82 - 84
Chương 82
Uống say bí tỉ, rồi còn được đàn ông dìu ra khỏi một quán bar nổi tiếng như vậy.
Chuyện đã xảy ra cùng sắp xảy ra đều hết sức rõ ràng.
Án Hàn gần như tức điên lên. Anh xuống xe, phăm phăm bước tới giằng lấy Triển Thần.
Sau đó, hai người phát sinh cảnh giường chiếu đầu tiên trong phim.
Triển Thần say rượu chọc tức tới Án Hàn, hai người không kiếm chế liền để mọi thứ phát sinh.
Xong xuôi, Án Hàn hối hận không ngớt, đồng thời cũng triệt để thấu hiểu tâm ý bản thân. Thế nhưng anh không những không chấp nhận Triển Thần mà còn càng ngày càng đẩy cậu ra xa.
Bởi vì, bọn họ không thể ở bên nhau.
Án Hàn không hiểu hết Triển Thần, cũng không bước qua được lằn ranh này.
Nếu Triển Thần thật lòng yêu anh, vậy anh không thể kéo cậu cùng rơi xuống vực sâu. Còn nếu Triển Thần không yêu anh, vậy xa nhau cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Án Hàn tàn nhẫn từ chối Triển Thần lần thứ hai. Lần này, Triển Thần đích thực nản lòng thoái chí. Đúng lúc một cơ hội xuất ngoại nhảy ra trước mắt, Triển Thần đau lòng liền lựa chọn rời đi.
Tạm thời không đề cập đến đoạn sau kịch bản, chỉ riêng một đoạn này thôi cũng đã vô cùng khó khăn.
Đầu tiên là Dạ Sâm phải buồn bã uống say, rồi hai người tranh cãi, cuối cùng thì nhảy đến cảnh giường chiếu cực độ mãnh liệt!
Mặc dù cảnh cuối cùng này sẽ mượn góc quay, nhưng loại cảm giác xung đột và si mê đầy mâu thuẫn mà cả hai dành cho đối phương nhất định phải bộc lộ được ra.
Đạo diễn Lý lo lắng, rất sợ hai người không được tự nhiên.
Ông sợ Dạ Sâm không đau lòng được, cũng như sợ Nhậm Cảnh không tức giận được. Còn về phần giường chiếu thôi thì a a a, lấy giả làm thật nhắm mắt cũng qua.
Cảnh quay bắt đầu từ đoạn uống say ở quán bar. Rượu dùng hoàn toàn là nước trái cây, nhìn qua cũng tương đối có hình có dạng, nhưng uống rồi thì tám trăm chén cũng không thể say.
Hiếm khi mới độc quay, Dạ Sâm có chút mơ hồ. Diễn thế nào đây? Uống rượu kiểu gì đây?
Còn chưa mở máy, cậu đã luống cuống hết cả tay chân.
Nhưng lần này không thể so với những lần trước, có Cố Khê ở đó, diễn xuất của Dạ Sâm ít nhiều vẫn tăng lên được tầm trên dưới hai mươi phần trăm (lớn nhất rồi đấy, không hơn được nữa đâu).
Mắt thấy màn đầu tiên chưa chi đã có dấu hiệu kẹt lại, Cố Khê tính toán, dứt khoát nói "Uống rượu thật đi."
Dạ Sâm sợ ngây người "Tôi sẽ say đó!"
Cố Khê "Say thì say, sợ gì?"
Dạ Sâm "..." Hình như cũng đúng, có Nhậm Cảnh, có lão Cố, có cả lão Cá ở đây, cho dù cậu có say thật thì cũng đâu có gì phải sợ?
Không sai, Dụ Tinh Triết rốt cuộc cũng đợi được ngày lên hình! Cảnh này anh ta cố tình tăng thêm cho mình vài phân đoạn. Chính là sau khi Dạ Sâm đã ngà ngà thì đối thoại dăm ba câu, rồi đợi khi cậu uống say thì đỡ người ra khỏi quán bar.
Vốn dĩ, cái vai này chỉ là phụ của phụ của phụ, đến thoại cũng chả có, chỉ chén chú chén anh xong thì dìu người đi ra.
Nhưng lão Cá không phục. Một bộ phim có ý nghĩa kỉ niệm thế này mà anh ta chỉ được xuất hiện mờ nhạt thế thôi á?
Vì thế, anh ta liền suy ngẫm, nói "Nhân vật này rất có không gian phát triển. Mọi người nghĩ thử xem, ba năm sau, khi Triển Thần và Án Hàn gặp lại nhau, Triển Thần cho là Án Hàn đã kết hôn, có phải nên dẫn theo một người bạn trai quay về không? Nhân vật này vừa hay thích hợp làm bạn trai giả của Triển Thần này!"
Nhóm biên kịch nghe xong tỏ ý: Đây cho anh bút, anh tự tới viết đi!
Lão Cá trấn an "Các vị biên kịch vất vả quá, tôi trả phí tăng ca cho mọi người, gấp đôi tiền lương hiện tại, thấy sao?"
Biên kịch hít một hơi thật sâu. Nhưng vẫn kiên trì: Tiền tài là vật ngoài thân, giá trị của nghệ thuật mới là nhất!
Lão Cá "Gấp ba."
Biên kịch "!!!"
Lão Cá "Gấp năm."
Mẹ kiếp, thôi thì cứ bán lương tâm đã rồi mới có tiền làm nghệ thuật tiếp được!
