05. 365 ngày dành cho cậu <3
[365 ngày dành cho cậu ᡣ𐭩 ] ꩜ .ᐟ
[ONESHOT - KHDH/YUTOU] ꩜ .ᐟ
⋆˙⟡ Tác Giả Gốc: Kỳ Hoạn Dương Hoa (yutou/yu)
! Đây là tổng hợp các fic do Yu viết cho Kỳ Văn/Hàm Văn sẽ không bao giờ END !
! Truyện dựa trên trí tưởng tượng tác giả, không gán ghép hiện thực, không đem đi đâu !
⋆˙⟡ TF FAMILY | NGỌT | SINH NHẬT BÁC VĂN
⋆˙⟡ Tả Kỳ Hàm thầm thương chu đáo x Dương Bác Văn thầm thương hơi ngốc
Kỳ Hoạn Dương Hoa - Nông Trại Nhím Cừu
---
00.
Tình ta tựa đóa Diên Vĩ
hương bay vấn vít
lòng ai chưa ngỏ lời?
01.
01/06 là một ngày đặc biệt, rực rỡ nắng vàng và tràn đầy háo hức, bởi vì hôm nay chính là sinh nhật của Dương Bác Văn! Không khí trong căn nhà chung của F4 đang vô cùng nhộn nhịp, sôi động hơn bao giờ hết. Ai ai cũng tấp nập, tất bật với công việc chuẩn bị quà và trang trí, mong muốn mang đến cho "cừu nhỏ" một buổi tiệc thật đáng nhớ.
Tiếng lạch cạch từ nhà bếp vọng ra cho thấy Trương Hàm Thuỵ đang ra sức chuẩn bị những món ăn mà Bác Văn yêu thích nhất. Cậu mèo vốn nổi tiếng là đầu bếp "bất đắc dĩ" của nhóm, nhưng vì sinh nhật của người bạn rất thân, Trương Hàm Thuỵ dường như đã dồn hết tâm huyết vào từng món. Vừa nấu vừa huýt sáo những giai điệu vui tươi, vừa tưởng tượng ra vẻ mặt ngạc nhiên và hạnh phúc của Bác Văn khi nhìn thấy bàn tiệc thịnh soạn.
Trong khi đó, ở phòng khách, Trương Dịch Nhiên và Trần Dịch Hằng đang tỉ mẩn thổi từng quả bóng bay, tạo hình thành những chùm bóng đủ màu sắc. Thỉnh thoảng, tiếng "bốp" nhỏ vang lên khi một quả bóng không may bị vỡ, kéo theo mấy tiếng cười haha của lũ trẻ trong nhà.
Quan Tuấn Thần thì đang loay hoay với việc chọn nhạc và hệ thống đèn trang trí. Anh cả muốn tạo ra một không gian ấm cúng nhưng không kém phần lung linh huyền ảo. Anh nhẩm nhẩm vài bản nhạc quen thuộc, rồi lại lắc đầu, tìm kiếm một bài hát mới mẻ, tràn đầy năng lượng hơn để phù hợp với không khí sinh nhật.
Và tất nhiên, không thể thiếu "người quản lý" của buổi tiệc – Trương Quế Nguyên. Cậu chàng đang đi đi lại lại giữa các phòng, kiểm tra tiến độ, nhắc nhở mọi người và đưa ra những gợi ý "có cánh" để buổi tiệc thêm phần trọn vẹn.
Mỗi người một việc, nhưng tất cả đều chung một mục tiêu: khiến Dương Bác Văn có một ngày sinh nhật thật ý nghĩa và tràn ngập niềm vui. Chắc chắn, buổi tiệc tối nay sẽ là một kỷ niệm khó quên đối với "cừu nhỏ" và cả nhóm F4.
02.
Trong lúc mọi người đang hì hụi với công việc của mình, không khí bỗng chốc trở nên sôi nổi hơn bao giờ hết bởi câu hỏi ngây thơ nhưng đầy thăm dò từ bé út Tuấn Minh:
"Mấy anh tặng quà gì cho Văn ca vậy?"
Câu hỏi tưởng chừng đơn giản này lại như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào sự tập trung của cả nhóm. Mọi người đều đang quá bận rộn với việc trang trí và nấu nướng mà quên mất đi một phần quan trọng nhất: quà sinh nhật!
