Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Hoàn] Kỳ nghỉ đen tối

Kỳ Nghỉ Đen Tối Ở Công Viên Ám Ảnh
Chương 1: Cánh Cổng Cũ Kỹ
Kỳ nghỉ lễ kéo dài là cơ hội hiếm hoi để nhóm bạn thân Tuấn, Khải, Huy, Phát, Linh, Trang và My tụ tập. Họ là những sinh viên năm hai đầy nhiệt huyết, luôn tìm kiếm những trải nghiệm mới lạ. Huy, người luôn dẫn đầu trong mọi trò quậy phá, hào hứng đề xuất đến "Thế Giới Kỳ Diệu Bỏ Quên" – một khu công viên giải trí nổi tiếng một thời nhưng đã đóng cửa nhiều năm nay vì những lời đồn đại rùng rợn.
Ban đầu, Linh và Trang có chút e dè. Linh, cô gái trầm tính và nhạy cảm, luôn cảm thấy bất an trước những câu chuyện ma quái. Trang, dù mạnh mẽ hơn Linh, cũng không khỏi rùng mình khi nghĩ đến một nơi bị bỏ hoang. Nhưng trước sự năn nỉ của cả nhóm, đặc biệt là ánh mắt đầy mong đợi của Tuấn – bạn trai Linh, cuối cùng họ cũng đồng ý, phần vì tò mò, phần vì muốn có một trải nghiệm khác biệt, một kỷ niệm khó quên trong kỳ nghỉ này.
Khi chiếc xe ô tô cũ kỹ của Tuấn dừng lại trước cổng khu công viên, một sự im lặng đáng sợ bao trùm lấy không gian. Dưới ánh trăng nhợt nhạt, cánh cổng sắt hoen gỉ cao lớn trông như một cái miệng khổng lồ tối tăm, sẵn sàng nuốt chửng bất cứ ai dám bước vào. Những bảng hiệu quảng cáo phai màu, rách nát treo lơ lửng, hình ảnh những nhân vật hoạt hình một thời giờ đây trông thật quái dị và méo mó dưới ánh sáng mờ ảo. Gió thổi qua những khe hở, tạo nên những âm thanh rít rít như tiếng thở dài của một sinh vật khổng lồ.
"Chắc chắn là không có ai ở đây đâu nhỉ?" Trang khẽ hỏi, giọng hơi run. Dù đã cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng cô không thể giấu được sự lo lắng.
Khải cười lớn, cố ý khoác vai Trang một cách mạnh bạo để át đi cảm giác rợn người. "Yên tâm đi bà cô, càng vắng vẻ càng thú vị. Chúng ta sẽ có một đêm 'quẩy' để đời!" Khải là người luôn lạc quan, hoặc ít nhất là cố tỏ ra như vậy.
Tuy miệng nói vậy, nhưng ngay cả Khải cũng cảm thấy một sự bất an khó tả khi bước chân qua cánh cổng. Cả khu công viên chìm trong một sự tĩnh lặng đáng sợ, chỉ có tiếng gió rít khe khẽ qua những trò chơi bỏ hoang và tiếng chân của cả nhóm vang vọng trên nền gạch vỡ nát. Những tòa nhà, những gian hàng ẩm thực phủ đầy bụi bặm và mạng nhện, trông như những bộ xương khô khổng lồ dưới ánh trăng. Mùi ẩm mốc, mục nát và một chút gì đó tanh tưởi, khó chịu xộc vào mũi họ.
"Chúng ta đi đâu trước bây giờ?" Phát hỏi, nhìn quanh một cách dò dẫm. Anh là người ít nói nhất trong nhóm, nhưng đôi mắt anh luôn sắc bén quan sát mọi thứ.
"Hay là vào Ngôi Nhà Ma trước đi? Nghe nói đó là nơi đáng sợ nhất ở đây," Huy đề nghị, ánh mắt anh đầy phấn khích, dường như sự rùng rợn của nơi này càng kích thích sự tò mò của anh.
Linh nhăn mặt, giọng cô yếu ớt: "Tớ không thích mấy chỗ đó cho lắm." Cô cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, như có ai đó đang thì thầm vào tai cô.
"Thôi nào Linh, đi cho vui. Đã đến đây rồi mà không khám phá thì phí lắm," Tuấn động viên, nắm nhẹ tay Linh để trấn an cô.
Cuối cùng, cả nhóm quyết định tiến về phía Ngôi Nhà Ma, một tòa nhà gỗ hai tầng cũ kỹ với những ô cửa sổ tối đen và mái ngói xiêu vẹo. Những tấm ván gỗ mục nát che chắn một phần cửa sổ, tạo nên những khe hở tối om như đôi mắt vô hồn đang nhìn chằm chằm vào họ. Cánh cửa chính hé mở, để lộ ra một khoảng không gian đen ngòm bên trong, như một cái miệng đang chờ đợi con mồi.
Chương 2: Tiếng Nói Từ Bóng Đêm
Khi cả bảy người vừa bước chân vào bên trong Ngôi Nhà Ma, một tiếng "két" lớn vang lên sau lưng họ. Cánh cửa sập mạnh, nhốt chặt cả nhóm trong bóng tối hoàn toàn. Tiếng cười khúc khích quái dị, như tiếng trẻ con bị bóp nghẹt, vang vọng đâu đó trong bóng tối, rồi tắt lịm, để lại một sự im lặng chết người.
Bỗng nhiên, một giọng nói the thé, méo mó và lạnh lẽo vang lên trong không gian tĩnh mịch, như thể nó đến từ chính những bức tường rêu phong xung quanh, không phải từ một chiếc loa hay thiết bị nào:
"Chào mừng các bạn đã đến với ngôi nhà của ta... và đến với trò chơi... tìm chìa khóa!" Giọng nói mang theo một sự hài hước bệnh hoạn, khiến cả nhóm rợn tóc gáy. "Luật chơi rất đơn giản: có bảy chiếc chìa khóa được giấu ngẫu nhiên đâu đó trong căn nhà này. Mỗi chiếc chìa khóa sẽ giúp một người mở được cánh cửa thoát ra ngoài."
Ánh đèn pin từ điện thoại của họ đồng loạt bật sáng, quét qua những hình nộm ma quỷ rách nát, những tấm gương vỡ và những đồ vật kỳ dị phủ đầy bụi. Bụi bặm bay lên mù mịt, khiến không khí trở nên ngột ngạt.
Linh run rẩy bám chặt lấy tay Trang. My sợ hãi đến mức bật khóc nức nở, tiếng nấc của cô bé vang vọng trong không gian trống rỗng.
Giọng nói tiếp tục, mang theo sự đe dọa lạnh lẽo: "Nhưng hãy nhớ kỹ: các bạn phải tìm được chìa khóa trước bình minh. Nếu không, chìa khóa sẽ biến mất, và các bạn sẽ bị nhốt lại trong căn nhà này... mãi mãi!"
Một khoảng im lặng chết chóc bao trùm. Tuấn là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng đó: "Bảy chìa khóa cho bảy người? Vậy còn kẻ trà trộn thì sao?"
Như thể nghe thấy câu hỏi của Tuấn, giọng nói vang lên đầy chế nhạo: "Ồ, một câu hỏi hay! Có một nhắc nhở thân thiện cho các bạn đây: tổng số người trong căn nhà này là tám, nhưng chỉ có bảy chiếc chìa khóa thôi. Có một kẻ mạo danh ở trong số các bạn. Chúc may mắn!"