Đương nhiên là cũng vì đoạn kịch bản này có thể sửa nên mới sửa. Thứ nhất là nó không có ảnh hưởng gì lớn đến cốt truyện chính, thứ hai là còn có thể gia tăng tính xung đột, coi như vẽ rồng thêm mắt.
Đạo diễn Lý xem xong hết sức hài lòng, khen nhóm biên kịch không ngớt lời.
Nhóm biên kịch: Ha ha, nghệ thuật cũng xuất phát từ "cuộc sống" mà.
Đoạn này lược qua không nói nữa, chúng ta quay lại chuyện quay phim.
Đối với đề nghị uống rượu thật này, thực ra Nhậm Cảnh có phần lo lắng vì anh biết tửu lượng của Dạ Sâm đến đâu.
Dạ Sâm cong cong mắt hướng anh cười "Say cũng đâu có sao."
Nhậm Cảnh nhìn cậu.
Dạ Sâm nói tiếp "Anh sẽ đến ngay mà."
Nhóm tay sai bé nhỏ ở một bên dỏng tai nghe, ai nấy đều phải cố gắng nhịn xuống không cho bản thân thét lên: Ôi mẹ ơi, kĩ năng thuộc thoại của đại bảo bối đúng là trời sinh mãn điểm nha!
Nhậm Cảnh được "vợ" dỗ hai câu, đến đông tây nam bắc còn chả phân biệt được chớ nói chi đến uống chút rượu?
Máy quay vừa sáng, biểu hiện của Dạ Sâm thế mà lại tương đối ổn thỏa.
Cái này cũng phải cảm ơn nhiệm vụ cưỡng chế của đi chết đi.
Vì chỉ cần nhớ đến nhiệm vụ này, Dạ Sâm liền có chút mất mát. Suy nghĩ thêm một chút thì lập tức khó chịu đến tận sâu trong tim.
Đạo diễn Lý lên tiếng khen Dạ Sâm biểu lộ tình cảm giống y như đúc. Nhưng Nhậm Cảnh và Cố Khê lại hơi hơi nhíu mày, ý thức được là Dạ Sâm đang có tâm sự.
Dụ Tinh Triết đi đến, ngồi xuống cạnh Dạ Sâm.
Nếu như lúc này là người khác, Dạ Sâm nhất định sẽ bị thoát vai. Nhưng đổi lại là lão Cá thì hoàn toàn không có vấn đề gì. Hai người đối thoại mấy câu rồi lại tiếp tục uống.
Thuận lợi như nước chảy mây trôi.
Để tạo điều kiện cho hậu kì cắt ghép, cả đoàn không dừng lại mà quay liền mấy lần, để có gì sau này cũng tiện lựa chọn.
Tiếp đến là cảnh ra khỏi quán bar bắt gặp Án Hàn.
Cố Khê tuy không phải đạo diễn của bộ phim này, nhưng với trái tim đạo diễn nhiệt huyết, anh vẫn nhỏ giọng nói với Nhậm Cảnh "Dụ Tinh Triết từng thầm mến Sâm Sâm nhiều năm."
Một câu chọc đúng bình dấm chua, gợi lên tác dụng điều tiết tâm trạng.
Cứ thế, cảnh này Nhậm Cảnh phát huy tốt ngoài sức tưởng tượng. Sự tức giận và yêu thương ẩn sâu lặng lẽ lộ ra không sót thứ gì.
Anh bước đến gần, mang theo khí thế bức người, kéo theo Dạ Sâm cùng tiến vào thế giới cảm xúc.
Dạ Sâm lúc đầu có chút lo sợ, ngẩng đầu nhìn Nhậm Cảnh hỏi "Thầy... Sao thầy..."
Âm thanh của Nhậm Cảnh lạnh lẽo, nhưng anh không trả lời Dạ Sâm mà nhìn sang phía Dụ Tinh Triết nói "Buông cậu ấy ra."
Dụ Tinh Triết đoạn này có thoại, nhướn mày hống hách "Anh là ai?" Nếu không phải ngoại hình đẹp đẽ, cái bộ dáng khiêu khích này đúng là thèm đòn!
Nhậm Cảnh mím môi, không đáp.
Dạ Sâm vẫn nhớ kịch bản, vội kéo tay Dụ Tinh Triết ra nói "Thầy ấy, thầy ấy là thầy giáo của tôi."
Dụ Tinh Triết ngạc nhiên, rồi lo lắng rời khỏi phim trường. Dù gì thầy giáo của đối phương cũng đánh tới rồi, bản thân xác thực có phần xấu hổ.
Diễn có tí khiến lão Cá rất không cam lòng, nhưng hết cách rồi, ai bảo anh ta không phải nam chính chứ...
Lão Cá theo lối đi riêng đi ra. Đạo diễn Lý hài lòng không để đâu cho hết, thầm nghĩ có khi thuận theo tình cảm này mà quay liền một mạch.
Triển Thần say đến như vậy, Án Hàn tự nhiên không thể đưa cậu về trường. Thế này mà về, chẳng khác nào tạo điều kiện cho người ta xử phạt, anh làm sao nỡ nhẫn tâm.
Thế là, Án Hàn đưa Triển Thần đến khách sạn. Sau khi sửa sang xong xuôi cho đối phương, anh dự định đứng dậy rời đi.
Nhưng đúng lúc này, Triển Thần lại túm lấy góc áo anh.
