Tin đồn tình ái ❤️🔥
Lâm Y Khải nghe thấy vậy thì nheo mắt, trực giác mách bảo cậu chuyện này chắc chắn có liên quan tới thằng chó nào đó.
Quả nhiên, bởi vì trước mắt có mấy người đồng thời rời đi chừa ra một khoảng trống, đúng lúc nhìn thấy Từ Dục đang phát nước, còn có thể nghe thấy hắn nói.
"Heii, là của người yêu Lâm Y Khải nha. Nước này coi như là người yêu của cậu ấy mời các cậu uống."
"Đừng khách sáo, các em là bạn học của Lâm Y Khải à, mời uống nước thôi có là gì đâu?"
"Từ khi nào á? Cũng không lâu lắm, hai người họ quan hệ tốt như vậy, anh ghen tị lắm."
Đúng thật, nếu Lâm Y Khải không biết mình còn độc thân thì cậu cũng sắp bị Từ Dục lay chuyển, quá trình tình cảm giữa cậu và Mã Quần Diệu đã được thêu dệt từ đầu đến cuối, đầy đủ chua chát, ngọt ngào, gập ghềnh làm cho người khác cảm động.
Mẹ nó! Lâm Y Khải đứng dậy, cởi mũ, xách một chai nước đi thẳng về phía cái lều màu xanh trắng. Muốn bắt giặc thì phải bắt vua.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Mã Quần Diệu chính là kẻ cầm đầu của bọn họ. Trước khi Lâm Y Khải đến gần thì Mã Quần Diệu đã nhìn thấy cậu, vì cậu bạn nhỏ thật sự quá chói mắt, mọi người xung quanh đều phơi nắng đến mức mặt đỏ chót, chỉ có cậu là vẫn tươi tỉnh sạch sẽ.
Nếu cậu không mang theo một thân sát khí thì anh ta sẽ rất hoan nghênh Lâm Y Khải đi tìm mình như vậy, chẳng khác nào đồng ý làm người yêu anh trực tiếp.
Lâm Y Khải đứng ở bên bàn, cúi đầu nhìn Mã Quần Diệu, hỏi hắn:
"Anh bị khùng hả?"
Mã Quần Diệu không biết câu "tao có cách" của Từ Dục là ý tưởng như thế nào. Anh tháo kính râm xuống, nhưng cũng không trốn tránh trách nhiệm, đẩy nước tới trước mặt Lâm Y Khải:
"Chắc cái đó tạm gọi là tương tư thành bệnh."
"Đàn em hiểu cho tấm chân tình trai già to xác của người anh này một chút."
Lâm Y Khải: "..."
Chắc chắn Lâm Y Khải không tức giận thật, dù sao trước Mã Quần Diệu, Luke đã từng tiếp cận cậu một cách vô liêm sỉ như thế này.
Thành thật mà nói, Lâm Y Khải không ghét bị đeo bám như thế này. Nhưng so với hành vi vô liêm sỉ của Mã Quần Diệu thì hành động của Luke ngày ấy chẳng khác gì trò trẻ con.
Lâm Y Khải cảm thấy mình giống như một quả bóng xì hơi, cậu chưa bao giờ đối phó được với những người có tính cách như Mã Quần Diệu.
Cậu hơi cáu kỉnh nhìn anh, cũng khó chịu vì mình không có tiền đồ. Chuyện trước đây về Luke chưa đủ đau thương sao, từng bị vứt bỏ một lần chưa đủ à? Tất cả sự can đảm và kiêu ngạo của Lâm Y Khải đã bị sử dụng hết khi cậu nói câu "Chúng ta thử xem" với Luke trên máy bay ngày hôm đó.
Sau đó, vào ngày hôm nay cậu lại đột nhiên phát hiện cậu căn bản không thích Luke. Chuyện này còn bắt nguồn từ việc Triệu Kha ghé vào tai cậu nói linh tinh.
"Dm, tớ nói chuyện với nữ thần, tim đập như nai, cô ấy vừa nũng nịu tớ liền muốn ôm hôn cô ấy, trên đời sao có thể có một cô gái dễ thương như vậy!"
Mỗi lời nói, Lâm Y Khải đều âm thầm so sánh với tình cảm của mình dành cho Luke. Không khớp cái nào cả. Cậu ngắn gọn hỏi Triệu Kha: " Thích là gì? ".
