Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10. Em có thể theo đuổi chị không?


Vì lời hứa vào cuối mùa Thu mà trong vòng một tuần nay, Kim Jisoo luôn nằm trong tình trạng vùi đầu tập trung cố gắng tìm ra cảm xúc cho tác phẩm chính trong triển lãm của mình.

Nhìn vết màu vẽ loang lổ trên cánh tay cùng hàng loạt tờ giấy nháp bừa bộn nơi nền phòng vẽ, cô ôm đầu mệt mỏi. Thế nhưng sau khi ánh mắt cô dừng lại ở nơi tấm vé vào cửa đã được chuyển đến tay lúc sáng nay, trịnh trọng đặt trong phong thư ngay ngắn trên bàn trà kia, Kim Jisoo lại vô thức mỉm cười.

Nụ cười mang chút ngọt ngào.

Giống như đứa trẻ giành được viên kẹo cho riêng mình.

Niềm vui lan tỏa.

Lại giống như một loại thuốc bổ, vô thức chữa lành vết thương trong lòng, kích thích mầm sống của một loại cảm xúc khác thường đang chảy nơi trái tim của Kim Jisoo.

Cô im lặng thả người tựa vào ghế, trong tay vuốt ve phong thư đã cẩn thận chuẩn bị đem tặng cho người đó. Hai mắt nhắm lại, thả lỏng tâm tình căng thẳng đã mấy ngày nay.

Jennie đã lâu chưa ghé qua đây, căn nhà tuyệt nhiên lại rơi vào im ắng. Giữa hai người cũng chỉ là những tin nhắn về công việc, đôi khi là những lời chúc ngủ ngon từ Jennie. Mỗi một tin nhắn, Kim Jisoo đều sẽ im lặng đọc lại thật nhiều lần để rồi ngẫm nghĩ một chút về câu trả lời.

Suy cho cùng, một dòng cảm xúc ấm áp đang dần dần lan toả nơi trái tim nguội lạnh của Jisoo. Cẩn thận suy nghĩ một chút, có lẽ vì cô đã quen với việc tồn tại một mình giữa thế giới tẻ nhạt này và hơn hết, đã lâu Kim Jisoo không nhận được sự quan tâm ân cần hỏi han từ một ai đó, nên với những hành động quan tâm đến từ Jennie khiến cô nhận ra một điều.

Thì ra thế giới vẫn tồn tại màu sắc.

Thì ra đâu đó vẫn có người bất chấp mà quan tâm đến mình.

Chuông cửa vang lên bên tai.

Mi mắt cô khẽ run.

Người đó đến rồi.

Mở khoá, xoay tay nắm cửa, khuôn mặt đã xem như quen thuộc với cô lại lần nữa hiện ra trước tầm mắt. Trông thấy Jennie, lại thấy nụ cười vẫn luôn ngự trị trên đôi môi của nàng, tâm tình Kim Jisoo cho dù có ủ dột đến đâu thì hiện tại đã trở nên tốt đẹp hơn hẳn.

Trái tim trong lồng ngực nhảy nhót một vũ điệu khó tả.

- Không định mời em vào nhà sao?

Nàng lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lìm. Lúc này Kim Jisoo dường như tỉnh mộng, cô cười trừ nhằm che đậy tâm tình ngại ngùng của mình. Nghiêng người về một phía, thuận lợi để nàng bước vào trong nhà.

Jennie không để ý đến sự thay đổi trong cảm xúc của Jisoo. Nàng bước vào, quen thuộc mà thay dép đi trong nhà của mình, treo lên áo khoác cùng túi xách giống như thể nàng mới chính là chủ nhân thật sự của căn nhà này.

- Mấy ngày nay chị ăn uống đầy đủ chứ?

Không vội vàng ngồi xuống, Jennie cẩn thận quan sát xung quanh phòng khách. Cho tới khi đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh, đôi mày nàng nhíu chặt.

Thức ăn dự trữ hình như vẫn còn nguyên vẹn. Đồng nghĩa với việc Kim Jisoo không hề nấu ăn.

Cánh cửa tủ lạnh nặng nề đóng lại. Jennie xem như không có gì, bước đến bên ghế, bình thản ngồi xuống.