Tiếng cười khằng khặc vang vọng rồi tắt hẳn, để lại một không khí căng thẳng đến tột độ. Ánh sáng từ đèn pin điện thoại của họ nhảy múa loạn xạ trên những khuôn mặt xanh xao, bàng hoàng. Bảy người nhìn nhau, ánh mắt đầy nghi ngờ và sợ hãi. Ai là Thảo? Ai là kẻ thứ tám? Và điều gì sẽ xảy ra với người không tìm được chìa khóa khi bình minh lên? Cuộc săn lùng chìa khóa đã bắt đầu, nhưng hơn thế nữa, một cuộc chiến sinh tồn giữa những người bạn, và một kẻ thù giấu mặt cũng đang diễn ra.
Chương 3: Chia Nhóm Và Bóng Tối Rình Rập
Giữa không khí căng thẳng bao trùm, Tuấn nhìn đồng hồ trên điện thoại. Kim chỉ 11 giờ đêm. "Bây giờ là 11 giờ đêm," Tuấn nói, giọng kiên quyết. "Chúng ta có khoảng bốn tiếng nữa cho đến 3 giờ sáng – thời khắc bình minh được nhắc đến. Thời gian không nhiều nữa."
Anh nhìn cả nhóm, ánh mắt dừng lại ở người thứ tám vẫn còn là một bí ẩn. "Chúng ta có tám người, nhưng chỉ có bảy chìa khóa. Bây giờ, chúng ta sẽ chia thành hai nhóm, mỗi nhóm hai nam hai nữ."
Tuấn nhanh chóng phân công, không để ai kịp phản ứng hay tranh cãi: "Tôi, Linh, Khải và My sẽ lên lầu. Huy, Phát, Trang và người còn lại sẽ ở lại tầng trệt. Như vậy sẽ an toàn hơn, vì dù có kẻ mạo danh nhưng nhiều con mắt nhìn như thế sẽ không dám dở trò gì đâu."
Nói rồi, Tuấn đi đầu, dùng đèn pin điện thoại soi đường, bước lên cầu thang gỗ kẽo kẹt. Linh, với vẻ mặt lo lắng, theo sát phía sau. Cô bé liên tục nhìn về phía sau, cảm giác có ai đó đang theo dõi họ. Khải và My cũng nhanh chóng bước theo, dù trong lòng mỗi người đều ẩn chứa sự nghi ngờ và nỗi sợ hãi về kẻ thứ tám. Khải cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng tay anh ta liên tục siết chặt chiếc bật lửa trong túi quần. My vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không biểu cảm.
Phía dưới, Huy, Phát và Trang bắt đầu rải ra tìm kiếm. Dù có thêm một người không quen biết trong nhóm – cô gái mà họ gọi là Thảo – tất cả đều hiểu rằng việc tìm chìa khóa là ưu tiên hàng đầu. Ánh mắt họ lướt qua từng ngóc ngách, từng vật dụng cũ nát, từng khe hở trên tường, trong lòng chỉ mong tìm thấy chìa khóa càng sớm càng tốt để thoát khỏi nơi quỷ quái này. Thảo, người thứ tám, giữ một khoảng cách nhất định, im lặng quan sát.
Ai nấy đều tập trung cao độ vào nhiệm vụ của mình, không ai biết rằng, trong bóng tối u ám của Ngôi Nhà Ma, kẻ mạo danh kia đang âm thầm quan sát, và một kế hoạch tàn độc đang được ủ mưu, sẵn sàng giáng xuống một thành viên vô tội trong nhóm.
Chương 4: Dấu Chân Ướt Át
Huy, Phát, Trang và Thảo bắt đầu tìm kiếm trong không gian rộng lớn của tầng trệt. Huy và Phát cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách của khu vực tiếp tân cũ kỹ, lật tung những tờ rơi quảng cáo đã ngả vàng và đẩy những chiếc ghế bọc nhung rách nát. Bụi bay mù mịt mỗi khi họ chạm vào thứ gì đó.
"Không có gì ở đây cả," Phát lẩm bẩm, phủi tay sau khi kiểm tra một chiếc tủ trưng bày cũ. "Chỉ toàn mạng nhện với bụi thôi."
Trang đi sâu vào khu vực nhà bếp và quầy bán đồ ăn vặt đã bị niêm phong, ánh đèn pin lập lòe trên những chiếc máy làm bỏng ngô rỉ sét và tủ kính trống rỗng. Một mùi ẩm mốc khó chịu xộc thẳng vào mũi cô. Bỗng nhiên, cô cảm thấy một luồng khí lạnh lướt qua gáy. Cô quay phắt lại, ánh đèn pin rọi vào bóng tối, nhưng không thấy gì ngoài những hình nộm ma quỷ xiêu vẹo và những mảng tường loang lổ.
"Có ai thấy gì không?" cô hỏi, giọng hơi run.
Im lặng. Huy và Phát đang ở khá xa, tiếng bước chân và tiếng vật lộn của họ vọng lại mơ hồ. Trang quay người lại để tiếp tục tìm kiếm, nhưng đúng lúc đó, một tiếng "soạt" nhỏ vang lên từ phía sau cô, như thể một thứ gì đó đã bị kéo lê trên sàn nhà ẩm ướt. Cô quay nhanh lại một lần nữa, ánh sáng đèn pin lại quét qua. Lần này, cô thấy. Một dấu chân ướt át, in hằn trên lớp bụi dày trên sàn, dẫn vào góc khuất sau một quầy hàng. Dấu chân ấy không giống của bất kỳ ai trong nhóm họ. Nó lớn hơn, và có những ngón chân dài, nhọn hoắt... như móng vuốt.
"Huy! Phát!" Trang gọi, giọng gần như khản đặc. Tiếng cô bị nuốt chửng trong không gian rộng lớn và u ám của tầng trệt.
Bất ngờ, một tiếng rầm lớn vang lên từ phía sau quầy hàng. Trang giật bắn mình, đánh rơi điện thoại. Ánh sáng từ màn hình vỡ tan, chỉ còn lại một vệt sáng yếu ớt trên sàn nhà, soi rõ hơn dấu chân quái dị đó. Từ trong bóng tối, một bóng hình cao lớn, gầy gò, lờ mờ hiện ra. Nó không có khuôn mặt rõ ràng, chỉ là một khối đen như được tạo thành từ bóng đêm, với hai chấm sáng đỏ rực như đôi mắt lửa.
"Ai đó?!" Huy và Phát cùng lúc chạy đến, ánh đèn pin của họ chiếu thẳng vào bóng hình đó.
Bóng đen không trả lời, nó chỉ lùi lại vào sâu hơn trong bóng tối, biến mất một cách nhanh chóng như khi nó xuất hiện. Nhưng trước khi biến mất hoàn toàn, một tiếng cười khùng khục vang lên, lạnh lẽo và ghê rợn, như thể nó đang chế giễu nỗi sợ hãi của họ. Trang run rẩy nhặt điện thoại lên, màn hình đã vỡ nát. Cô không thể nói thành lời, chỉ có thể chỉ tay về phía góc tối.
"Có... có cái gì đó..." Trang thều thào.
Phát tiến lại gần, dùng đèn pin soi kỹ khu vực đó. Không có gì. Không một dấu vết. "Chắc cậu nhìn nhầm thôi Trang, ở đây toàn hình nộm ma quỷ mà," Phát cố trấn an, dù chính anh cũng cảm thấy rợn người.
Nhưng Huy, anh lại nhìn thấy. Một vệt chất lỏng sẫm màu, nhờn dính, vương vãi trên nền gạch cũ kỹ. Mùi tanh tưởi quen thuộc lại xộc lên mũi anh. Đó là mùi máu.
