4 - Anh Đừng Có Mắng Bé
HyungJun đi qua mấy căn nhà liền thấy hàng rào đầy hoa tường vi màu xanh nước biển. Nếu là ban ngày thì chắc chắn là rất đẹp luôn, cho nên HyungJun quyết định hôm nào đó sẽ đến nhà YoHan vào buổi sáng để chụp ảnh.
"Em vào đi" - Mặc dù YoHan mặc đồ ở nhà, chỉ là quần thể dục cùng áo thun trắng, cơ mà trong mắt của HyungJun thì chẳng khác nào người mẫu cả. Thật sự muốn nói với anh rằng anh ơi, hay hai anh em mình đi thi audition đi anh ? Ngôi nhà thật rất rộng và còn được trang trí rất đẹp nữa, hầu như trên tường treo đầy tranh, bàn lại cắm hoa còn tươi, cạnh bàn và sàn nhà không một miếng bụi bặm. Chắc chắn là được chăm sóc quét dọn kĩ lưỡng.
"Anh ơi mẹ em cho anh một chút đồ ăn" - HyungJun đem giỏ đồ đưa anh, YoHan cười cười cảm ơn, biết HyungJun thắc mắc gì nên tự nói :
"Anh sống ở nhà một mình, tranh là anh vẽ, còn hoa thì vô tình đi ngang thấy nên mua về" - Bao nhiêu đó thôi đủ để làm HyungJun đổ YoHan cái rạp rồi. Người gì vừa đẹp trai học giỏi lại còn chu đáo khéo tay như thế này...
"Đi lên phòng trước đi anh đem đồ ăn và nước ngọt lên cho em" - HyungJun ngoan ngoãn đi lên, không khí có chút ngại, nhưng chỉ việc để YoHan kèm cho mấy môn tự nhiên thì cũng đủ để HyungJun ngại gần chết rồi.
HyungJun để ý có rất nhiều ảnh của YoHan hồi nhỏ, dù hơi đen một chút nhưng cười lên kháu khỉnh vô cùng. Từ grap giường, màn ngủ đến giấy gián tường đều là màu đen. Ầyyyyy, thật sự là một nét tương đồng với chủ nhân của nó. Trên tường treo đầy huy chương, kệ sách lại có mấy chiếc cup này nọ, khẳng định là đi thi taekwondo giành được.
HyungJun nhìn YoHan đeo kính, bản thân cũng đeo kính. Hai đứa đều cận như nhau nhưng vì không cao độ cho nên không mang kính thường xuyên. Nếu mang kính thường xuyên thì thật sự là có chuyện đó.
Vì Kim YoHan thật sự quá đẹp trai!!!
Còn Song HyungJun lại cực kỳ đáng yêu, mẹ nó đáng yêu như thỏ nhỏ vậy đó!!!
"Bé ơi, đây là sách năm nhất mà bé ?" - YoHan mắt đầy ý cười nhìn HyungJun, bé con ngốc nghếch này năm nay là năm hai cao trung nhưng lại đem theo sách năm nhất, thật sự YoHan có chút thắc mắc là làm cách nào mà bé có thể lên lớp vậy ?
"Ơ, em nhầm mất..." - HyungJun thật sự muốn cắn chết bản thân, vì thật sự HyungJun thể hiện biết bao nhiêu là sự ngốc nghếch trước mặt YoHan rồi, bây giờ đến sách còn đem nhầm...
"Không sao, em lấy sách anh học" - YoHan đem sách từ balo của mình ra. HyungJun cứ cảm thấy, đó giờ Ham WonJin là con nhà người ta rồi, mà thật ra YoHan mới là con nhà người ta. Bởi vì đến sách cũng mới tinh thẳng thớm, giấy bao cũng một nền đen và mấy cái ngôi sao phi thuyền, chữ Kim YoHan được nắn nót, trong sách ghi chú đầy đủ thẳng hàng.
Nhưng cho dù em có sách học và có YoHan kèm cho thì em vẫn không thể nào học được...
"Em đọc thử anh nghe công thức câu chẻ" - Kim YoHan nhận ra vấn đề quan trọng là dường như HyungJun không hề thuộc bất cứ một công thức nào cả.
"…" - quả nhiên là trả lời không được.
"Vậy em thuộc hết thì chưa ?" - Hình như YoHan làm khó HyungJun rồi, cho nên HyungJun lại lắc đầu.
"Nếu em không thuộc công thức thì anh không có cách gì giúp em cả" - YoHan nhíu mày, bắt đầu hoài nghi là HyungJun mua điểm lên lớp...
