền mama hầu hạ lo lắng bên người!"

Lúc đi vào Lý thị đang niệm kinh. Nghe Bạch Lộc nói từ viện của Lý di nương ra thì liền dừng niệm chuỗi phật châu trong tay. Yên lặng suy nghĩ một lát rồi ảm đạm nói: "Chỉ tội nghiệp cho đứa nhỏ!"

Đầu tiên là Chu di nương một xác hai mạng chết bất đắc kỳ tử, tiếp theo là Lý di nương sảy thai. Lý thị liên tiếp mất đi hai người cháu, trong lòng đương nhiên thập phần thống khổ. Càng là như thế, trong lòng Lý thị càng hận Lâm thị đến cực điểm.

Lý di nương tuy rằng thông minh nhưng lại không nhìn rõ tâm tư Lý thị, chỉ oán hận bà không chịu vì đứa nhỏ của mình mà báo thù. Bởi vậy mà sinh ra nhiều hiềm khích, lại không biết Lý thị dù là trưởng bối trong Bạch phủ nhưng cũng sẽ không động thủ trong thời gian mẫn cảm này.

Bạch Lộc khẽ mỉm cười, trong ánh mắt lộ ra tiếc hận nói: "Tổ mẫu nói phải. Dạo gần đây trong nhà chúng ta đúng là xảy ra nhiều chuyện quấy nhiễu tổ mẫu cũng không thể an bình!"

Lý thị thở dài nói: "Trong lòng Nguyệt Nga trách ta không chịu vì nó ra mặt, đối với người ta phái đến thăm hỏi cũng coi như không thấy. Lộc Nhi, chung quy nó vẫn không hiểu được ta a!"

Bạch Lộc nhìn tượng quan âm từ bi trên phật đường, ôn nhu nói: "Cháu gái hiểu được tổ mẫu rất khó xử. Lý di nương cũng là vì mất đứa con nên nhất thời không nghĩ thông, tổ mẫu cũng không nên trách di nương!"

Lúc mẫu thân nàng mất, Lý thị cũng không nói một chữ. Bạch Dương Trì cưới Lâm Uyển Như, Lý thị cũng không phản đối, bởi vì chúng đều không động chạm đến lợi ích của bà. Nhưng nay Lâm thị mang thai Thiên Sát cô tinh, lại nhiều lần làm hại đến con nối dòng Bạch gia, Lý thị liền tất không thể để yên. Điểm này Bạch Lộc hiểu rất rõ.

"Ta nghe nói, mẫu thân ngươi mấy ngày gần đây nằm ở trên giường không dậy nổi?" Ánh mắt Lý thị thản nhiên đảo qua vẻ mặt bình tĩnh của Bạch Lộc, làm như vô tình hỏi.

Bạch Lộc gật gật đầu, mặt lộ vẻ ưu sầu: "Nghe nói là thai tượng không ổn lắm. Nguyên nhân cụ thể Lộc Nhi cũng không rõ!"

Lý thị cười lạnh một tiếng: "Thai tượng không ổn? Vậy mời đại phu đến khám xem là bệnh gì! Một đại phu không tra được thì mời hai, hai người không tra ra được thì mời ba. Chẳng lẽ đại phu khắp thiên hạ này cũng không tìm ra được nguyên nhân? Ta muốn nhìn xem đến tột cùng là nó đột nhiên bị bệnh hay vẫn là cố ý giả bệnh không đến vấn an?"

Âm thanh của Lý thị không lớn nhưng lại không hề che dấu hàm ý nồng đậm trong đó, thanh thanh rõ ràng đập vào tai mọi người.

Bạch Lộc khẽ gật đầu: "Dạ, vẫn là tổ mẫu suy nghĩ chu đáo!"

Lý thị lại hỏi tiếp: "Mấy ngay này bận rộn, có phải làm con mệt rồi không?"

Lâm Uyển Như thất sủng, Lý di nương bị bệnh, vốn là nói Đại tiểu thư từ một người phụ giúp liền trở thành người quản sự chính. Nghe nói Lộc các lập tức đông như trẩy hội, thỉnh thoảng lại có người tìm Bạch Lộc bẩm chuyện. Nói đi nói lại sẽ nói bản thân có khả năng như thế nào, giải quyết ổn thoả mọi chuyện ra sao, tất cả cũng không ngoài lý do lưu lại ấn tượng tốt trước mặt Đại tiểu thư, rồi sẽ được nhận chức vụ tốt hơn. Lý thị nói những lời này chính là lo lắng nàng từ giữa đổi người của Lý thị thành người của mình, làm suy yếu thế lực của bà.