Chương 5: Hơi Thở Phía Sau Cánh Cửa
Trên tầng lầu, Tuấn dẫn đầu nhóm mình, ánh đèn pin của anh quét qua những hành lang dài hun hút với những cánh cửa đóng kín. Linh đi cạnh Tuấn, liên tục nhìn về phía sau, cảm giác có ai đó đang theo dõi họ. Khải và My đi sau cùng, cả hai đều giữ khoảng cách nhất định với Linh và Tuấn, ánh mắt liên tục dò xét người kia. Khải tỏ ra khá bình tĩnh, thỉnh thoảng lại đưa tay sờ vào con dao bỏ túi trong túi quần. My vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, ánh mắt trống rỗng.
Họ đến một căn phòng rộng lớn, có lẽ từng là phòng trưng bày trò chơi hoặc khu vực giải trí. Ở giữa phòng, một chiếc piano cũ nát nằm im lìm, phím đàn ngả vàng và nắp đàn mở hé như một cái miệng vô hồn, sẵn sàng nuốt chửng bất cứ thứ gì.
"Tìm kỹ từng ngóc ngách nhé," Tuấn nói, bắt đầu kiểm tra những chiếc tủ gỗ mục nát dọc theo bức tường.
Linh đến gần cửa sổ, cố gắng nhìn ra ngoài qua tấm kính mờ đục, nhưng chỉ thấy một màn đêm đen kịt và những cành cây khẳng khiu vươn ra như những ngón tay gầy guộc. Bỗng nhiên, một tiếng bước chân nặng nề vang lên từ hành lang phía xa, như thể ai đó đang lê bước. Nó không phải tiếng bước chân của con người.
"Mọi người có nghe thấy không?" Linh thì thầm, nắm chặt tay áo Tuấn.
Tuấn, Khải và My đồng loạt dừng lại, nín thở lắng nghe. Tiếng bước chân lại vang lên, lần này rõ ràng hơn, như thể đang tiến đến gần họ. Nó đều đều, nặng nề, mang theo một sự lạnh lẽo khó tả. Rồi nó đột ngột dừng lại, ngay trước cánh cửa căn phòng họ đang đứng. Cánh cửa khẽ rung lên. Cả nhóm nín thở, dán mắt vào cánh cửa, chờ đợi điều tồi tệ nhất.
"Ai đó?" Khải gọi lớn, giọng căng thẳng. Anh ta siết chặt con dao trong tay.
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng thở dài nặng nề vang lên từ phía bên kia cánh cửa. Âm thanh đó không giống tiếng thở của con người. Nó sâu, khò khè, và mang theo một mùi hôi thối, tanh tưởi, như mùi của đất ẩm và sự phân hủy. Rồi, một tiếng cào nhẹ vang lên trên bề mặt gỗ, ngay ngang tầm tay nắm cửa.
"Có... có người ở ngoài," Linh lắp bắp.
Khải nhìn Tuấn: "Hay là Thảo? Kẻ trà trộn?"
Tuấn không trả lời, ánh mắt anh dán chặt vào tay nắm cửa. Bất ngờ, tay nắm cửa khẽ xoay, rồi từ từ hạ xuống. Một tiếng kẽo kẹt rùng rợn vang lên khi cánh cửa bắt đầu hé mở.
Từ khe hẹp, một con mắt đỏ ngầu, không có con ngươi, lấp ló nhìn vào trong. Ánh sáng từ điện thoại của Khải và My rọi thẳng vào nó, nhưng dường như nó không hề bị chói. Thay vào đó, nó mở to hơn, nhìn thẳng vào từng người trong nhóm, như thể đang đánh giá con mồi.
Một làn hơi lạnh toát ra từ khe cửa, mang theo mùi của đất ẩm và cái chết. Tuấn, theo bản năng, lùi lại, kéo Linh theo. Khải rút vội con dao bỏ túi ra, sẵn sàng đối mặt. My vẫn đứng yên, đôi mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào con mắt đỏ ngầu đó với một vẻ không cảm xúc, gần như tò mò.
Tiếng cười khùng khục lại vang lên, lần này như thể nó đến từ sâu thẳm trong cổ họng của sinh vật ở bên ngoài. Cánh cửa đột ngột mở rộng hết cỡ, và từ bóng tối, một bàn tay gầy guộc, móng tay dài và nhọn hoắt, từ từ thò vào trong phòng.
Chương 6: Manh Mối Từ Nhật Ký Và Hộp Nhạc
Sau khi con mắt đỏ ngầu biến mất và cánh cửa tự động đóng sập lại, cả nhóm trên lầu vẫn còn bàng hoàng. Khải vội vàng khóa chốt cửa lại, dù biết rằng điều đó có thể không giữ được thứ đó lâu. Linh vẫn run rẩy trong vòng tay của Tuấn.
"My, cậu... cậu không sao chứ?" Tuấn hỏi My, người duy nhất có vẻ không bị sốc.
My nhìn anh, đôi mắt vô hồn. "Tôi ổn. Chúng ta cần tìm chìa khóa."
Tuấn quyết định kiểm tra căn phòng. Nó là một phòng điều khiển cũ kỹ, với những bảng điều khiển bị phá hủy và dây điện lằng nhằng rủ xuống như những con rắn chết. Linh tình cờ đá phải một vật gì đó dưới chân. Cô cúi xuống nhặt lên, đó là một cuốn nhật ký bìa da cũ nát.
"Cái gì đây?" Linh thì thầm, tay run run lật mở. Bên trong, những trang giấy đã ngả vàng, nét chữ viết tay nguệch ngoạc và có nhiều chỗ bị xóa hoặc bị máu khô thấm ướt. Hầu hết các trang đều kể về những tai nạn kỳ lạ và những cái chết bí ẩn của các công nhân trong công viên.
Đến một trang giữa, Linh dừng lại. Dòng chữ được viết bằng mực đỏ, nét chữ run rẩy, như thể người viết đang trong cơn hoảng loạn tột cùng: "Cô ta... cô ta không phải là người. Cô ta ở giữa chúng ta. Cô ta có một ký hiệu trên cổ tay... hình một bông hoa héo tàn."
Ngay bên dưới dòng chữ, có một hình vẽ phác thảo nhỏ của một bông hoa khô héo, và bên cạnh đó là một biểu tượng giống như một chiếc chìa khóa cổ điển.
Cả nhóm nhìn nhau. Một ký hiệu trên cổ tay? Kẻ mạo danh? My, người nãy giờ vẫn thờ ơ, bỗng siết chặt cổ tay trái của mình, giấu vào trong ống tay áo. Linh tinh ý nhận ra điều đó, ánh mắt cô bắt đầu tràn ngập sự nghi ngờ, xen lẫn nỗi sợ hãi tột độ.
Cùng lúc đó, ở tầng trệt, Huy, Phát và Trang cũng đang tìm thấy những manh mối đầu tiên. Huy, vẫn còn ám ảnh bởi vệt máu và bóng đen, quyết định chuyển hướng sang khu vực trò chơi điện tử cũ kỹ, nơi những cỗ máy arcade phủ đầy bụi đứng im lìm như những bia mộ.
Khi Huy lật một chiếc ghế đổ, anh thấy một vật lấp lánh dưới sàn. Đó là một chiếc huy hiệu cũ, hình một con thỏ trắng với đôi mắt buồn bã, biểu tượng của công viên khi xưa. Có vẻ như nó bị rơi ra từ một trong những hình nộm ma quỷ gần đó. Anh nhặt nó lên, và ngay lập tức, một giai điệu cũ kỹ, lạc lõng vang lên từ phía góc phòng.