"Ừa, nên tặng gì đây nhỉ?" Trần Dịch Hằng, người đang cố gắng thổi phồng một quả bóng bay hình trái tim mà nó cứ xì hơi mãi, lẩm bẩm. Cậu ngừng tay, ánh mắt lơ đãng nhìn vào đống bóng bay đủ màu, dường như đang nghĩ xem nên mua loại quà gì cho Bác Văn.
Trương Hàm Thuỵ, đang nếm thử món súp gà để điều chỉnh gia vị, suýt nữa làm đổ cả nồi. "Ôi trời, sao em lại quên mất chuyện này chứ?" Cậu đặt muỗng xuống, vò đầu bứt tai. "Từ nãy đến giờ cứ nghĩ đến việc Bác Văn thích ăn gì, quên luôn chuyện quà đó. Có ai có ý tưởng gì không?"
Quan Tuấn Thần, người đang loay hoay với chiếc loa bluetooth, cũng quay phắt lại.
"Thật đó, bây giờ đi mua thì có kịp không ta? Hay là mình góp tiền mua chung một món gì đó thật ý nghĩa đi?"
Trương Dịch Nhiên, thở dài một tiếng. Cậu đã lên kế hoạch chi tiết cho mọi thứ, trừ... phần quà. "Thấy chưa? Ai bảo không nghe lời em. Đáng lẽ phải nghĩ trước mấy tuần rồi chứ!" Dịch Nhiên khoanh tay, ra vẻ "biết tuốt", nhưng trong lòng cũng đang vắt óc suy nghĩ.
Đúng lúc này, Trần Dịch Hằng lại chọc ghẹo Vương Lỗ Kiệt – hay còn gọi là "Vương Đại Sư" vì tài ăn nói và khả năng ngoại giao của cậu chàng: "Ê ê, cậu tính chúc sao vậy Vương Đại Sư?"
Vương Lỗ Kiệt giật mình, đang định trốn vào một góc để soạn bài phát biểu thì bị gọi tên. Cậu ho nhẹ một tiếng, cố giữ vẻ bình tĩnh: "Chuyện đó... cứ để tớ lo. Quan trọng là bây giờ mình phải tìm ra được món quà ưng ý đã. Mọi người có ý tưởng gì độc đáo không?"
Cả nhóm lại rơi vào im lặng một lúc, cố gắng lục lọi trong trí óc những món quà mà Dương Bác Văn có thể thích. Tiếng kim đồng hồ tích tắc, thời gian thì cứ trôi, trong khi "cừu nhỏ" sắp về đến nơi rồi!
03.
Xôn xao, nhốn nháo là vậy, nhưng cũng không lâu sau, với sự nhanh trí và ăn ý của các thành viên F4, mọi người đều đã chuẩn bị xong phần quà của mình, cùng với những lời chúc chân thành nhất dành cho Dương Bác Văn.
Trong lúc các thành viên F4 đang nháo nhào vì câu hỏi "quà sinh nhật" của Tuấn Minh, Tả Kỳ Hàm vẫn đứng một bên, lặng lẽ tập trung vào công việc chuẩn bị máy quay mà bản thân được giao. Anh cẩn thận điều chỉnh góc độ, kiểm tra ánh sáng, đảm bảo mọi thứ thật hoàn hảo để ghi lại khoảnh khắc đặc biệt của Dương Bác Văn.
Anh khẽ mỉm cười.
Chắc không ai ngờ được, chính bản thân anh đã chuẩn bị quà sinh nhật năm nay cho Dương Bác Văn vào tận một năm trước. Từ lâu, Tả Kỳ Hàm đã lên kế hoạch tỉ mỉ, không phải là một món quà vội vàng mua sắm mà là cả một tâm huyết được ấp ủ. Đối với Tả Kỳ Hàm, sinh nhật của Bác Văn không chỉ là một ngày kỷ niệm, mà còn là dịp để anh thể hiện sự quan tâm sâu sắc và tình cảm chân thành của mình. Anh biết, Bác Văn sẽ rất bất ngờ và hạnh phúc khi nhận được món quà đặc biệt này.
04.
"CHÚC MỪNG SINH NHẬT LÃO SƯ BÁC VĂN!!!"
Tiếng reo hò đồng thanh vang dội khắp căn phòng ngay khi cánh cửa vừa mở ra. Loạt pháo giấy đủ màu sắc nổ tung, bắn ra những mảnh kim tuyến lấp lánh bay rợp trời, phủ lấy hình bóng Dương Bác Văn trong một làn mưa màu nhiệm.
