Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14. Hẹn hò


Thanh âm run rẩy, tiếng gọi khẽ một chữ "Mẹ" chợt vang lên.

Kim Jisoo bừng tỉnh, hai mắt cô mở to thẫn thờ nhìn về phía trần nhà. Người trong lòng cô cựa quậy, khẽ rầm rì một tiếng rồi lại yên lặng. Kim Jisoo thở dài, dùng cánh tay còn lại bóp chặt huyệt thái dương của mình để xoa dịu cơn đau đầu hiện tại.

Cô mơ một giấc mơ, trong mơ cô gặp lại mẹ mình. Cố gắng ôm lấy mẹ nhưng không thể làm được, bóng hình đó ngày một xa cách. Cho tới khi bên tai cô chỉ còn lại giọng nói mờ nhạt của mẹ: "Con phải nhớ kĩ, đặt niềm tin vào một người không dễ dàng đến như vậy". Lời nói đó vừa dứt, hình bóng mẹ cũng biến mất trong một khoảnh khắc.

Kim Jisoo mệt mỏi dụi đầu vào hõm vai Jennie, cố gắng tìm một chút hơi ấm từ nàng để an ủi tinh thần của mình. Rất lâu rồi cô chưa mơ thấy mẹ. Rất lâu rồi, lâu đến nỗi Kim Jisoo gần như đã mơ hồ về giọng nói, về hơi ấm, về mẹ.

- Chị sao vậy?

Bất cứ khi nào, chỉ cần là giọng nói này, Kim Jisoo đều sẽ cảm thấy nhẹ nhõm. Tinh thần căng thẳng của cô phút chốc bình tĩnh lại. Siết chặt vòng tay ôm lấy Jennie, Kim Jisoo khẽ lắc đầu.

- Tôi không sao.

- Có phải chị mơ thấy điều gì không?

Cô lắc đầu.

Jennie ngồi dậy, tiện tay bật đèn ngủ phía bên cạnh. Nương nhờ theo ánh đèn mờ nhạt, ấm chăn mỏng trượt xuống theo đường cong cơ thể nàng, để lộ ra cảnh xuân cùng những dấu vết chằng chịt trên người.

Kim Jisoo lúng túng rời đi tầm mắt, khẽ hắng giọng.

Jennie như phát hiện ra điều gì đó. Nàng phì cười.


Với tay lấy chiếc áo sơ mi mà Kim Jisoo để bên tủ, nàng bình tĩnh khoác áo lên người mình. Nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của cô, Jennie nhịn không được lại muốn trêu chọc một phen.

- Đêm qua cũng không thấy chị lúng túng đến như vậy? Thậm chí chị còn rất nhiệt tình bên tai em nói những lời không đứng đắn.

Nàng nhướng mày, bày ra dáng vẻ thách thức nhìn xuống từ trên cao.

Người trên giường vội vã chùm chăn qua đầu kín mít, không để lại chút dấu vết gì. Jennie kéo chăn xuống, nhìn mái tóc đen rối tung của người kia kia, nàng nhẹ nhàng vuốt lại.

- Chiếm tiện nghi của em xong, giờ lại muốn vứt bỏ em giữa đường?

- Tôi... Tôi không có.

Kim Jisoo lắp bắp, khó khăn giải thích.

Nàng vẫn im lặng, nhìn khuôn mặt ửng hồng kia, thật cố gắng mới có thể nhịn cười.

- Tôi... Chỉ là kia, có chút xấu hổ...

- Haha.

Jennie phì cười, nàng ôm bụng mình cười đến lăn lộn.

Nàng càng cười, Kim Jisoo càng đỏ mặt, đỏ đến tận mang tai. Dáng vẻ này của Kim Jisoo, thật sự quá đáng yêu. Áp hai tay vào má cô, nàng hôn lên má Kim Jisoo vang một tiếng.

- Em thật sự thích chị.

