Chương 17: Văn phòng tứ bảo.
Chương 17: Văn phòng tứ bảo.
Ăn xong cơm chiều, canh giờ cũng không còn sớm, toàn gia liền tụ ở nhà chính nói chuyện.
Trịnh Dự bởi vì vừa rồi tranh chấp ở trên bàn cơm, nên không có hứng thú lắm. Nhà chính không tính ấm áp, gia gia nãi nãi cũng không đốt thêm chậu than, bất quá nhà chính hợp với nhà bếp, Trịnh Tú ở trong bếp nấu đồ, nên cũng không quá lạnh. Trịnh Tú đem bao tay đưa cho hắn, sau đó ôm lấy hắn, câu được câu không mà nói chuyện phiếm.
Trịnh Dự trộm nhìn cha hắn đang nói chuyện cùng gia gia, lén lút hỏi nhỏ tỷ tỷ hắn: “ Ta vừa rồi có phải hay không nói sai rồi? Lát nữa trở về cha hắn có đánh ta hay không?”
Trịnh Tú dựa gần vào hắn hỏi: “ Vậy ngươi có biết mình sai ở đâu hay không?”
Trịnh Dự gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “ Ta biết sai rồi.. Tỷ tỷ đã dạy đánh người không đánh vào mặt, mắng chửi người không lấy điểm yếu của họ ra mắng. Ta không nên nói như vậy. Ta chính là quá giận...”
“ Ân, là đạo lý này. Hơn nữa gia gia nãi nãi cũng nói chúng ta là người một nhà, có một câu nói như thế này, con không chê mẹ xấu, chó không chê nhà nghèo. Ngươi mới vừa rồi nói như vậy, không phải là cùng nhau ghét bỏ gia gia nãi nãi sao?” Trịnh Tú kỳ thật cũng phi thường không hài lòng nhị phòng ăn vạ như vậy, nhưng gia gia nãi nãi rốt cuộc vẫn là trưởng bối, đệ đệ mới vừa rồi nói lời nói kia rốt cuộc vẫn là đối với nhị lão không tôn trọng. Còn gia gia sau lại giáo huấn nhị phòng, cũng không nói hắn cái gì, “ Kia tỷ tỷ, có thể hay không cho cha ghi nợ chuyện này, chờ qua năm rồi hẳn đánh?”
Trịnh Tú vuốt đầu nhỏ của hắn đồng ý. Mới vừa rồi cha nàng tuy chưa nói gì nhưng Trịnh Tú biết cha hắn khẳng định không vui, nếu ở trong nhà mình, đã sớm giáo huấn đệ đệ. Bất quá cha nàng đối với đệ đệ nghiêm khắc, nhưng ở bên ngoàn vẫn cho hài tử nhà mình mặt mũi, mỗi lần đệ đệ làm gì không thỏa đáng, cha đều trở về mới giáo huấn hắn.
Trịnh Tú cùng đệ đệ nói chuyện, liền cảm giác được ánh nhìn của người khác. Nàng bất động thanh sắc nhấc mắt nhìn một lược nhị phòng đối diện. Trịnh Tiêm đang như có như không liếc mắt qua đây, nhìn theo tầm mắt nàng, Trịnh Tú phát hiện nàng nhìn cũng không phải là nhìn người mà là nhìn bao tay của Trịnh Dự.
Thứ này xác thực có chút chói mắt, nhưng Trịnh Tú làm cho đệ đệ, chính là muốn cho hắn dùng, cho nên cũng mặc kệ Trịnh Tiêm nhìn.
Trịnh Tiêm tinh tế bao tay đỏ như lửa của Trịnh Dự, Chu thị ngồi ở bên người nàng, tự nhiên phát hiện ra khác thường, quay đầu hỏi nàng: “ nhìn gì vậy?”
Trịnh Tiêm bĩu môi, “ Xem bao tay của A Dự, làm bằng lông hồ ly đỏ như lữa a.”
