Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2: Gợi mở

Ciel từ từ thả mình vào làn nước ấm nóng trong bồn tắm, sau khi dọn dẹp mớ hỗn độn vừa rồi Claude đã chuẩn bị nó cho cậu, hơi ấm từ làn nước lan tỏa dễ chịu như ôm ấp xoa dịu cơ thể lạnh buốt và mệt mỏi của cậu, tận hưởng cảm giác này cậu thả mình xuống sâu hơn đến khi cả thân người và đầu cậu đều chìm trong làn nước ấy, cậu mở mắt nhìn vào một khoảng vô định trước mắt, đôi mắt xanh thẳm chăm chú quan sát những gợn nước mang theo những tia sáng từ những ngọn nến chúng trở nên sóng sánh và sinh động, chúng làm cậu nhớ hắn.

Cậu cũng chẳng rõ hắn và những gợn nước kia cơ hồ có điều gì liên quan mà lại khiến cậu bận lòng đến vậy, có lẽ ở một điểm nào đó hắn lại giống thế ư? Chắc có lẽ là vậy, bất định và chẳng tài nào nắm bắt, lóng lánh khi được những tía sáng chiếu soi nhưng cũng càng sâu thẩm đáng sợ khi chìm vào trong đêm tối, bản chất hắn là thế luôn dành cho cậu những cử chỉ ân cần và nụ cười trìu mến, nhưng thật sự cậu chẳng bao giờ hiểu hắn nghĩ gì. Và đến tận bây giờ cậu vẫn chưa hề có cơ hội để đối diện với hắn, để một lần vứt bỏ tự cao mà đáp lại hắn.

"Bocchan.. "

Tiếng Claude gọi làm cậu giật mình. Thành thật thì cũng đã rất lâu chẳng ai gọi cậu như thế, đó là cách hắn vẫn thường gọi cậu, dù rằng tất cả các gia nhân đều gọi cậu như thế, nhưng cái cách mà hắn gọi cậu luôn tạo cho cậu một cảm giác khác biệt, nó khiến con tim cậu run lên, đập nhanh hơn nó khiến cậu khát khao hắn, khát khao tình yêu đó, sự ân cần chỉ dành cho riêng cậu , thật quá lạ lùng có đúng không yêu một ai đó chỉ vì cách họ gọi mình, điên rồ và ngốc nghếch... mà nó có phải là lí do cậu yêu hắn?..thật thì cậu cũng chẳng rõ.. yêu là yêu thế thôi!

"Bocchan, tôi đã chuẩn bị bữa tối cho ngài"

"Được rồi, thay quần áo cho ta"

Dòng suy nghĩ vừa rồi của cậu bị cắt ngang khi Claude lên tiếng vì trông thấy cậu cứ mãi thẫn thờ, thật ra bị cắt ngang như vậy cậu khá là bực tức, nên đối với hắn cũng không mấy gì dễ chịu.

Quần áo đã tươm tất cậu chậm rãi nếm những món ăn mà Claude đã chuẩn bị cho mình, không tệ nhưng không thể bằng món ăn của hắn, cậu vẫn cảm thấy nó thiếu một điều gì đó rất quan trọng nhưng lại chẳng rõ là gì.

"Claude.."

Một thanh âm lạnh lùng cậu gọi tên quản gia mới, tên ác quỷ vừa lập khế ước cùng cậu.

"Vâng tôi đây, thưa bocchan"

"Ngay lập tức, đưa ta đến đó"

"Bây giờ thì chưa được, bocchan cậu hãy khiên nhẫn"

Kiên nhẫn? Cậu đồng ý lập kế ước với hắn vì cậu chẳng muốn đợi thêm một phút giây nào cả, mà giờ hắn lại bảo cậu đợi, hắn muốn lừa gạt cậu hay là đang toan tính điều gì đó khác.

"Tại sao"

"Hắn đang ở tận cùng của địa ngục, muốn đến đó nhất định phải chuẩn bị"

Tận cùng địa ngục ư? Có chuyện gì đã xảy ra với hắn, chẳng phải hắn là một con quỷ với sức mạnh có thể đối chọi ngang ngửa với cả tống lãnh thiên thần hay sao?

"Sao hắn lại ở đó"

"Vì ngài đấy, thưa bocchan"

Hắn đáp lời cậu cùng một nụ cười và đôi mắt nhìn tà mị, đôi đồng tử vàng kim sắc bén nhưng lại mang đến một cảm giác u tối tưởng chừng như chỉ cần nhìn sâu hơn một chút, thì sẽ bị kéo sâu vào bóng đêm tuyệt vọng.

