Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29: Dụng tâm của Phùng gia.

Chương 29 Dụng tâm của Phùng gia.

Bây giờ chuyện đi học của Tiết Thiệu lại bị nhắc tới, Trịnh Tú liền cảm thấy không thể mặc kệ như vậy. Nàng thực nghiêm túc hỏi Tiết Thiệu: “ A Thiệu, ngươi nghĩ như thế nào? Có muốn cùng A Dự đi học không?”

Tiết Thiệu có chút khó xử mà se se vạt áo, hắn đương nhiên là nguyện ý cùng A Dự đi học, nhưng lại có chút lo lắng, “ Ta cái gì cũng không biết, đến chữ cũng không biết.”

Trịnh Dự liền vỗ vỗ bộ ngực nhỏ mà đảm bảo: “ Ta có thể dạy ngươi a, tiên sinh còn chưa dạy xong Bách Gia Tính, chỉ cần ngươi dụng tâm học tập, khẳng định có thể đuổi kịp.”

“ Cha ta……”

“ Chổ cha ngươi để ta nghĩ cách.” Trịnh Tú tiếp lời nói. Bất quá nàng về thôn cũng không tiện, lỡ khi đến nhà không gặp được người mà ở lại Tiết gia chờ thì khó tránh khỏi miệng lưỡi của mấy người trong thôn. Buổi tối Trịnh Nhân trở về, Trịnh Tú liền đem chuyện của hai đứa nhỏ cùng hắn nói qua, Trịnh Nhân cũng không đem chuyện đánh nhau của mấy hài tử để ở trong lòng, nuôi dưỡng nam hài cũng không nên quá bao che, đùm bọc, nếu chỉ mấy mâu thuẫn nho nhỏ giữa đồng học với nhau cũng giải quyết không được, sau này lớn lên còn trông cậy gì được vào hắn, nhưng đối với chuyện Tiết Thiệu đi học này, Trịnh Nhân rất tán đồng. Hài tử kia nhìn liền biết là đứa trẻ thông minh lại linh động, xác thật sau này sẽ là người tài, liền nói: “ Việc kia chờ lúc cha nghĩ hưu mộc, ta sẽ mời A Trực đến ăn cơm rồi sẽ nói chuyện này với hắn, đến lúc đó ngươi làm thêm mấy món ăn đi.”  

Trịnh Tú gật đầu đồng ý, cha nàng chịu ra mặt đương nhiên là rất tốt, hắn nói so với chính mình tự nói càng có khả năng làm người khác tin phục hơn.

Bất quá cha con bọn họ tính toán rất tốt, lại không nghĩ đến khi Tiết Thiệu mang lời nhắn của Trịnh Nhân nói với cha hắn, Tiết Trực lại truyền lời nói gần đây hắn rất bận lên núi săn thú, tạm thời không có thời gian đến Trịnh gia dự tiệc.

“ Rất vội sao?” Nghe Tiết Thiệu nói xong, Trịnh Tú không khỏi kinh ngạc, lần trước nàng đi Tiết gia chờ người nhưng không thấy đã đủ kỳ quái, lần này càng tệ hơn, dành chút thời gian đến ăn một bữa cơm cũng không được.

Tiết Thiệu thành thành thật thật nói:  “ Ta cũng không biết cha bận cái gì, chỉ là dạo gần đây rất thường xuyên lên núi, trở về liền ở trong sân đánh quyền, mãi cho đến nữa đêm mới đi ngủ.”

Trịnh Tú lại đi theo cha hắn thỉnh giáo, Trịnh Nhân nghĩ nghĩ nói: “ Mới vừa đầu xuân, bọn họ là thợ săn, đã nghỉ ngơi chỉnh đốn cả một mùa đông, bận rộn hơn chút cũng bình thường. Như vậy đi, chờ ta nghỉ hưu mộc, buổi tối sẽ mang chút rượu thịt tới cửa.” Cũng chỉ có thể như vậy.

Đến ngày nghỉ hưu mộc, Trịnh Nhân mua rượu thịt ở trấn trên, lại mang theo một bình rượu mơ nhỏ đi đến Tiết gia.

Buổi tối Tiết Trực đương nhiên sẽ ở nhà, không nghĩ tới Trịnh Nhân lại tự mình tới cửa, hắn liền ra cửa đem người đón vào nhà.

Hai người vốn rất hợp ý, lại đã một thời gian không gặp nên trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Trong bữa, Trịnh Nhân liền đề nghị Tiết Trực cho Tiết Thiệu đến trấn trên đi học. Tiết Thiệu ở bên cạnh nghe mà trong lòng thấp thỏm cực kỳ, chỉ sợ cha hắn không đồng ý.

