Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36: Tình địch.

Đến lúc tivi đăng tin tức: 'Chủ tịch của trung tâm thương mại X- One – Tạ Thủ Cường vừa mất trắng tay vì ly hôn với vợ.', thì Lương Ứng Nhiên mới thật sự học hỏi được kinh nghiệm của Ngụy Hàn. Đây là chuyện của hai ngày sau khi diễn ra cuộc trao đổi của Ngụy Hàn và Tạ Thủ Cường tại nhà hàng. Lúc này Ngụy Hàn vẫn ngồi uống cà phê mà xem tin tức mới nhất trên ti vi, Lương Ứng Nhiên ngồi ở đối diện vẫn phải nói lên thắc mắc trong lòng.

"Anh Ngụy, anh không sợ ông ta sẽ nói với vợ rằng mọi chuyện đều do anh gây ra sao?"

Ngụy Hàn nhếch môi cười: "Cậu nghĩ vợ ông ta chỉ đơn giản là nghe lời tôi đi bắt gian rồi thuận theo đó có lý do ly hôn sao? Ngược lại bà ta còn cảm ơn tôi không kịp vì đã trao cho bà ta cơ hội quý giá như vậy. Lần này không phải lần đầu tiên Tạ Thủ Cường ra ngoài trăng hoa, nhưng lão cáo già đó làm việc rất sạch sẽ, luôn có cách giải quyết, vợ ông ta muốn bắt gian cũng không có cơ hội. Hai người đó... ông ăn chả bà ăn nem, trong việc này, tôi chỉ tiện tay thêm một chút gió đông thôi."

Lương Ứng Nhiên hiểu ý, gật đầu không ngừng tán thưởng. Không ngờ chiêu bài đơn giản này lại rất hữu dụng đối với Tạ Thủ Cường.

Đêm đó Tạ Thủ Cường đã đến khách sạn chờ sẵn, trong lúc ông ta ở trong phòng tắm chuẩn bị mọi thứ để tận hưởng buổi tối tuyệt vời, lúc bước ra ngoài đã trông thấy một cô gái thoát y nằm trên giường của mình, cả căn phòng chỉ còn mỗi ánh đèn ngủ ở đầu giường, vừa mờ ảo vừa ma mị, không biết làm sao mà khiến thú tính của tên này bộc phát ngay, chẳng cần nghĩ nhiều đã nhào đến đè người trên giường xuống.

Nào ngờ trong giây phút cao trào lại có sự xuất hiện đúng lúc của Tạ phu nhân, người đàn bà có tiếng là sư tử Hà Đông, sự nghiệp mà Tạ Thủ Cường có được cũng do sự giúp đỡ của nhà vợ, hôm nay bị bắt gian tại giường không thể chối cãi, lão không những bị người của vợ mình đánh phải nhập viện mà còn trắng tay khi thủ tục ly hôn hoàn thành trong ngày hôm sau.

Bây giờ có lẽ đang khóc không ra nước mắt trong bệnh viện khi muộn màng phát hiện mình bị lừa bằng chiêu bày trẻ con này. Buổi tối đó rõ ràng là trong rượu lão uống có thuốc, bởi thế mới không thể phân biệt thực hư rõ ràng đã mắc vào cái bẫy chỉ dùng để mẻ những con cá nhỏ.

Sau khi mọi chuyện đúng như dự tính, tuy Tạ Thủ Cường nhiều lần giải thích rằng bị Ngụy Hàn mắc bẫy nhưng Tạ phu nhân kiêm chủ tịch mới của trung tâm thương mại X- One vẫn không tin, lão đến cuối cùng vẫn không ngờ tới, người vợ bên cạnh mình bấy lâu chỉ chờ cơ hội này thôi. Bây giờ Ngụy Hàn hợp tác không riêng vì trung tâm thương mại X- One, anh còn mở rộng thêm các khu khác do Tạ phu nhân đề cử. Một mũi tên trúng hai con nhạn, thu nhiều lợi ích chẳng cần tốn sức.

"Vậy chuyện của Tạ Thủ Cường chấm dứt sao anh Ngụy?"

