Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tình duyên đứt đoạn

Cốc chủ Mẫn Nguyệt Cốc tên tự Mẫn Doãn Kỳ, được giang hồ đồn đại là nam nhân phong lưu nhất thiên hạ, nữ nhi qua tay hắn nhiều vô số kể, nhưng chưa từng thấy hắn động lòng qua với ai.

Mẫn Doãn Kỳ phong lưu đa tình, kì thực lại là người si tình nhất thế gian.

Vùng sông nước Giang Nam có một thần y tên tự Trịnh Hiệu Tích, dịu dàng như nước, ôn nhu như ngọc.

Hiệu Tích bao dung nhân từ với cả thiên hạ, lại chỉ tàn nhẫn với một mình Mẫn Doãn Kỳ mà thôi .

Đào hoa nở lại tàn, đời người hợp rồi tan, có những người số trời đã định sẵn gặp nhau chỉ để chờ đến ngày nói lời từ biệt. Giữa hàng ngàn hàng vạn người gặp được nhau, cuối cùng chỉ để lại nỗi niềm nuối tiếc xót xa chẳng biết đến bao lâu mới có thể xóa nhòa.

Năm ấy cốc chủ Mẫn Nguyệt Cốc trúng phải kịch độc, tuy vẫn đi đứng nói cười bình thường nhưng nếu mười ngày sau không tìm được thuốc giải, sẽ phát độc mà chết . Thuộc hạ của hắn đi khắp muôn phương tìm người giải độc, may mắn sao gặp được thần y Trịnh Hiệu Tích ở Huyền Cơ Cốc.

Lần đầu gặp nhau dưới gốc cây bồ đề, nhìn thấy bạch y thiếu niên xoay người mỉm cười dịu dàng như gió xuân, Mẫn Doãn Kỳ liền một đời khắc cốt ghi tâm.

Độc của Mẫn Doãn Kỳ đã giải được rồi, thế mà lại trúng một loại độc khác, là độc tương tư.

Mẫn Doãn Kỳ trời sinh có nụ cười rực rỡ, đáy mắt đuôi mày đều mang theo ý tình, nghe nói Mẫn Doãn Kỳ này theo đuổi nữ nhân như câu cá, cá mắc câu liền đem ăn sạch sẽ, nhưng nhiều nhất cũng chỉ bảy ngày thôi.

Mẫn Doãn Kỳ đùa giỡn nữ nhân trong tay, biết bao hồng nhan rơi lệ chẳng màng, lại vì nụ cười của Hiệu Tích mà một đời bi thương.

Hiệu Tích năm nay vừa tròn mười tám, đơn thuần trong trắng chưa trải sự đời, làm sao chống cự nổi trêu chọc, ánh mắt nhu tình mật ý của con sói sõi đời đội lốt cừu non kia, chẳng bao lâu liền ngã vào vòng tay của Mẫn Doãn Kỳ.

Nằm trong lòng của người mình thương, Hiệu Tích khẽ khàng hỏi :

"Kỳ ca ca, nếu không làm Cốc chủ Mẫn Nguyệt Cốc nữa, huynh sẽ làm gì?"

Mẫn Doãn Kỳ cầm bàn tay mềm mại lên, hôn lấy từng ngón tay Hiệu Tích, giả vờ suy tư:

"Một bình rượu trắng, về núi ẩn cư, thong dong đến già."

Hiệu Tích hơi hụt hẫng, mong ước của hắn vậy mà không hề có cậu.

"Không còn gì khác sao?"

Mẫn Doãn Kỳ cong khóe miệng, lật ngược người đè Hiệu Tích dưới thân, ánh mắt chất chứa thâm tình, chậm rãi nhưng kiên định mà nói :

"Ta còn muốn trọn đời trọn kiếp ở bên đệ, muốn tháng ngày sau này của đệ, quãng đời còn lại của đệ đều có ta."

"Còn đệ thì sao?"

"Đệ chỉ muốn làm người trong lòng của Mẫn Doãn Cốc chủ mà thôi." Hiệu Tích vòng tay qua cổ Mẫn Doãn Kỳ, cong cong mắt cười.

Môi lưỡi quấn lấy nhau, thân thể hòa vào nhau, cứ tưởng như thế đã là cả một đời.

Hiệu Tích quay về đóng cửa Huyền Cơ Cốc, sau này đoạn đường còn lại của cậu có Mẫn Doãn Kỳ làm bạn, đã không còn cô đơn nữa rồi.

Mẫn Doãn Kỳ đối xử với Hiệu Tích cực kỳ tốt, ôn nhu vô hạn, hận không thể dâng hết thiên hạ lên cho cậu, trên dưới Mẫn Nguyệt Cốc đều cho rằng Cốc chủ nhà mình phong lưu bao lâu, cuối cùng cũng đã có chốn dừng chân rồi.

