C22 - 24
Chương 22
Dạ Sâm phải cố gắng lắm mới ngăn được bản thân giãy lên như gặp bỏng!
Nhưng sự thật đúng như lời đi chết đi nói. Cậu ngồi xuống được rồi thì sao? Cậu định đút bỏng thế nào đây?
Ngồi xuống còn có thể quy thành hành động ngoài ý muốn, chứ đút bỏng quy được chắc?
Có ngoài ý muốn thế nào cũng không thể ngoài ý muốn đút bỏng, đúng không!
Dạ Sâm lo lắng, muốn đứng bật dậy.
Nhưng cậu không đứng được QAQ!
Hệ thống đi chết đi cổ vũ "Cố lên, còn cách vạch đích có ba hạt bỏng nữa thôi, đừng kiếm củi ba năm thiêu một giờ!"
Dạ Sâm "..."
Hệ thống đi chết đi nói rất đúng, giờ cậu giống như vận động viên đã chạy đến vạch cuối của đường đua, chỉ cần thêm vài ba bước là có thể chạm tới thành công.
Cậu phải chịu đựng, phải chịu đựng!
Dạ Sâm hít sâu, cả mặt đỏ bừng, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói "Anh... Hình như anh chưa ăn miếng nào."
Nhậm Cảnh nào nghe rõ cậu nói gì?
Dạ Sâm tiếp tục lảm nhảm "Cái này ngon lắm, anh thử đi."
Vừa nói, vừa tự thôi miên chính mình: Đây là chuyện bình thường, rất rất bình thường, không phải đút bỏng thôi sao, không có gì to tát hết!
Dạ Sâm run rẩy cầm bỏng, đút vào miệng Nhậm Cảnh.
Đương nhiên, cậu sẽ không ngốc đến mức đút từng hạt một mà lấy luôn ba hạt cùng một lúc.
Cũng may hạt bỏng nho nhỏ, lại vừa vào miệng đã tan, nên Nhậm Cảnh đang ngây ngốc ăn hết vẫn không biết.
Hệ thống đi chết đi nhanh nhẹn xoa dịu "Chúc mừng cậu hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày, thưởng 1 điểm sinh mệnh."
Để lấy được 1 điểm này, Dạ Sâm đúng là mất hết mặt mũi!
Cậu vội đứng lên, nhưng Nhậm ảnh đế đã kịp hồi thần. Anh nắm chặt hông Dạ Sâm, kéo cái mông nhỏ sắp rời đi quay về.
Dạ Sâm cứng người.
Nhậm Cảnh khẽ ôm cậu vào lòng. Hai người mặt đối mặt, con ngươi đen nhánh của anh bị ánh sáng từ màn hình rộng lập lòe chiếu vào.
Dạ Sâm gần như hoài nghi bản thân được ngắm dải ngân hà.
Nhậm Cảnh trán chạm trán với Dạ Sâm, khóe miệng không khống chế được khẽ nhếch lên gọi "Dạ Sâm."
Dạ Sâm nửa chữ cũng không nói nên lời.
Nhậm Cảnh "Anh có thể hôn em không?"
Dạ Sâm "........................."
Mặc dù là câu hỏi, nhưng hiển nhiên anh chẳng cần câu trả lời. Nhậm Cảnh nghiêng đầu, môi chạm môi, vị đường rang trên bỏng ngô nhanh chóng khếch tán, khiến cho cả phòng chiếu đều tràn ngập vị ngọt ngào vàng ươm.
Dạ Sâm bị hôn thất điên bát đảo, hoàn toàn không nhớ đến việc phải đẩy người ra.
Lúc Nhậm Cảnh ngừng hôn, nhìn bộ dáng đáng yêu của cậu, anh lại khó nhịn hôn tiếp.
Một lần, hai lần, ba lần... Giống như hôn một vật trân quý, trong anh mang theo sự thành kính và mê luyến sâu sắc.
Dạ Sâm rốt cuộc cũng tỉnh táo được một ít. Cậu vội đứng lên. Nhưng Nhậm Cảnh vẫn kéo chặt lấy cậu.
Lần này, cậu quay lưng về phía Nhậm Cảnh. Nhậm Cảnh ôm cậu, chôn mặt trong hõm cổ cậu, hít một hơi thật sâu xong mới nói "Đừng nhúc nhích, cho anh ôm em một chút."
Dạ Sâm không dám động, thật sự không dám động, mặc cho bị "súng" đâm cũng không dám động!
Nhậm Cảnh không ngồi yên. Tay anh trượt vào trong áo Dạ Sâm, chạy đến cái bụng bằng phẳng.
Dạ Sâm bị buồn, đè tay anh nói "Đừng, đừng..."
Nhậm Cảnh cách một lớp vải nắm lấy tay cậu. Anh không sờ nữa, nhưng lại ra sức hôn lên cần cổ Dạ Sâm.
Dạ Sâm vừa sợ buồn vừa sợ đau, bị anh hôn như vậy, vội kêu lên "Đau... Đau..."
Nhậm Cảnh bị cái giọng khe khẽ của cậu làm cho ngứa ngáy khó nhịn. Cũng may, lực khống chế của anh tốt, chứ không đã sớm có chuyện rồi!
Anh nhỏ giọng dỗ dành "Được rồi, được rồi, không sao."
Dạ Sâm không biết phải nói gì, vì cái "súng" kia hãy còn cứng ngắc.
Nhậm Cảnh trấn an cậu "Đừng sợ, anh không làm gì hết!"
Anh định làm gì? Dạ Sâm sợ đến mức muốn phi thẳng lên A380 để về nước!
Nhậm Cảnh có thể làm gì cậu?
Đây là rạp chiếu phim, cho dù bao hết thì đã sao? Vẫn chẳng phải nơi sạch sẽ gì cho cam!
Dạ Sâm là bảo bối của anh, anh không nỡ để cậu chịu thiệt!
Nửa đầu phim nói gì, Dạ Sâm không biết, nửa sau phim nói gì, xin lỗi, Dạ Sâm lại càng không biết!