Triệu Kha nói mà không cần suy nghĩ:
"Là muốn X đối phương hoặc là bị đối phương X."
"..."
Lời nói tuy thô nhưng ý không thô. Trong một giờ đứng trong tư thế quân sự, Lâm Y Khải đã suy nghĩ rất nhiều, Luke là bạn bè quan trọng nhất của cậu, trong đời cậu cũng chỉ có một người để cậu mặt dày mày dạn chui vào như vậy. Là do cậu hiểu lầm.
Nhưng với Mã Quần Diệu bây giờ, Lâm Y Khải không hề muốn X đối phương như Triệu Kha nói, nhưng cậu có thể nhìn ra được đối phương đang muốn X mình.
Mã Quần Diệu đứng thẳng, chống hai tay lên bàn, ngẩng đầu nhìn Lâm Y Khải, tuy ở tư thế thấp nhưng khí thế của anh lại không thua nửa phần.
"Đàn em, cho anh một cơ hội thôi, dù sao em cũng không lỗ, nếu không phù hợp thì chúng ta chia tay cũng được mà."
Lâm Y Khải do dự một lát, trong lúc nhất thời, suýt nữa cậu đã gật đầu, nhưng rất nhanh sau đó cậu nhận ra, có lẽ mình đã quá cẩu thả, nóng lòng muốn thoát khỏi ảo ảnh mơ hồ mà Luke dành cho cậu.
Mã Quần Diệu cũng quá cẩu thả. Lâm Y Khải không muốn ở bên một người bất cẩn và phóng túng như vậy. Cậu lùi lại hai bước, giữ khoảng cách với đối phương, lạnh lùng nói:
"Cút đi."
Mã Quần Diệu nhìn cậu, cười nói: "A, nhưng anh đang là người quản lý quầy ở đây a, cút đường nào được đây."
Lâm Y Khải: "..."
Dáng vẻ đàn em nghẹn lời trố mắt ra quá đáng yêu, mấy đàn chị bên cạnh nén cười đến không chịu nổi, chờ đàn em đi rồi mới bật cười. Dễ thương đến thế, sao lại bị lão súc sinh Mã Quần Diệu coi trọng. Đời này coi như xong rồi.
Ai mà không biết, vào năm nhất Mã Quần Diệu đã nói hắn không thích ai, cũng không quen người mình không thích, khuyên ai có tâm tư thì dừng lại đi.
Hắn còn nói một khi đã thích một người thì dù có cần mặt hay cần mạng hắn cũng phải có được vào tay, đối phương có chết rồi đem chôn cũng muốn đào mộ đối phương lên, lật nắp quan tài, nằm chung một chỗ với cậu.
Vốn tưởng rằng Mã Quần Diệu nói đùa, nhưng hai năm trước anh ta cũng không hề quen ai, cũng chưa từng nghe nói anh ta thích ai, ngoài làm thí nghiệm trên lớp, sau khi tan học cũng chỉ đi đánh bóng rổ, ra ngoài ăn cơm với bạn.
Kết quả năm nay vừa khai giảng năm ba, Mã Quần Diệu đã bị nhìn thấy là đang theo đuổi một đàn em cấp dưới, thậm chí còn dùng vở ghi chép ra dụ các trưởng ban lừa đàn em nhỏ vào trong hội học sinh, đủ kiểu đa dạng.
Sau khi phát nước xong quay về, trông Từ Dục rất có phong thái thắng trận, nhưng hắn còn chưa ngồi vững trên ghế, Mã Quần Diệu đã lạnh lùng nhìn sang. Từ Dục lập tức thừa nhận sai lầm của mình:
"Tao sai rồi, chiêu này quá nguy hiểm."
Quả thực, nếu Lâm Y Khải không thích tính cách của Mã Quần Diệu thì chắc chắn sẽ rất khó kết thúc chuyện này. Dù ra chiêu nguy hiểm nhưng vẫn đạt được chiến thắng cuối cùng là khoe khoang được em người yêu giả vờ cua được.
Kết thúc ngày huấn luyện quân sự đầu tiên, toàn trường Y đều đã biết cậu em đẹp trai đang học chuyên ngành lâm sàng đã có người yêu, chính là Mã Quần Diệu.
Sinh viên năm ba chuyên ngành lâm sàng, đã giỏi còn giàu, tình cảm đối với Lâm Y Khải sâu như biển có trời đất chứng giám.