Ngụy Hàn rời mắt khỏi màn hình ti vi vẫn đang bàn luận về chủ đề nóng này, anh đứng dậy vỗ vỗ lên vai Lương Ứng Nhiên: "Đơn giản như thế thì còn gì gọi là trò chơi."

"Anh đi đâu vậy? Tôi đưa anh đi!"

Người đã đi đến cửa khoác tay: "Cậu nghỉ hôm nay đi, vất vả rồi, tôi đến đón Tiểu Tây."

Tâm trạng Nguỵ Hàn vui vẻ hẳn lên sau khi giải quyết xong vụ rắc rối này. Anh đến Sắc Hương đón Đổng Tây, đứng ngoài cửa nhìn vào, Đổng Tây vẫn cúi đầu cắm hoa, hôm nay Từ Tâm Di không có ra cửa hàng, một mình Đổng Tây chăm chỉ làm việc. Anh bất giác mỉm cười, trong lòng chỉ cảm thấy hạnh phúc lấp đầy, sau đó đẩy cửa đi vào, Đổng Tây xoay đầu đã thấy anh, cô nhoẻn miệng cười, một bên má lúm đồng tiền đáng yêu vô cùng: "Hôm nay anh không đi làm sao? Lúc sáng còn đến công ty mà."

Anh đi đến ngồi xuống ghế, nhìn bình hoa cô đang cắm: "Công việc giải quyết thuận buồm xuôi gió, mọi chuyện rất tốt. Nghỉ một ngày đưa em đi chơi, muốn đi đâu?"

"Xem phim đi! Em nghe nói có bộ phim mới rất hay." Cắm nốt cành hoa bách hợp cuối cùng, Đổng Tây chắp tay nhìn thành quả của mình: "Anh thấy đẹp không? Em vừa nghĩ ra đấy."

Những cành hoa hồng môn kéo lên cao theo một đường cong uyển chuyển, điểm vào đó là màu trắng đơn điệu của hoa bi, lại có hai nhánh bách hợp màu hồng phấn xen giữa màu xanh của lá, rất đẹp mắt. Ngụy Hàn gật đầu, Đổng Tây nghe thế đã càng phấn khích, đặt bình hoa lên trên kệ gỗ.

Cửa hàng hoa này dành một góc để đặt mấy chậu xương rồng nhỏ, cô thường nói, muốn được như xương rồng, mạnh mẽ có thể trụ vững trước thiên nhiên, nhưng có anh ở đây, cô với anh chỉ là đóa hồng đáng được trân trọng, bảo vệ.

Trong khi cô loay hoay dọn dẹp lại mọi thứ, Ngụy Hàn đã ngồi xuống ghế, mắt không bỏ lỡ bất kì hành động nào của cô. Bỗng anh phát hiện ra, hình như từ lúc anh ra tù, Đổng Tây rất ít khi mặc váy thì phải, chỉ toàn là quần tây phối hợp với áo đủ kiểu. Nhớ lúc nhỏ cô chỉ toàn mặc váy, cả tủ đồ ngoài váy ra thì chẳng còn gì nữa. Không lẽ lớn lên cô đổi sở thích, đến giờ anh mới phát hiện, thật là quá vô tâm.

"Sao anh không thấy em mặc váy ra ngoài vậy Tiểu Tây?"

"Dạ? À... Chắc tại em quen rồi..."

"Anh thích em mặc váy, sau này lấy những bộ váy anh mua cho em ra mặc cả đi. Đem về là để em mặc, em giấu trong tủ hoài làm gì thế."

Cô mỉm cười: "Được rồi! Sau này em sẽ đem hết ra mặc."

"Bắt đầu từ ngày mai là được rồi."

Nghe anh nói vậy, cô cũng 'Vâng' một tiếng, anh mỉm cười hài lòng. Biết anh thích, đương nhiên cô rất hưng phấn. Cô cũng thích mặc váy, trông thoải mái hơn nhiều, chỉ tại mấy năm nay không có anh, cô phải tự kiếm việc, đâu thể ngày ngày mặc váy ra đường, chỉ đành lựa chọn quần tây hoặc quần bò phối với áo sơ mi hay áo thun. Như thế vừa tiện lợi vừa có thể rũ bỏ lớp bọc tiểu thư trước kia, dễ dàng hòa nhập vào cuộc sống độc lập hơn.