Lý thị này ích kỷ lãnh khốc, bà nay tình nguyện tín nhiệm một người họ hàng xa cũng không muốn tín nhiệm cháu gái ruột thịt. Chính là vì Lý thị cảm thấy Lý Nguyệt Nga không có chỗ dựa, có thể nắm chặt trong lòng bàn tay mà thôi.

"Đa tạ tổ mẫu quan tâm!" Bạch Lộc cười nói, "Con dù sao cũng chỉ mới học, tuy rằng nói tạm thời quản sự nhưng cũng có chút lực bất tòng tâm. Cho nên vẫn luôn mong Lý di nương có thể nhanh chóng an hảo, vừa rồi con có qua Hồng Nhị viện thấy thân thể di nương đã tốt hơn nhiều lắm. Con nghĩ chắc không quá hai ngày nữa có thể giao lại cho di nương rồi!"

Lý thị nghe xong, trong mắt lộ ra sự hài lòng, trong miệng lại lắc đầu cười nói: "Con đó, chính vì không chịu lưu tâm vào việc này, tương lai gả đi sao có thể tốt được hả?"

Bạch Lộc cười nhẹ: "Vậy tổ mẫu liền đem Lộc Nhi giữ lại bên cạnh người cả đời, tương lai cũng không cần gả con ra ngoài chọc người ta ghét bỏ a!"

Lý thị không nói, tươi cười lại càng sâu hơn. Nửa ngày không nói, nghĩ nghĩ, cuối cùng buông phật châu trong tay chậm rãi bước đến chậu hoa thược dược. Nhẹ nhàng hái một đoá hoa diễm lệ nhất rồi hướng Bạch Lộc vẫy vẫy tay. Bạch Lộc mỉm cười bước lên phía trước, Lý thị liền đem đoá hoa cài lên mái tóc đen nhánh của nàng rồi cười nói: "Lộc Nhi của ta quốc sắc thiên hương, tương lai gả đi cũng không phải là phàm phu tục tử. Những chuyện này không học cũng thế!" Ánh mắt Lý thị chợt loé: "Nếu tương lai Lộc Nhi được đến giai tế, có khi nào lại quên tổ mẫu không?"

Ánh mắt Bạch Lộc mở to trong sáng: "Tổ mẫu một lòng che chở tỷ đệ Lộc Nhi, là tình cảm sâu đậm. Lộc Nhi suốt đời không quên!"

Lý thị từ từ nâng mắt nhìn Bạch Lộc dường như phủ lên một tầng sương mù: "Ngoại hình con trông giống Uyển Thanh nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt. Tổ mẫu tuy rằng tuổi đã lớn nhưng cũng không phải hồ đồ. Ta vẫn có việc không rõ, muốn hỏi con!"

"Tổ mẫu cứ hỏi!"

"Lâm Uyển Như vẫn luôn đối với tỷ đệ con tính cách hãm hại. Nếu như con thật sự yêu thương Tước nhi vì sao có thể dễ dàng tha thứ cho nó, vẫn luôn ôn nhu săn sóc?" Ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Hay chỉ vì nó là kế mẫu của con, con sợ đồn ra ngoài lại không hay?"

Trầm mặc một lát, chuyện cũ kích động như thuỷ triều mãnh liệt tràn qua đầu óc nàng. Những mảnh nhỏ ký ức liên tiếp ùa về, cảnh tượng thống khổ, nhục nhã, nước sông sâu không thấy đáy, lạnh như băng tuyết. Thanh âm Bạch Lộc lạnh như nước sâu: "Bất luận mẫu thân có làm cái gì thì cũng là trưởng bối. Lộc Nhi không rõ ý của tổ mẫu!"

Lý thị bỗng nhiên cười: "Không rõ cũng không sao! Lộc Nhi, tổ mẫu hỏi lại con, nếu như một ngày nào đó con đứng trên cao, con sẽ đối xử như thế nào với Lâm Uyển Như?"

Bạch Lộc cười nhẹ, dung nhan phá lệ chói mắt: "Lộc Nhi trên có Tổ mẫu phải hiếu kính, dưới có Tước Nhi phải bảo vệ, làm sao còn có tâm lực đi bận tâm người ngoài. Tổ mẫu lo lắng nhiều rồi!"

Lý thị im lặng có chút suy nghĩ, rồi lại nói: "Huệ An sư thái đã có nói qua, mạng cách con cao quý, tương lai tất có hậu phúc. Chỉ là tổ mẫu nhắc nhở con, không cần cùng tiểu nhân so đo. Làm như thế chỉ tổ mệt thân, tổn hại phúc khí của mình!"