Đồng hồ mới chỉ điểm 2 giờ sáng, rốt cuộc say rượu và thân mật vẫn ảnh hưởng đến nàng. Jennie nằm xuống giường, kéo Kim Jisoo vào lòng mình. Hôn lên mái tóc, nàng nhắm mắt lại.

- Lần đầu tiên của em thuộc về chị. Có thể chịu trách nhiệm hay không?

Ánh Trăng ngoài cửa sổ mờ nhạt. Những ngôi sao lần theo Mặt Trăng trong đêm, như thể chúng đang khiêu vũ dưới ánh Trăng, phô bày dáng vẻ đẹp đẽ nhất của bản thân.

Thân thể Jennie cùng cô áp sát nhau. Chiếc áo sơ mi đóng khuy hờ hững, cổ áo trễ xuống vô tình làm những dấu vết trên người nàng hiện ra. Kim Jisoo mím môi, là cô không không chế nổi tâm tình mà để lại những dấu vết này.

Là vì nàng quá kiều diễm, quá sống động.

Là vì nàng giống như Mặt Trời, sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của Kim Jisoo.

- Chúng ta hẹn hò đi.

Hẹn hò.

Đúng vậy.

Tôi thật sự muốn cùng em hẹn hò.

Cùng em dậy sớm, cùng em đi dạo, cùng em trò chuyện, cùng em làm những việc của những đôi tình nhân.

Đêm tĩnh lặng.

Có chiếc máy bay xuyên qua ánh sao trên bầu trời đêm để đi về phía chân trời bên kia, để lại âm thanh vọng về trong một khoảng không vô tận.

- Chị mới tỏ tình với em đấy à?

- Ừm.

- Sao không lãng mạn như em tưởng tượng nhỉ?

Jennie nghi hoặc nhìn Kim Jisoo. Nàng biết cô không phải tuýp người lãng mạn, nhưng nàng vẫn muốn trêu chọc cô.

- Vậy rốt cuộc em có muốn hẹn hò cùng tôi không?

- Có chứ, có chứ, em muốn đến chết đi được. Chị đừng có đổi ý.

- Ừm, tôi sẽ không đổi ý.

- Có phải em chưa tỉnh rượu không Jisoo?

- Hửm?

- Em nghĩ mình đang mơ. Chị mau hôn em đi, để em xem xem có phải là giấc mộng đẹp của em không.

- Hahah. Em không nằm mơ đâu, tôi là của em.

- Lần đầu em thấy chị cười thoải mái đến như vậy đó. Kim Jisoo, em yêu chị.

- Tôi cũng yêu em.

Chiếc lá vàng tiếc nuối rời bỏ cành cây, nhẹ nhàng cùng cơn gió uốn lượn. Cho đến cuối cùng, nó rơi vào khung cửa sổ, nằm yên trong khung cảnh hữu tình.

Việc đầu tiên sau khi Jennie thức dậy chính là nằm yên, mỉm cười ngây ngốc ngắm nhìn khuôn mặt của người yêu.

Tóc đen, mũi cao, môi mỏng.

Một Kim Jisoo thật sự tuyệt vời.

Ngón tay nàng nghịch ngợm, lả lướt trên khuôn mặt của người kia. Từ vầng trán chạy dọc một đường qua sống mũi, cuối cùng dừng nơi đôi môi đang mím lại đó. Nhịn không được bèn ghé môi hôn nhẹ lên trán Kim Jisoo.

Nàng muốn nấu cho Jisoo một bữa sáng đầu tiên với tư cách là người yêu của cô.

Jennie rón rén ngồi dậy, nhẹ nhàng hết mức chỉ vì sợ cô sẽ tỉnh, thậm chí còn nín thở. Bởi nàng đã nhìn thấy quầng thâm bên dưới mắt Kim Jisoo, một tuần trước nàng không hề thấy vậy, lần này nhìn ngắm lại mới biết chúng đã vô duyên vô cỡ chễm chệ trên khuôn mặt xinh đẹp của người yêu nàng.