120 phút này đã trôi qua như thế nào, nói thật, đến cả dũng khí nhớ lại Dạ Sâm cũng không có.
Sau khi hết phim, cả hai cùng nhau quay về khách sạn.
Trên đường đi, Nhậm Cảnh lái xe, còn Dạ Sâm ngoan ngoãn ngồi một bên.
Nhậm Cảnh hỏi cậu "Muốn ăn khuya không?"
Dạ Sâm vội đáp "Không đói."
Nhậm Cảnh lại hỏi "Có muốn đi ngắm sông Xen một chút không?"
Paris về đêm càng thêm mê người. Dưới hàng ngàn ánh sao, thành phố của sự lãng mạn, đương nhiên chính là nơi lãng mạn nhất!
Có điều, trong đầu Dạ Sâm chỉ toàn súng súng súng, nào dám đi đâu nữa chứ? Vì thế, cậu nhỏ giọng đáp "Hơi mệt."
Nhậm Cảnh nói "Ừm, vậy về nghỉ ngơi cho sớm."
Xe vào cửa chính khách sạn, Nhậm Cảnh giao chìa khóa cho bảo vệ rồi cả hai cùng nhau lên lầu.
Đi thang máy nên chẳng bao lâu đã lên đến nơi. Phòng của Nhậm Cảnh và Dạ Sâm ở ngay cạnh nhau, lúc đưa cậu đến cửa, anh nói "Ngủ ngon."
Dạ Sâm đáp "Ngủ... Ngon."
Nhậm Cảnh bật cười, hỏi cậu "Dọa em rồi à?"
Dạ Sâm "..."
Nhậm Cảnh kéo cậu tới, hôn lên trán cậu.
Dạ Sâm nháy mắt căng như lò xo, cái loại căng hết cỡ luôn!
Nhậm Cảnh khẽ vuốt lưng cậu, âm thanh trong đêm còn dịu dàng hơn cả dòng chảy của sông Xen "Đừng căng thẳng, anh không làm khó em."
Dạ Sâm lung tung ừm một tiếng.
Nhậm Cảnh lại hỏi "Có thể hôn một cái không?"
Sao lại hôn nữa vậy! Dạ Sâm sắp bị hôn thành mít ướt luôn rồi!
Nhậm Cảnh nói "Một cái, một cái chạm nhẹ thôi là đủ rồi."
Dạ Sâm gọi đi chết đi "Có nhiệm vụ tùy cơ không?"
Đi chết đi lạnh mặt "Không có đâu!"
Dạ Sâm chán ghét "Vô dụng!"
Nhậm Cảnh vẫn đang nhìn Dạ Sâm.
Dạ Sâm liều chết, kéo cà vạt của anh, ghé đến hôn nhẹ một cái.
Nhậm Cảnh cười như mặt trời ban trưa.
Dạ Sâm không dám nhìn anh thêm nữa, xoay người nói "Ngủ ngon!"
Nhậm Cảnh nói "Ngủ ngon!"
Sau khi vào phòng, Dạ Sâm vừa đóng cửa liền trượt dài xuống theo cánh cửa, cảm thấy như tim mình sắp nổ tung.
Nhậm Cảnh không về phòng. Anh cứ đứng yên đó. Cho đến tận khi đồng chí Dương Sâm xuất hiện báo cáo lịch trình hôm sau, anh mới thu hồi nụ cười rời đi.
Dương Sâm lắc lắc đầu: Ngọt ngào cả tối, đêm về lại phải thức đêm làm việc... Đúng là vất vả.
Dạ Sâm đêm đó rất yên tĩnh. Cậu tắm xong thì thư giãn một lúc, chơi game một lúc, nhưng vì mạng lag quá nên cuối cùng đành từ bỏ, ngã ra giường lướt bảng tin bạn bè. Tuy nhiên, nhìn đám bạn xấu, Dạ Sâm lại chả có tí hứng thú nào. Cậu ấn vào tường nhà Nhậm Cảnh, phát hiện người này đúng là nhàm chán. Bảng tin chỉ có vẻn vẹn mấy tin liên quan đến xã giao, thoạt nhìn đã biết là do trợ lí đăng thay.
Còn cái tài khoản riêng kia thì lại càng chán hơn, chả có gì!
Dạ Sâm thoát Wechat, rồi mở Weibo.
Cậu không hay đọc tin trên Weibo, chủ yếu do trên Weibo cậu bị bôi xấu không ít. Ví dụ như cậu không biết diễn xuất, cậu giở thói ngôi sao, hay ví dụ như chiều cao của cậu...
Một mét bảy hai thấp lắm à? Được rồi, thực chất là một mét sáu chín phẩy chín!
Nhưng đi giày nhất định sẽ cao hơn một mét bảy hai có được không!
Với cả, Tạ X Phong, Quách Thiên Vương, Lương Thiên Vương (Tạ Đình Phong, Quách Phú Thành, Lương Triều Vỹ) cũng đâu có cao lắm đâu mà vẫn đẹp trai ngời ngời ra đấy thôi!
Thấp đẹp thì vẫn là đẹp nhé! Không tiếp thu được cũng đừng có mà phản bác!
Dạ Sâm trước giờ mở Weibo toàn để xem tin về người khác.
Cậu tùy tiện lướt lướt, tin tức về Nhậm Cảnh đã kéo tới như lũ.
Từng tấm từng tấm, tấm nào cũng đẹp đến mức làm người tan chảy.
Dạ Sâm xem đến hăng say, đột nhiên, đang xem đến tấm Nhậm Cảnh đi catwalk được photoshop thì thấy bên dưới có anti fan bình luận "Người thật xấu chết đi được, chỉ biết xài photoshop là giỏi!"
"Thật ra cao có mét bảy tám, hơn nữa, cơ thể cũng không rắn chắc, toàn là nhờ quần áo che mắt mấy đứa con gái!"
Dạ Sâm không phục đáp trả "Không photoshop rõ ràng còn đẹp trai hơn cả photoshop!"
"Fan não tàn lầu trên, thiếu não là bệnh phải trị đó."