Sau khi trở về ký túc xá tắm rửa đơn giản, trên đường đến nhà ăn ăn cơm, Lâm Y Khải và Triệu Kha mỗi người cầm một cây kem trên tay. Triệu Kha cao to hơn Lâm Y Khải, chắn mất cậu nên khi hai người song song đi ra cùng với hai bạn học đang buôn chuyện, họ đã không chú ý tới Lâm Y Khải.
Có lẽ Lâm Y Khải đã bị chắn mất, hoặc có thể họ đang thảo luận nghiêm túc đến mức không ai để ý. Dù không muốn thừa nhận nhưng Lâm Y Khải vẫn đi chậm lại và chăm chú lắng nghe.
"Cậu có biết không?"
" Lâm Y Khải và Mã Quần Diệu yêu nhau qua mạng đó. Khi đó Lâm Y Khải học lớp mười, Mã Quần Diệu học lớp mười hai, hai người đã quen nhau, cùng hẹn thi chung một trường đại học, chỉ cần thi đậu thì sẽ ở bên nhau."
"Wow, lãng mạn quá!"
"Tớ nghe nói năm nhất Mã Quần Diệu đã nói trừ khi gặp được người mình thích thì anh ấy sẽ không bao giờ yêu. Thật ra anh ấy chỉ đang đợi Lâm Y Khải mà thôi, trời ơi, tại sao tớ lại không thể gặp được một chàng trai như vậy? Ông trời đúng là không có mắt."
"Oa, anh ấy tốt quá đi!"
"Ai mà nói không chứ, tôi còn nghe nói hai người chuẩn bị tốt nghiệp là kết hôn, tin này chắc chắn là thật, không hề giả!"
"Trời ạ! Hâm mộ quá!"
Lâm Y Khải đã nghe tới phiên bản thứ mười ba của câu chuyện: "..."
Lâm Y Khải không nghe vào nữa, cậu bước nhanh kéo dài khoảng cách với hai bạn học kia, Triệu Kha theo sau nín cười:
"Này, Tiểu Khải, nghe nói tốt nghiệp là cậu kết hôn à?"
Lâm Y Khải tét một cái vào lưng Triệu Kha: "Muốn chết hả?"
Triệu Kha "ối ối" cầu xin tha, cũng không chú ý nhìn đường, đụng vào mấy người đi ra khỏi căn tin. Chưa nhìn thấy người nhưng nói xin lỗi trước đã.
Lâm Y Khải nói xong, mấy người trước mặt cũng không động đậy, cậu ngẩng đầu. Đầu tiên là kinh ngạc trước chiều cao của người này, trong lòng thì lại dm sao đi đâu cũng gặp tên Mã Quần Diệu vậy. Từ Dục rất có ý tứ kéo vài người khác, bao gồm cả Triệu Kha đi.
Mã Quần Diệu kéo Lâm Y Khải sang một bên, anh tựa lên trên cửa thủy tinh, cúi xuống nhìn khuôn mặt Lâm Y Khải vừa mới ăn tối xong. Ở phía Nam rất nóng, dù là ở buổi tối cũng nóng như trong lò thiêu, Lâm Y Khải mặc áo thun đơn giản và quần năm tấc, lộ ra xương quai xanh và bắp chân gầy trắng thẳng tắp.
Mã Quần Diệu biết Lâm Y Khải đẹp trai đến mức nào, nếu không thì những người trong diễn đàn cũng sẽ không suốt ngày la hét đòi được làm quen đàn em hoặc được đàn em chú ý.
Nhưng lần nào Lâm Y Khải cũng có thể làm cho Mã Quần Diệu cảm thấy cậu còn có thể đẹp hơn nữa. Mã Quần Diệu dừng lại, hơi nghiêng người, đưa tay chỉnh chỉnh chiếc cổ áo lệch sang một bên làm như lộ ra hơn nửa đoạn xương quai xanh của Lâm Y Khải, thản nhiên hỏi:
"Đàn em, em thấy thế nào?"
Lâm Y Khải hất tay anh, tỏ ra khó hiểu sau khi nghe Mã Quần Diệu nói vậy. Mã Quần Diệu nhịn cười, chậm rãi nói:
"Ý anh là em nghĩ sao về chuyện sau khi tốt nghiệp thì kết hôn?"
----------------
Khải Khải: Cảm ơn, thấy chẳng ra sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com