Cho đến khi thoát khỏi tấm chăn ấy, hai chân chạm trên nền nhà, nàng mới thở hắt ra. Nhưng rất nhanh, một đôi tay quấn lấy eo nàng, mạnh mẽ kéo nàng vào trong một cái ôm ấm áp. Hơi thở ấm áp kia nhè nhẹ phả bên cổ khiến Jennie ngứa ngáy.

Thất bại.

Nàng đã thành công khiến Kim Jisoo thức giấc.

- Chị ngủ thêm một chút nữa đi. Em dậy làm bữa sáng cho chị.

Lời chưa dứt, vòng tay đã lại siết chặt thêm. Kim Jisoo phía sau lắc đầu. Khuôn mặt cọ cọ trên lưng nàng.

- Không muốn.

Trái tim Jennie như muốn nổ tung. Giọng nói còn ngái ngủ kia, cùng hành động và lời nói này. Kim Jisoo chính là đang làm nũng với nàng.

Tình yêu thật sự có thể khiến một người thay đổi.

Trái tim nàng mềm mại.

Yêu chiều vuốt ve bàn tay đang ghì chặt trên người. Jennie nhẹ nhàng gỡ bỏ chúng, quay người lại hôn lên trán cô.

- Ngoan. Nghe lời em.

- Ừmm.

Những lúc như vậy, thật sự không muốn rời giường.

Cho đến khi bữa sáng được bày biện trên bàn ăn, Kim Jisoo sớm đã xuất hiện. Cô im lặng ngồi ở đó, nhìn nàng. Nhìn căn bếp vốn dĩ quạnh vắng giờ lại có bóng dáng của nàng chạy tới chạy lui. Jennie dịu dàng, lâu lâu nàng sẽ lại quay đầu, khi ánh mắt hai người giao nhau, nàng sẽ mỉm cười với Jisoo.

- Jennie, em đừng ở khách sạn nữa.

- Hửm?

Nàng ngẩng đầu, đôi mắt híp lại mang dáng vẻ nghi ngờ.

- Chị nói gì?

Kim Jisoo đặt chén, đem thức ăn trong miệng nhai thật kỹ rồi nuốt xuống. Giọng nói của cô lúc này dịu dàng gấp vạn lần.

- Ý tôi là, em chuyển đến đây sống cùng tôi đi.

.

Buổi chiều quay về khách sạn, Kim Jisoo yên lặng nhìn quanh phòng. Phong cách bài trí của khách sạn này khá ổn.

- Lúc rời Hàn Quốc sang Paris, em đã nghĩ mình sẽ ở lại đây rất lâu nên mang theo khá nhiều hành lý.

Nàng kéo chiếc vali cuối cùng đến, ngại ngùng nhìn về phía Kim Jisoo. Rốt cuộc thì quần áo rất ít và đồ dùng cá nhân rất ít, nhưng sách cùng hàng chục tập bản thảo lại chiếm dụng rất nhiều không gian.

- Chỉ có 3 chiếc. Không nhiều.

Kim Jisoo mỉm cười, chuẩn bị kéo vali rời khỏi phòng thì tiếng gõ cửa lại vang lên. Cô quay người nhìn Jennie, nàng mím môi tiến lên mở cửa.

Cánh cửa mở ra. Không ngoài dự đoán, tay nàng bị nắm lấy. Người bên ngoài hùng hổ tiến đến, lại nhìn thấy những vali xếp gọn kia, không nói hai lời liền vội vàng muốn kéo nàng đi.

- Em đến đây đưa chị trở về! Jennie, theo em về nhà.

- Buông tay ra!

Kim Jisoo nhíu mày, gạt bàn tay đang nắm lấy tay người yêu của cô. Tiến về phía trước, cô cẩn thận đưa Jennie che chở phía sau lưng mình.

Kim Jisoo trầm mặc nhìn thẳng vào mắt người đối diện.

- Em là ai?

.

Đôi lời muốn nói: Hẹn hò rồi. End được rồi, nếu không tôi sẽ không nhịn được mà lại ngược otp -.-



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com