Tiết Trực nhìn nhi tử cúi đầu làm bộ như không thèm để ý nhưng lại dựng đứng lỗ tai lên nghe mà có chút chần chờ nói: “ Đi học đương nhiên là chuyện tốt, chỉ là ngài cũng biết, chúng ta không phải người dân ở đây, hộ tịch cũng không ở nơi này.....”

Trịnh Nhân nói: “ Việc này không có gì, ta có giao tình với tiên sinh ở học đường. Hộ tịch không là vấn đề gì, môn hạ của ta cũng có mấy học sinh từ mấy châu phủ khác vì mến mộ ta mà đến.”

Tiết Thiệu sợ sệt mà đánh giá cha hắn, Tiết Trực cũng vừa lúc nhìn về phía hắn, hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

“ Hảo, việc này liền làm phiền ngài vậy.” Tiết Trực chấp tay với Trịnh Nhân, xem như đáp ứng.

Buổi tối lúc Trịnh Nhân đã rời đi, Tiết Thiệu giúp đỡ dọn dẹp bàn ghế, nhịn không được mà hỏi cha hắn: “ Cha, đi học có phải hay không tốn rất nhiều tiền?”

Tiết Trực lúc nãy cũng không nghĩ đến việc này, nói: “ Đại khái tốn không ít.”

“ Kia bằng không, ta không đi học đường nữa.” Trong nhà sống nhờ việc cha hắn lên núi săn thú, hai người ăn uống đều mua ở trấn trên, cũng không dư đồng nào.

Tiết Trực vỗ vỗ đầu của hắn, “ Con nít con nôi, lo lắng cái này làm gì. Để cha tính.”

Ban đêm Tiết Trực liền kiểm tra lại vốn riêng của mình, ở bên ngoài mấy năm, lộ phí mang trên người đã sớm dùng hết, nhưng thật ra còn có mấy thứ đồ tùy thân có thể cầm.” Chọn đến chọn đi, hắn liền chọn một cây quạt làm bằng ngọc phiến. Thứ này là khi còn ở nhà là do ca tẩu hắn tặng, khi đó ở kinh thành rất coi trọng văn nhân, phàm là công tử thế gia trong tay đều cầm quạt xếp phe phẩy, chính là khi vào đông cũng có thể nhìn thấy. Thuở thiếu niên hắn cũng từng dùng hai năm, vẫn luôn mang theo bên người.

Sáng sớm hôm sau, Tiết Trực liền đi đến hiệu cầm đồ, sợ chưởng quầy trấn trên không biết nhìn đồ, còn bỏ công chạy đến huyện thành một chuyến. Chưởng quầy ở huyện thành khi nhìn thấy chiếc quạt làm bằng ngọc kia liền biết là thứ tốt, không khỏi đánh giá Tiết Trực, thấy quần áo trên người hắn tuy mộc mạc, nhưng lại có khí độ bất phàm, mày kiếm mắt sáng, không giống phường trộm cắp, liền không nghĩ nhiều, hỏi hắn cầm sống hay chết.

Tiết Trực nghĩ nghĩ, bây giờ ở bên ngoài, mà cây quạt ngọc này lại không có chổ dùng tới. Nếu trở về nhà , thứ này cũng không đáng giá bao nhiêu, liền cầm chết đi.

Cuối cùng cũng cầm được 180 lượng bạc.

Đây cũng là giá mà chưởng quầy hiệu cầm đồ có thể ra cao nhất rồi, 180 lượng cũng không phải là con số nhỏ, Tiết Trực cảm thấy mĩ mãn mà cầm ngân phiếu trở về nhà.

Thủ tục nhập học của Tiết Thiệu được làm rất nhanh, vẫn là có ngươi quen làm gì cũng dễ, ở triều đại nào lý lẽ này cũng đúng. Phụ tử Tiết gia cắt thịt, mang theo rượu cùng Trịnh Nhân đi đến chổ Vương tiên sinh. Tuy rằng là đi cửa sau, Vương tiên sinh cũng muốn khảo hắn một hai, hỏi hắn một ít vấn đề bình thường, thấy hắn tư duy nhanh nhẹn, đối đáp lưu loát mới yên lòng. Bằng không chỉ vì quan hệ mà thu học trò có tố chất thấp kém sẽ kéo danh tiếng của hắn cùng toàn bộ học đường xuống cũng không tốt.

