Chương 12: Cô ấy đang có dấu hiệu phục hồi trí nhớ, nhưng bị rối loạn
Kaito nói xong quay đi, nhưng cậu đi chưa đc dăm bước thì Ran đã túm lấy cổ tay và kéo giật cậu lại, cô ôm ngang thắt lưng Kaito và hỏi:
- Kaito... cậu... là người mà tớ luôn mong nhớ phải ko?
*Choang*
Cốc nước rơi xuống đất, vỡ tan tành, một bóng người thảng thốt qua vội đi.
-------------------------------
Kể từ sau hôm đó, Ran cứ bám dính Kaito ở mọi lúc mọi nơi, như lo sợ rằng nếu cô ko nhìn thấy cậu thì cậu sẽ biến mất. Shinichi và Aoko tỏ ra ko hài lòng với việc đó. Kaito cũng rất bối rối khi Ran cứ bám chặt lấy mình. Nhưng mỗi lần định gỡ tay cô ra thì lời của bác sĩ lại vang lên trong đầu cậu: "Cô ấy đang có dấu hiệu phục hồi trí nhớ, nhưng sẽ bị rối loạn. Vì vùng não bộ bị tổn thương khá lớn, cô ấy chỉ nhận ra mọi người rất mơ hồ. Nên chiều theo cô ấy để việc phục hồi trí nhớ đc nhanh hơn". Kaito thở dài, thầm nghĩ: "Sao mình lại bị vướng vào chuyện này cơ chứ?"
Cậu vỗ nhẹ vào người Shinichi và nói thầm:
- Kudo, cậu đổi chỗ cho tôi đc ko? Tôi mắc đi vệ sinh quá! [Chỉ chỉ vào Ran đang dựa đầu ngủ gật trên vai]
Shinichi gật nhẹ, khẽ đứng dậy và ngồi thế vào vị trí của Kaito. Vừa đc giải thoát, Kaito nhanh chóng kéo tay Aoko ra khỏi phòng.
- Nee, làm cái gì thế hả? - Aoko lúng túng khi bị cậu bạn thanh mai trúc mã lôi xềnh xệch ra khỏi phòng bệnh.
Kaito ko nói gì cả, cầm tay Aoko kéo đến một góc rồi mới thả tay cô ra. Aoko nhăn nhó xoa xoa cổ tay:
- Are, cậu làm cái gì vậy hả?
Kaito chắp hai tay trước mặt, nói với Aoko:
- Xin lỗi Aoko, nhưng cậu đừng giận nhé. Tớ với Ran ko có gì đâu, chẳng qua do cô ấy nhầm tớ với tên Kudo kia nên mới thành ra chuyện này.
Aoko đỏ mặt quay đi:
- Ai thèm tức chứ? Cậu nghĩ cậu là ai?
Kaito cười, áp hai tay vào má của Aoko và xoay mặt của cô lại:
- Trên mặt cậu ghi rõ mồm một ra rồi kìa.
- Ya, bỏ cái tay của cậu ra!
Lời bình của Senil: Ở trong bệnh viện mà lại cười đùa vô tư như thế chắc chỉ có Kaito và Aoko thôi =="
-----------------------
Cùng lúc đó, tại phòng Ran...
Cô gái chớp nhẹ mi mắt, từ từ tỉnh dậy. Cô phát hiện ra rằng chàng trai ngồi bên cạnh mình đã ngủ từ lâu. Cậu thở đều đều, mắt nhắm nghiền, một hình ảnh mà cô thấy rất quen thuộc. Gần nhưng xa lắm, cô đưa bàn tay định chạm vào người cậu, nhưng vội rụt tay lại.
"Nhà tớ có rất nhiều truyện trinh thám đấy, Ran có muốn đọc ko?"
"Nhìn đống thư hâm mộ này, mọi người đều nói thích cái thằng mắc bệnh thám tử này đấy!"
"Làm sao tớ quên đc?"
"10 giờ ngày mai tại công viên Tropical Land nhé!"