Án Hàn bất động tại chỗ. Triển Thần cúi đầu, giọng nói vừa khàn khàn vừa mỏi mệt "Sao thầy lại tới đây?"
Án Hàn đứng thẳng lưng, im lặng một lúc mới lên tiếng "Nếu tôi không tới, có phải em với người đàn ông kia..."
Triển Thần bất ngờ cao giọng "Thầy quản được sao!"
Một cỗ lửa nóng xông lên, Án Hàn quay người, trong mắt lạnh như bắn ra được băng tuyết "Em biết mình đang làm gì không?"
Triển Thần tính tình thẳng thắn, uống rượu xong lại càng không kiêng nể gì, lớn giọng gào "Em thích đàn ông, em muốn làm tình với đàn ông đấy, thầy quản được em lúc này, có quản được em cả đời không!"
Con ngươi của Án Hàn co rụt lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay, giọng nói lạnh lẽo mang theo cay đắng "Vậy tức là em chỉ cần làm tình với đàn ông thôi đúng không?"
Lời này quả thực là đem trái tim của Triển Thần vất lên đất dẫm đạp, quá sức tàn nhẫn!
Nước mắt cậu chảy dài, tình yêu tràn đầy không chỗ phát tiết, chỉ đành thốt ra khỏi miệng "Đúng, em muốn làm tình đấy, thầy đi đi, thầy đi rồi em sẽ lập tức đi tìm anh ta..."
Tu dưỡng cả đời Án Hàn vào thời khắc này tất cả đều đổ nát.
Trái tim của người trẻ tuổi, làm sao có thể hiểu thấu?
Lúc hưng phấn nhất thời thì thề thốt sông cạn đá mòn, nhưng rồi sau đó thì sao?
Đợi anh tin tưởng, cậu thế nhưng lại nếm đủ mới mẻ, xoay người rời đi?
Không phải anh không gánh nổi ánh mắt của thế tục, mà là gánh không nổi nỗi đau khi lòng người thay đổi.
"Làm tình đúng không?" Trong nụ cười của Án Hàn tràn đầy mất mát "Chỉ cần làm tình, em sẽ buông tha cho tôi đúng không?"
Chương 83
Nghe thấy lời này, Dạ Sâm đỏ bừng mặt, hết sức xấu hổ!
Nhưng hôm nay quay mấy cảnh đều thuận lợi, vất vả lắm mới đến đoạn mấu chốt, cậu phải kiên trì cố gắng mới được!
Dạ Sâm cố nhớ lại lời thoại, nhưng nhận ra phía sau cậu không có thoại mà chỉ...
Đạo diễn hô to "Cắt!"
Lý Phủ nhanh chóng chạy đến nói với Dạ Sâm "Không phải ngại ngùng mà phải nắm chặt áo đối phương, dùng sức hôn anh ta!"
Không sai, đoạn sau kịch bản viết thế này: Án Hàn nói lời quá đáng như thế xong, Triển Thần say khướt liền kéo cổ anh hôn anh. Rồi tiếp đến là củi khô lửa bốc, cả hai bất chất thiêu cháy!
Dạ Sâm xấu hổ là do nghe Nhậm Cảnh cứ mở miệng ra là làm tình làm tình. Cho dù cậu biết đó chỉ là lời thoại nhưng...
À, còn đạo diễn Lý thì lại cho là Dạ Sâm xấu hổ vì màn hôn nhẹ kế tiếp đó.
Ông nghiêm túc bước tới làm công tác tư tưởng cho Dạ Sâm "Không cần hôn thật đâu, môi chạm môi là được rồi, cơ mà nếu hôn thật được thì hiệu quả càng tốt!" Ồ, ông cũng hiểu không ít nha ông đạo diễn thẳng tưng!
Dạ Sâm quay hết một loạt các cảnh từ quán bar đến ven đường, rồi trong xe, vào khách sạn xong thì rượu đã tỉnh hơn nửa, thế là lúc nghe đạo diễn Lý không ngừng nói hôn hôn hôn, tâm trạng vốn đang thấy bình thường của cậu bỗng dưng sinh ra mấy phần hồi hộp.
Hôn... Hôn rồi sẽ tới cởi quần áo đó!
Cố Khê chen miệng cắt ngang "Thôi được rồi đấy, vốn dĩ không xấu hổ đâu, nhưng nghe ông nói xong, không muốn xấu hổ cũng phải xấu hổ." Anh ta cực kì ghét bỏ mà liếc nhìn Lý Phủ.
Lý Phủ "..." Oan quá đi mà! Nhưng hình như cũng có chút đúng đúng...
Dạ Sâm vội vã hòa giải "Chúng ta quay tiếp thôi, thời gian không còn sớm!"
Thế là nhân viên công tác lại bận rộn chuẩn bị.
Dạ Sâm quét mắt tìm Nhậm Cảnh, phát hiện anh đanh nhìn mình thì đầu ngón tay vô thức cuộn lại.
Hôn môi... Chuyện này hai người bọn họ từng làm không ít, bây giờ lại còn không cần kiềm chế để giả bộ hô hấp nhân tạo, cho nên bình thường làm sao thì giờ chỉ việc làm vậy là ổn.
Chỉ có điều... Dạ Sâm vẫn rất chi là hồi hộp.
Riêng tư thì thân mật sao cũng được. Nhưng ở đây nhiều người như thế, còn có cả máy quay, hôn nhau đúng là...