Trịnh Vinh còn vì chuyện ở trên bàn cơm mà canh cánh trong lòng , bất quá hắn chỉ muốn ăn miếng gan gà, gia gia lại lớn tiếng mắng hắn, hắn cảm thấy ủy khuất cực kỳ, rõ ràng ngày thường ở nhà, cái gì ăn ngon đều là của hắn, nói chi một miếng gan gà! Chu thị vừa rồi chỉ lo trấn an Trịnh Vinh, nhưng thật ra cũng không chú ý cái bao tay, nghe nàng nói cũng nhìn qua, không thấy thì thôi, thấy rồi liền dọa nàng nhảy dựng, vật kia vừa liền biết là hàng quý cực kỳ! bao nhiêu tiền thì nàng nhìn không ra, chỉ biết đời này của mình còn chưa dùng qua đồ tốt như vậy đâu.
“ Tiêm nha đầu, ngươi nói đồ kia khoảng bao nhiêu tiền?”
Trịnh Tiêm lắc đầu, “ Ta cũng không biết, bất quá xem thủ công cũng không phải do đại tỷ tỷ làm, nàng không giỏi như vậy, chắc cũng không rẻ , khoảng mười lượng bạc đi.” Nàng đối với loại da lông này cũng không có khái niệm gì, mười lường này cũng là số tiền nàng cho là lớn nhất rồi.
Chu thị càng nhìn càng hụt hẫng, tiểu nhi tử nhà mình muốn bộ văn phòng tứ bảo ‘ Trí Hòa Trai’ , cũng chỉ hai lượng bạc, nháo từ năm trước đến bây giờ, trong nhà còn không thể mua cho. Văn phòng tứ bảo là đồ vật sử dụng đúng đắn, nhà nàng còn chưa có tiền để mua, đại phòng biết cũng chỉ ra nữa lượng bạc. Bây giờ lại mua đồ vật quý giá như vậy cho hài tử dùng! Nàng càng nghĩ càng tức.
Bên kia Trịnh Nhân cùng Trịnh lão đầu, Trịnh lão thái nói xong, Chu thị liền cười nói: “ Nhìn bao tay mới tin của A Dự, là mới mua đi? Lông loại này ta thật chưa thấy qua bao giờ.”
Trịnh Toàn đang cắn hạt dưa, nghe tức phụ hắn nói như vậy, nâng mắt nhìn thoáng qua, cũng không quản nhiều.
Trịnh Nhân không để bụng, nói : “ Năm trước có người tặng da hồ ly, vốn muốn làm áo choàng cho Tú nha đầu. Nàng lại là người có chủ ý, không chịu muốn, liền làm bao tay cho chúng ta dùng. Không chỉ A Dự, ta cũng có một cái.”
Chu thị ở trong lòng kinh ngạc, vốn tưởng cái bao tay thập phần sang quý kia rất đắt, nguyên lại lại được người ta tặng cho, càng thêm thấy đại phòng phí phạm của trời, xót của nói: “ Này đến bao nhiêu tiền a…”
Trịnh lão thái cũng đau lòng, nhìn bao tay Trịnh Dự mang, nói: “ Lão đại, ngươi cũng không thể quản hài tử như vậy. Đồ này nếu cầm đi bán, được bao nhiêu tiền a. Như thế nào cứ như vậy mà dùng .”
“Người khác đưa đồ vật, như thế nào lại cầm đi bán lấy tiền.” Trịnh Nhân nhăn mày, trong lòng không kiên nhẫn giải thích.
Chu thị liền đem Trịnh Vinh ôm lên đầu gối, nói: “ Ai, Trịnh Vinh nhà chúng ta mệnh khổ, làm sao lại đầu thai đến trong bụng ta, muốn một bộ văn phòng tứ bảo, trong nhà cũng không cho được, chỉ có thể ngước mắt mà nhìn đường ca dùng đồ tốt.”