Dạ Sâm giận dữ, điên cuồng ấn máy chửi nhau với tên kia đến tận hai giờ sáng, dẹp cho đối phương im re không dám lên tiếng nữa mới thôi.
Dạ Sâm đại chiến thắng lợi, sảng khoái đặt máy xuống đi ngủ.
Có điều, trước khi ngủ, cậu lại giật mình hoảng hốt.
Mình... Mình... Đang làm cái gì vậy chứ?
Hệ thống đi chết đi huýt sáo.
Dạ Sâm ngồi bật dậy.
Hệ thống đi chết đi kêu lên "Cậu muốn hù chết bản cục cưng sao!"
Dạ Sâm vò đầu, nghiêm túc nói "Nhậm Cảnh chắc chắn là thích tôi!"
Hệ thống đi chết đi "..." Việc này cả thế giới ai cũng biết chỉ mình cậu không biết!
Dạ Sâm nói tiếp "Tôi không thể bất lương như thế!"
Hệ thống đi chết đi không theo kịp mạch não cậu ta.
Dạ Sâm "Cậu xem mấy cái nhiệm vụ cậu cho tôi đi, rõ ràng là cái kiểu đê tiện, thả thính xong chạy, chạy xong lại thả thính. Nhậm Cảnh không thích tôi còn đỡ, đằng này anh ta lại thích tôi..."
Tim hệ thống đi chết đi lộp bộp rơi "Này, không phải cậu muốn từ bỏ nhiệm vụ đấy chứ?"
Dạ Sâm liếc mắt nhìn nó "Tôi chán sống rồi chắc?"
Hệ thống đi chết đi yên tâm "Thế cậu muốn gì?"
Dạ Sâm quăng gối, tương đối thẳng thắn hỏi "Tôi... Tôi cũng thích anh ta có được không?"
Hệ thống đi chết đi "..." Thật mẹ nó, không kịp chuẩn bị tư tưởng mà!
Dạ Sâm nói xong, đỏ mặt bồi thêm một câu "Tôi... Ý tôi là tôi sẽ thử thích anh ta."
Hệ thống đi chết đi hiểu rõ bản tính thẹn thùng của Dạ Sâm, cho nên có thể cơ bản coi như đây chính là thổ lộ.
Tốt, mạng Nhậm Cảnh thật tốt!
Dạ Sâm tiếp tục chắp vá "Tôi nghĩ kĩ rồi, nếu như nhiệm vụ đã định chắc là Nhậm Cảnh, thì kết quả tốt nhất cho chúng tôi chính là hai bên cùng yêu nhau."
Hệ thống đi chết đi dung túng "Đúng, đúng, đúng lắm, cậu nói đúng lắm."
Dạ Sâm "Nhưng mà cũng không thể vội quá, chúng tôi mới quen nhau có hơn mười ngày, còn phải quen thân hơn nữa đã."
Hệ thống đi chết đi hầu như đã dự kiến trước được tháng ngày sau này của bản thân. E là không sớm thì muộn cũng bị bánh gato tọng cho chết nghẹn.
Dạ Sâm chăm chú biện bạch một thôi một hồi, thành công xây cho chính mình cả một dàn bậc thang, vừa đủ lên vừa đủ xuống, vừa đủ đập chơi.
Nhưng hôm sau...
Đến cả hệ thống đi chết đi cũng phải cảm thán "Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng!"
Dạ Sâm hai mắt lờ đờ "Sáng ra đã lải nhải cái gì vậy, có để người ta ngủ không đây!"
Hệ thống đi chết đi thông báo "Nhiệm vụ hàng ngày: Khiến Nhậm Cảnh đau lòng vì cậu, thời hạn hai ngày, thưởng 2 điểm sinh mệnh."
Chương 23
Dạ Sâm trợn mắt ngây người nửa ngày mới gào lên "Cái quỷ gì vậy!"
Hệ thống đi chết đi bổ sung "Cái nhiệm vụ hàng ngày này là của hai ngày, có thể hoàn thành trong vòng hai ngày, hơn nữa, ngày đầu tiên sẽ không bị trừ điểm sinh mệnh."
Dạ Sâm cả mặt đờ đẫn "Còn cả loại này nữa cơ à?"
Hệ thống đi chết đi "Thì cũng phải lo nghĩ cho kí chủ chứ. Độ khó nhiệm vụ tương đối cao, nếu ép cậu làm trong vòng một ngày, còn không phải đòi mạng cậu à?"
Dạ Sâm "..."
Hệ thống đi chết đi lại nói "Tôi đúng là một hệ thống không ngừng thấu hiểu cho kí chủ mà!"
Dạ Sâm "Đi chết đi."
Đi chết đi vẻ mặt nhu thuận "Hửm? Gọi chi đó?"
Dạ Sâm tức giận "Tôi cho cậu chết này!"
Đi chết đi "..."
Dạ Sâm thật sự rất giận. Hôm qua cậu mới nói thích... À không, là thử thích Nhậm Cảnh, kết quả nhiệm vụ hôm nay đã thành làm Nhậm Cảnh đau lòng, còn không phải bắt nạt người thì là gì?
Đau lòng? Đau lòng thế nào đây?
Làm gì mới có thể khiến Nhậm Cảnh đau lòng đây?
Dạ Sâm không ngủ được nữa, ngồi xếp bằng trên giường tra baidu những cách làm người đau lòng.
Tin tức thu được muôn màu muôn vẻ, nhưng chả có tí giá trị tham khảo nào.
Hệ thống đi chết đi sâu xa nhắc nhở "Từ tìm kiếm của cậu sai rồi."
Dạ Sâm hỏi nó "Sai chỗ nào?"
Đi chết đi đáp "Cậu nên tìm... Ừm... Làm thế nào mới khiến người yêu đau lòng."
Dạ Sâm "..."
Ngừng một chút, cậu ấp úng nói "Chúng, chúng tôi vẫn chưa phải người yêu!"
Ôi, đã từ không phải người yêu biến thành chưa phải người yêu rồi kìa! Đi chết đi nghe mà thấy răng ê buốt.
Nó nói "Tin tôi đi, ba ba không lừa cậu đâu."