Nhậm Cảnh nhỏ giọng nói "Thả lỏng, đừng lo nghĩ nhiều."
Dạ Sâm ngẩng đầu nhìn anh, con ngươi nhấp nháy "Được chứ?"
Nhậm Cảnh chăm chú quan sát môi cậu một lúc, quả quyết "Được."
Một chữ kia nói là nói với Dạ Sâm, chả thà nói là đang tự dặn chính mình.
Đạo diễn máy quay hô lên một tiếng "Action!".
Nhậm Cảnh không lặp lại lời thoại ban nãy, mà chỉ giữ nguyên nụ cười mang theo ý tứ trào phúng nồng đậm.
Cảm xúc của Dạ Sâm tuy rằng bị đứt đoạn, nhưng may mà lúc này, cậu không cần đọc thoại mà chỉ cần diễn xuất bằng hành động.
Cậu nhổm dậy, kéo áo Nhậm Cảnh, có thể nói là thô bạo hôn anh.
Nhậm Cảnh rõ ràng là giật mình. Nhưng rất nhanh, anh đã cướp lại quyền chủ động, giữ lấy gáy cậu, làm sâu hơn nụ hôn non nớt.
Dạ Sâm đúng là không cần suy nghĩ nhiều. Cậu thuận theo một cách bị động, cảm nhận sự bi thương to lớn từ đối phương.
Tim cậu run rẩy, hằng hà sa số những xúc cảm xộc lên não.
Nhậm Cảnh im lặng đau khổ chờ đợi mười bốn năm, Nhậm Cảnh yêu cậu lâu như vậy...
Nếu không có đi chết đi, mọi thứ rồi sẽ đi về đâu?
Cậu sẽ chết ư...? Nhậm Cảnh biết cậu chết rồi sẽ biến thành cái dạng gì?
Anh ấy... Chấp nhận được không?
Sợ hãi giống như một con rắn độc cắn xé tim Dạ Sâm. Khóe mắt cậu nóng lên, trào ra một giọt lệ ướt át.
Đạo diễn Lý ngồi trước máy ghi hình trợn tròn mắt, vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên và mừng rỡ.
Tuyệt! Quá tuyệt! Trong kịch bản hoàn toàn không có chi tiết này, tất cả đều do Dạ Sâm tự phát huy. Nhưng loại tâm tình bạo phát này lại thể hiện quá đỗi hợp lí!
Yêu một cách sợ hãi, yêu một cách tuyệt vọng, biết rõ phía trước là vực sâu, nhưng vì người đứng trong vực sâu tối tăm đó chính là người mà bản thân nhung nhớ, cho nên không muốn chùn bước...
Giọt lệ này, quả là vẽ rồng thêm mắt!
Cố Khê nhíu mày càng sâu. Anh ta rất hiểu Dạ Sâm, càng hiểu diễn xuất của cậu hơn. Nếu như bảo đây là cậu đang diễn, vậy thì anh ta từ giờ sẽ đổi ngay tên thành Cố Béo!
Rốt cuộc là sao? Dạ Sâm... Có chuyện gì?
Nhậm Cảnh vừa buông người ra liền giật mình gọi "Sâm Sâm..."
Âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn khiến cảnh quay không thể tiếp tục.
Dạ Sâm lung tung lau nước mắt. Cậu đang định mở miệng, đạo diễn Lý đã một thân phi tới khen không dứt lời, đúng kiểu hận không thể cầm ngay cái danh ảnh đế chuyển từ Nhậm Cảnh qua Dạ Sâm.
Nhờ có vị đạo diễn "mù" ngắt lời, tâm tình Dạ Sâm thoáng cái biến chuyển. Cậu bật cười đáp "Làm gì đến mức vậy ạ... Tôi chỉ..."
Nhậm Cảnh vẫn nhìn cậu.
Dạ Sâm cười trấn an anh "Tôi chỉ thử tưởng tượng xem tâm trạng của Triển Thần như thế nào, chắc hẳn cậu ấy đã rất đau khổ."
Nhậm Cảnh bán tín bán nghi.
Dạ Sâm nhỏ giọng quay sang hỏi đạo diễn Lý "Tôi hơi mệt, quay xong đoạn này, hôm nay có thể kết thúc sớm không?"
Đạo diễn Lý nhanh chóng đáp ứng "Đương nhiên có thể! Tiến độ của chúng ta bây giờ đã rất nhanh rồi!"
Dạ Sâm nhìn Nhậm Cảnh. Anh đành mấp máy môi nói "Chúng ta tiếp tục."
Đoạn sau chính là cảnh cởi đồ. Cứ nghĩ mọi thứ sẽ rất khó khăn, nhưng không ngờ nó lại không khó đến thế.
Do cảnh này chỉ là mượn góc, cho nên hai người chỉ cởi trần nửa thân trên chứ không phải cởi hết. Lúc Nhậm Cảnh hôn dọc người Dạ Sâm, dù đã được nhắc trước là sau này hậu kì sẽ tạo hiệu ứng cho không khí trở nên ám muội mờ ảo, thì không khí trực tiếp ở trường quay vẫn không đến nỗi tệ...
Đạo diễn Lý chăm chú xem một hồi, nhỏ giọng rù rì "Dạ Sâm... cũng xinh đẹp phết ấy chứ..."
Không chỉ ông, mà mọi người có mặt ở đây đều nghĩ thế.