Sắp xếp mọi thứ xong, Đổng Tây nhìn lại một lượt mới yên tâm cầm túi xách lên, đi đến khoác tay Ngụy Hàn, còn bàn bạc xem phim xong sẽ đi những nơi nào: "Lên cầu vượt ngắm cảnh đêm có được không anh?" Cô đưa ra đề nghị, anh không cần suy nghĩ đã gật đầu, nếu lúc đó, cô bảo anh đi chết, có lẽ anh cũng gật đầu.

Vừa xoay người kéo bản 'Close' xuống thì đã có một người đàn ông giao hàng vội vã chạy đến: "Cô ơi! Cô có phải tên Đổng Tây?"

"Là tôi. Có chuyện gì sao?"

"May quá... Trễ tí là cô đi rồi. Cô có chuyển phát nhanh, nhờ kí tên vào đây."

Nhớ là mình không có đặt đồ trên mạng, nhưng dù không biết là ai thì Đổng Tây vẫn cầm bút kí tên xác nhận, người giao hàng chào tạm biệt rồi lái xe đi mất. Ngụy Hàn đã mở sẵn cửa xe, anh không hỏi nhiều, Đổng Tây ngược lại có đôi phần thất vọng, cô im lặng ngồi vào ghế phụ. Đi được một đoạn, anh mới hờ hững hỏi: "Là ai gửi thế?"

"Em cũng không biết, không có ghi tên. Để em mở xem." Cầm chiếc hộp giấy lên, Đổng Tây mở ra, nhìn món đồ phía trong, cô liền nhìn sang Ngụy Hàn, thấy anh vẫn nhìn phía trước, cô nhanh tay đóng nó lại, mắt nhìn về phía trước mà ôm chiếc hộp vào lòng, cảm giác chẳng khác nào đang ôm trong người một quả bom hẹn giờ, vẻ mặt muốn bao nhiêu bất an thì có bấy nhiêu bất an.

Thái độ vừa căng thẳng vừa lo lắng của Đổng Tây không giấu được Nguỵ Hàn, xe nhanh chóng đỗ vào bên đường, anh quay sang, lần này có vẻ đã quan tâm: "Của ai vậy?"

Có thể nói không? Đổng Tây ấp úng, tay sờ sờ lên nắp hộp: "Bạn... Là người bạn thôi."

Chẳng cần nói nhiều, chỉ cần thấy vẻ mặt đã có thể đoán người bạn này bất thường ra sao. Ngụy Hàn tự nhiên lấy hộp quà trong tay cô rồi mở nắp, anh chau mày nhìn bó hoa với mười lăm cành hồng đã tàn, sau đó thấy một tấm thiệp nhỏ, mở ra đọc dòng chữ bằng tiếng Anh đó, Ngụy Hàn nhàu nát tờ giấy ném luôn cả hộp quà lẫn tờ giấy ra ngoài cửa xe. Đổng Tây giơ tay định cản nhưng không kịp, lại bị anh lên giọng hỏi ngược lại: "Lý Khánh Bằng vẫn còn liên lạc với em?"

Chuyện này cô nào muốn, cũng đâu ngờ anh ta dùng món quà mua ở chỗ cô đem đến tặng cô, nhưng Đổng Tây thề rằng cô không hề biết dòng chữ ấy ghi cái gì, cả nhìn cũng chưa một lần: "Không phải đâu... Em có người bạn từng là bạn gái của anh ta, không ngờ cô ấy lại báo cho anh ta biết shop hoa của em... Chuyện... là vậy đó."

"Có thể tin em không?"

"Em xin lấy danh dự của anh ra thề đấy!" Đổng Tây giơ ba ngón tay lên, nét mặt chân thành. Ngụy Hàn cầm lấy bàn tay đó, thái độ dịu hẳn, môi còn hơi mím lại: "Em thề mà dám lấy danh dự của anh?"

Cô lại dùng nụ cười để lấy lòng anh. Ngụy Hàn biết rõ mà lần nào cũng bị lừa. Anh có thể đề phòng để không bị kẻ thù giăng bẫy, nhưng anh bảo đảm rằng, nếu kẻ thù anh là Đổng Tây, anh sẽ lập tức bị sa lưới không thể vùng vẫy.