Dạ Sâm "Ba tôi không lừa tôi, phế thải như cậu đừng nhận bừa."
Tuy nói thế, nhưng Dạ Sâm vẫn sửa lại từ tìm kiếm. Lần này, kết quả cho ra một loạt các bài với nội dung gần như "Một trăm điều không thể làm vì sẽ khiến người yêu đau lòng."
Thật đúng là có thể tìm được này...
Dạ Sâm mở ra nhìn một chút, nhất thời câm nín.
Sau khi cãi nhau thì tắt máy bốc hơi? Ừm, cái này không biết có làm Nhậm Cảnh đau lòng không, nhưng mấy hôm sau cậu bốc hơi chắc nè.
Nói chia tay một cách dễ dàng? Ừm, bọn, bọn cậu còn chưa bắt đầu hẹn hò mà!
Đay nghiến chuyện cũ? Ừm, hình như hai người chưa có chuyện cũ gì cả...
Dùng danh lợi địa vị của bản thân để áp chế đối phương? Ừm, gấm vóc lụa là có vẻ không áp chế được năng lực của Nhậm Cảnh...
Chả có gì đáng tin cả! Dạ Sâm ghét bỏ tắt máy, tự mình tìm cách khác.
Cậu dự định đúc rút kinh nghiệm từ ngay những người quanh mình. Hạ Tư Thành với Đỗ Khả thì thôi, không tham khảo được gì rồi. Hai người này suốt ngày ngọt ngọt ngào ngào, e là hai chữ đau lòng viết thế nào còn không biết.
Cố Khê... Ừm, người này thì đau lòng quá... Mấy tên cặn bã bình thường cũng còn không làm ra được chuyện giống thế.
Ai nữa ta...
Mấy tên bạn xấu khác đều là loại không tim không phổi, đau lòng vì người khác á? Căn bản không hề tồn tại.
Đúng lúc này, đồng chí Tiểu Lưu phong trần mệt mỏi chạy tới.
Dạ Sâm bắt lấy cậu ta hỏi "Cậu làm gì thì vợ cậu sẽ đau lòng?"
Tiểu Lưu ngẩn ngơ "A?"
Dạ Sâm thúc giục "Nói mau."
Tiểu Lưu không hổ là trợ lí Quốc Dân, phản ứng vô cùng nhanh nhẹn "Quên ngày mấy ngày kỉ niệm như lần đầu gặp nhau này, kết hôn này, thất tịch này, Valentine này, Giáng Sinh, Halloween cô ấy đều đau lòng hết."
Dạ Sâm "..."
Tiểu Lưu chớp chớp mắt.
Dạ Sâm lại hỏi "Còn chuyện khác không?"
Tiểu Lưu ngẫm nghĩ "Quên mua cho cô ấy mẫu giày mới, túi mới, quần áo mới cô ấy cũng đau lòng."
Dạ Sâm "..."
Tiểu Lưu lanh trí, lần này không đợi Dạ Sâm hỏi đã tự khai tiếp "Quên xin chữ kí Nhậm ảnh đế, Thẩm Thiên Vương, Trần Ca Thần cho cô ấy, cô ấy sẽ càng đau lòng hơn."
Dạ Sâm không hỏi nổi nữa, vỗ vai Tiểu Lưu nói "Người anh em, cậu thật vất vả."
Tiểu Lưu đáp "Cũng thường thôi, vợ là để yêu thương mà."
Dạ Sâm thừa nhận mình là GAY, cho nên không hiểu được quan điểm yêu đương của mấy anh thẳng nam!
Có điều, Dạ Sâm rất nhanh đã lại quay lại hỏi "Vậy vợ cậu làm gì sẽ khiến cậu đau lòng?"
Tiểu Lưu không hổ là ông chồng ba tốt (có sự nghiệp, thương vợ con, hiếu cha mẹ) đáp "Vợ em làm gì em cũng không đau lòng."
Dạ Sâm đảo mắt "Vợ cậu ngoại tình cậu cũng không đau lòng?"
Tiểu Lưu mỉm cười "Đấy không gọi đau lòng, mà gọi là muốn giết người!"
Dạ Sâm câm nín.
Tiểu Lưu suy nghĩ, nói "Cũng có lúc đau lòng."
Dạ Sâm vội giục "Nói nghe cái coi."
Tiểu Lưu "Lần trước, mẹ cô ấy bệnh nặng, ban ngày cô ấy ở bệnh viện nói nói cười cười, nhưng đêm về lại len lén khóc. Nhìn cô ấy như vậy, em rất đau lòng."
Dạ Sâm "..."
Giọng Tiểu Lưu nhỏ dần "Lúc cô ấy giả khóc, em thấy hay hay, nên cũng thường xuyên giả vờ an ủi cô ấy. Chỉ là lúc cô ấy khóc thật rồi, em lại chẳng biết phải dỗ cô ấy thế nào."
Dạ Sâm thở dài "Lần này tới Paris chả có chuyện gì, mai cậu đến đại lộ Montaigne mua ít đồ về làm quà cho cô ấy đi, dùng thẻ của tôi này, mua cho thỏa thích."
Tiểu Lưu "Uầy..."
Dạ Sâm lại nói "Ừm... Mua cả mấy thứ cho mẹ tôi nữa."
Tiểu Lưu biết tính Dạ Sâm, không khách khí nhận lấy cười cười "Cảm ơn anh Sâm trước nhé."
Dạ Sâm vỗ vỗ vai cậu "Cậu cũng không dễ dàng gì mà!"
Tiểu Lưu mới sáng ra đã bị Dạ Sâm làm cho dở khóc dở cười, cũng không hiểu cậu muốn làm gì.
Dạ Sâm đi tới đi lui trong phòng nửa ngày, đến tận khi Nhậm Cảnh nhắn tin hỏi cậu dậy chưa cậu mới nhắn trả "Dậy lâu rồi."
"Đi ăn sáng không?"
Dạ Sâm không hiểu sao tâm trạng thật tốt, đồng ý đáp "Ừm."
Cậu vừa gửi tin đi, thì bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa.
