Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#04. Ngã

"Tôi có thể giúp được gì cho cậu không?"

Kurosawa nhướng nhẹ chân mày, đưa ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng nhìn bộ dạng cuống cuồng đầy khó hiểu ấy của Adachi. Dường như cậu vừa đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng thì phải, nhưng dẫu cho có dùng toàn bộ trí não của bản thân để ngẫm nghĩ nhiều đến mức nào thì anh cũng không thể đoán ra được thứ ấy là gì.

"Anh đợi tôi một chút nhé."

Adachi chỉ kịp bỏ lửng lại câu nói ấy trước khi cậu chạy biến đi khuất dạng, lẫn vào giữa những hành khách đông đúc đang dần dần bước xuống khỏi chuyến tàu vừa cập ga. Kurosawa không còn cách nào khác ngoài việc giương ánh mắt khá bất ngờ đan xen sự ngỡ ngàng trông theo bóng dáng cậu từ từ mất hút ở nơi xa, lẳng lặng nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay một cách đầy sốt ruột.

/-/

"Xin lỗi..."

Adachi gần như đã dồn hết toàn bộ sức lực mà bản thân tích góp được trong suốt bấy lâu nay vào lần chạy bộ bán sống bán chết này, tựa như có thể xé toạc cả những cơn gió, đâm sầm vào giữa từng mảng tối đen của tấm màn đêm sâu hun hút. Cậu đã vô tình va phải biết bao nhiêu người đi bộ dọc đường, nhưng cũng không thể làm gì khác ngoài việc bỏ lại đó những tràn "xin lỗi" lặp đi lặp lại liên tục.

"Rốt cuộc nó bị rơi ra ở đâu vậy?"

Ấy thế mà Adachi đã về đến công ty tự lúc nào, thời gian chỉ mới trôi qua có vỏn vẹn mười phút đồng hồ, sức mạnh từ một kẻ đang bị đẩy đến bờ vực của sự hoảng loạn tột cùng quả nhiên là chẳng thể coi thường được.

Cậu lục tung hết mọi ngóc ngách có thể ở bàn làm việc của bản thân, tìm đến cả dưới chân ghế, trong từng khe tường, trên sàn nhà, nhưng lại không làm sao tìm ra thứ mà cậu cần tìm. Hiển nhiên, Adachi nắm chắc được những hậu quả mà bản thân có thể phải lãnh về khi làm mất chiếc vòng cổ ấy, nếu không thì cậu cũng chẳng cần phải điên cuồng tìm kiếm đến thế kia đâu.

Adachi ngồi thụp xuống giữa những chiếc bàn làm việc ngổn ngang giấy tờ, trên sàn nhà lạnh buốt và dưới bóng tối bao trùm, thứ ánh sáng le lói của chiếc bóng đèn duy nhất được bật phủ lên gương mặt tuyệt vọng của cậu chàng vào lúc này đây, thật chẳng khác nào một sự mỉa mai đến từ ông trời dành riêng cho cậu. Đôi bàn tay gầy gò vô thức luồng qua mớ tóc đen rối bù xù, vò mạnh lấy một cái, kèm theo đó là tiếng thở dài đầy não nề như phản ánh rõ ràng hơn cả sự tuyệt vọng không làm sao kìm nén xuống được.

"Quả nhiên là tôi không thể đứng yên ở đó chờ cậu được mà."

Bỗng dưng từ đằng sau, một bàn tay khác được đặt lên vai Adachi, cùng với tông giọng trầm khàn quen thuộc. Lại nữa, cái mùi hương Alpha phảng phất sự dịu dàng, ôn hòa và vững chãi ấy lại bao quanh lấy cậu. Nhưng chẳng biết vì cớ gì, vỏ bọc đầy bài xích mà trước đây cậu đã luôn cố tạo dựng nên trong phút chốc lại bay biến đi đâu hết cả, cậu không thể tiếp tục khước từ sự dịu dàng mà quyết liệt này được nữa. Bất chợt, thứ chất lỏng ấm nóng không mong muốn đương ngần ngận nơi khoé mắt rơi xuống trên gò má cậu, một giọt rồi lại hai giọt, tiếng thút thít uất ức cứ như vậy vang vọng giữa thinh không lặng như tờ. Adachi chưa từng là một kẻ yếu đuối, chắc chắn là thế, cậu đã kiên cường suốt bao nhiêu năm qua chỉ để che đậy đi cốt lõi không được chấp nhận này, nhưng rồi, mọi thứ cứ như vỡ oà ra vào giờ phút này.

Chắc chắn rồi, khi con người ta đã nếm trải đủ những khắc nghiệt, chông gai của cuộc sống, sự dịu dàng bất ngờ đến từ một ai đó đôi khi sẽ khiến tim ta như bị bóp nghẹt đầy nghẹn ngào.

Adachi vẫn không dám ngẩng mặt lên, cậu biết rõ ấy là ai rồi, mà việc mất đi chiếc vòng đó cũng đồng nghĩa với việc hàng rào phòng thủ bấy lâu nay luôn bảo vệ cậu đã bị phá vỡ hoàn toàn, vậy nên điều đó càng khiến Adachi không có đủ dũng khí để đối diện với một Alpha mạnh mẽ như anh. Cậu chưa từng muốn có bất kì ai phát giác ra việc cậu là một Omega cả, dẫu cho có là người thân cận nhất với cậu đi chăng nữa, đây chính là mặt tối yếu ớt nhất đã bị cậu giấu nhẹm đi, là giới hạn cuối cùng mà cậu có lẽ vĩnh viễn cũng không thể vượt qua được.