Tuy vậy, anh vẫn còn nhớ dòng chữ vừa rồi, lòng không khỏi khó chịu.

'Waiting forever... '

Hai người đi xem bộ phim mới, đề tài nội dung đều xoay quanh chủ đề cũ rít. Đổng Tây xem chưa được nửa bộ đã chán ngắt, gục trên vai anh mà ngủ. Đến lúc cô được anh gọi dậy thì phim đã hết, người cũng đã rời khỏi rạp. Cô vươn vai đứng dậy nắm tay anh rời khỏi đó. Sau đó Ngụy Hàn đưa Đổng Tây đến tiệm bánh, thưởng thức bánh ngọt trà chiều, ăn xong anh lại lái đến khu mua sắm. Đổng Tây kéo tay anh: "Ở nhà còn rất nhiều đồ em chưa mặc, không cần mua nữa."

"Không phải mua. Anh vừa hợp tác với chủ của nơi này, họ cho anh vé mua hàng miễn phí, không dùng thì rất lãng phí đúng không?"

Mắt Đổng Tây liền sáng rực: "Mua hàng miễn phí? Mua bao nhiêu cũng không tốn tiền?"

"Ừm. Mua bao nhiêu cũng được."

Nếu mua hàng miễn phí thì Đổng Tây không cần tiết kiệm cho anh nữa. Còn nhanh hơn vừa rồi anh kéo cô, đến lượt Đổng Tây kéo tay anh vào trong. Vào cửa hàng quần áo, Đổng Tây đã nhắm trúng mục tiêu, cô chạy đến cầm lấy một cái áo sơ mi màu xanh da trời chạy lại chỗ anh: "Anh vào mặc thử đi!"

Màu xanh da trời rất hợp với anh, đúng là người đẹp mặc gì rất đẹp. Đổng Tây thầm tán thưởng khi Ngụy Hàn bước ra từ phòng thay đồ. Cô chọn cho anh thêm vài cái nữa, đến khi anh giơ tay phản đối thì Đổng Tây mới ngừng. Đến lượt Ngụy Hàn lựa đồ cho Đổng Tây, anh rất khó tính, bộ nào cô bán hàng đưa cho cũng lắc đầu, Đổng Tây đi theo cũng phải mỏi cả chân, cô nhớ đến tủ quần áo của mình ở nhà, không lẽ lần nào anh lựa cũng lâu đến thế.

"Mặc thử bộ này xem!"

Cuối cùng anh cũng lựa được, Đổng Tây cầm lấy bộ váy rồi vào trong thay. Khi bước ra lại khiến Ngụy Hàn hối hận, anh cầm ngay cái áo khoác dài được mắc bên cạnh rồi đi đến choàng lên người Đổng Tây: "Vào trong thay ra đi!"

"Sao vậy? Cô bán hàng nói rất đẹp mà."

"Anh nói không được." Nhìn thấy một bộ váy khác, Ngụy Hàn đưa cho Đổng Tây: "Thay bộ đó ra!"

Thái độ cương quyết của anh khiến cô bán hàng cũng bật cười. Đổng Tây ôm váy lủi thủi đi vào trong, cô nhìn mình trong gương, có điểm nào không đẹp mà anh lại phản ứng kịch liệt đến vậy.

Bộ váy ngắn màu đen vừa vặn ôm lấy cơ thể, sau lưng là những dây ren đan vào nhau, váy ống nên hai bờ vai trắng noãn và xương vai xanh quyến rũ đều có được thể hiện ưu thế, Đổng Tây xoay đi xoay lại mấy lần, mím môi lần nữa, tự cảm thấy đường cong cơ thể mình không đến nổi tệ, vòng một tương đối đầy đặn như thế anh cũng không hứng thú, cô thật quá thất bại.

Đổng Tây đành thay bộ váy mới vào, gấu váy chạm gối, kiểu váy sơ mi nên cánh tay và cổ đều kín đáo, xem ra, anh thích kiểu này.