"Tiếng gì vậy?" Trang hỏi, cô và Phát chạy lại.
Họ tìm thấy một chiếc hộp nhạc cổ nằm khuất dưới gầm một chiếc bàn. Huy vươn tay định chạm vào, nhưng Phát ngăn lại. "Cẩn thận! Ai biết được nó có bẫy gì không."
Khi chiếc hộp nhạc ngừng chơi, một giọng nói khàn khàn, méo mó vang lên từ bên trong hộp: "Giai điệu của nỗi sợ hãi... sẽ dẫn lối cho kẻ lạc lối... Tìm trong gương, và sự thật sẽ hiện rõ..."
Cả ba nhìn nhau. "Gương?" Trang nhắc lại. "Nhưng gương ở đây toàn bị vỡ nát cả rồi."
Huy nhìn lại chiếc huy hiệu con thỏ trên tay. Bỗng nhiên, anh nhận ra điều gì đó. Trên mặt sau của huy hiệu, có khắc một ký hiệu lạ, trông như một chiếc la bàn bị biến dạng, chỉ về một hướng nhất định, hướng về phía khu vực nhà gương đã bị niêm phong ở phía xa.
Cùng lúc đó, Thảo - người thứ tám, nãy giờ vẫn im lặng và ở một khoảng cách nhất định, bỗng ho một tiếng. Cô ta nhìn chằm chằm vào chiếc huy hiệu trong tay Huy với ánh mắt khó hiểu, rồi nhanh chóng quay đi, tiến về phía nhà vệ sinh cũ kỹ với lý do "đi vệ sinh". Hành động này không qua khỏi ánh mắt nghi ngờ của Phát, nhưng anh nhanh chóng gạt đi để tập trung vào manh mối mới. Đột nhiên, có thứ gì đó đen sì giống bàn tay thò ra từ trong bóng tối kéo anh đi, nó rất nhanh bật miệng anh lại khiến anh không kịp hét lên.
Chương 7: Tiếng La Hét Xé Toạc Màn Đêm
Khi cả hai nhóm đang chìm đắm trong những manh mối vừa tìm được và những suy đoán đầy sợ hãi, một tiếng la hét kinh hoàng xé toạc màn đêm tĩnh mịch của khu công viên giải trí bỏ hoang. Tiếng hét đó vang vọng khắp các hành lang mục nát, xuyên qua những bức tường cũ kỹ, mang theo sự đau đớn tột cùng và nỗi sợ hãi tột độ. Nó không phải tiếng la hét của Linh, Trang hay My – nó là tiếng của một người đàn ông.
Cả hai nhóm đều đông cứng tại chỗ.
Ở tầng trệt:
Huy và Trang quay phắt lại, không thấy Phát đâu, Trang sợ hãi nói “Phát biến mất rồi! Cùng lúc với tiếng hét đó!”. Huy đáp “Anh và em cùng đi tìm cậu ta.” nói rồi ánh mắt họ liền hướng về phía tiếng hét. Nó dường như đến từ một khu vực sâu hơn bên trong công viên, có lẽ là gần khu vực tàu lượn siêu tốc hoặc vòng quay ngựa gỗ. Huy vội vã chạy ra khỏi khu vực hộp nhạc, Phát theo sát phía sau. Trang vẫn còn bàng hoàng, nhưng bản năng mách bảo cô phải đi theo họ. Tuy nhiên, khi họ vừa bước chân ra khỏi khu vực trò chơi điện tử, một tiếng động lớn vang lên từ phía nhà vệ sinh cũ kỹ – nơi Thảo vừa đi vào. Tiếng động giống như tiếng đổ vỡ của một vật nặng, và sau đó là một sự im lặng đáng sợ.
Khi tiếng hét cuối cùng của Phát vang lên và bị cắt đứt đột ngột bởi âm thanh ghê rợn của xương bị nghiền nát, Huy và Trang đông cứng tại chỗ. Họ chạy vội về phía nguồn âm thanh, ánh đèn pin điện thoại của Huy run rẩy chiếu rọi. Khu vực quanh gian hàng bánh kẹo giờ đây chìm trong một sự im lặng đáng sợ, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch của họ vang vọng.
"Phát! Phát ơi!" Huy gọi, giọng khản đặc.
Không có tiếng trả lời. Ánh đèn pin của Huy quét qua sàn nhà ẩm ướt, nơi trước đó có vệt máu nhờn dính. Giờ đây, vệt máu ấy đã loang rộng ra, sẫm màu hơn và bốc lên một mùi tanh tưởi khủng khiếp. Dấu chân quái dị cũng biến mất, thay vào đó là những vệt cào lớn, sâu hoắm trên nền gạch, như thể một vật gì đó khổng lồ đã bị kéo đi.
Huy và Trang tiến lại gần hơn, ánh sáng đèn pin của họ dừng lại trên một vũng máu đen ngòm. Nằm cạnh vũng máu, là chiếc điện thoại của Phát, màn hình đã vỡ nát, nhưng vẫn còn một vệt sáng yếu ớt đủ để họ thấy. Ngay bên cạnh chiếc điện thoại, là một vật gì đó màu trắng, nhỏ bé... Đó là một phần xương ngón tay của Phát, vẫn còn dính một chút da thịt.
Trang bật ra một tiếng hét thất thanh, cô lùi lại và ngã quỵ xuống. Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt trắng bệch của cô. "Không... không thể nào... Phát..."
Huy cúi xuống, tay run rẩy nhặt chiếc điện thoại của Phát lên. Anh ta không dám nhìn vào phần xương ngón tay kia nữa. Phát đã chết. Một cách tàn bạo và khủng khiếp.
Đúng lúc đó, từ phía sau lưng họ, tiếng động nhẹ vang lên. Huy và Trang quay phắt lại, ánh đèn pin của Huy chiếu thẳng vào khu vực nhà vệ sinh cũ kỹ, nơi Thảo đã đi vào.
Từ trong bóng tối, Thảo bước ra, vẻ mặt cô ta hoàn toàn bình thản, không một chút biểu cảm sợ hãi hay kinh hoàng nào trước cảnh tượng trước mắt. Quần áo của cô ta không hề vương vãi bụi bẩn hay dấu vết nào của việc bị kéo lê hay giằng co. Trong tay cô ta, là một chiếc khăn tay màu trắng tinh, vẫn còn khô ráo.
Huy nhìn chằm chằm vào Thảo, trong đầu anh một mảnh ghép kinh hoàng vụt sáng. Tiếng động lạ từ nhà vệ sinh, sự biến mất của Thảo cùng lúc với tiếng hét của Phát, và giờ là thái độ bình thản đáng sợ của cô ta...
"Cô... cô là ai?" Huy lắp bắp, giọng run rẩy. Ánh mắt anh tràn đầy sự nghi ngờ và kinh hoàng, không còn là nỗi sợ hãi đơn thuần nữa.
Thảo chỉ mỉm cười một cách lạnh lẽo, một nụ cười không đạt tới mắt. Cô ta không trả lời câu hỏi của Huy. Thay vào đó, ánh mắt cô ta quét qua vũng máu của Phát, rồi dừng lại ở gương mặt tái mét của Trang.
"Thời gian đang cạn dần," Thảo thì thầm, giọng nói của cô ta trở nên trầm hơn một chút, mang theo một âm hưởng ma quái. "Càng sợ hãi, càng dễ lạc lối."