Vậy mà ngày hôm nay, chỉ vì một sự sơ suất nhỏ, cậu đã vô tình để cho Kurosawa có thể ngang nhiên bước qua ranh giới ấy một cách dễ dàng, cậu đã hoàn toàn bị thứ mùi hương trên cơ thể anh khống chế, cảm tưởng cứ như thân thể mềm nhũn vô lực này đã chẳng còn thuộc sự điều khiển của cậu nữa rồi vậy. Adachi ghét điều đó hơn bất cứ thứ gì trên đời, cậu đã luôn nỗ lực chống cự lại định mệnh mà ông trời gán ghép cho chính mình, nhưng rồi, mọi thứ dần dà nối đuôi nhau bị đạp đổ hết cả.

"Cậu không cần phải cố gắng che giấu nữa đâu."

Kurosawa ngồi xuống ngay bên cạnh Adachi, anh vỗ nhẹ lên lưng cậu vài cái, rồi lại thật khẽ khàng xoa dịu những sự tuyệt vọng đương dâng lên bên trong cậu. Anh đương nhiên có thể cảm nhận được thứ mùi hương mãnh liệt đang vây lấy anh từ mọi phía, anh cũng biết rất rõ mùi hương ấy tỏa ra từ ai. Nhưng mặc cho sự gào thét cồn cào cứ sục sôi mãi sâu bên trong từng tế bào của cơ thể, anh vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên như vậy mà an ủi cậu.

Một chốc sau đó, tiếng khóc buồn bã chuyển dần sang âm thanh nấc nghẹn lên từng hồi, và ngay lập tức lại im bặt, cơ thể cậu đột ngột loạng choạng không vững, rồi cứ như vậy ngã người hẳn về phía anh, đôi mắt lim dim khép hờ cùng với từng tiếng thở đều đều vang lên theo từng giây đang trôi đi chậm chạp. Những cơn buồn ngủ dạo gần đây cứ bủa vây lấy cậu chẳng chịu buông tha, có lẽ chính là dấu hiệu của một kì phát tình vật vã nữa lại sắp tìm đến dày vò cậu.

Kurosawa có hơi đắn đo, anh không biết có nên đưa cậu về nhà trong tình trạng thế này không, trong khi anh đã đoán được lờ mờ tác dụng của món đồ mà cậu vừa đánh mất, anh biết bản thân không thể giữ cho bản thân bình tĩnh được lâu hơn nữa. Mặc kệ cho việc anh có là một người tỉnh táo và vững vàng đến thế nào thì suy cho cùng, anh vẫn chỉ là một Alpha, mà một Alpha như anh lại đang bị đặt vào tình thế ở cạnh một Omega khác không có bất cứ thứ gì giúp ức chế được mùi hương.

Điều đó thật lòng mà nói là quá nguy hiểm, Kurosawa nghĩ thầm, không phải cho anh mà là cho Adachi.

"Đành phải vậy thôi."

Kurosawa cắn chặt môi, khép hờ mắt đấu tranh nội tâm một lúc lâu rồi mới đứng bật dậy, anh bình tĩnh bế thốc Adachi lên, cố dùng mọi tia vững chãi còn sót lại trong tâm trí để ngăn không cho bản thân bị cuốn theo thứ mùi hương quyến rũ quẩn quanh này. Đó có lẽ là trận chiến khó khăn nhất mà anh từng phải trải qua trong suốt hơn ba mươi năm cuộc đời, trận chiến với chính bản thân mình.

/-/

Kurosawa khó khăn mở cánh cửa nhà Adachi bằng chiếc chìa khóa được đặt trong túi áo cậu chàng. Rồi chỉ chực cho một tiếng "cạch" vang lên, anh lập tức chạy vội vào trong, đặt con người còn đang say sưa trong những giấc mộng dang dở kia lên chiếc giường duy nhất trong nhà, không quên thở hắt ra một hơi đầy nhẹ nhõm.

Nhưng rồi, anh chợt nhận ra chung quanh căn nhà chỉ toàn là mùi hương của Adachi đang lan tràn khắp không gian. Kurosawa dám chắc bản thân không thể trụ lại đây lâu hơn nữa, bản năng của một Alpha cứ mãnh liệt cuộn trào như muốn trỗi dậy, không cho phép anh được quyền nấn ná lại chốn này dù chỉ thêm một phút giây nào.

"Tôi đi trước đây."

Kurosawa khe khẽ thì thầm giữa cái âm u của một đêm tĩnh mịch không có lấy một gợn mây trời, mặc kệ cho việc Adachi đang say ngủ cũng chẳng thể nghe thấy lời anh. Anh chỉ lưu luyến đứng lại nhìn ngắm khuôn mặt mơ màng đầy yên bình thoáng vẻ mệt mỏi ấy của cậu trong một chốc, rồi sau đó nhanh chóng khép nhẹ cánh cửa lại phía sau lưng, trả lại khoảng không lặng thinh vô tận cho căn nhà nhỏ nhắn.

/-/

End chap 4.

#Lewis

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com