Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#05. Nguy

Ngày thứ hai đếm ngược cho đến kì phát tình.

Đợt nắng chói chang nhất trong ngày len lỏi qua ô cửa sổ hé mở, mang theo sự oi bức gay gắt nhấn chìm cả căn phòng vào thứ nhiệt độ nóng nực ngột ngạt, tiết trời bên ngoài kia hanh khô và khắc nghiệt đến độ khiến người ta cảm tưởng như thể có một chiếc chảo dầu đang xì xèo cháy ngay giữa lòng thị thành vậy.

Chiếc điện thoại vốn dĩ vẫn đang yên vị trên giường từ tối qua liên tục rung lên từng hồi chuông ồn ào, màn hình của nó thì cứ chớp sáng rồi lại tắt phụt tối đen, phía bên trên hiện lên rất nhiều những cuộc gọi nhỡ không người hồi đáp. Nhưng rồi, một lực tay từ đâu vụt ngang qua, đẩy chiếc điện thoại rơi từ trên giường đánh ầm xuống mặt sàn gỗ. Người đang nằm ngủ triền miên trên giường cũng bởi vì tiếng động vang vọng ấy mà choàng tỉnh, hàng chân mày còn hơi chau lại tỏ rõ vẻ khó chịu do bị đánh thức khỏi cơn mộng mị quý giá một cách quá đột ngột.

"Có chuyện gì sao?"

Adachi chán chường áp sát chiếc điện thoại lên tai, đôi mắt vẫn còn lim dim khép hờ và giọng điệu thì hãy còn lè nhè chưa kịp tỉnh ngủ hẳn. Ấy đã là một giấc ngủ vô cùng dài, mà những giấc ngủ thế này thì thường chẳng khiến cậu cảm thấy khá khẩm hơn bao nhiêu, có khi chỉ mang đến thêm những cơn rệu rã cho cơ thể mà thôi.

"May quá, tôi còn tưởng cậu gặp chuyện gì rồi."

Phía bên kia đầu dây lại là giọng nói quen thuộc ấy cất lên, điều mà có lẽ cậu khó lòng bỏ quên được trong cuộc đời mình dẫu là ở hiện tại hay tương lai, như thường lệ, việc nghe thấy giọng của người này luôn khiến sự bối rối bên trong Adachi dâng trào mãnh liệt một cách kì quặc mà đến cả chính bản thân cậu cũng chẳng làm sao lí giải được nguyên do.

"Tôi... Tôi không sao."

Adachi hơi ngập ngừng một chút, thật lòng thì cậu cũng chẳng biết nên nói gì hơn nữa trong những tình huống có phần khiên cưỡng như thế này, cậu cứ mãi ngại ngùng, ấp úng rồi lại đỏ ửng cả mặt mỗi khi ở bên cạnh anh, dù là cả hai có đang cách nhau qua một chiếc màn hình thì điều ấy dường như cũng chẳng đổi khác là bao.

Và rồi khoảng không lặng thinh sẽ lại được kéo dài ra đến vô tận, cậu chẳng biết nên nói thêm gì khác, mà anh thì cũng cảm thấy cổ họng cứ như nghẹn ứ đi, lời vốn dĩ đã ra đến tận khóe môi nhưng lại thôi chẳng nói nữa.

"Ừ thì chuyện tối qua..."

Adachi dây dây lấy môi dưới, đôi mắt cứ như muốn nhắm nghiền lại ngay khi tâm trí đang dần dà tỉnh táo hơn, việc bỗng nhiên hồi tưởng đến những gì đã xảy ra tối qua khiến cậu lại vô thức cảm thấy thật xấu hổ. Một người từ trước tới giờ vẫn luôn cố gắng tỏ ra thật kiên cường như cậu... Adachi não nề vô cùng, cậu cứ tự dằn vặt lấy chính bản thân mãi về điều đó, cậu nhìn như vậy mà lại để bản thân rơi nước mắt trước mặt người khác, còn gì tồi tệ hơn như thế cơ chứ?