"Tớ là Kudo Shinichi"
Như giọt nước tràn ly, nước mắt của Ran lại rớt xuống. Gương mặt này, hình như cô đã gặp, đôi mắt này, giọng nói này... quen lắm. Ai? Cậu là ai?
Cô ko thể nhớ ra, cứ mỗi lần cố nhớ điều gì đó, đầu của cô lại đau nhức.
*Cạch*
Kaito mở cửa bước vào phòng:
- Xin lỗi, tớ vừa đi vệ sinh một chút. Cậu thế nào rồi?
Ran ôm chầm lấy cậu, khóc oà:
- Kaito... Kaito...
Kaito tỏ ra hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng đưa tay ra ôm lại Ran, vỗ về:
- Đc rồi đc rồi, có tớ ở đây, sẽ ko sao hết.
Ran buông cậu ra, khẽ mỉm cười.
-------------------------------
- Thưa bác sĩ, dạo này con gái tôi rất lạ, nó cứ khóc, rồi lại cười. Trạng thái biến đổi liên tục. Liệu... nó có làm sao ko? - Bà Eri lo lắng hỏi bác sĩ.
Bác sĩ trầm ngâm:
- Tôi cũng chưa thể nói gì thêm. Trường hợp của con gái bà rất lạ. Tôi nghĩ mọi người nên cho cô bé ra nước ngoài để kiểm tra.
Sonoko đứng ngoài cửa phòng, bấm điện thoại gọi cho một ai đó.
Hết chap 12 ^^
Chap 13: Chúng ta yêu nhau nhé, Aoko?
Sonoko đừng ngoài cửa phòng, lặng lẽ bấm điện thoại gọi cho một ai đó.
Ko liên lạc đc, cô khẽ nhíu mày. Gấp chiếc điện thoại cho vào túi, Sonoko quay đi. Cô đã thay đổi rất nhiều kể từ khi Ran bị mất trí nhớ. Nghiêm túc hơn và ý tứ hơn. Makoto dựa lưng vào tường, quan sát cô bạn gái của mình, nhếch mép cười ẩn ý.
----------------------------
Shinichi ngồi trong phòng của mình, cậu vừa trở về từ bệnh viện. Cậu vẫn ko tin đc rằng Ran bị mất trí nhớ. Cậu gục đầu vào hai bàn tay, đau khổ.
*Cạch*
Cậu bé Conan xô cửa phòng anh trai, cầm theo chiếc điện thoại bàn ko dây. Conan nhăn nhó:
- Anh có điện thoại này.
Shinichi gắt gỏng:
- Sao em vào mà ko gõ cửa? Anh còn phải dặn bao nhiêu lần nữa thì em mới nhớ đây hả?
- Em chẳng gọi anh bao nhiêu lần rồi còn gì? Gõ cửa đến mỏi cả tay mà có thấy anh ừ hữ gì đâu.
- Ai gọi vậy?
- Chị Sonoko ạ - Conan đáp và giơ chiếc điện thoại lên.
- Sonoko à? - Shinichi nói qua điện thoại - Sao cậu ko gọi di động cho tớ mà lại gọi vào máy bàn?
"CẬU CÒN HỎI À?" - Sonoko gào to đến mức Conan cũng nghe thấy, cậu bé bụm miệng cười và đi ra khỏi phòng, ko quên ném lại cho anh trai một cái nhìn tinh nghịch.
- Ya, cậu vặn nhỏ volume đi đc ko? - Shinichi cằn nhằn - Có việc gì mà cậu lại gọi cho tớ thế?
"Coi bộ cậu vẫn còn vô tư nhỉ?" - Giọng Sonoko mỉa mai.
- Đừng có cạnh khoé tớ nữa, có chuyện gì nói nhanh đi!"
"Chuyện là...bla bla bla bla"
- Nả ní? Cậu ko đùa chứ? - Shinichi hét váng lên.
"Cậu tự mà kiểm chứng đi, thế nhé."