Tiểu Lưu vội chạy ra mở.
Nhậm Cảnh thấy Tiểu Lưu cũng không bất ngờ lắm, lên tiếng chào hỏi cậu ta.
Tiểu Lưu chào hỏi lại anh, nhường đường nói "Anh Sâm đang ở trong."
Nhậm Cảnh bước vào, nhìn thấy Dạ Sâm còn đang mặc đồ ngủ.
Đồ ngủ sẫm màu làm nổi bật nước da trắng, cánh tay cẳng chân nho nhỏ lộ ra vô cùng xinh đẹp.
Dạ Sâm vội vã "Chờ chút, tôi đi thay quần áo."
Nhậm Cảnh nói "Không vội, cứ từ từ thôi."
Dạ Sâm hỏi "Hôm nay anh đi quay bù à?"
Nhậm Cảnh ứng tiếng, Dạ Sâm lại hỏi "Quay ở đâu?"
"Khu phố Latin."
Dạ Sâm nói "Tôi cũng đến đó chơi."
"Có thể sẽ chán lắm đấy."
"Không đâu, nhìn anh diễn cũng vui mà."
Khóe miệng Nhậm Cảnh không nhịn được cong cong.
Hệ thống đi chết đi nhắc nhở "Vì nhiệm vụ, cậu không nên đi."
Dạ Sâm "..." Tý thì quên mất!
Hệ thống đi chết đi kiến nghị "Giờ sửa ý vẫn kịp đấy."
Kịp cái đầu cậu ý! Vừa nói đi lại kêu không đi, đây không phải chuyện đau lòng mà là chuyện thèm đòn ý!
"Không sao, nhất định còn dịp khác." Dạ Sâm tự an ủi.
Lúc đến phòng thay đồ, Dạ Sâm phát hiện cổ mình có vết đỏ.
Cậu sửng sốt nửa ngày mới nhớ ra... Đây là do hôm qua bị Nhậm Cảnh hôn?
Mặt Dạ Sâm đỏ ửng, nháy mắt cảm thấy chỗ đó nóng bừng.
Hệ thống đi chết đi thầm nghĩ: E là nhiệm vụ này hỏng rồi. Cái dạng trắng trẻo ngốc ngốc kia, làm sao mà khiến người đau lòng cho nổi?
Dạ Sâm mặc quần áo tử tế, bần thần chốc lát rồi bất ngờ giật mình "Hỏng rồi! Có phải Tiểu Lưu thấy... Thấy dấu hôn này rồi không?"
Hệ thống đi chết đi nói "Thấy thì thấy chứ sao!"
Dạ Sâm gấp gáp "Nhưng tôi chưa làm gì với Nhậm Cảnh mà?"
Hệ thống đi chết đi nhướn mày "Chưa – làm – gì – á?"
Dạ Sâm im lặng, im lặng, rồi nhắc lại "Rượu say làm rồi, nhưng hôm qua chưa làm!"
"Nghe giọng cậu có vẻ thất vọng ha?"
Dạ Sâm thẹn quá hóa giận "Cút cút cút! Chả bao giờ nói chuyện đàng hoàng được với cậu hết!"
Dạ Sâm vốn định mặc áo phông, nhưng giờ để che vết hôn này, cậu đành đổi lại là áo sơ mi, thậm chí còn dựng cổ áo lên cho kín đáo,
Ai ngờ đây lại là kiểu mặc khiến Nhậm Cảnh khó nhịn nhất!
Sơ mi trắng Givenchy cổ điển, cổ áo với biểu tượng ngôi sao bắt mắt ôm lấy cần cổ trắng nõn, lại bộc lộ ra một vẻ đẹp khó tả. (1)
Sạch sẽ, thanh tú, mang theo ít mê hoặc khó nói thành lời.
Nhậm Cảnh nghĩ đến dấu hôn bị giấu sau cổ áo, tâm tình không khỏi nóng lên.
Dạ Sâm bị anh nhìn đến căng thẳng, chẳng thể làm gì ngoài chủ động mở miệng giục "Đi thôi."
"Ừm." Nhậm Cảnh rất muốn hôn nhẹ cậu, nhưng e dè sự có mặt của Tiểu Lưu nên anh an phận không làm gì hết.
Da mặt Dạ Sâm rất mỏng, anh không muốn cậu bị mất tự nhiên.
Mùi vị bữa sáng không tệ. Vốn dĩ, người đến Pháp không cần phải sợ chuyện ăn uống, nhất là những người thích đồ ngọt như Dạ Sâm, vì điểm tâm ngọt của Pháp hoàn toàn có thể khiến cho cả tinh thần lẫn thể xác con người sung sướng.
Lúc ăn, hệ thống đi chết đi không ngừng làm công tác tư tưởng cho Dạ Sâm "Cân nhắc ý kiến của tôi đi."
Dạ Sâm lơ đẹp nó.
Hệ thống đi chết đi nói "Vậy nhé, cậu nói đi, sau đó lại đổi ý không đi nữa, vậy thì Nhậm Cảnh sẽ thấy đau lòng rồi."
Dạ Sâm phản bác "Làm thế là không giữ lời."
Hệ thống đi chết đi hỏi "Thế nếu làm thế với cậu, cậu có đau lòng không?"
Dạ Sâm đặt mình vào hoàn cảnh của người khác nghĩ nghĩ "Có..."
Hệ thống đi chết đi đắc ý "Đấy, đến cậu còn đau lòng, thì chắc chắc Nhậm Cảnh cũng sẽ đau lòng."
Dạ Sâm vẫn không cam tâm tình nguyện.
Hệ thống đi chết lại nói "Cậu có thể làm như này, đầu tiên cậu không đi, chờ nhiệm vụ hoàn thành rồi cậu lại đi không được sao?"
Dạ Sâm "..."
Hệ thống đi chết đi từ bỏ "Ba ba chỉ giúp cậu được đến đây thôi."
Dạ Sâm do dự, có chút động lòng.
Nhiệm vụ này nghe thì có vẻ nhẹ nhàng, lại được thời hạn hai ngày, thưởng 2 điểm sinh mệnh, đúng là không tệ tí nào.