“ Được rồi, đừng lải nhải. Đó là chuyện nhà đại ca.” Trịnh Toàn là người lười biếng, không muốn quản ai, chỉ là nhìn sắc mặt đại ca càng ngày càng xấu, lo sợ Chu thị thật sự chọc hắn phiền chán. Phải biết rằng trong nhà ăn uống đều dựa vào đại ca hắn tiếp tế, nếu sau này hắn không muốn ra tiền nhà mình sống sẽ càng không dễ chịu.
Chu thị ương bướng cải lại : “ Ta nói mấy câu thì làm sao, hài tử không phải thân sinh của ngươi sao? Ngươi sao lại không biết đau lòng? Ai, số A Vinh của ta khổ a…” nói xong lại muốn khóc lên.
“ Nhị thẩm nói A Vinh muốn văn phòng tứ bảo, chính là ‘ Trí Hòa Trai’?” Trịnh Tú hỏi.
Chu thị cho rằng nàng hỏi như vậy chính là chịu ra tiền, ngừng khóc nói: “ Còn không phải sao, đồ nơi đó là đồ tốt nhất. A Vinh qua năm sẽ đi học đường, đương nhiên dùng đồ tốt mới có thể học tốt.”
“ Ha ha,” Trịnh Tú cười to, toàn gia đều tiếng cười của nàng hấp dẫn, nàng cười xong, lại tiếp tục nói: “ Theo ta được biết, ‘ Trí Hòa Trai’ đồ vật tuy tốt, lại không rẻ, thôn chúng ta người đọc sách không nhiều lắm, cũng chỉ có mấy nhà, nhưng trừ bỏ cha ta, cũng chưa có người dùng đến đồ kia. A Vinh mới học vỡ lòng nhị thẩm lại muốn mua cho A Vinh dùng....” Chu thị lẩm bẩm biện giải nói: “ Ta không đọc nhiều sách, nhưng câu ‘ làm ít công to’ vẫn nghe qua .”
Đầu năm, nàng cứ như vậy vô cớ gây rối, Trịnh Tú biết tính tình cha hắn, tuy rằng không kiên nhẫn, nhưng lại dễ mềm lòng, sẽ mua cho Trịnh Vinh. Không thấy gia gia nãi nãi một câu cũng chưa nhiều lời sao, trong lòng họ đại khái cũng hy vọng như vậy đi. Cha nàng khinh thường nhị phòng, nhưng vì lão phụ mẫu, cũng thỏa hiệp.
Trịnh Tú nghiêm mặt nói: “ Nhị thẩm nếu nói như vậy, vậy chúng ta tính toán một chút đi, lúc trước ta đã cho nãi nãi nữa lượng bạc, bây giờ ta đưa thêm một lượng rưỡi nữa. Nhưng ta cũng phải nói trước, A Vinh khi đi học phải hảo hảo học cho tốt, nếu học không tốt....”
Chu thị vui mừng ra mặt, vội nói: “ Tốt tốt, hắn khẳng định học giỏi, hắn nếu có bướng bỉnh, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn.”
“ Nhị thẩm nói lời này có cả nhà làm chứng, đến lúc đó không được đổi ý. Sau này qua năm đi học đường, cha ta sẽ kiểm tra công khóa của A Vinh, nếu không học tốt, chính là sẽ bị thật.” Muốn Trịnh Tú ra tiền, cũng không để cho người khác lấy đơn giản như vậy. Trịnh Vinh nghe đến bị phạt, nhớ tới trước kia có nghe Trịnh Dự nói cha hắn sẽ dùng roi mây đánh hắn, lập tức không chịu. Chu thị nghe Trịnh Tú chịu ra tiền, nơi nào quản hắn nhiều như vậy, một ngụm đáp ứng xuống: “ Tốt, Tú nha đầu nói rất đúng, đến lúc đó A Vinh công khóa không tốt, sẽ để đại bá giáo huấn hắn.”