Cụp. Đầu dây bên kia cúp máy. Shinichi nhìn một cách vô hồn vào bức tường đối diện, tất cả là sự thật sao?
------------------------------
- Kaito! Đi mà Kaito! - Ran ngúng ngẩy giật giật tay áo cậu.
- N... này, cậu có biết cậu đang nói gì ko đấy hả? - Kaito đỏ mặt.
Ran ngây thơ đáp:
- Sao lại ko? Chúng mình đính hôn với nhau nhé!
Kazuha nhảy dựng lên:
- Cậu đừng đùa nữa Ran ơi! Cậu mới có 17 tuổi thôi đấy!
- Ai là Ran? - Ran nhìn bạn mình, ngớ ngác - Mình tên là Angel mà!
- Aaaaaa, ko thể thế đc, Ran ơi cậu tỉnh lại đi! Cậu tên là Ran, là Ran Mori. Ko thể là Angel đc! - Sonoko vừa khóc vừa lay lay bạn mình.
Ở ngoài phòng...
Shinichi hỏi Makoto:
- Tất cả nghĩa là sao?
- Từ sáng nay - Makoto giải thích - Cô ấy tỉnh dậy và bắt đầu đi tìm Kaito, dường như cô ấy chỉ nhớ có một mình Kaito thôi. Và rồi...
- Rồi?
Heiji cắt ngang:
- Và rồi thì như cậu thấy đó, cô ấy nằng nặc đòi kết hôn với Kaito. Rồi cô ấy... ko nhận mình là Ran nữa, cô ấy tự xưng mình là Angel, Ran bảo cô ấy vốn sống ở Mĩ, nhưng cô ấy về Nhật sống cách đây 1 tháng, rồi bị tai nạn.
Makoto thở dài đáp:
- Gần đây bác sĩ nói cô ấy có triệu chứng ko tốt, trạng thái của cô ấy thay đổi liên tục. Bác sĩ bảo... nếu như đưa cô ấy ra nước ngoài mà vẫn ko tìm ra đc bệnh thì... chúng ta cần phải đưa cô ấy vào viện tâm thần...
Shinichi cười cay đắng: "Ha... ha... sự thật là thế sao? Người con gái mình yêu đây sao? Đúng là cô ấy thật sao?"
Heiji vỗ vai Shinichi như muốn an ủi:
- Shinichi, tớ biết cậu chưa tin nhưng... chẳng phải cậu đã nói rồi sao? "Khi đã loại bỏ tất cả những điều vô lí, thứ còn lại... dù khó tin đến đâu... cũng là sự thật".
Shinichi gào lên:
- Đó là tớ nói về việc phá án, ko phải việc này!
Heiji chớp mắt:
- Xin lỗi... [Thấy Makoto đang nhìn với vẻ ko hài lòng] Ko ổn rồi.
- Anh đã gọi cho Hakuba, một tên mồm mép có lẽ sẽ tốt hơn em đấy, Hattori à.
Heiji nóng gáy:
- Gì chứ? Anh coi thường em đấy à?
Makoto nhún vai:
- Em tự nhận thôi.
- E hèm - Aoko ko biết từ đâu xuất hiện - Xin lỗi vì đã chen ngang, nhưng mình nghĩ đây ko phải là lúc để hai người cạnh khoé nhau đâu.
Shinichi đang ngồi dưới đất (chắc tại sốc quá), nhìn thấy Aoko thì đứng lên, cậu nhìn cô gái như đang suy tính chuyện gì đó. Sau cùng cậu hít một hơi để lấy can đảm (vớ vẩn ăn chổi như chơi):
- Aoko này...
- Hả? - Aoko quay sang hỏi vì cô chưa nghe rõ.
- Chúng ta... - Shinichi ngập ngừng.
Tất cả im lặng lắng nghe.
- Chúng ta yêu nhau nhé, Aoko?
Một cô gái đỏ mặt, một chàng trai chết sững. Tất cả như hoá đá sau câu nói của Shinichi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com