Dương Bác Văn vừa về đến nhà, tay vẫn còn cầm túi đồ lỉnh kỉnh, hoàn toàn bất ngờ trước khung cảnh rực rỡ và tràn đầy sức sống này. Đôi mắt cậu mở to, thoáng chút bối rối rồi nhanh chóng chuyển thành sự ngạc nhiên tột độ, xen lẫn niềm hạnh phúc không thể che giấu. Cậu đứng sững sờ giữa thảm kim tuyến, ngắm nhìn căn phòng được trang hoàng lộng lẫy với bóng bay, đèn nhấp nháy và một chiếc bánh kem lớn đặt trên bàn.
Trần Tuấn Minh là người đầu tiên chạy đến ôm chầm lấy eo Bác Văn, ngẩng đầu cười tươi rói: "Văn ca sinh nhật vui vẻ nha!"
Ngay sau đó, Trần Dịch Hằng và Trương Dịch Nhiên cùng lúc bật nhạc sinh nhật, giai điệu sôi động vang lên khiến không khí càng thêm tưng bừng. Trương Hàm Thuỵ với vẻ mặt đầy tự hào, chỉ tay vào chiếc bánh kem: "Bánh của tớ làm đó, Văn Văn! Đảm bảo ngon lắm luôn!"
Dương Bác Văn nhìn từng gương mặt rạng rỡ của các thành viên F4, khóe môi cậu từ từ cong lên thành một nụ cười thật tươi. Nụ cười không chỉ là niềm vui, mà còn là sự ấm áp, cảm động trước tình cảm chân thành mà các thành viên dành cho mình. "Cảm ơn, cảm ơn mọi người nhiều lắm!" Giọng cậu hơi nghẹn lại, xúc động đến nỗi không nói nên lời.
Trong hậu trường náo nhiệt của buổi chụp hình, Dương Bác Văn đang bận rộn nhận những món quà sinh nhật từ staff, từ các thành viên trong nhóm. Cậu cười rạng rỡ, đôi mắt híp lại vì vui sướng khi mở từng món quà. Nào là những chú thú bông mềm mại, những chai nước hoa với hương thơm dịu nhẹ, hay những cuốn album fanmade được trau chuốt tỉ mỉ, đầy ắp hình ảnh và lời nhắn nhủ yêu thương. Mỗi món quà đều chứa đựng tình cảm của người tặng, khiến trái tim Dương Bác Văn ấm áp lạ thường.
"Cảm ơn mọi người nhiều lắm ạ!" Cậu liên tục cúi đầu cảm ơn, giọng nói tràn đầy năng lượng. Trần Tuấn Minh líu lo kể về quá trình chọn đồ chơi lắp ráp, Trần Dịch Hằng thì hào hứng chỉ cho Bác Văn cách dùng tai nghe mới, còn Trương Quế Nguyên ra sức thuyết phục Bác Văn mặc thử chiếc áo khoác denim ngay lập tức.
Thế nhưng, giữa không khí tưng bừng ấy, Dương Bác Văn lại cảm thấy thiếu vắng một điều gì đó. Cậu vẫn cười, vẫn nói chuyện, nhưng rồi ánh mắt cứ vô thức liếc về phía Tả Kỳ Hàm. Anh đang đứng một bên, chỉnh sửa lại máy quay và kiểm tra đèn, hoàn toàn tập trung vào công việc của mình. Từ nãy đến giờ, Tả Kỳ Hàm là người duy nhất không nói một lời chúc mừng sinh nhật nào, cũng không đưa cho cậu bất kỳ món quà nào.
Tim Dương Bác Văn khẽ hẫng đi một nhịp. Chẳng lẽ Kỳ Hàm quên sao? Hay anh giận mình chuyện gì? Bao nhiêu câu hỏi cứ xoáy sâu trong tâm trí "cừu nhỏ", khiến niềm vui ban đầu vơi đi ít nhiều. Ánh mắt cậu không rời khỏi bóng lưng của Tả Kỳ Hàm, hy vọng anh sẽ quay lại, sẽ nói một lời, dù chỉ là một cái vỗ vai đơn giản. Nhưng Tả Kỳ Hàm vẫn im lặng, tiếp tục công việc của mình như thể không có chuyện gì xảy ra.
05.
Tối hôm đó, sau một ngày sinh nhật bận rộn và tràn ngập niềm vui bên fan, staff và các thành viên, Dương Bác Văn trở về phòng thay đồ. Khi cậu mở cánh cửa phòng của mình, một phong bì trắng nằm gọn ghẽ bên trong, không đề tên người gửi, thu hút sự chú ý của cậu.