Thế nhưng, nếu nghĩ lại, thì một khi thất bại, cũng chính là thất bại nhiệm vụ của hai ngày liên tiếp, cậu sẽ bị tổn thất tận 2 điểm sinh mệnh.
Cho nên, cậu không thể bỏ qua...
Hay là, cứ thử chút nhỉ?
Dạ Sâm thất thần, khóe miệng bị dính kem cũng không phát hiện. Nhậm Cảnh đứng dậy lau lau cho cậu.
Hai người đối diện nhau, khiến cho bao lời muốn nói của Dạ Sâm lại bị nuốt trở lại.
Hệ thống đi chết đi kích thích "Cậu có tí tiền đồ đi có được không hả!"
Dạ Sâm nghiến răng, mở miệng nói "Tôi không đến khu phố Latin nữa đâu."
Nhậm Cảnh rõ ràng hơi sửng sốt, không kịp phản ứng.
Dạ Sâm lại nói "Tôi ghét nhất là mấy việc quay phim, chả thú vị gì cả, không đi nữa đâu."
Lời này khá là quá đáng. Dạ Sâm nói xong cũng chột dạ, len lén nhìn Nhậm Cảnh. Cái nhiệm vụ này làm xong chả biết Nhậm Cảnh có buồn không, chứ cậu là cậu buồn thay anh luôn rồi.
Kết quả...
Nhậm Cảnh nở nụ cười, trong giọng nói tràn đầy cưng chiều "Anh cũng không muốn em đi, trời nóng thế này, người thì nhiều, anh lại chẳng có thời gian ở cạnh em, không đi tốt hơn."
Dạ Sâm "..."
"Ừm..." Hệ thống đi chết đi lên tiếng "Đừng nói đau lòng, trạng thái tinh thần của Nhậm Cảnh lúc này có khi còn là hài lòng một trăm phần trăm luôn ý."
Chương 24
Tại sao lại không đau lòng? Bị người cho leo cây không phải nên đau lòng sao!
Dạ Sâm không nhịn được hỏi "Tôi lật lọng anh không giận sao?"
Nhậm Cảnh đáp "Đây mà coi là lật lọng gì chứ? Em có thể ở Paris, anh đã vui lắm rồi, em đừng đến khu phố Latin nữa, nóng quá, anh sợ em khó chịu."
Dạ Sâm "..." Sao lại có cảm giác như uống nước lọc cũng có vị ngọt thế này? Ảo giác! Nhất định là ảo giác!
"Giờ phải làm sao?" Cậu gọi đi chết đi.
Đi chết đi một bộ quân sư bày mưu tính kế "Tăng độ phũ lên."
Dạ Sâm "Tăng thế nào..."
Đi chết đi nói "Bảo anh ta là cậu phải về nước."
Dạ Sâm "..."
Đi chết đi cam đoan "Tin tôi đi, lần này nhất định anh ta sẽ đau lòng."
Dạ Sâm nghe thế, chưa chi đã tự mình đau trước "Làm vậy không hay lắm đâu."
Đi chết đi hỏi ngược lại cậu "Có gì không hay? Cậu vốn đến đây vì chuyện gấp, giờ chuyện gấp xong rồi, cậu về cũng là lẽ thường tình mà."
Dạ Sâm "..."
Đi chết đi lại tiếp "Nghe tôi, lần này còn không được nữa, tôi gọi cậu là ba ba luôn."
Dạ Sâm vừa nghe, lập tức hưng phấn. Hồ hồ, cái này còn hấp dẫn hơn cả điểm sinh mệnh à nha!
Nhậm Cảnh, trước mắt đành để anh chịu thiệt chút vậy, chờ tôi thu xong thằng con trai này đã.
Dạ Sâm đặt dĩa xuống, đột ngột thông báo "Tôi phải về nước."
Nhậm Cảnh nhíu mày "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Dạ Sâm bị hỏi mà sửng sốt.
Nhậm Cảnh "Có việc gấp sao? Việc gì vậy, cần anh giúp không? Một mình em về ổn chứ? Anh về cùng em nhé?"
Dạ Sâm "..."
Đi chết đi "..."
Thấy Dạ Sâm không nói gì, Nhậm Cảnh trấn an cậu "Em đừng lo, cho dù có chuyện gì xảy ra, anh..."
Dạ Sâm đỏ ửng hai má, nhịn không nổi cắt ngang "Anh tới Paris không phải để quay bù ư?"
Nhậm Cảnh đáp "Không sao, sẽ kịp thôi."
"Anh vừa đến đây mà, lịch trình cũng định hết rồi."
"Đừng lo, anh về cùng em trước, sau đó đợi giải quyết xong chuyện của em, anh lại quay lại là được."
Dạ Sâm "..."
Nhậm Cảnh nhìn cậu đề nghị "Chuyến bay sớm nhất là 3 tiếng nữa, để anh nhờ Dương Sâm..."
"Thôi thôi thôi!" Dạ Sâm hơi hốt hoảng "Tôi không về nữa!"
Nhậm Cảnh ngạc nhiên.
Dạ Sâm giải thích "Tôi, tôi chẳng có việc gì gấp cả."
Nhậm Cảnh tất nhiên là không hiểu.
Dạ Sâm chẳng biết làm gì ngoài nhỏ giọng nói "Tôi chỉ tiện miệng nói thôi, anh đừng coi là thật."
Nhậm Cảnh hỏi lại "Thật à?"
Dạ Sâm ra sức gật đầu "Thật! Tôi... Chỉ là..." Cậu lung ta lung tung kiếm cớ "Có chút buồn chán."
Nói xong, cậu lại thấy không ổn lắm.
Nhậm Cảnh nháy mắt "thấu hiểu".
Lo lắng trong ánh nhìn của anh hoàn toàn rút đi mà thay bằng sự dịu dàng "Anh sẽ quay xong sớm để sau này được ở với em."
Tim Dạ Sâm lộp bộp rơi. Xong rồi, lại bị hiểu nhầm rồi!
