13. Mưa
Chẳng biết đến bao giờ mưa mới tạnh. Tình trạng này đã kéo dài được hơn một tuần lễ. Với những người làm việc tự do không nằm trong khuôn khổ như Kim Jisoo, việc được ngồi trong nhà vào ngày mưa tầm tã chính là điều tuyệt vời nhất.
Thế nhưng tình trạng ngưng trệ cảm xúc như hiện tại càng khiến cô trở nên uể oải hơn. Kể từ tối ngày đó sau khi đưa Jennie trở về nhà, gần như mỗi ngày Kim Jisoo đều sẽ có một khoảng thời gian ngẩn người suy nghĩ.
Chính là vì sao Jennie lại bất ngờ đặt nụ hôn lên má cô. Nó sẽ là nụ hơn đơn thuần nếu như sau đó nàng không ghé lại bên tai Kim Jisoo mà thì thầm một câu: "Em thích chị. Sau ngày hôm nay, hãy thích em nhiều hơn một chút nữa nhé".
Dịu dàng và ngọt ngào.
Cho tới bây giờ khi mà cô nhớ lại khoảnh khắc ấy, nhớ lại khoảng cách giữa hai người lúc đó quá gần, hơi thở ấm áp của Jennie phả bên tai khiến Kim Jisoo bất giác lại rùng mình.
Thế nhưng cô vẫn luôn phân vân. Jennie giống như đoá hoa kiêu hãnh ngự trị trong trái tim của Kim Jisoo, cô rất muốn chạm đến nhưng cô lại sợ hãi. Suy cho cùng, một người vẹn toàn như vậy liệu có thể ở bên cô mãi mãi hay không? Đó chính là nỗi lo duy nhất của Kim Jisoo.
- Hay là thôi đi...
Kim Jisoo thở dài tự nói với bản thân mình. Cô chán nản đứng dậy, kéo rèm ra. Màn đêm sớm đã bao trùm phía bên ngoài, con phố nhỏ không còn tấp nập nữa.
Ảm đạm vô cùng.
Tựa lưng vào cửa sổ, Kim Jisoo khoanh tay trước ngực, nghiêm túc đứng yên lặng nhìn bức tranh đã hoàn thành của mình.
Chỉ còn một bước nữa thôi, đưa nó đến với mọi người, đem nó tặng lại cho người trong lòng cô. Như vậy chính là trọn vẹn một tác phẩm.
Một tuần lễ, Kim Jisoo cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người, mỗi ngày đều chỉ vùi đầu vào bức hoạ, cho đến nét khi nét bút cuối cùng dừng lại, cơn sóng dữ trong lòng cô mới lặng yên.
Thì ra thích một người chính là mỗi ngày đều sẽ nghĩ về người đó, đều sẽ bất giác mỉm cười khi nhớ lại một vài câu chuyện, đều sẽ có những lúc vô thức mà viết tên của họ trên mảnh giấy của bản thân.
Kim Jisoo cẩn thận nghĩ lại những rung động trong lòng, cẩn thận thả hồn vào trong bức hoạ đó, cẩn thận đem từng chi tiết ấy khắc cốt ghi tâm.
Jennie là một người quan trọng trong lòng Kim Jisoo. Thậm chí bản thân cô cũng không ngờ được sẽ có một ngày mình yêu thích một người đến như vậy.
Một tuần lễ, sau khi trả lời tin nhắn của mọi người, Kim Jisoo chỉ để lại một thông báo rằng chính mình sẽ biến mất trong vòng một tuần rồi tắt điện thoại.
Kể cả là Jennie.
Khi cô nhắn, có lẽ nàng đang say giấc bởi lúc đó đã là nửa đêm.
Chaeyoung sớm đã quen với việc nay thậm chí nàng đang thật sư vui sướng bởi nàng biết tổ tông nhà nàng một khi rơi vào trạng thái này chính là sẽ sớm thôi, tác phẩm chủ đề sẽ hoàn thành, Park Chaeyoung nàng cũng sẽ không còn những ngày mất ăn mất ngủ chỉ vì lo lắng thay cho cả phần của Kim Jisoo. Nàng không hề làm phiền Kim Jisoo trong khoảng thời gian này, cũng không xin nghỉ phép. Mỗi ngày vẫn như thường lệ ghé qua nhà cô, đem mọi thứ cất vào tủ lạnh rồi im lặng ra về.
Thần không biết, quỷ không hay.
Kim Jisoo thì lại biết. Một tiếng động nhỏ trong căn nhà này dù bé cỡ nào đều vẫn sẽ lọt vào tai cô. Nhưng cô biết chắc chắn đó là ai, vậy nên vẫn sẽ tiếp tục công việc, không màng tới xung quanh.