Học phí có thể đóng theo quý hoặc theo năm, Tiết Trực liền chọn đóng theo năm, tổng cộng hết mười lượng bạc, hơn nữa mua sách mới, văn phòng phẩm cùng vài bộ trường sam mới cho tiết Thiệu, tổng cộng hết 20 lượng. Thật ra so với dự tính của Tiết Trực thì ít hơn rất nhiều, hắn nhớ mang máng khi mình còn bé, trong nhà thỉnh tiên sinh dạy cho hắn cùng ca ca hắn, học phí một quý chính là ba trăm lượng.

Bất quá ở nơi hoang dã này cũng không thể so sánh với kinh thành được.

Trước lúc Tiết Thiệu được nhập học, Trịnh gia đã xảy ra một một khúc nhạc đệm nhỏ. Phùng viên ngoại tự mình mang lễ vật đến Trịnh gia, đại ý chính là mang cháu đến nhận lỗi. Cháu trai của hắn chính là Phùng Nguyên lúc trước đánh Trịnh Dự. Cái mũi Phùng Nguyên bị xanh đen một mảnh, chính là tác phẩm của Tiết Thiệu lúc trước.

Phùng viên ngoại là một vị trung niên da trắng mặt tròn, ở cằm có một chòm râu, thoạt nhìn rất nho nhã. Hắn đặc biệt nhân lúc Trịnh Nhân nghĩ hưu mộc mà đến. Trịnh Tú đón hai người họ vào nhà chính, Phùng viên ngoại liền cười nói: “ Phùng Nguyên đứa nhỏ này lúc trước sống ở kinh thành, hài tử trong nhà cũng nhiều, hắn lại phá lệ quậy phá một chút, huynh tẩu ta quản hắn không nổi, liền đưa đến đây cho ta nhìn. Không nghĩ tới ngày đầu tiên đi học lại gây chuyện thị phi, còn va chạm với tiểu công tử. Trịnh cử nhân có ở nhà không?  Ta tự mình tới cùng hắn nói lời xin lỗi.”

Lúc trước Chu thị từng cùng Trịnh Tú nói qua việc hôn nhân với Phùng gia, hơn nữa nàng cũng đã gặp qua bộ dáng đáng khinh của vị Phùng công tử kia, Trinh Tú vẫn luôn không có ấn tượng tốt đối với Phùng gia. Không nghĩ tới Phùng viên ngoại lại là người hòa khí như vậy, nói chuyện cũng thỏa đáng.

“ Cha ta có việc đã ra ngoài, sợ là chốc nữa mới trở về.”

Phùng viên ngoại cũng không sốt ruột, vẫn như cũ cười ha hả, “ Vậy ta liền ở chổ này chờ xem. Để tiểu tử này cùng tiểu công tử xin lỗi trước.” Nói rồi liền đẩy nhẹ Phùng Nguyên một cái. Trịnh Tú liền gọi Trịnh Dự đến. Bộ dáng Phùng Nguyên không quá tình nguyện, nhưng vẫn quy quy củ củ mà hướng Trịnh Dự cúi đầu, “ Ta nhận lỗi cùng ngươi.” Trịnh Dự có chút không quen, có chút khẩn trương nói: “Không, không có việc gì, ta cũng không trách ngươi. Chỉ là ngươi sau này không cần... không cần lại khi dễ Nhị Bảo.”

Phùng Nguyên nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “ Ta cũng không cố ý khi dễ hắn, ai bảo hắn lớn lên béo như vậy, còn ngồi ở trước mặt ta.”

“ Câm miệng!” Phùng viên ngoại nghiêm mặt quát lớn nói: “ Vị trí ngồi ở học đường đều do tiên sinh an bài, ngươi nếu cảm thấy không thỏa đáng, trở về cùng người trong nhà nói, ta sẽ đi bàn lại cùng tiên sinh, ngươi làm sao lại có thể hồ nháo như vậy!”

Phùng Nguyên liền ngậm miệng.

Buổi sáng Trịnh Nhân cùng Tiết Trực bận việc nhập học của Tiết Thiệu, không biết khi nào mới về nhà. Phùng viên ngoại là sau khi ăn xong mới đến, thấy Trịnh Nhân không có ở nhà, thế nhưng thập phần kiên nhẫn mà đợi cả một canh giờ. Trịnh Tú không tiện chiêu đãi, liền đem trà đến nhà chính rồi lại đến phòng Trịnh lão nhân nói một tiếng, nhờ ông đến tiếp khách giúp.

Trịnh lão nhân là người lanh lẹ. Phùng viên ngoại tuy nói chuyện nho nhã rất không giống thương nhân lại càng giống người đọc sách hơn, nhưng rốt cuộc vẫn ở thương trường nhiều năm, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, bản lĩnh quả thật bất phàm, đi theo Trịnh lão nhân nói từ chuyện hoa màu đến ruộng đất cứ thao thao bất tuyệt.