"Ý ngươi là sao"

"Rồi từ từ cậu sẽ hiểu thôi"

Nghe đến đây thì cậu không đáp lại lời hắn cũng như không hỏi gì thêm nữa, yên lặng mà dùng xong bữa tối của mình.

Trong lúc hắn chủ bị mời cậu về phòng ngủ, cậu đã bảo hắn lui ra và đi xuống tầng của dinh thự.

---------

Chìm trong màn đêm của sự tĩnh lặng, cậu nằm trên chiếc giường nhỏ bé nơi hắn đã từng ở, phòng của hắn; căn phòng nhỏ trong dinh thự là nơi dành cho quản gia mà giờ đây chỉ dành cho riêng hắn, đây là nơi hắn thường xuyên mang giấu những chú mèo bé nhỏ vì hắn thích mèo, còn việc sở hữu một chú mèo trong dinh thự là chuyện hoàn toàn bị cấm, một phần là do chứng dị ứng của cậu một phần khác cậu lại ghét cái vẻ mặt ân cần chăm sóc của hắn dành cho điều gì khác không phải là cậu. Cậu vẫn nhớ mỗi khi bước vào đây đều là do những tình huống dỡ khóc dỡ cười, nhưng lúc nào cũng náo nhiệt bởi tiếng của bọn người Finny với những trò nghịch ngợm của họ, bất giác chuyện ấy làm cậu mỉm cười; nhưng thay cho tất cả những kí ức sống động và vui vẻ ấy, thì hiện tại nơi đây mọi thứ vẫn như cũ, vẫn căn phòng vẫn không gian ấy nhưng im ắng, cô quạnh đến tuyệt vọng.

Lí do hôm nay cậu không ở phòng của mình vì nó khiến cậu như rơi vào một hố sâu tuyệt vọng, cứ môi lần ở đó trái tim cậu nặng nề và ngạt thở nơi ấy chứa quá nhiều kỷ niệm giữa cậu và hắn, đến mức đối mặt với ngần ấy ký ức cũng làm cậu cảm thấy quá khó khăn.

Cậu nghĩ về chuyện cũ nếu ngày ấy cậu chấp nhận cái chết hay buông xuôi thù hận có lẽ cậu đã không gặp hắn và cũng sẽ chẳng có hôm nay.

Suy nghĩ ấy nổi đau dày vò ấy khiến mắt cậu nhoè đi nhưng bất chợt cậu lại nghe thấy một tiếng gọi phía sau mình.

"Bocchan.."

Tiếng gọi này! Là của hắn cậu không thể lầm vào đâu được, giọng nói này, điều cậu mong đợi, hắn đến rồi..

"Sebastian!"

Cậu vội vả quay người chồm dậy, đảo mắt khắp căn phòng tìm kiếm một dáng hình thân thuộc, nhưng không cậu không tìm thấy hắn. Cậu bị ảo giác ư?

Nằm vật ra giường, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc lắc đầu cười khổ hẳn là cậu đã không còn đủ tỉnh táo, có lẽ mọit giấc ngủ sẽ tốt cho cậu vào lúc này nhưng với cậu ở hiện tại để đi vào giấc ngủ bình thường lại là một chuyện rất khó khăn, những ngày trước mỗi đêm cậu đều nhớ hắn, nhớ phát điên lên, cậu gào thét gọi tên hắn trong bóng đêm tĩnh mịch và khóc, khóc đến khi bản thân mệt lã rồi chìm vào giấc ngủ.

Thế nhưng đêm nay lại khác, cậu vẫn nhớ hắn, cái nổi nhớ cồn cào da diết cháy bỏng trong tâm hồn cậu nhưng lại không thể khóc vì hi vọng đến rồi, cậu cần mạnh mẽ để được gặp lại hắn.

Chỉ cần nghĩ đến đó thôi thì bao nhiêu dũng khí và đợi mong lại căng tràn trong lòng ngực.

Cậu khép chặt mắt mình vùi sâu vào chiếc gối cố hình dung mùi hương của hắn, thứ hương thơm tà mị mà cậu chẳng thể nào quên được, rồi đôi môi cậu khẽ vẽ một nụ cười an yên thứ tưởng chừng không thể có ở cậu, thì thầm một câu rồi chìm sâu vào giấc ngủ.

"Ta sẽ đến tìm ngươi Sebastian"

Cậu vào giấc mà chẳng hề hay biết tất cả những chuyện vừa rồi đã lọt vào tầm mắt đỏ rực ẩn mình sâu trong bóng tối phía sau khe cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com