Bác Văn nhíu mày, lòng dấy lên chút tò mò. Cậu cẩn thận cầm phong bì lên, xé nhẹ mép giấy và rút ra thứ bên trong. Đó là:
Một chiếc USB nhỏ màu bạc, nằm lấp lánh trong lòng bàn tay cậu.
Và một tờ giấy với dòng chữ nắn nót, quen thuộc một cách lạ kỳ:
"Nếu cậu vẫn chưa biết bản thân đáng quý thế nào, hãy xem cái này."
Dương Bác Văn đứng im lặng, ngón tay miết nhẹ theo những nét chữ. Trong đầu cậu lướt qua hàng loạt cái tên, nhưng rồi mọi suy đoán đều dừng lại ở một người duy nhất. Cậu nhìn chiếc USB, rồi lại nhìn dòng chữ trên giấy, một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lồng ngực. Món quà này không ồn ào, không phô trương, nhưng lại chứa đựng một sự chu đáo và thấu hiểu đến lạ. Nó khác hẳn với những món quà khác mà cậu đã nhận hôm nay, khiến cậu cảm thấy đặc biệt hơn cả.
Dương Bác Văn không chần chừ, cậu cắm chiếc USB nhỏ vào máy tính bảng của mình. Màn hình bật sáng, hiển thị một thư mục duy nhất. Cậu chạm vào, và một danh sách các file video hiện ra.
Cậu mở video lên.
Khoảnh khắc đầu tiên hiện lên là hình ảnh của chính cậu, đang say sưa tập nhảy trong phòng tập. Ánh đèn hắt lên những giọt mồ hôi trên trán, và khuôn mặt cậu tập trung cao độ, đôi khi nhăn lại vì mệt mỏi nhưng vẫn kiên trì. Rồi đến một đoạn khác, cậu đang ngồi trước máy tính, gõ lạch cạch từng dòng nhạc, có lúc nhíu mày suy nghĩ, có lúc lại mỉm cười hài lòng khi tìm được giai điệu ưng ý.
Video tiếp tục chạy, tua qua từng tuần, từng tuần một. Mỗi đoạn là một khoảnh khắc ngắn ngủi, một lát cắt rất đỗi đời thường của Dương Bác Văn. Có đoạn cậu ngủ gật gục đầu trên ghế sofa sau lịch trình dày đặc, trông thật đáng yêu và mệt mỏi. Có đoạn cậu bĩu môi hờn dỗi khi ăn phải miếng bánh không ngon. Có cả những lúc cậu lúng túng khi bị trêu chọc, hay những khoảnh khắc vui vẻ hồn nhiên khi đùa giỡn cùng các thành viên.
Những thước phim được quay một cách lén lút, từ nhiều góc độ khác nhau, cho thấy Tả Kỳ Hàm đã dành rất nhiều thời gian và tâm sức để ghi lại. Anh luôn ở đó, lặng lẽ quan sát, ghi nhớ từng chi tiết nhỏ nhất trong cuộc sống của Dương Bác Văn.
Đặc biệt, có một đoạn clip khiến trái tim Bác Văn thắt lại. Đó là cảnh cậu lặng lẽ ngồi trước cây đàn piano một mình, những ngón tay lướt nhẹ trên phím đàn, tạo nên một giai điệu sâu lắng và đầy cảm xúc. Khoảnh khắc đó, cậu cứ ngỡ mình hoàn toàn cô độc, không ai nhìn thấy, không ai lắng nghe. Nhưng Tả Kỳ Hàm đã ở đó. Anh đã ghi lại khoảnh khắc mong manh và chân thật ấy, không một lời quấy rầy.
Càng xem, tim Dương Bác Văn càng đập nhanh hơn, những cảm xúc hỗn độn trỗi dậy trong lòng. Cậu nhận ra những hình ảnh này không phải do staff hay các thành viên khác quay. Chỉ có Tả Kỳ Hàm, người duy nhất có thể ở bên cạnh cậu một cách tỉ mỉ và lặng lẽ đến thế, để thu thập từng mảnh ghép về cuộc sống của cậu.
(t thề t vừa viết vừa tủm tỉm cười huhu)
Cậu nhìn vào dòng chữ trên tờ giấy một lần nữa: "Nếu cậu vẫn chưa biết bản thân đáng quý thế nào, hãy xem cái này."