Trang ôm mặt khóc nức nở, cô không dám nhìn thẳng vào Thảo nữa. Huy biết rằng họ đang gặp nguy hiểm thực sự. Kẻ mạo danh không chỉ đơn thuần trà trộn, mà nó còn là một kẻ giết người tàn bạo, và dường như còn có liên quan đến những sinh vật kinh hoàng khác trong công viên này.
Ở tầng lầu:
Tuấn và Linh giật mình buông cuốn nhật ký. Khải lập tức mở chốt cửa, anh ta nghĩ đến việc chạy về phía tiếng hét. My, người vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định. Ngay khi Khải vừa mở hé cửa, một làn gió lạnh buốt ập vào phòng, mang theo mùi của bùn lầy và cái chết. Rồi một tiếng rít ghê rợn vang lên từ hành lang, như thể một sinh vật khổng lồ đang cố gắng chui qua một khe hẹp. Ánh mắt Tuấn và Linh chạm nhau, cả hai đều hiểu rằng họ đang bị bao vây.
Tiếng rít ghê rợn từ hành lang càng lúc càng gần, cùng với mùi ẩm mốc và tử khí nồng nặc. Cánh cửa phòng điều khiển, vốn đã bị Khải khóa chốt, bắt đầu rung lên bần bật. Tiếng rắc rắc của gỗ mục nát vang lên, báo hiệu rằng chốt cửa sẽ không giữ được lâu.
Linh sợ hãi đến mức không thốt nên lời, cô nép chặt vào Tuấn. Tuấn cố gắng giữ bình tĩnh, anh nắm chặt chiếc đèn pin, ánh mắt dán vào cánh cửa. Khải, với con dao bỏ túi trong tay, đứng ở tư thế phòng thủ. My vẫn đứng yên, đôi mắt vô hồn của cô ta nhìn chằm chằm vào cánh cửa như thể đang chờ đợi một điều gì đó.
"Chúng ta phải tìm chỗ trốn!" Linh thốt lên.
"Không kịp đâu," Khải nói, giọng căng thẳng. "Nó sắp vào rồi!"
Đúng lúc đó, một tiếng ầm lớn vang lên, cánh cửa bị bật tung ra khỏi bản lề, va vào tường với một lực mạnh. Từ bóng tối mù mịt của hành lang, một hình thù khổng lồ, đen kịt, từ từ hiện ra. Nó cao hơn hẳn một người bình thường, thân hình gầy guộc nhưng đầy sức mạnh, với những chi dài và gầy guộc kết thúc bằng những móng vuốt sắc nhọn. Hai con mắt đỏ rực như than hồng cháy sáng trong bóng đêm, nhìn chằm chằm vào ba người.
Đó không phải là một con người. Không phải là một hình nộm. Nó là một sinh vật kinh hoàng, một ác mộng hiện hữu.
"Chạy!" Tuấn hét lên, kéo Linh lùi lại.
Khải không ngần ngại, anh ta lao về phía sinh vật, vung con dao bỏ túi. Nhưng con dao nhỏ bé của anh ta không thấm vào đâu so với kích thước và tốc độ của nó. Sinh vật vung một cánh tay dài, gầy guộc, hất Khải văng vào tường với một lực mạnh. Khải ngã xuống, bất tỉnh.
Tuấn vội vàng kéo Linh chạy về phía cuối phòng, nơi có một cánh cửa nhỏ dẫn vào một căn phòng kho. Linh vấp ngã, làm rơi cuốn nhật ký. My, vẫn đứng yên như một bức tượng, nhìn chằm chằm vào sinh vật đang tiến đến.
Sinh vật không đuổi theo Tuấn và Linh ngay lập tức. Nó dừng lại trước Khải đang bất tỉnh, cúi xuống, và một tiếng khịt mũi ghê rợn vang lên. Rồi nó quay đầu lại, ánh mắt đỏ rực khóa chặt vào My.
My vẫn không nhúc nhích. Không một chút sợ hãi. Cô ta nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ của sinh vật, và một nụ cười nhếch mép lạ lùng xuất hiện trên khuôn mặt cô ta.
"Ngươi đến rồi sao?" My thì thầm, giọng nói không còn là giọng của My mà là một âm thanh trầm đục, vang vọng.
Sinh vật gầm gừ, sau đó, một điều kinh hoàng hơn nữa xảy ra. Từ bóng tối phía sau My, một bóng hình khác, nhỏ hơn, nhưng cũng đen kịt và có đôi mắt đỏ rực, từ từ hiện ra. Nó không tấn công My. Thay vào đó, nó đứng cạnh cô ta, như một người bảo vệ.
Tuấn và Linh, đang cố gắng mở cánh cửa phòng kho, quay lại nhìn. Họ chết sững. My không phải là My mà họ biết. Cô ta chính là kẻ mạo danh. Và cô ta không đơn độc.
Chương 8: Sự Thật Kinh Hoàng Và Cái Chết Của Khải
Sự thật về Thảo như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Huy và Trang. My không phải My, mà là một thực thể tà ác đã thao túng họ, và con quái vật kia là tay sai của nó. Trang vẫn còn quỳ dưới sàn, tiếng khóc nghẹn ngào. Huy thì đứng sững, nắm chặt thanh sắt gỉ sét, nhưng sự quyết tâm trong anh đang bị thay thế bằng nỗi tuyệt vọng.
"Cô rốt cuộc là ai?" Huy lặp lại, giọng anh cứng lại, pha lẫn giữa sợ hãi và tức giận. "Phát... cô đã làm gì Phát?"
Thảo bật cười khẽ, một tiếng cười lạnh lẽo và vô cảm. "Hắn ta không đủ mạnh mẽ. Trò chơi này cần sự thanh lọc." Cô ta bước một bước về phía Trang, đôi mắt không chớp. "Ngươi là yếu đuối nhất trong số họ. Ngươi sẽ là kẻ tiếp theo."
Trang hét lên một tiếng kinh hoàng, cố gắng lùi lại nhưng vấp phải một mảnh vỡ và ngã ngồi xuống sàn.
"Đứng lại!" Huy gầm lên. Anh vớ lấy một thanh sắt gỉ sét nằm gần đó, dù biết nó khó có thể làm gì được thứ đang đối mặt với họ. "Cô không được đụng vào cô ấy!"
Thảo phớt lờ lời đe dọa của Huy. Cô ta giơ bàn tay phải lên. Trên cổ tay của cô ta, hiện rõ một hình xăm bông hoa héo tàn màu đen, chính xác như hình vẽ trong cuốn nhật ký mà Linh đã tìm thấy. Cùng lúc đó, bóng tối trong khu vực bắt đầu dày đặc hơn, không phải do thiếu ánh sáng, mà như thể chính bóng tối đang có sinh mệnh, cuộn xoáy quanh người Thảo.
Từ trong bóng tối đó, một tiếng gầm gừ ghê rợn vang lên, và một hình thù đen kịt, giống hệt sinh vật đã tấn công Khải ở trên lầu, từ từ hiện ra ngay phía sau lưng Thảo. Con mắt đỏ rực của nó nhìn thẳng vào Huy và Trang, đầy vẻ thù địch.
"Nó... nó là của cô sao?" Huy lắp bắp, kinh hoàng nhìn sinh vật ghê tởm.
My, hay đúng hơn là kẻ mạo danh đang chiếm hữu thân xác My, gật đầu, nở một nụ cười rạng rỡ, nhưng lạnh lẽo. "Đây là vệ thần của ta. Ta đã đợi các ngươi từ rất lâu rồi... Kể từ khi công viên này chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng."