Một cơn gió thoảng, một giấc mộng dài, tỉnh mộng rồi chỉ còn lại nỗi bi ai. Tháng ngày đẹp đẽ chẳng được bao lâu liền đứng chông chênh giữa bờ vực thẳm.

Đêm đó Hiệu Tích xuống núi cứu người, nào ngờ khi quay trở về lại thấy hình ảnh mà cả đời này Hiệu Tích không bao giờ quên. Mẫn Doãn Kỳ lên giường cùng nữ nhân khác.

Mẫn Doãn Kỳ phong lưu nhất thiên hạ, đâu phải Hiệu Tích chưa bao giờ nghe, chỉ là cậu lựa chọn tin tưởng hắn mà làm lơ đi đoạn quá khứ kia của hắn mà thôi.

Hiệu Tích bật cười chua xót, hoa hoa công tử dù thế nào cũng vẫn là hoa hoa công tử, chẳng qua là cậu may mắn được ở bên hắn một đoạn thời gian lâu dài hơn những người khác mà thôi.

Trăng còn có lúc tròn lúc khuyết, huống chi lòng người. Đoạn tình cảm tưởng chừng khắc cốt ghi tâm cuối cùng cũng chỉ là trăng soi đáy nước, đẹp đẽ mà thê lương biết bao, nhìn thấy đó nhưng chỉ là ảo ảnh hư không.

Dây tơ hồng đã đứt đoạn rồi, thiên mệnh nhẫn tâm, chẳng trách người vô tình, chỉ trách ta trao nhầm một tấm chân tình son sắt.

Hiệu Tích lau nước mắt, rời đi trong đêm. Đời này kỳ thực cũng chẳng dài được bao lâu, nếu đã định gặp nhau để bỏ lỡ thì đành bỏ lỡ thôi.

Kỳ ca ca, Nguyệt Lão đã se nhầm nhân duyên mất rồi, huynh nắm trong tay một sợi dây tơ hồng, chỉ tiếc rằng đầu dây còn lại không phải là đệ nữa.

Tạm biệt, sau này tự bảo trọng.

Mẫn Doãn Kỳ tưởng rằng mình sắp phát điên rồi, người tình cũ của hắn Xuân Dung chạy đến Mẫn Nguyệt Cốc muốn cùng hắn đối ẩm, bỏ qua chuyện xưa. Không biết uống nhiều cỡ nào mà hắn say đến trời đất quay cuồng, sáng tỉnh dậy lại thấy mình và Xuân Dung không mảnh vải che thân nằm trên giường.

Lồng ngực đánh trống liên hồi, tối hôm qua Hiệu Tích trở về, đệ ấy có phải đã nhìn thấy hết rồi không.

Lật tung cả Mẫn Nguyệt Cốc, chỉ tìm được mảnh giấy ghi một câu "Ta cùng người đời đời ly biệt, vĩnh viễn không chung lối về."

Lần đầu tiên Vô Mệnh nhìn thấy Mẫn Doãn Kỳ khóc thương tâm đến thế, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hắn yêu một người đến tan nát cõi lòng.

Ý trời như trêu đùa một kiếp nhân sinh, đã se duyên đôi lứa, cớ gì còn đành lòng cắt đứt đoạn tình duyên.

Hiệu Tích, đệ trước giờ luôn lương thiện bao dung, đệ sẵn lòng tha thứ bất kỳ ai làm tổn thương mình, sao chỉ có ta là không thể.

Đệ thậm chí còn không nghe ta giải thích một câu nào đã tuyệt tình rời đi, đệ nhẫn tâm buông bỏ lời ước hẹn, đến một cơ hội cũng không đành lòng cho ta. Đệ nói đi là đi, chẳng lẽ tình cảm bấy lâu chẳng đủ để đệ tha thứ cho ta một lần. Trong lòng đệ, ta không hề quan trọng một chút nào sao.

Năm tháng ngọt ngào đã qua giờ giống như mũi dao sắc nhọn rạch từng nhát từng nhát vào trái tim, đau đớn đến mức muốn ngừng lại cả hơi thở.

Mẫn Doãn Kỳ phong lưu nhất thiên hạ, cũng si tình nhất thiên hạ. Tháng ngày sau này, chẳng còn ai có thể lọt vào mắt hắn nữa rồi.

Dưới gốc cây bồ đề, có một công tử đứng chờ người hắn thương, dù biết người chẳng trở về nhưng hắn không nỡ lòng buông bỏ một đoạn chấp niệm nhỏ nhoi.

Mây nhẹ mưa bay kể câu chuyện ngày xưa duyên khởi duyên tàn, có một người ở chốn cũ đợi một người quay về.

Mẫn Doãn Kỳ cô độc cả đời chờ một người trong tuyệt vọng, chờ một người đi mãi chẳng về.

Gặp nhau dưới gốc bồ đề
Mẫn Doãn công tử một đời tương tư.

__________

Ai mới là kẻ đáng thương hơn, Mẫn Doãn Kỳ hay Trịnh Hiệu Tích?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com