Vóc người Dạ Sâm rất đẹp, không quá gầy yếu, đường cong kiên định nhưng nhu hòa chảy dài sau lưng, da thịt trắng nõn bởi vì nụ hôn của Nhậm Cảnh mà ửng hồng, hai mắt ngập nước cùng đôi môi khẽ run rẩy... Quả là mê người hết sức.
Một loại mê người thanh khiết mà trong sạch, khiến cho con người ta chỉ muốn nâng niu, bảo vệ trong lòng bàn tay như một vật báu.
Mà trí mạng hơn chính là sự thu hút quá mức, càng nhìn càng cuốn theo mà loại mê người này mang lại.
Người hô ngừng là Nhậm Cảnh. Anh khàn khàn hỏi "Vậy được rồi chứ?"
Đạo diễn Lý vội vã đáp "Được... Được rồi."
Nhậm Cảnh nhíu nhíu mày, cầm khăn lông quấn Dạ Sâm kín mít.
Dạ Sâm cũng làm bộ hắt hơi, cười gượng nói "Đúng là có chút lạnh nhỉ." Nói xong nắm chặt vạt khăn.
Cố Khê giục "Mau đi mặc đồ vào đi."
Đạo diễn Lý cũng giục "A Sâm, cậu về nghỉ luôn đi, hôm nay quay đến đây thôi."
Nhờ công mọi người vất vả, hiệu suất làm việc trong ngày đã rất nhanh, đến cảnh khó nhằn nhất cũng thông qua một cách đầy thuận lợi.
Dạ Sâm thay đồ xong liền quay về khách sạn. Sau khi vào phòng, Nhậm Cảnh hỏi "Em có chuyện không vui sao?"
Được người quan tâm tất nhiên là ấm lòng. Dạ Sâm uống hết một ly nước rồi đáp "Cũng không có gì."
Nhậm Cảnh không hỏi tiếp, nhưng trong mắt vẫn hiển hiện nỗi lo lắng.
Dạ Sâm im lặng, khóe miệng giật giật xong giả bộ lơ đãng nói "Nếu như... Em nói là nếu như thôi nhé..."
Cậu bình tỉnh ngẩng đầu lên "Nếu như em chết, vậy anh..."
"Đừng nói linh tinh!" Nhậm Cảnh ngắt lời Dạ Sâm, dùng sức ôm lấy cậu.
Dạ Sâm "Nếu như, chỉ là nếu như thôi..."
Giọng Nhậm Cảnh run rẩy "Không có nếu như gì hết."
Dạ Sâm vừa ngọt vừa chát. Cậu vòng tay ôm lại Nhậm Cảnh, chôn đầu vào lòng anh nói "Nhưng con người sống ở trên đời, sẽ luôn gặp phải rất nhiều những chuyện bất ngờ."
Nhậm Cảnh "Anh sẽ trông chừng em thật cẩn thận, em..."
Tim Dạ Sâm nhói mạnh lên. Cậu giãy khỏi ngực Nhậm Cảnh.
Sau khi cả hai tách ra, cậu nhìn Nhậm Cảnh, nói rõ ràng từng chữ "Nếu như em chết, anh sẽ..."
Thực không nói được lên lời.
Nhưng Nhậm Cảnh vẫn nghe hiểu. Anh nhỏ giọng đáp "Anh sẽ."
Dạ Sâm trợn trừng mắt.
Nhậm Cảnh lần nữa ôm cậu vào lòng, trong giọng nói mang theo sợ hãi khó nén "Sâm Sâm, em đừng nói mấy lời này nữa... Em không biết đâu, trên đời này, anh chỉ có mình em thôi."
Nếu như ngay cả điều duy nhất là em cũng mất đi, vậy anh tồn tại còn ý nghĩa gì.
Chương 84
Nếu như cậu chết rồi, Nhậm Cảnh cũng sẽ chết theo...
Dạ Sâm không ngăn được viền mắt nóng lên. Cảm xúc này quá mức khó tả.
Ngoại trừ cha mẹ người thân, trên đời này hóa ra vẫn còn người quan tâm cậu như vậy, lo lắng đến sự sống chết của cậu như vậy.
Tại sao lại có một Nhậm Cảnh ngu ngốc và tốt đẹp đến thế.
Dạ Sâm nén nước mắt "Không đâu, không bao giờ." Cậu muốn nói cho anh biết về đi chết đi, nói cho anh rằng chỉ cần có đi chết đi ở đây, cậu sẽ không chết, dù chết cũng có thể sống lại.
Chỉ là trước đó, cậu hãy còn chuyện muốn tìm hiểu.
Hai người ở bên nhau đã lâu, nhưng cậu giống như vẫn chưa hiểu hết được Nhậm Cảnh.
Quá khứ của anh, tuổi thơ của anh, những chuyện anh đã từng trải qua...
Dạ Sâm muốn biết, tất cả.
Hai người không đi đâu mà chỉ ôm nhau cuộn tròn trên sofa, ôm cốc nước ấm nói về những câu chuyện phủ đầy bụi xưa.
Nhậm Cảnh nói: Đời này, anh chỉ có em.
Đây không phải lời tỏ tình mà sự thật.
Ngay từ lúc anh sinh ra, những chuyện anh gặp phải đã đều là bất hạnh.
Cha anh là một nhà kinh doanh, buôn bán lời không ít tiền, sau khi một đêm phất lớn, ông liền điên cuồng theo đuổi mẹ Nhậm Cảnh.