Món quà này không phải là một món đồ vật xa xỉ, cũng không phải một buổi tiệc linh đình. Nó là một kho tàng những khoảnh khắc, những mảnh ghép thầm lặng về cuộc đời cậu, được thu thập bằng cả tấm lòng. Nó đã nói lên tất cả: cậu được quan tâm, được trân trọng, được yêu thương đến nhường nào.
Dương Bác Văn tắt máy tính bảng, nhưng ánh mắt cậu vẫn dán chặt vào chiếc USB trong tay. Cậu hít một hơi thật sâu, lồng ngực phập phồng như muốn nổ tung, cảm giác như có hàng ngàn con bướm đang bay lượn hỗn loạn. Từng dòng caption của Tả Kỳ Hàm cứ thế hiện lên rõ mồn một trong tâm trí cậu, như những vết khắc sâu vào tận xương tủy.
Tuần thứ 1:
Cậu tập nhảy đến tận khuya, lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Nhìn cậu cố gắng, tớ bỗng thấy cậu thật rực rỡ.
Đó là những ngày đầu tiên họ cùng nhau luyện tập, những nỗ lực thầm lặng của Bác Văn đã được Tả Kỳ Hàm nhìn thấy và trân trọng.
Tuần thứ 5:
Cậu vô tình chạm vào tay tớ khi lấy đồ ăn. Tim tớ hẫng đi một nhịp.
Bác Văn khẽ mỉm cười, nhớ lại khoảnh khắc vụng về ấy. Cậu không ngờ, một cái chạm vô tình lại có thể khiến Tả Kỳ Hàm xao xuyến đến vậy.
Tuần thứ 8:
Cậu cười tít mắt khi được ăn món gà rán yêu thích. Cười rộ lên như đứa trẻ vậy, đáng yêu muốn chết.
Nụ cười của cậu, niềm vui giản dị của cậu, tất cả đều được Kỳ Hàm cất giữ cẩn thận.
Tuần thứ 14:
Hôm nay cậu nói không ai nhớ sinh nhật của cậu sắp tới. Tớ nhớ.
Dòng chữ này khiến mắt Bác Văn cay xè. Cậu vẫn nhớ cái ngày cậu buột miệng than thở vu vơ, không ngờ lại có một người đã lắng nghe và khắc ghi trong lòng.
Tuần 20:
Cậu hát một đoạn nhạc mà không ai biết, chỉ có tớ nhận ra. Giai điệu giờ cứ vương mãi trong đầu tớ.
Bác Văn tự hỏi, có phải Tả Kỳ Hàm đã nghe cậu hát thầm trong phòng tập hay khi đang đi trên hành lang không? Anh thực sự để ý cậu đến từng chi tiết nhỏ nhất.
Tuần 27:
Cậu vẽ mặt cười lên ly cà phê. Tớ phải giấu đi vì thấy đáng yêu quá.
Bác Văn bật cười khúc khích, nhớ đến ly cà phê bọt sữa mà cậu đã "sáng tạo" thêm một khuôn mặt cười. Tả Kỳ Hàm thậm chí còn giấu nó đi vì thấy đáng yêu, một hành động vụng về nhưng đầy tình cảm.
(dme t vừa viết t vừa cười khùng=))))
Tuần 33:
Cậu ngủ gật trên sofa, đầu tựa vào vai tớ. Lần đầu tiên thấy cậu ngủ yên bình đến vậy, tớ không dám cử động.
Khoảnh khắc này khiến Bác Văn đỏ mặt. Cậu nhớ lại hôm đó cậu đã mệt mỏi đến mức không biết gì, nhưng Tả Kỳ Hàm đã ở đó, lặng lẽ làm điểm tựa cho cậu.
Tuần 40:
Cậu thử một bộ trang phục mới và hỏi tớ có hợp không. Trong mắt tớ, cậu luôn là người đẹp nhất.
Lời khen ngợi thầm kín này khiến trái tim Bác Văn đập rộn ràng. Tả Kỳ Hàm luôn nhìn cậu bằng đôi mắt đầy yêu thương và ngưỡng mộ.
Tuần 45:
Cậu bảo nhớ nhà. Tớ chỉ muốn ôm cậu thật chặt, nhưng lại sợ cậu không quen.
Một sự quan tâm chân thành, thấu hiểu đến tận cùng cảm xúc của cậu, nhưng lại ẩn giấu đi vì sự tôn trọng và lo lắng.