Nhậm Cảnh sẽ không nghĩ là cậu đang làm nũng anh đấy chứ? Cậu... Cậu... Cậu không có maaaaaaaà!
Nhậm Cảnh nắm tay cậu, giọng nói giống y như dỗ trẻ em "Paris không có gì chơi, để ngày kia anh dẫn em đi miền Nam nhé."
Miền Nam nước Pháp là địa điểm nổi tiếng với những biển hoa. Tháng bảy tháng tám vừa hay lại là mùa hoa oải hương nở rộ...
Hai tên đàn ông to xác đi Provence... Ừm, thật sự không nên nghĩ nhiều đâu...
Nhậm Cảnh nói "Anh chưa từng đến đó bao giờ."
Dạ Sâm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh "Anh chưa đến?"
"Đi một mình chả có ý nghĩa gì cả."
"Thì đi cùng bạn."
Nhậm Cảnh đề nghị "Đi cùng em được không?"
Tim Dạ Sâm thình thịch đập loạn, cậu hiểu rất rõ ý anh muốn nói.
Trong những địa điểm lãng mạn của Pháp, thiên đường hoa chính là nơi mà các cặp đôi yêu nhau nhất định phải đến.
Nhậm Cảnh trước giờ chưa đi, chứng tỏ anh chưa gặp được người muốn đi cùng. Lúc này, anh hỏi Dạ Sâm, anh muốn đi cùng Dạ Sâm...
Dạ Sâm muốn đi không? Tất nhiên là rất muốn đi!
Nhưng mà, cục cưng đi chết đi lại thì thầm "Giờ cậu từ chối, anh ta nhất định sẽ đau thấu tim gan."
Dạ Sâm liếc mắt nhìn nó "Gọi ba ba."
Đi chết đi "..."
Nhậm Cảnh hỏi Dạ Sâm lần nữa "Được không?"
Dạ Sâm đáp "Được, tôi sẽ dẫn anh đi, đảm bảo anh sẽ được thấy biển hoa đẹp nhất!"
Con trai đi chết đi "..." Còn có thể thế nào nữa chứ? Ba ba không nghe lời, nó cũng chả đánh chết được người ta! *bất lực*.
Nhậm Cảnh cười cong cả mắt "Ừm."
Buổi sáng, Nhậm Cảnh đến khu phố Latin. Dạ Sâm không đi đâu, về khách sạn ngồi chơi cả buổi.
Hệ thống đi chết đi hỏi "Cậu muốn từ bỏ nhiệm vụ này à?"
Dạ Sâm suy nghĩ "Để xem đã."
Đi chết đi tính toán "Bỏ cũng được, dù sao giờ cậu cũng dư dả."
Thực tế, Dạ Sâm cũng nghĩ vậy.
Tuy bị mất 2 điểm sinh mệnh rất đáng tiếc, nhưng chưa đến mức nguy hiểm đến tính mạng, miễn cưỡng cho qua cũng không thành vấn đề.
Đến trưa, Dạ Sâm bất ngờ nhận được một cú điện thoại. Vừa nhìn tên người gọi, cậu không thèm nghĩ ngợi gì mà tắt luôn.
Điện thoại gọi liền ba lần. Đến lần thứ tư thì chuyển sang hình thức nhắn tin.
"Cậu đang ở Paris??? Vì sao đến Paris lại không đến tìm tôi!!!"
Nhìn đám chấm hỏi, chấm than, Dạ Sâm cũng biết đối phương có bao nhiêu sốt sắng.
Cậu nhức óc nhủ thầm, sao tên ma vương này biết cậu đến Paris nhỉ? Để tránh anh ta mà cậu cửa trước không ra cửa sau không vào, làm sao mà anh ta vẫn biết được nhỉ?
Đúng lúc này, Tiểu Lưu điện tới.
Tiểu Lưu đau khổ nhận tội "Anh Sâm, xin lỗi, em gặp giám đốc Dụ ở Đại lộ Champs-Élysées."
Dạ Sâm hiểu, vì cậu với Tiểu Lưu luôn như hình với bóng, thấy Tiểu Lưu chả khác nào thấy cậu.
Tiểu Lưu lại nói "Là tại em không cẩn thận."
Dạ Sâm an ủi "Không sao, lúc đầu cũng tại tôi kêu cậu đi mà." Đến Paris mà không mang quà về cho Thái Hậu, cậu còn không chuẩn bị nếm thử roi măng nướng thịt?
Nếu đã lộ thì không nghe máy cũng vô dụng.
Dạ Sâm nhìn điện thoại không ngừng reo vang, bất đắc dĩ ấn nhận "A Triết..."
Âm thanh đầu kia nghe khá là sốt sắng, một chút cũng không giống với Dụ ma đầu cao ngạo của làng thời trang "Cậu ở đâu? Cậu tới Paris lúc nào? Sao không bảo tôi?"
Liên tiếp mấy câu liền, Dạ Sâm đau đầu nói "Tôi sắp về rồi."
"Một giây nữa cậu đi tôi cũng phải đến gặp cậu cho bằng được!"
Dạ Sâm "..."
"Giờ cậu ở đâu? "
Dạ Sâm đọc tên khách sạn.
Dụ Tinh Triết hỏi "Sao lại ở đó?"
Những lần trước Dạ Sâm đến Paris, cậu đều chọn ở khách sạn Morris. Chỉ là lần này đi cùng Nhậm Cảnh, nên anh đã đặt phòng ở một khách sạn khác cho gần địa điểm quay hơn.
Dạ Sâm đương nhiên không dám nói ra nguyên nhân thật sự, qua quýt đáp "Thi thoảng cũng nên đổi địa điểm thôi ấy mà..."
Dụ Tinh Triết căn dặn "Ở đó đợi tôi, tôi đến tìm cậu."
Dạ Sâm còn đang băn khoăn xem nên nói mình đi ngay bây giờ hay nói mình xong việc sẽ đi ngay, không cần gặp mặt, Dụ Tinh Triết đã cúp máy.
Dạ Sâm lo lắng.