Giọng nói của Thảo giờ đây hoàn toàn biến đổi, trở nên trầm đục, vang vọng và ma quái, không còn một chút âm điệu của một cô gái bình thường. "Các ngươi nghĩ mình có thể thoát sao? Trò chơi này không có kẻ chiến thắng... chỉ có kẻ sống sót, và kẻ bị giữ lại. Chìa khóa không phải để mở lối thoát... mà là để khóa chặt linh hồn các ngươi vào nơi đây mãi mãi!"
Nỗi kinh hoàng tột độ ập đến với Huy và Trang. Đây không phải là một trò chơi tìm chìa khóa đơn thuần, mà là một cái bẫy tàn độc. Kẻ mạo danh không chỉ là người thứ tám, mà nó còn là một thế lực siêu nhiên đang muốn giam cầm linh hồn họ. Sinh vật đen kịt phía sau Thảo bắt đầu nhúc nhích, sẵn sàng tấn công.
Trong khi đó, ở trên lầu, Tuấn và Linh đã hiểu ra sự thật về My. My nở một nụ cười quỷ dị, ánh mắt tràn đầy sự ác độc. "Chào mừng đến với điểm dừng cuối cùng của các ngươi," giọng nói trầm đục, vang vọng phát ra từ cô ta.
Sinh vật khổng lồ, với đôi mắt đỏ rực, bắt đầu tiến đến. Tuấn giật mình bừng tỉnh, anh kéo Linh lao vào căn phòng kho nhỏ hẹp. Tiếng cánh cửa gỗ cũ nát bị kéo sập lại và chốt khóa vội vàng vang lên sau lưng họ. Linh thở hổn hển, dựa vào Tuấn, nước mắt giàn giụa. "My... My là quái vật... Không thể nào!"
Bên ngoài cánh cửa phòng kho, tiếng gầm gừ ghê rợn và tiếng móng vuốt cào xé gỗ vang lên dữ dội. Tuấn dùng hết sức bình sinh để giữ chặt cánh cửa, từng thớ gỗ mục nát nứt toác dưới áp lực.
My, cùng với sinh vật nhỏ hơn, đứng cạnh Khải đang bất tỉnh. Con mắt đỏ của sinh vật nhỏ hơn quét qua Khải, rồi quay sang My, như đang chờ lệnh. My nở nụ cười lạnh lẽo: "Hắn ta đã biết quá nhiều rồi. Hãy cho hắn một 'kỳ nghỉ' dài."
Sinh vật nhỏ hơn cúi xuống Khải, những móng vuốt sắc nhọn của nó vươn ra. Một tiếng xé toạc khủng khiếp vang lên, kèm theo tiếng rắc ghê rợn. Khải không kịp phát ra một âm thanh nào nữa. Tiếng thở của anh ta tắt lịm.
Ngay lúc đó, tiếng cào xé ở cửa phòng kho càng lúc càng dữ dội. Một lỗ hổng lớn dần xuất hiện trên cánh cửa, và một con mắt đỏ ngầu ló vào nhìn thẳng vào Tuấn và Linh.
"Không còn thời gian nữa!" Tuấn hét lên. Anh kéo Linh về phía một khe hở nhỏ phía cuối phòng kho, nơi dường như có một lối thoát hiểm thông gió. Đó là một lối đi nhỏ, bụi bặm và chật chội, nhưng là hy vọng sống sót duy nhất của họ.
Linh cố gắng chui vào trước, cô sợ hãi nhìn qua vai về phía cánh cửa đang bị phá hủy. Tuấn đẩy cô vào, rồi anh cũng cố gắng ép mình qua khe hẹp. Khi cánh cửa phòng kho vỡ tung hoàn toàn, sinh vật khổng lồ lao vào, nhưng Tuấn đã kịp thời lách mình qua được lối thoát hiểm, tiếng cào xé dữ dội vang lên phía sau lưng họ.
Họ trượt dài trong một đường ống tối tăm, bụi bặm, cuối cùng rơi xuống một khu vực bên dưới. Ánh sáng yếu ớt của mặt trăng lọt qua những tán lá rậm rạp. Họ đã thoát khỏi Ngôi Nhà Ma, nhưng giờ đây, họ đang ở sâu hơn bên trong công viên bỏ hoang, nơi những bí ẩn và mối đe dọa khác vẫn còn chờ đợi.
Tiếng cười man rợ của My và tiếng gầm gừ của sinh vật vẫn vang vọng đâu đó phía sau lưng họ, như một lời nhắc nhở về cái chết của Khải và cuộc săn đuổi vẫn chưa kết thúc.
Chương 9: Chiếc Chìa Khóa Và Sự Hy Sinh Của Huy và Trang
Huy, dù vết thương ở vai vẫn đang rỉ máu, vẫn nắm chặt tay Trang, cùng cô chạy bán sống bán chết về phía cổng chính. Phía sau họ, tiếng gầm gừ của sinh vật và tiếng cười ma quái của Thảo ngày càng gần. Khi họ đến gần cổng, cảnh tượng trước mắt khiến họ sững sờ. Cánh cổng sắt hoen gỉ, vốn đã đóng chặt, giờ đây bị bẻ cong một cách thô bạo, tạo ra một lối đi đủ rộng cho một người chui qua. Ánh sáng lờ mờ của bình minh bắt đầu rạng phía chân trời, nhuộm màu cam nhạt lên những đám mây.
Nhưng điều khiến họ kinh hoàng hơn cả là cảnh tượng ngay trước mắt. Một bóng dáng cao lớn, không phải con người, đang đứng giữa cổng. Nó có vẻ ngoài xương xẩu, gầy guộc, cao lênh khênh, và tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo. Đôi mắt nó trống rỗng, chỉ là hai hốc sâu hoắm. Và dưới chân nó, nằm bất động, là My thật – cô bạn thân của họ, người đã bị thay thế bởi kẻ mạo danh. Cơ thể My tiều tụy, như thể đã bị vắt kiệt sức sống.
"My!" Trang thốt lên, suýt nữa ngã quỵ.
Cùng lúc đó, Tuấn và Linh cũng đã đến được cổng chính sau cuộc chạy trốn đầy sợ hãi. Họ nhìn thấy Huy và Trang đang đứng sững sờ, và cảnh tượng trước mắt khiến họ chết lặng. Tiếng thở dốc của họ bị nghẹn lại trong cổ họng.
Sinh vật gầy guộc ở cổng quay đầu lại, đôi mắt trống rỗng của nó dường như nhìn thẳng vào tâm can họ. Rồi, từ phía sau Tuấn và Linh, tiếng cười của Thảo vang lên: "Đến rồi sao? Tất cả đã ở đây. Đúng lúc lắm."
Thảo cùng với sinh vật đen kịt khổng lồ xuất hiện từ bóng tối, chặn đứng đường lùi của Tuấn và Linh. Hai sinh vật, một ở cổng và một đi cùng Thảo, giờ đây đã bao vây nhóm bạn.
"Cái gì thế này?" Tuấn hỏi, giọng anh run rẩy.
Thảo bước tới, nở một nụ cười rạng rỡ, nhưng đôi mắt cô ta chứa đựng sự điên loạn và tàn bạo. "Giới thiệu với các ngươi, đây là những 'vệ thần' của ta. Kẻ canh gác công viên này, và kẻ đi săn linh hồn. Và My tội nghiệp... cô ta chỉ là một vật chứa tạm thời cho ta thôi."