Tuần 50:
Cậu bảo không biết có ai đang để ý mình không. Có. Tớ đang...
Dòng chữ này như một tiếng sét đánh ngang tai, vừa mạnh mẽ vừa nhẹ nhàng. Nó xóa tan mọi nghi ngờ, mọi sự tự ti nhỏ bé trong lòng Bác Văn.
Tuần 52:
Chúc mừng sinh nhật. Lần này, tớ nói rồi đó nha.
Tả Kỳ Hàm chưa từng nói yêu, chưa từng chúc sinh nhật trực tiếp, chưa từng tặng quà một cách phô trương. Mọi hành động của anh đều thầm lặng, kín đáo, ẩn mình trong từng thước phim, từng dòng chữ ngắn ngủi. Nhưng chính sự thầm lặng lại khiến trái tim Dương Bác Văn quặn thắt lại vì xúc động.
Những lời nhắn mộc mạc, run rẩy như những mũi tên xuyên thẳng vào cậu, không phải bằng sự đau đớn, mà bằng một thứ cảm xúc ngọt ngào đến nghẹt thở. Cậu biết, những dòng này không chỉ là lời chúc, mà là cả một lời tỏ tình thầm kín, được ấp ủ suốt một năm trời, được chắt chiu từ từng khoảnh khắc cậu vô tình để lộ ra vẻ yếu lòng, hay những giây phút cậu không hề hay biết mình được quan sát.
Tả Kỳ Hàm đã dùng hành động để chứng minh, thay vì lời nói sáo rỗng. Mỗi một khoảnh khắc cậu vô tư cười đùa, miệt mài luyện tập, hay thậm chí là bĩu môi vì đồ ăn không ngon, đều được Kỳ Hàm cẩn thận ghi lại. Đó là minh chứng cho tình cảm sâu sắc, chân thành mà anh dành cho Bác Văn, một tình cảm không cần phải khoa trương nhưng lại đủ sức lay động mọi giác quan.
Đặc biệt là đoạn clip cậu lặng lẽ chơi piano, tưởng rằng không ai nhìn thấy, không ai lắng nghe. Chỉ có Tả Kỳ Hàm ở đó, lặng lẽ ghi lại khoảnh khắc mong manh và chân thật ấy, không một lời quấy rầy, không một tiếng động. Khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy mình được hiểu, được chấp nhận một cách trọn vẹn nhất.
Dương Bác Văn đứng dậy, đôi chân run run, chiếc USB vẫn còn siết chặt trong lòng bàn tay. Cậu cảm thấy một dòng điện ấm áp chạy dọc cơ thể, từ đầu ngón tay đến tận trái tim.
Giờ đây, cậu biết bản thân quý giá đến nhường nào, không phải vì những món quà vật chất, mà vì có một người đã lặng lẽ yêu thương và dõi theo cậu từng phút giây.
06.
Dương Bác Văn không chút chần chừ, cậu ôm chặt chiếc USB trong tay và chạy như bay ra khỏi phòng thay đồ. Trái tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực, dồn dập hơn bao giờ hết. Cậu lao qua hành lang, đi qua những cánh cửa phòng đã tắt đèn, chỉ có một mục tiêu duy nhất trong đầu: tìm thấy Tả Kỳ Hàm. Cậu muốn đối mặt với anh, muốn nhìn vào đôi mắt ấy, để xác nhận tất cả những cảm xúc đang dâng trào trong lòng, và để đáp lại tình cảm mà Tả Kỳ Hàm đã kiên nhẫn vun đắp suốt 365 ngày qua.
Cậu tìm ở phòng khách, ở khu vực bếp, nhưng không thấy Kỳ Hàm. Khi vừa chạy đến cuối hành lang dẫn ra ngoài, cậu chợt khựng lại. Ngay trước cửa phòng chờ, dưới ánh đèn mờ ảo, một bóng người đang co ro ngồi đó.
Là Tả Kỳ Hàm.
Anh đang ngồi bệt xuống sàn, đôi vai khẽ rụt lại, ôm chặt một túi giấy nhỏ trước ngực. Đó là chiếc túi bánh kem sinh nhật mà Trương Dịch Nhiên đã chuẩn bị, vẫn còn nguyên vẹn, chưa hề được mở ra.
Dương Bác Văn bước đến, nhẹ nhàng gọi: "Kỳ Hàm?"