Mẹ Nhậm Cảnh xuất thân gia giáo, có cha mẹ đều là giảng viên đại học, tiền đồ bản thân cũng hết sức rộng mở. Loại người mà bà ghét nhất chính là loại nhà giàu mới nổi như cha của Nhậm Cảnh.
Nhưng cha Nhậm Cảnh vẫn dùng đủ mọi cách, nghĩ đủ mọi cách, nhiệt tình theo đuổi bà.
Trái tim con người chung quy vẫn là làm từ thịt. Tuy cha Nhậm Cảnh tình tình thô bạo, nhưng được cái ngoại hình đẹp trai hơn người, cộng thêm thói quen ra tay hào phóng, nhìn qua cũng coi như là một lòng say mê với mẹ của Nhậm Cảnh.
Những người xung quanh bị ông ta khiến cho mê mẩn, ai ai cũng đều nói giúp thay ông ta. Thậm chí đến cả ông bà ngoại cũng bị kẻ mặt người dạ thú này che mắt, ngầm đồng ý cho người theo đuổi con gái mình.
Sống trong hoàn cảnh đó, mẹ Nhậm Cảnh cũng không thể giữ vững được chủ kiến của mình quá lâu, chưa mấy đã rơi vào tay giặc. Trên thực tế, mẹ Nhậm Cảnh cũng không yêu cha của Nhậm Cảnh nhiều lắm, chỉ là đúng lúc đó thì bà có thai, lại cảm thấy đối phương không tệ. Dù gì mọi người cũng vẫn nói lấy một người yêu mình thì chẳng thiệt thòi gì mà. Mẹ Nhậm Cảnh nghe hoài cũng tin.
Nhưng ai ngờ, mới sau năm năm ngắn ngủi, cha Nhậm Cảnh đã bộc lộ bản tính thật của mình.
Háo sắc, nghiện rượu, lại còn cờ bạc.
Mẹ Nhậm Cảnh lúc đầu còn kiên nhẫn khuyên bảo. Ông ta cũng hứa hẹn sẽ thay đổi. Nhưng dần dà, nghe vợ nói nhiều, ông ta bắt đầu thấy phiền, rồi chuyển qua sử dụng hành vi bạo lực.
Mẹ Nhậm Cảnh không chịu nổi nữa, đòi ly hôn.
Ông ta vì thế mà như điên như dại lôi ảnh khỏa thân của mẹ Nhậm Cảnh ra uy hiếp, nói nếu bà dám ly hôn, ông ta liền đem hình rải khắp các giảng đường.
Mẹ Nhậm Cảnh quả nhiên không dám nữa. Chuyện như thế mà xảy ra, cha mẹ bà còn dạy nổi trong trường hay sao?
Thanh liêm suốt một đời, hai người đó sao mà chịu nổi cú sốc ấy.
Mẹ Nhậm Cảnh càng nhẫn nhịn, cha Nhậm Cảnh càng cho là mình bắt được nhược điểm, cuối cùng càng ngày càng phát điên với những ngôn từ vũ nhục cùng hành vi ngược đãi và bạo lực...
Ác mộng không thoát ra được giống như cái bóng ám ảnh mãi không thôi.
Tinh thần của mẹ Nhậm Cảnh dần dần đi tới biên giới sụp đổ...
Sau khi Nhậm Cảnh hiểu chuyện, anh muốn bảo vệ bà, nhưng anh thật sự quá nhỏ... Một đứa bé mới năm sáu tuổi thì có thể làm gì cơ chứ?
Anh bảo vệ bà, cha anh lại chỉ cần vung tay một cái là đã ném được anh ra ngoài.
Mẹ Nhậm Cảnh cũng không xót anh.
Đứa trẻ mà bà phải sinh cho một tên đàn ông như vậy, bảo bà làm sao mà thương cho nổi?
Bà không thể phản kháng cha Nhậm Cảnh, liền giận cá chém thớt lên người Nhậm Cảnh.
Nếu không phải tại Nhậm Cảnh, bà sẽ không cần gả mình cho người đàn ông đó, không cần trải qua những tháng ngày thống khổ đó!
Cha Nhậm Cảnh dùng bạo lực ngược đãi bà, ba liền dùng lạnh lùng ngược đãi Nhậm Cảnh.
Quan hệ gia đình dị dạng bắt đầu hình thành từ đó.
Cha bạo lực, mẹ điên cuồng, tất cả những gì Nhậm Cảnh có thể làm chỉ là trốn trong phòng của mình...
Bước ngoặt chỉ thật sự phát sinh sau một lần Nhậm Cảnh muốn "tự cứu".
Anh biết cha anh là ma quỷ, anh biết mẹ anh phải chịu khổ. Tuy là mẹ anh đối xử với anh không tốt, nhưng anh vẫn muốn cứu lấy bà.
Anh chờ rất lâu rất lâu mới chờ được một cơ hội được ở riêng cùng ông bà ngoại.
Anh nói với họ tất cả những gì mà mình biết.
Ông bà ngoại cả mặt đầy khiếp sợ. Nhậm Cảnh năn nỉ họ mau báo công an, nhưng cuối cùng họ vẫn không dám tin.
Con rể hiếu thuận của họ lại là người có thể làm ra những chuyện đó hay sao?
Con gái đang sống an nhàn sung sướng của họ thật sự bị ngược đãi?
Không thể tin!