Quan hệ giữa cậu và Dụ Tinh Triết trước đây rất tốt. Tốt y như Cố Khê vậy. Ba người bọn họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, xưng huynh gọi đệ suốt từ cấp một cho đến cấp ba.
Nhưng không hiểu sao, đến năm lớp mười một năm ấy, Dụ Tinh Triết lại bỗng nhiên gây chuyện.
Lúc đầu, anh ta chỉ gây chuyện với mỗi mình Dạ Sâm. Dạ Sâm níu kéo mấy lần, nhưng Dụ Tinh Triết vẫn đi tìm người khác chơi, không quan tâm đến cậu.
Sau đó tốt nghiệp, người người đều trưởng thành hơn, chuyện cũ năm cấp ba cũng theo gió bay đi, mọi người lần nữa quay về thân thiết với nhau.
Cơ mà chả hiểu sao, lần này Dụ Tinh Triết lại bắt đầu gây chuyện với Cố Khê.
Dạ Sâm thì hơi nghiêng về phía Cố Khê. Không phải tại cậu với Cố Khê thân nhau gì đâu, mà là tại Dụ Tinh Triết cứ cố tình gây sự thôi.
Cố Khê không làm gì anh ta, anh ta cũng bài trừ Cố Khê.
Dạ Sâm không ngốc, cậu nhìn thì cậu biết. Cho nên, tình cảm cứ thế mà xa cách.
Lại tiếp sau đó, Dụ Tinh Triết quay về Paris, liên lạc giữa hai người ít dần.
Có điều, tết nhất thì vẫn gặp nhau đôi ba lần vì mẹ Dạ với mẹ Dụ vốn là chị em tri kỉ, quan hệ tốt đến mức chỉ hận không thể sinh lấy đứa con gái để kết thông gia.
Dạ Sâm đến Paris thật sự không muốn chạm mặt anh ta. Nhưng chuyện đến nước này, đúng là không gặp thì không yên mà.
Cũng không biết lúc gọi điện, Dụ Tinh Triết đang ở đâu mà đến rất nhanh, tối đa chắc chưa quá năm phút đồng hồ.
Xa cách nhiều năm mới gặp lại mà có vẻ như chả có gì thay đổi.
Dụ Tinh Triết vẫn là diện mạo hào nhoáng, dáng cao, người đẹp, trời sinh chính là một cái móc treo đồ chính hiệu. Tuy trông anh ta không hề nữ tính, nhưng nét đẹp của anh ta lại mang theo sự mê hoặc kiều diễm. Đôi mắt hẹp, dài, khẽ chếch, ngũ quan tinh xảo đến mức khuynh đảo chúng sinh.
Dạ Sâm có phần sờ sợ. Cố Khê mới chỉ là yêu nghiệt, chứ Dụ Tinh Triết đã lên đến bậc yêu tinh luôn rồi!
Dạ Sâm lên tiếng chào hỏi "A Triết, đã lâu không gặp."
Dụ Tinh Triết không đáp, một mực nhìn cậu, vẻ như chỉ hận không thể nhìn hết một lượt từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.
Dạ Sâm cười cười "Tôi chỉ ở vài ngày thôi, cho nên không muốn phiền cậu."
Dụ Tinh Triết cong cong khóe môi, ngoài cười nhưng trong không cười đánh giá "Còn học được cách ăn nói khách sáo cơ đấy."
Dạ Sâm "..."
Dụ Tinh Triết hỏi "Đến Paris làm gì?"
Dạ Sâm đâu thể nói sự thật? Cậu ấp úng mãi mà không bịa ra được lí do nào hợp lí.
Dụ Tinh Triết nhíu mày "Không nói thì thôi, ai cần biết chứ."
Dạ Sâm "..." Ờ, thế thì đừng có hỏi!
Dụ Tinh Triết liếc mắt "Cậu mặc cái gì đây? Givenchy đúng là càng ngày càng chả ra làm sao cả, cái áo sơ mi thế này mà cũng lôi ra bán được!"
Dạ Sâm phản đối "Được mà, mặc thoải mái lắm."
"Xấu phát ốm." Dụ Tinh Triết nói "Còn dính sốt cà chua nữa chứ."
Dạ Sâm "Hả? Dính hả?" Cậu cúi đầu nhìn, thấy trên góc áo đúng là có một vết màu hồng rất nhỏ rất nhỏ, nhỏ y như lỗ kim!
Có điều, đối với chứng ép buộc của Dạ ma đầu mà nói, cái này nhìn rõ là ngứa mắt.
Dạ Sâm biết tính anh ta, kêu "Tôi đi thay đây."
Dụ Tinh Triết ngăn cản "Thay làm gì, tôi dẫn cậu đi ăn."
Dạ Sâm kinh ngạc.
Dụ Tinh Triết nói "Không phải cậu phải về nước gấp à? Đừng làm lỡ thời gian nữa."
Dạ Sâm kinh ngạc thật rồi đấy! Tên này thay tính đổi nết rồi à? Chứng ép buộc không phải không thuốc chữa sao?
Dạ Sâm theo anh ta ra khỏi khách sạn. Vừa ra, sóng nhiệt đã ập tới. Lúc này, Dạ Sâm mới sâu sắc hiểu được lời Nhậm Cảnh nói là thật. Nóng quá!
Dạ Sâm chưa đi được mấy bước, cả người đã nóng tưởng bốc hơi.
Xe Dụ Tinh Triết được đưa đến. Sau khi lên xe, Dạ Sâm được gió điều hòa thổi đến là dễ chịu. Có điều, cơ thể cậu ra nhiều mồ hôi, nên phần cổ có hơi khó chịu. Cậu đưa tay cởi cúc rồi kéo kéo.
Rõ ràng chỉ là một động tác vô cùng tự nhiên, nhưng mắt Dụ Tinh Triết vẫn tinh như cú vọ.
Anh ta vừa liếc đã thấy vết đỏ kia.
Dạ Sâm phát hiện đường nhìn của Dụ Tinh Triết, còn chưa hiểu ra, hỏi "Sao thế?"
Dụ Tinh Triết nghiến răng ken két, lạnh như băng đáp ngược "Cậu ngủ với Cố Khê?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com