Giờ đây, sự thật đã hoàn toàn được phơi bày. Kẻ mạo danh Thảo không phải là người, và cô ta đã chiếm hữu thân xác của My để trà trộn vào nhóm. My thật đã là nạn nhân của cô ta. Cuộc đối đầu cuối cùng đã bắt đầu, với sáu người bạn đối mặt với ba kẻ thù ghê gớm: Thảo (trong thân xác My), sinh vật đen kịt khổng lồ, và sinh vật xương xẩu ở cổng. Thời gian thì đang cạn kiệt, bình minh sắp ló dạng.
Huy, dù vai vẫn đang rỉ máu, cố gắng đứng vững. Anh nắm chặt chiếc chìa khóa mà Trang vừa lấy được, ánh mắt kiên định. "Chúng ta phải chiến đấu," anh nói, giọng dứt khoát. "Đây là chìa khóa duy nhất."
Tuấn nhìn vào ánh mắt của Huy, rồi nhìn sang Linh và Trang. Anh biết Huy nói đúng. Không còn đường lùi.
"Chìa khóa này... là gì?" Trang hỏi, cô bé nắm chặt tay Huy.
"Anh không biết" Huy đáp, "nhưng lời gợi ý nói 'khóa chặt linh hồn'. Có thể nó dùng để phá hủy thứ gì đó... hoặc khóa chặt kẻ mạo danh."
Thảo dường như đã nghe thấy. Cô ta gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu của sinh vật khổng lồ phía sau cô ta rực sáng dữ dội. "Ngươi không thể ngăn cản ta! Nơi này sẽ là vương quốc của ta!"
Sinh vật đen kịt lao tới trước tiên, hướng thẳng vào Huy. Tuấn không ngần ngại, anh ta đẩy Linh ra phía sau, rồi xông lên dùng hết sức mình đánh lạc hướng con quái vật. Anh ta không có vũ khí, chỉ có ý chí sinh tồn mãnh liệt. Trong lúc hỗn loạn, sinh vật xương xẩu ở cổng cũng bắt đầu di chuyển về phía Trang, chặn lối thoát.
Huy, với chiếc chìa khóa trong tay, cố gắng né tránh đòn tấn công của sinh vật đen kịt. Anh biết chìa khóa này là hy vọng duy nhất. Bất chấp vết thương đang nhói, anh cố gắng tìm cách tiếp cận Thảo. Nhưng sinh vật đen kịt quá nhanh và mạnh. Một móng vuốt sắc nhọn sượt qua hông Huy, xé toạc lớp vải và da thịt. Huy gục xuống, chiếc chìa khóa lăn lông lốc trên nền đất.
"Huy!" Trang gào lên, cố gắng lao tới nhưng bị sinh vật xương xẩu chặn lại.
Thảo cười man rợ, cô ta ra hiệu cho sinh vật đen kịt kết liễu Huy. Huy nằm đó, mắt dán chặt vào chiếc chìa khóa, cố gắng vươn tay. Anh biết đây là hết. Nỗi hối tiếc lớn nhất của anh là không thể giúp bạn bè thoát ra.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, khi móng vuốt của sinh vật chuẩn bị giáng xuống, Huy dồn chút sức tàn, hét lên: "Trong chiếc hộp... con thỏ... có thể là cách... để khóa..."
Tiếng anh bị cắt ngang bởi một tiếng rắc ghê rợn. Máu tươi bắn tung tóe. Huy đã hy sinh.
Cái chết của Huy khiến Trang, Linh và Tuấn đông cứng trong giây lát, nhưng cũng là tia lửa đốt cháy ý chí chiến đấu trong họ. Thảo và các sinh vật của cô ta tiến đến, tưởng rằng chiến thắng đã nằm trong tay.
"Ngu ngốc," Thảo khinh bỉ. "Chẳng ai có thể thoát."
Tuấn nhìn xuống thi thể của Huy, rồi nhìn chiếc chìa khóa lấp lánh trên đất và những lời cuối cùng của Huy. "Chiếc hộp nhạc... con thỏ... khóa!" Tuấn đột nhiên hiểu ra. Chiếc chìa khóa không phải để mở cửa. Nó là để khóa chặt linh hồn Thảo, hoặc thứ gì đó liên quan đến cô ta. Và chiếc hộp nhạc đó, biểu tượng của con thỏ, có lẽ là nơi chứa đựng sức mạnh của cô ta.
"Chúng ta phải quay lại Ngôi Nhà Ma!" Tuấn hét lên với Linh và Trang. "Chìa khóa không phải để mở lối thoát! Nó để khóa thứ gì đó!"
Linh và Trang nhìn nhau, ánh mắt bị cái chết của Huy dằn vặt, nhưng cũng đã nhen nhóm một tia hy vọng. Nhiệm vụ của họ đã thay đổi. Không chỉ là thoát ra, mà là phải chấm dứt trò chơi của kẻ mạo danh.
Sự hy sinh của Trang
Cả ba người bạn chạy bán sống bán chết xuyên qua khu công viên. Tiếng gầm gừ của những sinh vật và tiếng cười điên loạn của Thảo vang vọng phía sau, không ngừng rượt đuổi. Linh, với chiếc chìa khóa trong tay, vừa chạy vừa cầu nguyện. Trang thì liên tục quay lại nhìn, cố gắng cảnh báo Tuấn và Linh về vị trí của kẻ thù.
Họ lách qua khu vực vòng quay ngựa gỗ, những con ngựa gỗ cũ kỹ giờ đây trông như đang cười nhạo. Họ băng qua khu trò chơi bắn súng, nơi những tấm bia mục nát đổ rạp. Mỗi bước chân là một cuộc đua với cái chết.
Khi họ đến được lối vào Ngôi Nhà Ma, cánh cửa gỗ đã bị phá nát hoàn toàn bởi sự tấn công trước đó. Từ bên trong, một luồng khí lạnh lẽo và nặng nề phả ra. Họ lao vào, không chút do dự.
Ngôi Nhà Ma giờ đây trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết, như thể nó đang sống dậy. Những hình nộm ma quỷ rách nát dường như đang di chuyển trong bóng tối. Ba người chia nhau ra tìm kiếm. Tuấn soi đèn khắp nơi, Linh chạy thẳng đến căn phòng điều khiển trên lầu, nơi họ đã tìm thấy cuốn nhật ký. Trang ở lại tầng trệt, nơi Huy đã phát hiện chiếc hộp nhạc.
Khi Linh đến được căn phòng điều khiển, cô thấy chiếc hộp nhạc cũ kỹ nằm đó, vẫn còn nguyên vẹn. Cô bé vội vàng chạy đến, tay run rẩy cầm chiếc chìa khóa.
Cùng lúc đó, Thảo và hai sinh vật của cô ta đã tiến vào Ngôi Nhà Ma. Tiếng chân nặng nề và tiếng cười vang vọng khắp các hành lang. Chúng đang đến gần.
Trang ở tầng trệt đang tìm kiếm trong khu vực Huy đã phát hiện chiếc hộp nhạc. Cô bé thấy một vệt máu mới, đỏ thẫm, dẫn vào một khe hở nhỏ dưới sàn gỗ. Từ khe hở, một ánh sáng xanh mờ ảo nhấp nháy. Không chần chừ, Trang vươn tay xuống và cảm nhận một vật kim loại... một chiếc chìa khóa khác! Trang giật mình. Có hai chiếc chìa khóa sao? Hay chiếc chìa khóa Huy có được đã nhân đôi?
Khi Trang vừa rút chiếc chìa khóa thứ hai ra, một tiếng gầm rít kinh hoàng vang lên từ phía sau cô. Sinh vật xương xẩu ở cổng, không biết từ lúc nào đã xuất hiện ngay sau lưng Trang. Nó vươn móng vuốt dài, sắc nhọn, găm thẳng vào lưng Trang.