Nhậm Cảnh suy cho cùng vẫn chỉ là trẻ con, nói càng rõ ràng mạch lạc lại càng khiến người không dám tin tưởng.
Nhậm Cảnh muốn báo công an, nhưng đã muộn.
Cha anh đã tìm tới.
Ông ta rất biết diễn kịch, còn diễn hết sức chân thật, bịa ra một đống lý do nói anh học xấu, nói dối, dỗ mờ mắt ông bà ngoại. Xong đâu đấy, lúc về nhà, ông ta mới như phát rồ mà đánh đập hai mẹ con một trận thê thảm.
Ông ta cho là Nhậm Cảnh bị mẹ anh xúi giục, không chỉ ra đòn nặng với bà mà còn ngược đãi bà về mặt tinh thần.
"Mày cho là cha mẹ mày sẽ quan tâm đến mày sao? Con điếm! Bọn họ chỉ là loại súc sinh thấy tiền sáng mắt, năm trăm vạn đã đồng ý đem mày bán đi, mày đã biết chưa!"
"Bọn họ vừa nghe tao nói dán ảnh khỏa thân của mày khắp trường, đến thở còn đéo dám thở! Ly hôn á? Mày cứ ở đó mà mơ đi!"
Đây có lẽ là câu nói đã chặt đứt hy vọng sống cuối cùng của mẹ Nhậm Cảnh.
Bà vốn dĩ không phải một con người kiên cường. Có thể chống đỡ đến giờ phút này hoàn toàn là vì cha mẹ mình. Cha Nhậm Cảnh biết rõ điều đó, cho nên chỉ cần một câu ly gián, ông ta đã có thể khiến bà triệt để tan vỡ.
Bà lựa chọn tự sát.
Trước khi tự sát, bà trở lại bình thường hơn. Mấy ngày đó, bà đối xử với Nhậm Cảnh tốt vô cùng. Giặt quần áo, nấu cơm, dỗ anh ngủ, hoàn toàn không khác gì những bà mẹ khác.
Nhậm Cảnh vui lắm. Khoảng thời gian đó có lẽ là khoảng thời gian vui nhất từ khi anh có mẹ.
Nhưng cuối cùng, hành động tàn nhẫn của bà lại đặt dấu chấm hết cho tất cả.
Mẹ anh đối tốt với anh, chỉ vì muốn kéo anh chết cùng...
Nhậm Cảnh vĩnh viễn không thể quên được bàn tay lạnh lẽo như ma quỷ của bà khi nắm lấy chân anh. Vĩnh viễn không thể quên nụ cười điên cuồng của bà dưới làn nước. Cũng vĩnh viễn không thể quên cảm giác tuyệt vọng khi bị nước biển xộc vào mũi vào miệng.
Tuyệt vọng thật sự, tăm tối thật sự, bất phục thật sự...
Nghĩ lại thì...
Dạ Sâm xuất hiện trong tình cảnh ấy quả đúng là giống như một cậu bé mang theo ánh mặt trời đến sưởi ấm anh.
Phàm là con người, ai cũng đều có lòng cầu sinh.
Cho nên Nhậm Cảnh liền nghĩ... Anh muốn sống!
Mà Dạ Sâm, chính là điều cứu sống anh.
Cậu soi sáng cuộc đời u tối của anh, cho anh mục tiêu để tiếp tục sống sót.
Mười bốn năm, Nhậm Cảnh vẫn luôn dõi theo mọi thứ mà Dạ Sâm đã làm, rồi dùng chúng để gột rửa những tăm tối nơi đáy lòng.
Người, không chỉ có mỗi kiểu giống như cha anh và mẹ anh, mà còn có Dạ Sâm.
Giữa người với người cũng không chỉ có mỗi ngược đãi và bạo lực, mà còn có cả mỉm cười và yêu thương.
Cái chết của mẹ Nhậm Cảnh đã làm sáng tỏ tất cả. Ông bà ngoại Nhậm Cảnh hối hận khôn cùng, rốt cuộc không chịu được áp lực của dư luận mà lần lượt tự sát. Bọn họ đã quên mất Nhậm Cảnh.
Cha của Nhậm Cảnh thì dính phải ung thư, chết rất xứng đáng.
Cho nên, trên đời này, Nhậm Cảnh đúng thật là chỉ còn lại Dạ Sâm.
Dạ Sâm nghe mà chảy cả nước mắt. Cuối cùng, cậu còn ôm anh khóc đến rối tinh rối mù.
Nhậm Cảnh vỗ lưng cho cậu nói "Đừng khóc, Sâm Sâm, đừng khóc mà."
Dạ Sâm nửa lời không đáp. Cậu không thể nào tưởng tượng nổi cuộc sống mà Nhậm Cảnh đã phải trải qua mấy năm nay, cũng không thể nào tưởng tượng nổi những thứ mà anh phải chịu đựng.
"Không chỉ có em..." Cậu nghẹn ngào "Anh không chỉ có em... Nhậm Cảnh, bạn của em cũng sẽ là bạn của anh, cha mẹ của em cũng sẽ là cha mẹ của anh, tất cả những gì của em đều sẽ là của anh!"
Viền mắt Nhậm Cảnh cũng ửng đỏ. Anh ôm cậu, dịu dàng nói "Cảm ơn."
Thật sự... Cảm ơn em.
Dạ Sâm khóc lâu lắm mới hồi phục được tâm tình.
Cậu nhìn Nhậm Cảnh, không còn gì để đắn đo nữa "Em có chuyện muốn nói với anh."