"Em không thuộc..." - HyungJun bối rối đến độ hai tay cấu vào nhau, mấy ngón tay bấm vào da thịt của chính mình. Thật sự giọng của YoHan có chút lớn làm cho HyungJun sợ vô cùng. Thường ngày JungMo có giận cũng không nói chuyện với em lớn như vậy đâu...
"Cho nên em phải học. Anh cho em một tiếng để học thuộc hết các thì, nếu em không học được thì anh không dạy nữa" - Kim YoHan dòng võ, thứ cần thiết nhất trong luyện tập là sự nghiêm khắc với bản thân. Cho dù nhìn gương mặt phụng phịu của Song HyungJun anh cũng không nỡ, thế nhưng mà không còn cách nào khác. Ban nãy giáo viên thông báo trên groupchat là cuối tuần sau kiểm tra 15 phút. Nếu HyungJun muốn cải thiện điểm số thì phải bắt đầu từ những bài kiểm tra nhỏ đến lớn dần.
Kim YoHan ngồi trên bàn học dùng bút dạ quang gạch chân những thứ cần học để kiểm tra, sẵn tiện ôn lại và phổ cập cho em bé. Em bé vẫn ngồi ở bàn tròn, miệng lẩm nhẩm học thuộc rồi ghi ra giấy như chép bài phạt. Mắt nhìn, tay viết, miệng đọc, tai nghe nhất định sẽ thuộc. YoHan bởi vì nghe em vẫn còn đọc lầm bầm cho nên mới an tâm học bài.
Một lúc sau, YoHan không còn nghe em đọc nữa, tưởng rằng em ngủ quên hay ngồi nghịch điện thoại mất rồi. Vừa quay lại đã thấy em ướt cả mặt ngồi cầm cây bút một cách khó khăn...
"Làm sao, đau ở đâu ?" - YoHan ngồi xuống bên cạnh, đem nước mắt lau đi. Em thường ngày rất đáng yêu, mặc dù biết rằng điều này không tốt nhưng quả thật ngay cả khi khóc thì HyungJun còn đáng yêu gấp ngàn lần. Mắt đỏ môi cũng đỏ, mắt vừa to vừa long lanh. Dù không biết HyungJun vì cái gì mà khóc nhưng đột nhiên YoHan cũng cảm thấy thật xót xa...
"Em...mấy cái này khó quá đi à...trong một tiếng đồng hồ thì em không thể nào học được...thật sự....quá khó đối với em..." - HyungJun nói với YoHan - "Tay em cũng đau nữa...thật sự đau ơi là đau..." - HyungJun nhìn YoHan, thật sự là khó khăn cho em, có chút ngại ngùng nhưng lại càng khó chịu thì đúng hơn, em đã cố gắng rồi đấy chứ, chẳng qua em không thể học thuộc được chúng thôi, nhìn bóng lưng của YoHan như bỏ mặt em ở đó một mình vậy. Cứ sợ YoHan chê mình không tốt, lại sợ YoHan giận mình, thật sự khiến em khó chịu đến rơi nước mắt...
Cái giọng vừa khóc vừa nói của HyungJun làm YoHan nhũn cả tim, lật tay em lên thì mới phát hiện cổ tay phải của em bầm tím, vết bầm chuyển sang màu sậm chứng tỏ đã hình thành từ lâu. Hỏi ra thì mới biết em thực hiện một màn nhào lộn trong lúc nhảy, vô ý bị thương nhưng không dám nói với mẹ biết hay đeo băng gạc.
"Em đã cố học rồi...học thuộc được ba cái thì rồi...em...em chỉ có thể học nhiêu đó thôi..." - Hơn bốn mươi lăm phút mà em chỉ học được có nhiêu đó, YoHan đột nhiên cảm thấy lo cho em về bài kiểm tra cuối tuần sau, những thứ cơ bản và nền móng này em không vững thì khó mà làm được bài sau này.
"Anh xin lỗi, anh cùng em học, chịu không ?" - YoHan biết HyungJun chỉ thích mềm mỏng chứ không thích cứng rắn. Học võ cùng nhảy nhót đương nhiên là khác nhau rồi, YoHan đáng lẽ từ đầu không nên đánh đồng bản thân lên em như thế này. Lại cảm thấy bản thân thật sự có lỗi khi không nghĩ đến cảm nhận của em, cho nên mới làm cho em khóc. YoHan nghĩ bản thân nên bù đắp cho em, nên cúi đầu thổi thổi xoa xoa cái cổ tay bầm tím : "Ngoan, ngày mai cùng anh đi bệnh viện băng bó, sẽ không đau nữa".