Trái ngược hoàn toàn với nàng, tâm tình Kim Jisoo lúc này càng khẩn trương hơn. Bởi lẽ vài ngày trước, khi nàng rời đi đã dặn dò cô việc ăn uống đầy đủ. Thậm chí là nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần. Thế nhưng Kim Jisoo không có tâm trạng để nấu ăn, cô đang phải vùi đầu vào trong tác phẩm của mình. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút đều cố gắng nhào nặn thời gian để đổi lấy vài nét vẽ mơ hồ.

- Tôi có gọi đồ ăn bên ngoài.

Cô thành thật thừa nhận. E dè đưa tới tay nàng một ly nước trái cây.

- Em uống đi, nước này là trợ lý tôi mới mua rồi đưa đến đây.

- Không uống.

Kim Jennie nhướn mày, bình tĩnh quăng về phía cô một ánh nhìn thách thức. Chỉ thấy Kim Jisoo im lặng, hai tay nắm chặt ly nước đến mức đầu ngón tay hằn đỏ.

Có lẽ Kim Jisoo là một người bị tri phối bởi cảm xúc của người khác. Chỉ cần nàng tác động một chút, ắt sẽ thấy được một Kim Jisoo lúng túng đến độ gấp gáp không biết làm cách nào.

- Tôi... Tôi xin lỗi. Chỉ là một khi tôi đã làm việc, sẽ quên mất khái niệm thời gian. Tới khi ngẩng đầu nhìn đồng hồ thì đã quá giờ ăn mất rồi. Chỉ đành gọi tạm một chút đồ ăn.

Kim Jisoo vẫn như cũ, im lặng cúi đầu. Giống như một đứa trẻ làm sai điều gì, chỉ biết cúi đầu nghe người khác chỉ trích rồi nhận lỗi.

Một đứa trẻ đáng thương.

Jennie khẽ thở dài trong lòng. Nàng với tay nhận lấy ly nước trong tay cô. Đem nó đặt lên bàn trà trước mắt rồi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô, đem nó hoàn toàn đặt vào trong tay mình.

- Chị không có lỗi gì cả. Em chỉ lo chị ăn uống không được đầy đủ sẽ sinh bệnh mà thôi.

- Kể từ ngày mẹ rời xa, chưa từng có ai lo lắng cho tôi đến như vậy.

Âm thanh rất khẽ, bàn tay mà nàng nắm lấy run lên. Jennie nhẹ nhàng siết lấy những ngón tay còn đang vương chút màu vẽ ấy. Giống như nàng muốn tuyên bố rằng từ nay về sau, chính nàng sẽ là người quan tâm, chăm sóc cô cả một đời này.

- Kim Jisoo.

Nàng gọi.

Tiếng gọi dịu dàng ấy như đáng thức trái tim đã ngủ quên bấy lâu nay của cô. Giống như một mồi lửa, bén vào trong cảm xúc đến nỗi bùng cháy.

Cố gắng kìm nén tâm tình hoảng loạn của mình. Kim Jisoo khẽ đáp.

- Tôi đây.

Sau tiếng nói ấy, mọi thứ lại trở về im lặng. Khắp không gian không một chút âm thanh quấy nhiễu. Chỉ còn nghe tiếng hơi thở của đối phương, chỉ còn nghe tiếng trái tim của bản thân đập đến cuồng nhiệt.

Nhìn một Kim Jisoo như vậy, Jennie lại càng muốn đem bản thân mình bao bọc lấy cô, bảo vệ cô, hết mực yêu chiều cô. Nhưng nàng không biết liệu mình có thể có đủ khả năng lọt vào mắt xanh của đối phương hay không.

Chần chừ, do dự.

Liệu có thể nói hay không?

Nếu nói ra đoạn tình cảm của mình, ắt hẳn chỉ có hai kết quả. Một là chấm dứt, hai là có thể có cơ hội. Rõ ràng, trong lòng nàng đang thật sự rất phân vân giữa việc thổ lộ và không không thổ lộ.

Bây giờ nói ra, liệu Kim Jisoo có cho là quá sớm?

Nhưng nếu không nói, còn phải chờ đến khi nào?

- Nếu như...

Hít một hơi thật sâu. Jennie bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng những u uất muộn phiền.

- Nếu như em nói em thích chị, em muốn ở bên cạnh chị, chị có tin không?