Nhậm Cảnh "Ừ?"
"Có lẽ anh sẽ không tin, nhưng đây đều là sự thật, rất thật, em không nói dối đâu, nếu em mà nói dối..."
Nhậm Cảnh không để cậu nói hết đã cắt ngang "Anh tin, em nói gì anh cũng tin."
Dạ Sâm gặp chuyện vừa ý, ngọt như ăn đường.
Cậu sắp xếp từ ngữ một chút, rồi kể hết những chuyện mình đã gặp phải cho Nhậm Cảnh nghe.
Chết đi rồi sống lại... Hệ thống... Nhiệm vụ... Rồi cả điểm sinh mệnh...
Nhậm Cảnh nghe mà như chìm vào giấc mộng.
Những thứ này, có lẽ ai nghe được cũng đều sẽ có biểu tình như anh mà thôi.
Dạ Sâm một hơi nói xong, liền lược lại trọng tâm "Tuy là lúc đầu em tiếp cận anh chỉ vì điểm sinh mệnh, nhưng không lâu sau em đã thật sự thích anh!"
Nhậm Cảnh đang định nói gì đó, nhưng rất nhanh, anh nhíu chặt mày, đầu não truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt.
Dạ Sâm thấy thế vội hỏi "Sao vậy?"
Đúng lúc này, âm thanh của đi chết đi vang lên "Chúc mừng cậu hoàn thành nhiệm vụ cưỡng chế, sự thật sắp được phơi bày, xin hãy chuẩn bị tâm lí sẵn sàng."
"Sự thật?" Dạ Sâm ngẩn người "Có ý gì..."
Đáp lại cậu chính là một đoạn kí ức chân thật giống như được đích thân trải nghiệm ùa tới.
Cậu thấy chính mình chết đi, thấy Nhậm Cảnh gần như sụp đổ, thấy âm thanh của hệ thống vang lên.
Đây là tất cả những điều mà cậu không biết trong quá khứ.
Hóa ra... Cậu đã sống lại như thế... Hóa ra... Điểm sinh mệnh có được là như thế.
Tuy đi chết đi xuất hiện là duyên phận, nhưng muốn cho Dạ Sâm sống lại, vẫn cần phải có một điều kiện hết sức hà khắc.
Đầu tiên là trên đời này phải có một người coi Dạ Sâm là duy nhất.
Cái gì gọi là duy nhất? Chính là ngoài Dạ Sâm ra, trên phương diện tình cảm, người đó phải là một kẻ tay trắng.
Điểm này đến cả cha mẹ thân nhân của cậu đều không thể làm được, duy chỉ có Nhậm Cảnh.
Đi chết đi hỏi Nhậm Cảnh "Anh có nguyện ý dùng tính mạng của mình để cứu Dạ Sâm không? Tôi sẽ giúp cậu ta sống lại."
Nhậm Cảnh trả lời mà không thèm suy nghĩ "Tôi nguyện ý."
Sau khi khế ước được thành lập, đi chết đi cho Dạ Sâm sống lại, nhưng nó cũng không bắt Nhậm Cảnh chết ngay mà vẫn cho anh thời hạn một ngày.
Nó nói "Tôi sẽ xóa sạch mọi kí ức của anh ở thời điểm này. Về phía Dạ Sâm, cậu ấy sẽ nhận được những nhiệm vụ liên quan đến anh, trong trường hợp cậu ấy hoàn thành thì anh sẽ được sống lâu thêm một ngày, còn nếu cậu ấy không hoàn thành, vậy ngay ngày mai anh sẽ chết đi."
Nhậm Cảnh hỏi "Tôi chết rồi, cậu ấy vẫn sống tiếp đúng không?"
Đi chết đi đáp "Đúng."
Nhậm Cảnh nở nụ cười "Vậy là tốt."
Đi chết đi nhắc nhở "Cậu ta sẽ không nhận ra anh, cũng không thích anh, có thể đến cả nhiệm vụ đầu tiên cậu ta cũng không thèm làm."
Nhậm Cảnh nhẹ giọng "Không sao hết."
Đi chết đi lặp lại "Anh sẽ chết đấy, còn cậu ta, cậu ta có thể đến cả chuyện anh chết vì cậu ta, cậu ta cũng không biết!"
Nhậm Cảnh "Xin cậu nhất định đừng cho cậu ấy biết."
Đi chết đi "Được thôi, tôi bắt đầu xóa kí ức đây."
Nhậm Cảnh không nhớ gì. Mà Dạ Sâm chết đi rồi sống lại là dùng mạng của Nhậm Cảnh để sống lại.
Nhìn đến đây, sau lưng Dạ Sâm thấm đẫm mồ hôi lạnh. Cậu hét lên "Đi chết đi! Cậu ra đây cho tôi!"
Đi chết đi đê tiện hỏi "Kinh hỉ không? Bất ngờ không?"
Dạ Sâm cả đời này chưa từng hét to như thế "Điểm sinh mệnh là để kéo dài sinh mệnh cho Nhậm Cảnh? Vậy nếu tôi không làm, người chết thật ra là Nhậm Cảnh đúng không!"
Đi chết đi đáp "Đúng, mỗi ngày sẽ trừ 1 điểm sinh mệnh, chỉ cần điểm sinh mệnh thấp hơn 1, người chết sẽ không phải là cậu mà là người cho cậu sinh mệnh, Nhậm Cảnh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com