Hai người vẫn luôn trò chuyện, cũng không có gì khó xử, sau khi Trịnh Nhân trở lại, cùng hắn trở về còn có phụ tử Tiết Trực. Thấy trong nhà có khách, Tiết Trực định cáo từ. Phùng viên ngoại lại đứng lên nói: “ Lúc trước do cháu trai nhà ta không hiểu chuyện, đánh tiểu công tử, ta đặc biệt đến đây tạ lỗi.”

Tiết Trực cũng biết chuyện này, lại còn biết chắc cái mũi của thiếu niên choai choai trước mắt kia là do tiểu tử nhà mình đánh sưng, hắn liền đi lại nói: “Khuyển tử nhà ta cũng động thủ, thật sự xin lỗi.”

Phùng viên ngoại xua tay nói: “ Là cháu trai nhà ta gây sự trước, xứng đáng ăn chút giáo huấn.”

Ba người nói chuyện một hồi, Trịnh lão nhân cũng thấy có chút mệt mỏi, đã về phòng trước.

Bọn họ ba người nói đủ 30 phút, Phùng viên ngoại mới mang theo Phùng Nguyên cáo từ.

Trên đường hồi phủ, Phùng Nguyên bẹp miệng, bộ dạng lão đại không cao hứng. Cũng đều đánh cùng nhau, thúc thúc lại mang theo hắn cùng lễ vật tới cửa xin lỗi. Huống hồ hắn lại là người bị thương nghiêm trọng nhất, nếu như bị người khác biết, sau này làm sao có thể tạo được uy tín ở học đường.

“ Hảo, đừng mất hứng.” Phùng viên ngoại thu hồi nụ cười, trấn an hắn. Kỳ thật hắn không phải là người trời sinh yêu cười, ngược lại lại là một người thường xụ mặt hơn. Thời điểm hắn không cười, thoạt nhìn rất nghiêm túc. Để công việc làm ăn tốt hơn, người thương nhân không thể không tươi cười, vì vậy hắn liền có thói quen cười trước mặt người khác. Bất quá nếu bản chất thật sự của hắn là vô hại, phúc hậu, vậy nhiều năm chìm nổi ở thương trường lâu như vậy, đã sớm bị người gặm đến xương cốt cũng không còn. Phùng Nguyên cũng chưa chắc sẽ phục hắn như bây giờ.

“ Tháng sau sẽ cấp thêm 1 tháng tiền tiêu dùng cho ngươi, nhìn thấy thích cái gì cứ việc mua.” Phùng viên ngoại lại nói tiếp, “ Ngươi nghĩ cha mẹ ngươi đem ngươi đưa đến đây là vì cái gì? Đương nhiên là chờ ngươi lớn hơn một chút, bái nhập môn hạ của Trịnh cử nhân, ngươi lại làm ngược lại, mới đến đây mấy ngày liền đánh nhi tử nhà người ta!”

Phùng Nguyên chỉ biết trong nhà an bài hắn đến nông thôn này học, nhưng cũng không biết rốt cuộc là vì sao. Rõ ràng trong kinh thành tốt như vậy, làm sao còn có địa phương nào so được với nơi đó.

“ Còn không phải cũng chỉ là một cử nhân, trong kinh thành có rất nhiều.” hắn nhỏ giọng lẩm bẩm.

Phùng viên ngoại liếc nhìn hắn, thật hận rèn sắt không thành thép, hắn liền cúi đầu không nói chuyện nữa.

Trong kinh thành cử nhân xác thực rất nhiều, nhưng nổi bậc giống Trịnh Nhân mười mấy năm trước, thì được mấy người? Lại nói, sinh ý nhà mình tuy hiện tại không tồi, huynh tẩu đều cắm rể ở kinh thành, nhưng rốt cuộc vẫn là thương hộ, nhà cử nhân người ta sao có thể để nhà mình vào mắt? Nhưng vị Trịnh cử nhân này lại khác, đã có thực học, lại không lấy dòng dõi nhìn người, thu học trò đều chọn người có khả năng tốt nhất mà tuyển cũng không nhìn dòng dõi của họ. Nếu không phải con trai độc nhất của mình thật sự lên không được mặt bàn, còn không tới phiên Phùng Nguyên đâu.

Đương nhiên, cũng không phải chỉ vì một chuyện này thôi, hắn đối với Trịnh gia còn có ý đồ khác. Bất quá lúc này cũng không phải là thời điểm giải thích cùng Phùng Nguyên nên Phùng viên ngoại cũng không nói thêm cái gì.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com