Cứ lo oán trách mà Đổng Tây quên rằng, anh chỉ nói 'không được' chứ không phải 'không đẹp'. Tuy bảo cô thay ra, nhưng lúc này anh đứng ở ngoài đã bảo người bán hàng lấy ngay bộ vừa rồi, nếu muốn mặc thì chỉ mặc ở nhà cho anh xem thôi. Thật không thể chịu đựng được, cô lại quyến rũ như thế, bộ váy màu đen đó, anh chỉ nhìn kiểu dáng đẹp thì đã chọn cho cô, khi mặc vào mới biết nó đúng là oan nghiệt. Ba vòng đều lộ rõ, vòng hai thon thả, vòng ba đầy đặn, cả cái vòng một chết tiệc đó. Làn da trắng noãn càng không thể có khuyết điểm khi đi cùng màu váy đen huyền bí. Anh không thể chịu đựng được khi nhìn lúc cô bước ra, mấy người đàn ông khác đều phải say đắm, ánh mắt của họ, chỉ cần nghĩ thôi là trong lòng Nguỵ Hàn đã vô cùng khó chịu.

Sau khi mua xong đồ, Đổng Tây vẫn còn ấm ức bởi thái độ thờ ơ của anh. Cô không quyến rũ, không có chút nào sao? Rõ ràng là có, Đổng Tây còn thấy mấy người đàn ông có mặt ở đó nhìn sang cô không rời, không phải cô tự cao, chỉ là cảm thấy dáng người của mình thật sự không tệ tí nào. Nhưng dù có tự tin thì sao chứ, người đi bên cạnh cũng không thèm quan tâm.

Đang đi thì Đổng Tây dừng lại, cô nhìn mấy bộ đầm bầu trong một cửa hàng khác. Ngụy Hàn liền bị Đổng Tây kéo vào trong, cô cầm ngay một bộ lên ướm vào người mình, nhướng mày hỏi anh: "Anh thấy sao? Bộ này đẹp không?"

Rõ ràng là không thể so sánh, cái dáng người mảnh mai của cô sao lại đi ướm đầm bầu vào. Đổng Tây thấy anh lắc đầu, cô bĩu môi rồi lại tiếp tục lựa thêm vài bộ, như thành thói quen, cứ lựa được bộ nào là ướm vào người, quên rằng mình có hợp hay không. Cô bán hàng vui vẻ góp chuyện: "Đầm bầu này là thiết kế mới nhất, đợi đến lúc bụng cô đây to lên thì vẫn không lỗi thời."

Đổng Tây ngưng ngay việc ướm đồ, nhìn lại Ngụy Hàn, anh vẫn không biểu hiện, người gì đâu mà vô cảm. Đổng Tây đỏ mặt nhìn cô bán hàng, sau đó thử sờ vào bụng mình, nếu bây giờ ở đây có một sinh linh thì hay biết mấy, Đổng Tây nghĩ vậy thì lại nhìn Ngụy Hàn, anh vẫn đứng đó nhìn cô, một chút thay đổi sắc mặt cũng không có, mọi suy tưởng liền theo đó biến mất. Cô quay về việc lựa đồ của mình, không để ý đến anh nữa.

Ngụy Hàn nhìn Đổng Tây ướm mấy bộ đầm bầu, bỗng anh lại liên tưởng, nếu bây giờ bụng của cô mang một đứa trẻ, chắc hẳn bộ đầm sẽ rất hợp với cô. Như một lẽ gì đó bình thường, anh tự cúi đầu cười khi nghĩ rằng đó là con của mình, anh sẽ đến xoa lấy bụng cô, giúp cô lựa đầm bầu.

Nghĩa đến đây, bỗng dưng bị giật mình, anh lắc đầu, tự thức tỉnh, sao lại có suy nghĩ đó? Ngụy Hàn thở dài, Đổng Tây đã lựa xong đồ đi ra. Anh đưa thẻ cho cô bán hàng, gạt nhanh mấy suy nghĩ nhất thời đó. Đúng là không ra gì.

Suốt buổi họ đã dạo gần khắp cả khu thương mại, đến lúc bụng ai đó phát ra âm thanh xấu hổ, Đổng Tây chỉ có thể ôm bụng mỉm cười lấy lòng anh, đòi tìm thêm gì đó ăn. Ngụy Hàn đưa cô đến tầng cao nhất của tòa nhà để dùng bữa tối. Đổng Tây nhìn không khí xung quanh, tiếng nhạc du dương, bàn bên cạnh đều là các cặp đôi, chẳng lẽ là nhà hàng dành cho tình nhân? Không gian thế này, chẳng phải thích hợp để hẹn hò nhất sao.