Đây là Lý thị đang nhắc nhở nàng, không cần lãng phí thời gian đối phó Lâm thị mà nên vì Bạch gia giành càng nhiều quyền thế phú quý càng tốt. Trong lòng Bạch Lộc cười nhẹ, miệng Lý thị luôn niệm kinh phật nhưng trong lòng vẫn không quên dục vọng vĩnh vô chỉ tẫn, càng cầu phật để ý lại càng lạc huy chướng.

(Vĩnh vô chỉ tẫn: vô tận, vĩnh viễn không chấm dứt)

Thược dược đa tình, tản mát ra mùi hương trong suốt vướng vít. Bạch Lộc thản nhiên nhìn Lý thị: "Đa tạ tổ mẫu dạy bảo! Lộc Nhi sẽ không phụ ý tốt của tổ mẫu!"

Lý thị cười, hiển nhiên là rất vừa lòng.

Đúng lúc này hai vị phu nhân Trần quốc Hầu phủ tới cầu kiến.

Lý thị ngạc nhiên nhìn Bạch Lộc, là trùng hợp hay vẫn là ngẫu nhiên?

"Mời hai vị vào phòng nói chuyện đi!" Lý thị thản nhiên nói, "Lộc Nhi, thân mình ta không thoải mái, con thay ta tiếp đãi đi!"

Người Lý thị không muốn nhìn thấy tất nhiên không phải Đại cửu mẫu Trầm thị ....Sau lần Tương thị tới, Lý thị tự thấy mình vẫn không nên gặp. Bạch Lộc mỉm cười, cúi đầu lên tiếng đáp vâng sau đó xin cáo lui.

Bạch Lộc đi ra ngoài, Tương thị vừa thấy liền thân thiết kéo lấy tay nàng: "Nghe nói xe ngựa trong phủ xảy ra chuyện, chúng ta liền qua đây thăm con!"

Bạch Lộc nhìn Đại cửu mẫu Trầm thị, bà chỉ thản nhiên mỉm cười nhìn nàng rồi gật gật đầu, trong ánh mắt có sự quan tâm rất rõ ràng.

Bạch Lộc mỉm cười khách khí mời hai người vào phòng ngồi xuống, sai nha hoàn dâng trà. Tương thị nhìn chung quanh nói: "Sao không thấy mẫu thân con?"

Bạch Lộc cười nói: "Từ khi mẫu thân có thai, tổ mẫu liền miễn việc hầu hạ người!"

Lời của nàng âm đan lạc, Tương thị kinh ngạc nói: "Phải không? Lão thái thái đúng là từ ái. Cũng thật là, ta đã lâu chưa thấy Uyển Như, ta đi xem muội ấy thế nào!" Sau đó đứng dậy.

Bạch Lộc mỉm cười, nói: "Tổ mẫu có phân phó, vì muốn để mẫu thân nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nên khách nhân cũng không gặp. Nhị cửu mẫu muốn gặp mẫu thân, Lộc Nhi không thể làm chủ được. Xin thứ lỗi, con phải báo với tổ mẫu trước!"

Lời này vừa thốt ra sắc mặt Tương thị lập tức thay đổi, đứng không được mà ngồi cũng chẳng xong, có chút khó xử.

Thanh âm Bạch Lộc nhu hòa: "Cửu mẫu vừa đến chắc cũng mệt mỏi. Người cứ chờ một lát, ngồi xuống uống ly trà trước đã!"

Tương thị bất đắc dĩ ngồi xuống một lần nữa, bà ta không nghĩ tới Bạch Lộc lại dám ngăn đón như vậy.

Trầm thị nhìn Tương thị, nhẹ nhàng cầm lấy tách trà rồi lấy nắp gạt gạt lá trà, tiếng nắp đụng trúng miệng ly phát ra tiếng đinh đinh. Ánh mắt giống như không chút để ý, cúi đầu uống trà che đi tia trào phúng bên môi.

Đợi một lát liền thấy Ngọc Mai tiến vào: "Đại tiểu thư, lão thái thái nói xin mời Nhị phu nhân cứ tự nhiên!"

Tương thị nhếch mi nhìn Bạch Lộc cười cười: "Mẫu thân ngươi sắp lâm bồn, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng. Ta qua đó trấn an nàng một lát!" Nói xong lại nhìn Trầm thị một cái, tựa hồ như có chút do dự nói: "Đại tẩu có đi cùng ta không?"

Trầm thị thản nhiên chống lại ánh mắt của Tương thị rồi nói: "Muội đi đi, ta đi đường mệt nhọc, uống ly trà trước đã!"