"Tôi đã quên hết rồi."

Kurosawa mỉm cười nhẹ cứ như một thói quen, dẫu cho Adachi không thể nhìn thấy, và dẫu cho anh không thật sự cảm thấy vui vẻ như cái cách mà nụ cười tươi tắn ấy luôn hiện hữu trên khuôn mặt anh. Có chăng tất thảy những gì mà anh đã, đang và sẽ làm cũng chỉ là vì nghĩ cho cảm xúc của người mà anh âm thầm thương yêu?

"Cảm ơn anh... Và tôi, tôi sẽ không đến công ty cho đến hết tuần này."

Chẳng đợi cho Kurosawa kịp đáp lời, Adachi đã vội dập máy, bỏ lửng cả câu nói đương dang dở ở đó. Cậu cũng chẳng biết vì cớ gì mà cậu lại phải thông báo cho anh về sự vắng mặt của cậu nữa, hai người họ thậm chí còn chẳng làm cùng một ban. Trong tâm trí cậu hiện tại đột ngột bùng lên quá nhiều những nghĩ suy, và cậu không hề muốn bản thân phải buộc miệng thốt ra bất cứ điều gì trong số chúng.

/-/

"Mọi người vất vả rồi."

Kurosawa vẫn giữ trên môi nụ cười niềm nở như thường lệ, nhưng vào lúc này đây, nụ cười ấy trông mới thật méo mó và gượng gạo quá đỗi. Người ta chẳng còn nhìn thấy được cái vẻ tươi tắn ẩn đằng sau khoé môi cong cong của anh như thông thường nữa. Anh vốn dĩ là một người hay cười, tuy nhiên, không phải lúc nào thì nụ cười ấy cũng hướng đến sự vui vẻ lạc quan.

Việc thiếu đi hình bóng của Adachi suốt cả ngày làm việc đã đủ để khiến những công việc vốn dĩ luôn gắn bó với anh bấy lâu nay trở nên mới thật buồn tẻ và mệt mỏi. Kurosawa chưa từng phủ nhận rằng dáng vẻ của cậu chàng cứ mãi hiện lên trong tâm trí anh bất kể ngày đêm, anh nhớ nhung cậu đến độ cảm tưởng như thể trái tim mình đang muốn bùng nổ rồi vậy. Ấy thế mà, anh sẽ phải trải qua những xúc cảm tồi tệ thế này trong suốt một tuần tới, điều đó quả là kinh khủng vô cùng đối với một kẻ si tình như Kurosawa. Anh cứ nghĩ ngợi mãi, gần như không tài nào tập trung vào công việc đương dang dở được bày ra ngay trước mặt được nữa, rồi những tiếng thở dài thườn thượt chán chường cứ đua nhau thoát ra từ môi anh. Bất chợt, ngày vốn đã dài, nay lại còn lê thê hơn gấp bội.

/-/

Adachi phủ kín bản thân bằng những chiếc gối và chăn mền chồng chất cả lên nhau, tiết trời vẫn đang là giữa mùa hạ, nhưng với bản năng của một Omega vào kì phát tình, cậu không thể ngăn bản thân kiếm tìm cho mình những cảm giác an toàn bằng đủ mọi cách thức, dẫu cho có phần dị hợm nhất.

"Ước gì thứ chết tiệt này có thể biến mất thì tuyệt biết mấy."