Ăn xong, hai người còn đi lên cầu vượt ngắm cảnh đêm của thành phố. Lúc lái xe về nhà thì trời đã trở khuya, Đổng Tây vừa vào trong đã nằm dài ra sofa không muốn cử động, Nguỵ Hàn đi vào đặt đồ xuống bàn, ngồi bên cạnh: "Lên phòng rồi hãy ngủ."

Cô lắc mạnh đầu, mặt vẫn úp xuống gối: "Em mệt!"

"Tiểu Tây! Lên phòng ngủ đi! Quay qua đây!"

Đổng Tây lười biếng xoay người, thấy Ngụy Hàn đưa tay ra thì cũng thuận thế mà giơ tay tay mình cho anh: "Em mỏi chân!"

Đã lớn thế này mà con dám làm nũng với anh. Ngụy Hàn bẹo má trái của cô, cảm giác làn da mềm mại kích thích ngay xúc giác nhạy cảm của anh. Anh nắm bàn tay của cô rồi kéo hẳn cô lên, phút chốc hai gương mặt gần trong gang tấc, sống mũi của Đổng Tây chạm vào mũi anh, anh còn có thể thấy được hình bóng mình trong đáy mắt long lanh của cô.

Căn phòng ấy như ngưng đọng, chỉ còn hai người họ, như thế, không xa cách, không vách ngăn. Đổng Tây nhắm mắt lại khi cảm nhận môi anh đã chạm vào môi mình, rất nhẹ nhàng, nụ hôn của Ngụy Hàn trìu mến đến mức mềm mại hơn cả cánh hoa đang thẹn thùng bên cửa sổ. Đôi môi hồng hào ướt át này, anh nhìn đã khao khát, Ngụy Hàn nhanh chóng tách môi Đổng Tây ra, không thể khống chế mình, anh hôn cô trở nên cuồng nhiệt hơn, đầu lưỡi chiếm lĩnh khoang miệng cô, bàn tay anh thuận theo đó trượt xuống vùng eo thon thả, mọi xúc giác chi phối, cảm giác ấm áp của bàn tay làm không khí xung quanh cũng phút chốc nóng lên.

Đổng Tây đã nhanh chóng choàng tay lên cổ Ngụy Hàn, đáp trả nụ hôn của anh một cách nhiệt tình, lần này, cô tin rằng anh biết mình làm gì, không say cũng không trong hoàn cảnh đặc biệt, đây là thực, là xuất phát từ khát khao, qua những chuyển động đầu lưỡi nồng nàn ấy, cô biết, ít ra lúc hôn cô, anh đã xóa sạch ý nghĩ xem cô là em gái.

Đang chìm trong cảm giác say đắm, Ngụy Hàn đột ngột buông Đổng Tây ra, cô ngạc nhiên nhìn anh, lúc này anh mới tỉnh táo hẳn, anh tự hỏi, mình đang làm gì thế này, sao lại dám hôn như thế, anh không biết, cũng không hiểu nữa rồi, anh dùng tay chạm vào môi hồng của cô: "Xin lỗi..."

Đổng Tây mím môi lại, hôn người ta rồi lại nói hai từ 'xin lỗi', có ý nghĩa gì nữa không đây. Cô không trách anh nữa, anh cần thời gian, Đổng Tây biết, anh cần thời gian để thích ứng với mối quan hệ này, cô sẽ đợi. Đổng Tây có thêm niềm tin qua nụ hôn vừa rồi, dù sao nó cũng chứng tỏ rằng, anh đã bắt đầu có tình yêu với cô. Đổng Tây lắc đầu: "Không sao, em không để trong lòng đâu." Nhưng sẽ đặt trong tim, tuyệt đối sẽ ghi nhớ cảm giác vừa rồi.

Anh thở phào yên tâm hơn, sau đó bế Đổng Tây lên phòng. Cô đã dựa vào lòng anh mà nhắm mắt, bàn tay vẫn kiên quyết không chịu buông anh ra, môi khẽ cong, thế này, cô mãn nguyện rồi, hạnh phúc, hạnh phúc vô cùng.