Tả Kỳ Hàm giật mình ngẩng đầu lên, đôi mắt anh mở to vì ngạc nhiên, pha lẫn chút bối rối. Anh vội vàng đứng dậy, nhưng rồi lại lúng túng nhìn xuống chiếc túi bánh trong tay.
"Bác Văn..." Tả Kỳ Hàm thì thầm, giọng nói pha chút ngượng nghịu. Anh nhìn Bác Văn, rồi lại đảo mắt đi chỗ khác, như thể đang tìm kiếm một cái cớ nào đó. "Sao cậu... sao cậu lại ở đây giờ này?"
Dương Bác Văn không nói gì, chỉ lặng lẽ giơ chiếc USB trong tay lên. Ánh sáng từ hành lang hắt vào, khiến chiếc USB lấp lánh trong lòng bàn tay cậu. Tả Kỳ Hàm nhìn thấy nó, vẻ mặt anh từ bối rối chuyển sang hơi tái đi, rồi thoáng chút hoảng loạn.
"Cậu... cậu xem rồi sao?" Giọng Tả Kỳ Hàm nhỏ dần, gần như là một tiếng thì thầm. Anh vẫn ôm chặt túi bánh, như một lá chắn vô hình.
Dương Bác Văn tiến lại gần hơn, khoảng cách giữa hai người giờ chỉ còn vài bước chân. Cậu nhìn thẳng vào mắt Tả Kỳ Hàm, dù đôi mắt vẫn đang cố né tránh ánh nhìn của cậu.
"Xem rồi."
Kỳ Hàm cúi đầu, vai khẽ run lên. "Tớ... tớ sợ hố. Sợ làm cậu bối rối." Anh lí nhí nói, giọng đầy vẻ tự ti. "Tớ không biết... cậu có thích không. Tớ chỉ..."
Dương Bác Văn đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên vai Tả Kỳ Hàm. "Tớ cũng sợ." Cậu nói, giọng khẽ khàng nhưng kiên định. "Nhưng nếu tớ không tìm cậu, chắc sẽ tiếc cả đời."
Câu nói như một liều thuốc thần, khiến Tả Kỳ Hàm ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt anh giờ đây đã chứa đựng sự ngạc nhiên và hy vọng. Dương Bác Văn có thể thấy một tia sáng lấp lánh trong đáy mắt ấy.
Tả Kỳ Hàm lúng túng chìa túi bánh kem ra trước mặt Dương Bác Văn, như một lời biện minh, một cách để thoát khỏi sự ngượng ngùng: "Tớ không giỏi nói lời chúc... nên dùng cả một năm để quay phim thay. Chiếc bánh này... là của Hàm Thuỵ, tớ chỉ định mang cho cậu, nhưng lại sợ..."
Dương Bác Văn nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay đang cầm túi bánh của Tả Kỳ Hàm. Bàn tay anh run rẩy, lạnh ngắt. "Không cần nói. Tớ hiểu rồi." Cậu nói, giọng ấm áp và chân thành. "Tớ hiểu tất cả rồi, Kỳ Hàm."
Bác Văn kéo chiếc túi bánh ra khỏi tay Kỳ Hàm, đặt xuống sàn. Rồi cậu chậm rãi đưa tay lên, áp vào má Tả Kỳ Hàm, nhẹ nhàng vuốt ve. "Cảm ơn cậu, Kỳ Hàm." Cậu nói, đôi mắt long lanh. "Cảm ơn vì đã luôn ở đó, và vì đã cho tớ biết mình đáng quý đến nhường nào."
Kỳ Hàm nhìn cậu, đôi mắt anh từ từ rưng rưng. Mọi sự phòng thủ, mọi sự ngượng ngùng đều tan biến. Cậu không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, và rồi, như một bản năng, vòng tay qua eo Dương Bác Văn, ôm lấy cậu thật chặt.
Trong vòng tay của Tả Kỳ Hàm, Dương Bác Văn cảm thấy như mình đã tìm thấy một nơi trú ẩn an toàn nhất. Mùi hương của Tả Kỳ Hàm không phải là ngọt ngào gắt lên, cũng không phải là mùi nước hoa quyến rũ. Đó là mùi của sự chân thành, của sự kiên nhẫn, của tình yêu lặng lẽ được ấp ủ suốt 365 ngày qua. Và với Dương Bác Văn, đó là mùi hương đẹp nhất trên đời.
07.