Trang hét lên một tiếng đau đớn tột cùng. Máu tươi thấm đẫm lưng áo cô. Cô ngã quỵ, chiếc chìa khóa thứ hai rơi xuống sàn, phát ra ánh sáng xanh yếu ớt.
"Trang!" Tuấn và Linh cùng lúc hét lên từ trên lầu, khi họ nghe thấy tiếng động và nhìn xuống.
Thảo xuất hiện, nhìn xuống Trang với ánh mắt mãn nguyện. "Một linh hồn nữa đã được giải thoát. Giờ chỉ còn hai." Cô ta bước đến, nhặt chiếc chìa khóa thứ hai lên.
Nhưng đúng lúc đó, ánh bình minh cuối cùng đã rọi thẳng vào Ngôi Nhà Ma. Những tia nắng vàng cam yếu ớt xuyên qua các khe hở, chiếu thẳng vào chiếc hộp nhạc trong tay Linh. Và vào chiếc chìa khóa trong tay Thảo.
Chiếc hộp nhạc trong tay Linh bỗng phát sáng rực rỡ, một luồng năng lượng màu xanh lam mạnh mẽ bắn ra từ nó, hướng thẳng vào Thảo. Thảo hét lên đau đớn, thân thể cô ta bắt đầu bốc khói. Sinh vật đen kịt và sinh vật xương xẩu gầm gừ, nhưng chúng không thể tiếp cận Thảo.
My trong thân xác Thảo quằn quại, cô ta nhìn Linh với ánh mắt đầy thù hận. "Ngươi... không thể... kết thúc... trò chơi này!"
"Khóa chặt linh hồn!" Tuấn hét lên, thúc giục Linh. "Linh! Dùng nó!"
Linh, với đôi mắt đẫm lệ và tay vẫn run rẩy, nắm chặt chìa khóa, cô đưa nó vào lỗ khóa trên chiếc hộp nhạc. Khi chiếc chìa khóa khớp vào, một tiếng "tách" nhỏ vang lên, và chiếc hộp nhạc phát ra một luồng sáng chói lòa, mãnh liệt.
Thảo gào thét trong đau đớn tột cùng. Thân thể cô ta bắt đầu tan biến thành những hạt bụi đen, bị kéo ngược vào chiếc hộp nhạc. Hai sinh vật hộ vệ của cô ta cũng kêu lên những tiếng rít thảm thiết, tan biến theo.
Khi ánh sáng chói lòa tắt dần, chiếc hộp nhạc đóng sập lại, mọi thứ trở lại tĩnh lặng. Ngôi Nhà Ma trở về vẻ hoang tàn vốn có, không còn dấu vết của sự ám ảnh. Bình minh đã lên hoàn toàn, nhuộm vàng cả khu công viên.
Linh nhìn xuống chiếc hộp nhạc trong tay, nó đã ngừng phát sáng. Cô bé nhìn sang Tuấn, rồi nhìn xuống Trang, người đang nằm bất động dưới sàn nhà.
Chương 10: Bình Minh Đen Tối
Ánh bình minh vàng rực bao trùm khu công viên, nhưng không mang lại sự ấm áp hay bình yên. Thay vào đó, nó phơi bày rõ hơn vẻ hoang tàn, đổ nát của "Thế Giới Kỳ Diệu Bỏ Quên". Ngôi Nhà Ma đứng sừng sững, im lìm, nhưng cái chết của Phát và Trang vẫn còn ám ảnh Tuấn và Linh.
Linh buông chiếc hộp nhạc, nó rơi xuống sàn với tiếng "cộc" khẽ. Cô bé quỳ xuống bên Trang, nước mắt lại tuôn rơi. "Trang... Trang ơi..."
Tuấn quỳ xuống cạnh Linh, đặt tay lên vai cô bé. Anh nhìn lên, ánh mắt anh quét qua Ngôi Nhà Ma, rồi ra đến phía cổng chính, nơi thi thể của My thật vẫn nằm đó. Ba người bạn đã mất. Chỉ còn lại anh và Linh.
"Chúng ta phải đi thôi," Tuấn nói, giọng anh khản đặc. "Trước khi có chuyện gì khác xảy ra."
Họ đứng dậy, dìu nhau bước ra khỏi Ngôi Nhà Ma. Cả khu công viên giờ đây trông thật khác lạ dưới ánh sáng ban ngày. Những hình nộm ma quỷ không còn đáng sợ nữa, chỉ là những vật liệu cũ nát. Những trò chơi cảm giác mạnh chỉ còn là đống sắt vụn hoen gỉ. Nhưng không khí lạnh lẽo và nặng nề vẫn bao trùm, như thể những linh hồn bị giam cầm vẫn đang than khóc.
Tuấn và Linh bước đi chậm rãi, mệt mỏi, hướng về phía cổng chính đã bị bẻ cong. Mỗi bước chân của họ đều nặng trĩu. Họ không còn nghe thấy tiếng cười ghê rợn hay tiếng gầm gừ nào nữa. Thảo đã bị khóa chặt, nhưng nỗi kinh hoàng thì vẫn còn đó, sâu đậm trong tâm trí họ.
Khi họ đến được cổng chính, ánh mặt trời đã lên cao hơn, rọi thẳng vào lối ra. Bên ngoài hàng rào công viên là con đường nhựa quen thuộc, và xa xa là những vệt khói từ các nhà máy, dấu hiệu của thế giới văn minh. Họ đã thoát.
Nhưng khi Linh và Tuấn vừa bước qua cánh cổng bị bẻ cong, một cảm giác lạnh buốt đột ngột ập đến, như một bàn tay vô hình vừa chạm vào gáy họ. Họ quay đầu lại, nhìn vào bên trong công viên.
Không có gì. Không một ai.
Chỉ có Ngôi Nhà Ma, những trò chơi bỏ hoang, và sự im lặng tuyệt đối.
Hay đúng hơn, là một sự im lặng quá mức.
Bỗng nhiên, Tuấn và Linh nhận ra. Ánh nắng bình minh đã rọi khắp nơi. Nhưng tại cổng chính, trên chiếc bảng hiệu đã phai màu, dòng chữ "Thế Giới Kỳ Diệu Bỏ Quên" giờ đây không còn nữa. Thay vào đó, những dòng chữ rỉ sét uốn lượn, như được viết bằng máu khô, hiện ra một cách rõ ràng dưới ánh nắng.
"Linh hồn... sẽ ở lại... mãi mãi..."
Một tiếng cười khúc khích yếu ớt, lạnh lẽo vang lên, như thể nó đến từ chính bên trong tâm trí của họ. Đó không phải tiếng cười của Thảo, mà là tiếng cười của hàng ngàn linh hồn bị giam cầm, những linh hồn đã trở thành một phần của công viên này.
Tuấn và Linh run rẩy nhìn nhau. Họ đã thoát khỏi thể xác của kẻ mạo danh, nhưng linh hồn của họ... liệu có thực sự được giải thoát? Hay họ đã bị khóa chặt vào nỗi kinh hoàng của công viên này, mãi mãi mang theo gánh nặng của những gì đã xảy ra, và trở thành một phần của "kỳ nghỉ đen tối" vĩnh cửu?
Cả hai quay lưng lại, chạy thật nhanh về phía con đường, không dám ngoảnh lại. Bình minh đã lên, nhưng đối với Tuấn và Linh, đó lại là khởi đầu của một nỗi ám ảnh không bao giờ kết thúc.
                              <END>
Không biết có ma nào đọc không ta :))
Toi đội quần sẵn rồi không sợ đâu 😁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com