Cao Thuỵ Nghiêng có đến Tân Nam một lần, chẳng biết thế nào mà tìm ra được nhà của Đổng Tây, lúc cô ra mở cổng, thấy bà, có chút ngạc nhiên rồi liền trở lại thái độ thờ ơ. Cao Thuỵ Nghiêng thì ngược lại, tức đến mặt mũi đỏ bừng, lại hết mắng rồi quát, cuối cùng là cãi vã. Bà không ngờ con gái mình cứ như thế mà sống chung với kẻ thù, lúc nóng giận lại tát Đổng Tây một cái, cái tát này khiến bà sững sờ, Đổng Tây lại một chút phản ứng cũng không có, dứt khoát bảo bà sau này đừng đến làm phiền mình nữa, nếu muốn đánh, cứ một lần đánh chết cô, sau đó liền đóng cổng vào nhà. Cao Thuỵ Nghiêng khuyên cũng khuyên, mắng cũng mắng, đánh cũng đánh rồi, đến cuối cùng liền ôm một bụng căm giận bỏ đi, còn nói vọng theo là đoạn tuyệt quan hệ cùng Đổng Tây.

Nghe bà nói, bước chân Đổng Tây đi đến cửa dừng lại, nhưng chỉ một chút thôi, cô đã bước tiếp vào nhà, nghĩ rằng, chẳng phải trước khi mình đã nói là không có mẹ nữa rồi hay sao, đau lòng cái gì chứ. Tối đó Nguỵ Hàn về nhà vừa thấy mấy dấu ngón tay trên mặt cô đã phát hoả ngay lập tức, hiếm khi tức giận đến mặt mũi đỏ bừng cao giọng hỏi ai làm, sau khi nghe cô kể rõ mọi chuyện, ánh mắt Nguỵ Hàn trở nên thâm trầm, không nói gì liền tìm thuốc thoa cho cô.

Cuộc sống của họ lại như trở về quỹ đạo vốn có, ngày ngày Đổng Tây chuẩn bị bữa sáng cho anh, sau đó chạy ra cửa hàng cùng Từ Tâm Di. Mọi chuyện sẽ vẫn tốt đẹp và bình yên như thế nếu như tình cảm trong cô không quá tham lam. Đổng Tây không thể hiểu được thứ cảm xúc cứ đè nén này là gì, chỉ biết rằng nó không dừng lại ở giới hạn tình yêu nữa rồi. Cô cần anh, thật sự đã xem anh như gắn bó với mạng sống mình, thậm chí chỉ cần có anh, cô chết cũng không sao, lại nghĩ, chết rồi thì lấy gì mà ở bên anh. Đổng Tây tự nghĩ rồi tự bật cười, lúc đó cô sẽ là con ma bám chặt vào anh, không lìa xa.

Mỗi buổi tối đều có thể ngồi trước nhà đợi anh, nấu bữa tối cho anh, đôi lúc còn được anh ôm vào lòng mà ngủ. Cuộc sống này, trước kia thì có lẽ là trọn vẹn, nhưng lòng ích kỉ, tham lam của con người là vô đáy, Đổng Tây cũng thế, thậm chí cô còn tham lam hơn người khác gấp bội lần, được anh quan tâm cô lại càng muốn được anh yêu thương, được ở bên cạnh anh, cô càng muốn mình trở thành bạn gái của anh chứ không phải đứa em gái mà anh thường hay giới thiệu.

Rõ ràng cô không muốn mà vẫn hay ghen. Cảm thấy khó chịu mỗi lúc tình cờ phát hiện trong điện thoại của anh có tin nhắn mờ ám. Nhưng cô không có quyền ghen, vì với anh, cô vẫn chỉ là em gái. Cô cho anh thời gian chứ không phải anh dùng thời gian để chứng minh rằng, tình cảm của anh trước nay với cô đều dừng lại ở mức độ anh em.

Đến một ngày, giới hạn tình yêu của Đổng Tây cũng đến, cô không thể kiềm chế, cũng không muốn mình chờ anh trong mòn mỏi nữa.