Adachi thầm nói chuyện một mình với chính bản thân mình trong khi vẫn lăn qua lăn lại trên chiếc giường ngủ cỡ nhỏ, tuy vẫn chưa thật sự bước vào kì phát tình kinh khủng ấy, nhưng những gì cậu bắt đầu phải trải qua kể từ ngày hôm trước đều là những trải nghiệm tồi tệ nhất đời cậu, cậu dám chắc là thế. Như lẽ thường lệ, thuốc ức chế sẽ luôn phát huy tác dụng của nó, và hiển nhiên, nhẽ ra cậu cũng chẳng cần phải chôn chân mình tại nhà như thế này. Nhưng bằng một cách đầy kinh hoàng nào đó, cậu đã vô ý đánh mất chiếc vòng cổ tiết chế mùi hương đóng vai trò cực kì quan trọng ấy, khiến việc bước ra đường vào kì phát tình sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.

"Nhưng mình sẽ bị sa thải mất nếu cứ nằm lì ở nhà cả tuần..."

Cậu lại vùi mặt mình vào giữa chiếc gối nằm êm ái, khuôn mặt nhăn nhúm lại hết cả vì suy nghĩ quá nhiều. Nếu như được phép lựa chọn, hẳn là sẽ chẳng một ai, chắc chắn là vậy, mong muốn trở thành một Omega, mà dẫu là có thì số lượng người hiếm hoi ấy dám cá rằng cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Tất cả những thứ này, kì phát tình, thuốc ức chế, hay bất cứ điều gì khác liên quan đến Omega đều thật sự quá đỗi tồi tệ và nằm ngoài sức chịu đựng, ít nhất thì đối với cậu.

"Tsuge, tớ phải làm sao đây?"

Adachi vơ vội lấy chiếc điện thoại, dùng một ngón tay gõ lạch cạch lên ấy bằng tốc độ nhanh nhất mà cậu có thể. Và rồi, thông tin mà cậu nhận lại được từ người bạn thân đã khiến cậu sững sờ cả người trong một chốc nào đó.

"Tớ từng nghe ai đó nói rằng việc ở bên cạnh một Alpha thuần chủng vào kì phát tình sẽ giúp mọi thứ trôi qua nhẹ nhàng và nhanh chóng hơn. Dẫu sao thì cả về bản chất hay mùi huơng, họ đều mạnh mẽ và vượt trội hơn hẳn, biết đâu được cậu sẽ cảm thấy được xoa dịu? Nhưng mà tớ không thật sự khuyến khích cậu thử đâu, dẫu sao cũng là những tin đồn thất thiệt mà thôi, lỡ như... Nó mang lại nguy hiểm cho cậu thì sẽ tệ lắm."

Adachi buông chiếc điện thoại trong tay ra, nằm vật trên giường mà chẳng thể nào chợp mắt được. Từng câu từng chữ Tsuge gửi cho cậu cứ tựa như một chiếc vòng xoay liên tục vây lấy tâm trí cậu, khiến việc muốn đẩy nó ra khỏi đầu dần dà trở nên bất khả. Và rồi, điều cậu không mong muốn nhất rốt cuộc cũng đã xảy ra, cậu thoáng nghĩ đến Kurosawa.

Dù sao thì, trong số những người mà Adachi quen biết trong đời, dường như chỉ có duy nhất Kurosawa là một Alpha thuần chủng. Cậu không muốn thừa nhận rằng bản thân đã từng rất ngưỡng mộ anh vì điều này, cũng đã từng lấy làm e dè trước anh chỉ vì điều này. Nhưng giờ thì, cậu xem ấy cứ như sự cứu rỗi duy nhất mà cậu có thể vơ lấy được khi bị đặt vào tình thế lênh đênh giữa biển khơi sóng lớn.

"Adachi à, tỉnh lại đi! Đừng nghĩ đến những điều như thế nữa mà..."

Cậu đưa hai tay lên vỗ bôm bốp vào má mình, một thói quen vốn đã tồn tại từ lâu trong cậu. Adachi đang ép bản thân phải trở về với thực tại, không được quyền mưu cầu hay mơ mộng về những điều vô thực nữa. Chắc chắn rồi, chỉ riêng việc nghĩ đến anh ấy đã là một sự nguy hiểm.

/-/

End chap 5.

#Lewis

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com