Ngày mai là thứ bảy, bệnh viện còn mở cửa, buổi sáng học rồi buổi chiều cùng đi, chắc chắn là được.
Đến khi HyungJun nín hẳn rồi, YoHan mới xoa đầu em rồi ngồi gần lại gần em, giúp em học bài. Nếu em không ghi được thì để YoHan ghi giúp em. Ghi ra công thức nào thì cho hẳn mấy cái ví dụ, vừa ghi vừa chỉ em cách sử dụng. Khi em học được một cái thì mới và trả thuộc cho YoHan thì anh sẽ em một cái bánh quy. Cứ như vậy mà học xong tất cả các thì trong hơn một tiếng đồng hồ sau đó.
YoHan đưa cho em một số bài tập và vừa hướng dẫn và sửa lỗi giúp em. Anh thở dài, đáng lẽ ra nên làm cách này chứ không phải là để mặc em một mình.
YoHan nhận ra không phải HyungJun không có khả năng tiếp thu được kiến thức, mà chẳng qua không có ai tận tâm để chỉ cho em. Bù lại thì HyungJun thật sự nghiêm túc và ngoan ngoãn học hành. Cho dù có ngáp hai ba cái nhưng vẫn không xin anh nghỉ giải lao. Đến khi em làm xong tất cả bài tập mà YoHan giao cho, YoHan nhìn mặt em thật sự có vẻ mệt nên bảo xem ngồi nghỉ ngơi một chút, ở đây thoải mái ôn bài, không cần gấp đến mười giờ thì về.
HyungJun ngẩng đầu hỏi anh đi đâu, anh xoa đầu em rồi bảo :
"Đi kiếm gì đó cho em ăn, chắc em đói rồi"
HyungJun bây giờ thật sự chỉ muốn biến nhanh thành con gái, sau đó chạy lại tỏ tình YoHan mà thôi, bởi vì YoHan còn biết nấu ăn, và bộ dạng khi nấu ăn thì lại đẹp trai vô cùng. Người như thế này hiện tại rất rất khó để tìm đó.
Rang cơm, cho dầu ào và tương ớt vào, cắt kim chi mà mẹ HyungJun đưa, bỏ thịt bò đã xào cùng xúc xích vào một chảo. Một tay bận bịu rang cơm, mắt thì canh chừng nồi mì trước mặt, bỏ thêm bánh gạo vào.
HyungJun không ngồi ở trong phòng nữa mà xuống bếp nhìn YoHan nấu nướng. Bận rộn và chú tâm, nhưng nhìn bóng lưng của YoHan lại khiến HyungJun tự hỏi người này đã phải mạnh mẽ tự lập như thế nào. Chả bù cho HyungJun suốt ngày bám mẹ và làm nũng với mẹ để mẹ đồng ý mua đồ ăn ngon và quần áo đẹp cho...
"Anh ơi...em..." - HyungJun nhìn YoHan cầu cứu, YoHan hiểu tình trạng của em cho nên gật đầu, đem muỗng đến cho em xắn cơm mà ăn. Còn về mì thì YoHan giúp em thổi nguội, em bởi vì ăn thật ngon nên YoHan quyết định đút em ăn một thể, không để em bận tâm chuyện muỗng đũa...
HyungJun cảm thấy YoHan đút mình ăn không có gì là không tốt, bởi vì HyunBin, JungMo, WonJin và thậm chí là MinHee cùng mẹ đều hay đút em ăn, mọi người xung quanh em đều chăm em chẳng khác gì em bé cả...
Nhưng YoHan lại không nghĩ như vậy, khi đút em ăn xong thì ngại ngùng chỉnh lại cái kính trên mặt. Em và YoHan tính ra mới biết nhau không bao lâu. Còn là hai đứa con trai nữa, làm mấy hành động thân thiết như thế này, chẳng phải là có một chút kì lạ hay sao ?
Trong khi nhìn cái má mềm mềm như bánh bao kia cử động, YoHan lại hiểu ra vì sao mà bản thân lại yêu quý HyungJun như vậy :
Bởi vì YoHan xem HyungJun là người nhà....
Nhà HyungJun tuy có gần nhà YoHan, nhưng nếu để em về nhà một mình thì YoHan không hề an tâm tí nào cả. Cho nên mới dọn đồ giúp em rồi đưa em về. Nhìn cái cổ tay bầm tím của em, bây giờ YoHan mới nhận ra ở trường thì YoHan thường thấy em có mấy cái phụ kiện như găng đeo cổ tay giống như những người chơi thể thao, còn tưởng em tham gia bộ môn nào đó, thì do là nhảy đến bị thương. Muốn trách cũng không được, chỉ dặn dò chiều ngày mai cùng nhau đi bệnh viện kiểm tra, rồi lại cúi đầu giúp em thắt dây giày...