Tương thị nghe xong thì thần sắc buông lỏng, Bạch Lộc xem ở trong mắt, cười nói: "Nếu như thế, làm phiền Trương mama dẫn Nhị cửu mẫu đi Phúc Thụy viện một chuyến!"

Trương mama cười: "Đại tiểu thư sao lại nói vậy? Đây là việc lão nô nên làm!" Nói xong liền cùng Tương thị rời đi.

Trầm thị lạnh lùng nhìn bóng dáng Tương thị, trong ánh mắt không dấu được vẻ chán ghét: "Vừa nghe ta nói muốn đến đây liền trông ngóng đi theo. Ta nghĩ Nhị muội sợ một mình đến đây các ngươi căn bản sẽ không cho muội ấy gặp người!"

Bạch Lộc cười nhẹ nói: "Đây cũng tại Nhị cửu mẫu lo lắng nhiều rồi. Bạch gia cũng không phải là nơi không phân rõ phải trái. Nếu như Nhị cửu mẫu có ý tốt đến thăm thì ai lại ngăn cản chứ?"

Trầm thị gật gật đầu, cũng không muốn dây dưa vấn đề này nữa. Bà nhìn Bạch Lộc nói: "Lộc Nhi, Lão thái quân nghe nói xe ngựa của Bạch gia bị tập kích, vốn muốn tự mình qua đây thăm con nhưng ta lại thấy không ổn nên thay người đến đây. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Bạch Lộc kể chuyện phát sinh tối hôm đó cho Trầm thị nghe, bà nghe xong thì thập phần khiếp sợ. Sắc mặt tái nhợt, thất thanh nói: "Bọn họ thế nhưng lại dám cả gan làm loạn như vậy! Lộc Nhi, tình cảnh của con gian nan như vậy vì sao không nói với chúng ta sớm hơn?"

Thấy trong ánh mắt quan tâm không hề làm bộ của Trầm thị, trong lòng Bạch Lộc cảm kích. Nhưng nàng cũng cảm thấy không ổn, nhìn thoáng qua xung quanh. Ngọc Dong cúi đầu rồi dẫn mama nha hoàn cùng nhau lui xuống. Hồng Ngọc thông minh cũng lui ra ngoài canh cửa.

Bạch Lộc nhìn Trầm thị, thấp giọng nói: "Đại cửu mẫu, ngoại tổ mẫu tuổi đã lớn, Đại cửu cửu bệnh triền miên, người cùng Nhiễm biểu ca từng bước cũng phải cẩn thận, tình cảnh cũng gian nan như con. Lộc Nhi không thể tương trợ được, nếu lại vì việc này mà khiến mọi người lo lắng, con sẽ cảm thấy áy náy!"

Trầm thị sửng sốt, không nghĩ rằng một cô nương ôn nhuận như Bạch Lộc lại có thể suy nghĩ được như vậy, trong mắt ánh lên kinh ngạc. Nhưng thật ra vẫn là cảm động nhiều hơn, chỉ là bà nhớ tới Lâm thị trăm phương ngàn kế muốn hại tỷ đệ Bạch Lộc, đến thủ đoạn như vậy cũng không từ thì không khỏi cảm thấy lo lắng: "Việc này nếu cứ như vậy cho qua chỉ sợ bọn chúng sẽ càng tùy ý làm bậy. Chẳng lẽ thật sự không nắm được nhược điểm gì sao?"

Bạch Lộc thở dài một hơi, nói: "Tối hôm đó có bảy người bị bắt, sau Minh quận vương sai người đến báo, bảy người kia thú nhận là bị người khác sai khiến nhưng lại không chịu khai ra kẻ nào. Bọn họ có muốn khai cũng không biết là ai, có thể thấy được tâm tư kẻ đứng sau này tinh tế như thế nào. Hắn không trực tiếp bàn bạc chuyện này với thủ lĩnh bọn chúng. Cứ như vậy bọn họ có muốn chỉ chứng cũng không thể!"

Trầm thị nhìn dung nhan thanh lệ thoát tục của Bạch Lộc, gương mặt vẫn mang nét trẻ con nhất thời nghĩ đến khi bản thân mới bước vào cửa. Lâm Uyển Thanh cũng trong suốt bước lên, thân thiết lôi kéo tay mình kêu lên một tiếng đại tẩu rất tình cảm. Nghĩ đến Bạch Lộc vẫn còn nhỏ đã phải nhận lấy những khó khăn khổ sở vốn không thuộc về tuổi của nàng, từng bước đi đều cẩn thận trước sau, không khỏi cảm thấy khó chịu. Trầm thị chủ động đi đến trước mặt Bạch Lộc, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, ôn nhu nói: "Lộc Nhi, con phải chịu khổ rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com