Là một câu hỏi mà người hỏi vĩnh viễn sợ đối diện với câu trả lời. Ánh mắt kiên định, nhưng đôi môi nàng mím chặt. Nàng rất sợ Kim Jisoo sẽ lắc đầu.

Người đối diện nàng vẫn im lặng, nhưng hoàn toàn không có ý né tránh ánh mắt của nàng.

Cho tới khi đôi môi kia mấp máy, câu trả lời phảng phất bên tai như cơn gió mùa Thu.

Rất khẽ.

- Tôi tin.

Phải.

Kim Jisoo tin điều đó.

Bởi không một người xa lạ nào có thể vì cô mà nguyện ý chạy ra ngoài lúc sáng sớm chỉ để mua thuốc. Không có một người nào chỉ mới quen biết đã nguyện ý ở lại nhà cô mấy ngày liền để chăm sóc cô, thậm chí là ngủ gục ngay bên cạnh giường của cô. Cũng không có ai có thể nói câu rằng họ thích một người sau khi qua đêm cùng nhau duy nhất chỉ một lần mà không còn sự liên kết nào giữa hai người.

Câu trả lời ngoài mong đợi khiến đôi mắt nàng sáng rực. Giống như một giây trước nàng có thể bị nhấn chìm vào trong vũng lầy, giây sau liền có đôi tay nắm lấy nàng, kéo nàng ra khỏi vũng lầy đó.

Đáy lòng trở nên rạo rực, niềm vui không giấu nổi, nơi đuôi mắt nàng rực rỡ ý cười.

Chí ít, Kim Jisoo không tìm cách phủ nhận tình cảm của nàng.

- Vậy, Kim Jisoo.

- Huh?

Jennie khẽ cười. Nụ cười của nàng len lỏi qua rào cản phòng vệ, trực tiếp xuyên thẳng đến trái tim của cô, khiến nó vô thức đập nhanh hơn.

Cô không biết câu hỏi tiếp theo là gì. Thế nhưng Kim Jisoo dường như lại mong đợi câu hỏi ấy. Cô muốn xem đứa trẻ trước mắt mình có thể nghịch ngợm tới mức nào.

- Em có thể theo đuổi chị không?

Ánh mắt kiên định cùng câu hỏi trực tiếp. Nàng không muốn vòng vo, càng không muốn vì chậm trễ mà mất đi Kim Jisoo. Huống hồ một người xinh đẹp đến như vậy, chắc chắn không chỉ mình nàng để ý đến chị ấy.

Nàng không muốn Kim Jisoo thuộc về người khác.

- Kim Jisoo, em có thể theo đuổi chị không?

Một lần nữa nhắc lại câu hỏi, lại không giống như một câu hỏi mà giống hơn với việc xin ý kiến.

Chỉ cần Kim Jisoo trả lời một tiếng: "Không". Chắc chắn mọi chuyện sẽ rơi vào ngõ cụt. Thế nhưng cảm giác nhớ nhung cùng những xúc cảm kì lạ trong những ngày này khiến cô càng trở nên tò mò hơn.

Cô chưa từng yêu ai, cũng chưa từng vì ai mà rung động. Chỉ ngoại trừ đứa trẻ này, mấy ngày nay cứ luôn quẩn quanh trong tâm trí của cô, khiến Jisoo không thể tập trung vào bất cứ chuyện gì khác.

Kim Jisoo im lặng suy nghĩ.

Cô muốn làm rõ nội tâm của mình. Cô muốn biết rõ hơn về thứ cảm xúc lạ lẫm đamg chi phối bản thân mình là gì.

Nhìn ánh mắt chân thành của Jennie. Kim Jisoo với tay cầm lấy phong thư trên bàn trà, bình tĩnh đặt nó nằm gọn vào tay nàng.

Giọng nói của cô âm thầm vang lên.

Khẽ khàng, ôn nhu, xoa dịu mọi lắng lo trong lòng nàng.

- Tôi hy vọng vào cuối mùa Thu năm nay, giữa chúng ta sẽ có một kết quả tốt đẹp nhất. Dù thế nào đi chăng nữa, vẫn sẽ cùng nhau vào buổi hẹn cùng nhau xem triển lãm của Étoile.

Ánh sao trên bầu trời kia vì câu trả lời này mà đêm nay bỗng trở nên rực rỡ, soi sáng cả một khoảng trời tối đen.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com