Hôm đó không khí khô nóng hơn ngày thường, vừa bước vào mùa hạ nên ở thành phố Tân Nam đều là nắng gắt. Buổi chiều, anh đưa Đổng Tây đến một buổi tiệc chiêu đãi của Hứa Mạnh, ông ấy đến thành phố Tân Nam hôm qua, vừa có một vụ làm ăn mới đã tưng bừng mời mọi người ăn tiệc, còn bảo Ngụy Hàn nhất định phải cho Đổng Tây đi theo.

Thế rồi, cả đêm, Đổng Tây không thể nào ngủ được. Sau khi đưa cô về nhà, anh nói có việc nên phải ra ngoài, không thể về sớm nên bảo cô ngủ trước. Cô im lặng để anh đi, bản thân thì một mình ngồi ở xích đu đợi đến gần hai giờ sáng mới thấy được chiếc xe quen thuộc vào ga ra. Anh vẫn lo lắng cho cô như mọi khi, bảo cô vào ngủ, còn anh về phòng lại tiếp tục làm việc, Đổng Tây đã thao thức cả đêm, không đòi anh ngủ cạnh nữa, cô nằm trên giường nhìn ra cánh cửa đã khép. Lời đối thoại của anh và người phụ nữ trong buổi tiệc lúc chiều cứ văng vẳng trong trí nhớ, biết thế, cô đã không đi theo anh ra ban công bởi cái nháy mắt tình tứ của người phụ nữ kia với anh, cô sẽ không nghe lén anh trò chuyện, nếu cô cứ làm ngơ thì hẳn là tâm trạng không tệ như vậy.

Không thể chịu được khi nghĩ đến việc trong mấy tiếng đồng hồ cô đợi anh thì anh đang cùng người khác ở bên nhau. Đổng Tây ngồi bật dậy, trời đã sáng, cô nhìn ra tấm rèm chưa kéo kín, bầu trời hừng đông thoáng ẩn thoáng hiện. Cô sẽ không nhớ nữa, tối qua, anh sẽ không đến với người phụ nữ đã đưa ra lời mời gọi đó đâu, tự an ủi rằng sẽ cố tin anh để cuối cùng gục mặt vào gối mà nén nước mắt.

Buổi sáng Ngụy Hàn đặc biệt thức sớm định chuẩn bị thức ăn rồi cùng Đổng Tây ăn sáng, nào ngờ vào phòng bếp liền nhìn thấy trên bàn đã có thức ăn vẫn còn hơi nóng, nhưng lại chỉ có một phần, anh định đi lên lầu thì Đổng Tây đã bước xuống, cô tự nhiên chào anh: "Anh Hàn! Chào buổi sáng! Hôm nay em thức sớm nấu bữa sáng cho anh đấy."

Anh nhìn Đổng Tây không rời mắt: "Sáng thế này em định ra ngoài à?"

Đổng Tây mặc bộ váy hai dây màu tím nhạt, mái tóc đen dài xoã tự nhiên, xương quai xanh xinh đẹp thoát ẩn thoát hiện, gương mặt cũng điểm lên chút phấn hồng, anh chưa từng thấy cô như thế bao giờ, ngoại trừ lúc ra ngoài cùng anh.

"À... Hôm nay em có hẹn."

Môi cô khẽ cười, trả lời không rõ ràng lắm, cô kéo tay Ngụy Hàn ngồi xuống bàn, đưa nĩa cho anh, bảo anh ăn nhanh kẻo nguội, lại lấy hộp sữa rót vào ly cho anh. Ngụy Hàn cầm nĩa lên ăn một ít trứng. Đổng Tây vẫn đứng bên cạnh, anh vờ như không quá quan tâm mà hỏi: "Cùng Từ Tâm Di đi mua sắm sao?"

"Hôm nay Di Di không khỏe nên ở nhà. Em..." Đổng Tây bỗng dưng lại có chút thẹn thùng, sau vẫn có ý tứ nói rõ: "Em hôm nay đi xem mắt!"

Người kia dừng ngay động tác cắt bánh mì, lập tức ngẩng đầu nhìn cô, anh ngỡ là mình nghe nhầm nên hỏi lại: "Em nói là đi xem mắt?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com