"Ngày mai em muốn chụp ảnh ở cái hàng rào nhà anh" - HyungJun vừa đi vừa nói, bộ dạng rất quyết tâm, YoHan gật đầu rồi quay đầu nhìn cái hàng rào nhà mình. Lí do mà mẹ mua căn nhà này phần nào đó là vì cái hàng rào xinh đẹp với rất nhiều hoa tường vi màu xanh nước biển. Mẹ YoHan thích màu xanh. Đôi lúc cũng sẽ gặp ai đó dừng lại ngắm cái hàng rào một chút, rồi lấy điện thoại ra selca. Biết cái hàng rào nhà mình được yêu thích nên YoHan trước khi ăn cơm đều đem bình nước ra tưới.
HyungJun cũng thích...
HyungJun phát âm và cách diễn đạt không phải là tốt, nhưng lại rất thích nói chuyện. Nói từ chuyện gia đình đến chuyện trường lớp, bát nháo một hồi xém rớt một chân vào cống rãnh bên đường, khiến YoHan hết hồn mà nắm balo của em kéo lại.
Sự chân thành và thật thà, còn có chút ngốc nghếch của em khiến cho YoHan cảm thấy trong lòng ấm áp dương dương. Đâu phải mấy ai cũng giữ được cái ngây ngô này khi trưởng thành.
Em dừng lại một chút rồi nhìn YoHan, chỉ chỉ vào cửa hàng tiện lợi 24h. YoHan cười cười hiểu em muốn làm cái gì nên xin đường đi qua bên đối diện.
"Hai đứa mua sữa chuối hả ?" - Anh nhân viên bán hàng vô cùng quen mặt cả hai nên nhìn thấy bóng dáng của hai người liền biết ngay là muốn mua sữa chuối. Được rồi, còn phải tìm một ít tiền lẻ hồi lại cho hai đứa, vì chắc chắn hai đứa này sẽ chơi game. Và quả nhiên vừa nhận được tiền thừa thì HyungJun liền nhảy đến máy chơi game.
"Em phá đảo được cái này rồi lại không cảm thấy chán hay sao ?" - YoHan tựa vào tường, ngậm ống hút rồi hỏi em. Em lắc đầu bảo không, thích vô cùng.
Mấy vật vô tri vô giác đối với những đứa trẻ ngây ngô nó lại có linh hồn vậy đó. HyungJun cảm thấy, nếu em không chơi thì chẳng còn ai chơi cái trò này. Thật ra không có người chơi cũng tốt, không ai giành với em.
Và hơn hết, chẳng phải nhờ cái máy này mà HyungJun mới gặp YoHan, đúng không ?
Mắt HyungJun rất to, lông mi dày rũ xuống, nhưng thẳng và không cong khiến người ta có cảm giác rất thanh nhã chứ không nhẹ nhàng như con gái. Đôi mắt như ngập nước, vô cùng long lanh, đôi lúc YoHan nghĩ rằng HyungJun đang mang lens, nhưng không phải, là do to như vậy đó, long lanh như sao trời vậy đó. Khiến người ta muốn yêu thương chủ nhân của nó cho thật nhiều vào...
"Hôm nay cảm ơn anh, em không biết nói sao nữa, em cũng không ngờ có ngày mình có thể học thuộc được những thứ đó, thật sự cảm ơn anh..." - Càng nói càng không biết bày tỏ lòng biết ơn như thế nào. Thường ngày nếu đối tượng là JungMo thì HyungJun sẽ để yên để JungMo nghịch tóc, còn là WonJin thì sẽ để WonJin bẹo má đến đau thì thôi. Cho nên HyungJun quyết định sẽ làm một cái gì đó cao siêu hơn bẹo má và xoa đầu.
Chưa để YoHan trả lời thì HyungJun nhón chân hôn lên cái trán cao cao của người kia một cái. Đỏ mặt cúi đầu chúc YoHan ngủ ngon rồi chạy vào nhà mất, trên đường chạy vào sân còn xém ngã. Ngốc đến không biết để đâu cho hết.
Đêm đó không biết làm sao mà YoHan trở về nhà và ngủ ngon được, đến lúc tỉnh táo hẳn ra thì YoHan đập đầu xuống gối, ôi...
Song HyungJun, đứa nhỏ này...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com