Mùa Thu mang chút lạnh lẽo quay về. Tấm áo choàng mỏng manh lại khiến Kim Jisoo bất giác rùng mình. Kéo lại rèm cửa, Kim Jisoo bước ra khỏi phòng vẽ.
Việc đầu tiên mà cô làm chính là bật điện thoại của mình, kiểm tra lại tất cả tin nhắn. Sau khi trả lời những tin nhắn công việc của mình, ánh mắt cô trở nên dịu dàng hơn. Ngón tay khẽ vuốt ve trên màn hình điện thoại, bức ảnh này là cô chụp lại, bóng lưng Jennie xinh đẹp, toả sáng như đoá hoa rực rỡ.
Không muốn kìm nén nỗi nhớ của mình, ngón tay Kim Jisoo trượt trên màn hình cảm ứng. Giống như có thần giao cách cảm, trước khi Kim Jisoo bấm nút gọi thì điện thoại cô lại rung lên trước cùng tên gọi quen thuộc hiển thị trên màn hình.
Jen.
Hít một hơi thật sâu, cuộc gọi được kết nối
- Cái gì? Chờ một chút, tôi sẽ đến đó ngay.
Cái nhíu mày chặt chẽ, Kim Jisoo nhanh chóng đứng bật dậy, với tay lấy áo khoác rồi chạy ra ngoài.
.
Lúc quay trở về nhà đã là nửa đêm. Kim Jisoo cẩn thận đỡ người bên vai nằm xuống, gỡ từng chiếc khuya áo, thật vất vả mới có thể đem áo khoác của nàng cởi ra.
Kim Jisoo im lặng.
Mùi rượu nồng nặc trên cơ thể Jennie khiến cô nhíu chặt mày.
- Rốt cuộc là em đã uống bao nhiêu?
Đưa tay vén đi những sợi tóc nằm tán loạn trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Lại nhớ đến khung cảnh ban nãy, một người say sỉn đến nỗi không thể đứng vững vậy mà lại có thể nhận ra ngay Kim Jisoo trong khoảng khắc mà lao vào ôm lấy cô, khóc nức nở trong lòng cô.
Âm thanh của tiếng khóc ấy khiến Kim Jisoo giằng xé. Cho tới khi nàng uất ức nấc nghẹn nói một câu: "Em không liên lạc được với chị, em không tìm thấy chị, em nghĩ rằng chị bỏ rơi em, chị không còn thích em nữa".
Trái tim Kim Jisoo như bị bóp chặt.
Cô chỉ biết vuốt ve mái tóc của nàng, khẽ nói bên tai Jennie một câu.
- Tôi ở đây.
Nỗ lực an ủi để nàng bình tĩnh lại. Sau tất cả mọi chuyện thì cuối cùng cũng đưa được Jennie về nhà.
Kim Jisoo bất giác thở dài. Cô không nghĩ được vì việc tắt điện thoại, bế quan trong nhà một thời gian dài lại khiến nàng nghĩ ngợi nhiều như vậy. Thậm chí đem bản thân uống đến say mềm nhũn, trong lúc say vẫn luôn gọi tên Kim Jisoo.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Jennie, khoé môi Kim Jisoo cong lên, trái tim trong lồng ngực run rẩy kịch liệt. Có lẽ đã đến lúc rút ngắn khoảng cách thêm một chút nữa, để Jennie an tâm mà ở bên cạnh mình. Không phải giống như hiện tại, đến cả trong giấc ngủ nàng vẫn lo Kim Jisoo trốn mất, nhất quyết nắm chặt lấy tay cô không buông.
- Kim Jisoo?
Tiếng gọi thật khẽ, Kim Jisoo quay đầu nhìn lại rồi mỉm cười.
- Ngoan. Tỉnh rồi sao?
- Em không nghĩ là mình đã tỉnh. Bởi khoảng thời gian này, chỉ có trong giấc mơ em mới có thể gặp được chị.
Ánh mắt Jennie vẫn luôn dán chặt trên người Kim Jisoo. Giống như nàng sợ chỉ cần nàng chớp mắt, giấc mơ này lập tức tan biến.
- Vậy để tôi chứng minh cho em thấy em đang rất tỉnh táo.
Jennie thật sự phải chớp mắt, hay đúng hơn là nhắm nghiền mắt lại bởi nụ hôn mà Kim Jisoo mang đến quá đỗi bất ngờ.
Ngọt ngào bên môi cùng mùi hương trên người Kim Jisoo thoảng qua bên cánh mũi khiến cơ thể nàng không còn kiểm soát được. Vòng cánh tay ôm lấy cổ Kim Jisoo, đem hai thân thể nữ nhân hoà quyện dưới ánh sáng mờ nhạt len lỏi qua rèn cửa.
Trong màn đêm, đoá hoa kiều diễm lần nữa lại lần nữa nở rộ.
Mưa mãi chẳng ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com