Hai người ngồi ăn bánh kem ngoài ban công ký túc xá. Đêm đã khuya, chỉ còn ánh đèn lấp lánh từ thành phố và vầng trăng treo lơ lửng làm chứng cho khoảnh khắc riêng tư này. Chiếc bánh kem vẫn còn nguyên vẹn, giờ đã được đặt giữa hai người, và họ cùng nhau thưởng thức từng miếng một cách chậm rãi. Không khí tĩnh lặng bao trùm, không ai nói lời nào quá lãng mạn, nhưng từng nhịp thở, từng ánh nhìn trao nhau đều chất chứa bao điều.
Dương Bác Văn khẽ đung đưa chân, đôi mắt cậu hướng về phía đường chân trời xa xăm, nơi những tòa nhà cao tầng lấp lánh. Lòng cậu vẫn còn ngập tràn những thước phim trong chiếc USB, từng khoảnh khắc được Tả Kỳ Hàm cẩn thận lưu giữ. Cậu thì thầm, giọng nói như tan vào làn gió đêm, mang theo chút e ấp của niềm hạnh phúc vừa chớm nở:
"Năm sau... nếu cậu vẫn nhớ sinh nhật tớ... quay thêm nữa nhé?"
Câu hỏi không chỉ là một lời đề nghị, mà còn là một mong muốn thầm kín về sự hiện diện của Tả Kỳ Hàm trong cuộc đời anh. Một mong muốn về những khoảnh khắc được lặng lẽ quan sát, được yêu thương và trân trọng, giống như cách anh đã làm suốt một năm qua.
Tả Kỳ Hàm quay sang nhìn Bác Văn, ánh mắt anh kiên định và dịu dàng đến lạ. Anh nắm lấy bàn tay Bác Văn, nhẹ nhàng siết chặt, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay đối phương. Rồi anh đáp, giọng nói trầm ấm và đầy quyết tâm, từng lời như một lời thề được khắc sâu vào không gian đêm:
"Không. Tớ sẽ không quay nữa."
Dương Bác Văn ngạc nhiên quay lại nhìn Kỳ Hàm, lòng chợt dâng lên một chút hụt hẫng khó hiểu. Ánh mắt cậu thoáng chút bối rối, không biết liệu mình có nghe nhầm hay đối phương đang đùa giỡn.
Nhưng rồi Kỳ Hàm tiếp lời, những lời nói tiếp theo của anh như rót mật vào tai Bác Văn, ngọt ngào và vững chắc hơn bất cứ lời hứa nào cậu từng nghe:
"Vì năm sau, tớ sẽ đứng cạnh cậu. Không cần trốn sau ống kính nữa."
Câu nói như một lời khẳng định, một lời hứa hẹn cho một tương lai mà cả hai sẽ cùng nhau bước đi, không còn khoảng cách, không còn những bí mật thầm kín. Một tương lai nơi Tả Kỳ Hàm sẽ không cần phải ẩn mình sau ống kính để ghi lại những khoảnh khắc của cậu, mà sẽ ở ngay cạnh, cùng cậu tạo nên những khoảnh khắc ấy.
Dương Bác Văn nhìn vào mắt Kỳ Hàm, thấy trong đó một tình yêu chân thành, không cần phô trương nhưng lại đủ sức lay động mọi giác quan. Cậu khẽ mỉm cười, nụ cười hạnh phúc nhất từ trước đến nay, kéo theo cả ánh trăng cũng như đang mỉm cười theo. Cậu tựa đầu vào vai Kỳ Hàm, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể đối phương, và hít hà mùi hương quen thuộc của anh ấy. Đó không phải là mùi hương cụ thể nào, mà là mùi của sự bình yên, của sự thấu hiểu, của một tình yêu được ấp ủ và giờ đây đang bùng cháy rực rỡ.
Đêm đó, dưới ánh trăng và những vì sao, hai trái tim đã tìm thấy nhau. Lời chúc sinh nhật đặc biệt nhất đã được trao đi, không bằng lời nói hoa mỹ, mà bằng cả một tình yêu được ấp ủ suốt 365 ngày, và một lời hứa cho những năm tháng về sau, sẽ luôn có nhau, kề cạnh và không còn phải lén lút nữa.
08.
Tả Kỳ Hàm nhìn Bác Văn, ánh mắt đầy kiên định và dịu dàng. Anh khẽ hít một hơi, giọng nói trầm ấm và quyết đoán vang lên: "365 ngày tớ sẽ luôn dành cho cậu."
– HẾT. (yutou/yuyu)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com