Trịnh Tú lúc này mới thôi, dù sao nháo tới nháo đi vẫn là nháo trên mặt mũi của cha nàng, đường nào cũng sẽ ra tiền, không bằng đem lời nói trước, nhà nàng đem tiền đầu tư cho Trịnh Vinh mua văn phòng tứ báo, nếu Trịnh Vinh học không tốt, vậy ngoan ngoãn nhận phạt đi! Hài tử ngang ngược này, một chút giáo dưỡng cũng không có, nàng đã sớm nhìn không thuận mắt. Nếu học không giỏi, liền ngoan ngoãn chờ ăn roi mây đi! Lời này nói ở trước mặt gia gia cùng nãi nãi, nàng cũng không tin đến ngày đó cha nàng giáo huấn người, ai dám ngăn cản. Trịnh Dự ở bên cạnh muốn cười, lại không thể cười ra tiếng, khuôn mặt đều bị ngẹn đỏ.
Trịnh Tú quay đầu cười nói, “ Cha a, nếu đã mua cho A Vinh, vậy chúng ta cũng mua cho A Dự một bộ luôn đi.”
Trịnh Nhân đương nhiên đồng ý.
Trịnh Dự nhất thời cũng có chút lo sợ, thấp giọng nói: “ Ta, ta không nghĩ muốn, vạn nhất ta học không được…” Hắn không muốn bị đánh đâu.
Trịnh Tú xoa xoa đầu của hắn, “ Học không được cũng không có việc gì, A Dự thông minh như vậy, sẽ không có chuyện đó đâu.” Hoàn toàn không đề cập đến chuyện học không được sẽ bị ai phạt.
Trịnh Vinh nghe xong càng thêm không muốn, dựa vào cái gì đều mua văn phòng tứ bảo giống nhau, hắn nếu học không được sẽ bị giáo huấn, Trịnh Dự học không được lại không có chuyện gì! Lập tức ôm cổ nương hắn chơi xấu.
Chu thị mới vừa được ngon ngọt, vui rạo rực, cũng không để ý tới tiểu nhi tử hồ nháo, trách nhẹ: “ Ngươi qua năm cũng sẽ đến học đường đi học, cũng là đại hài tử, cũng không thể lại không quy củ như vậy!”
Trịnh Vinh chỉ là tiểu hài tử, không có sự che chở của Chu thị, cũng không nháo ra được cái gì. Bầu không khí trong phòng lại khôi phục lại.
Rốt cuộc tới giờ Tý, Trịnh Nhân cùng Trịnh Toàn ở cửa đốt pháo xong, Trịnh Nhân liền mang theo tỷ đệ Trịnh Tú về nhà. Nhà bọn họ còn muốn đốt pháo a.
Trong nhà Trịnh Tú đã sớm chuẩn bị pháo rồi, đều treo ở hai bên cổng . Trịnh Nhân cầm hỏa chiếc đốt, pháo cháy bùm bùm một trận. Chờ pháo cháy hết rồi, một nhà ba người liền cùng nhau vào cửa.
Nông thôn chú ý đón giao thừa, nhưng cũng không cần chờ đến hừng đông, qua giờ Tý, người nhỏ tuổi liền có thể ngủ trước. Nhà bọn họ tổng cộng có ba người, cũng không có nhiều quy củ như vậy, cả nhà rửa mặt xong, Trịnh Nhân liền đuổi tỷ đệ bọn họ về phòng ngủ.
Trịnh Dự hôm nay tay chân đặc biệt mau, rửa mặt xong liền bò vào chăn. Người khác có lẽ không biết, Trịnh Tú lại rất rõ ràng, hắn như vậy là vì trốn phạt, lúc này mới đi ngủ sớm. Nàng cũng không chọc phá, tùy hắn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com