Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Hải Thanh cảm thấy mình bị tổn thương sâu sắc, uất ức tức giận biến thành những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên mặt. Vũ Bình buông cô ra khi nhìn những giọt nước mắt làm nhòe đi gương mặt xinh xắn tựa như búp bê, anh thấy mình như một tên vô sỉ. Anh vừa làm gì vậy, một hành động ngu xuẩn nhất trên đời. Vũ Bình khẽ đưa tay lên chạm vào những giọt nước mắt ấy, anh nói:

- Anh... anh xin lỗi! Anh không cố ý...

Lời nói chưa dứt, một cái tát tay nhá lửa gián lên mặt Vũ Bình. Hải Thanh gạt tay anh xuống và đẩy mạnh sang một bên vụt chạy đi trong giận dữ. Cô buông câu nói đầy oán giận:

- Hèn hạ. Tôi thù anh!

- Mày điên rồi Vũ Bình! Mày vừa làm gì thế, là muốn dạy cô ấy một bài học hay vì những ý nghĩ xấu xa tầm thường của một thằng đàn ông. Từ nay trong mắt cô ấy chắc hẳn mày là một tên đê tiện chẳng khác những thằng sở khanh đâu.

Cô đi rồi chỉ còn mình anh đứng đó. Vũ Bình không biết mình đã đứng bao lâu, cũng không biết tại sao anh lại làm như vậy. Bảy bảy bốn chín lần anh tự oán trách mình. Một bài học nhớ đời, nhưng không phải dành cho Hải Thanh mà bài học đó dành cho anh. Chuyện ngày hôm nay, anh sẽ chẳng bao giờ quên được và hình ảnh cô cùng dòng lệ nhạt nhòa trên má sẽ in sâu vào tận tâm trí anh đến muôn đời. Ánh tà dương dần khuất dạng, một dáng người đàn ông lầm lũi bước đi với những cảm xúc ngổn ngang trong lòng.

Hải Thanh về đến nhà liền đi thẳng lên phòng chẳng thèm chào hỏi ai. Cô nằm vật xuống giường, liền nghĩ đến cuộc chạm mặt vừa rồi trong lòng cảm thấy tức tối lại uất ức. Điều làm cô đau đầu nhất đó là nụ hôn của anh. Một nụ hôn không lời, nhưng để lại cho cô nhiều thứ cảm giác lộn xộn. Chính xác là cô đã có cảm giác với nụ hôn đó. Nhưng mà anh ta đã sỉ nhục cô, anh ta là một tên đáng ghét nhất trần đời, đê tiện và bỉ ổi. Cô oán ghét anh ta còn không kịp nhưng tại sao lại run lên trong vòng tay ấy, tại sao cô lại rơi nước mắt vì anh ta chứ. Cô là bị điên thật rồi Hải Thanh à!

- Cái quái quỷ gì đang xảy ra thế này!

Hải Thanh đập mạnh xuống gối hét lên thật to. An Dung từ dưới lầu nghe tiếng hét vội vã chạy lên xem cô có chuyện gì. Vừa mở cửa thấy cô nằm úp mặt lên gối miệng không ngừng kêu oán, bà lo lắng hỏi:

- Thanh, có chuyện gì vậy con?

Hải Thanh giật mình ấp úng trả lời:

- Dạ! Đâu có gì đâu má.

- Vậy sao con hét lớn vậy?

An Dung chau mày hỏi lại:

- Có chuyện gì vậy? Không phải lúc chiều con xin má ra phố đi dạo sao, rồi tự nhiên về nhà đi thẳng lên phòng như thế này đây?

Hải Thanh dùng dằng:

- Con chỉ hơi bực mình một xíu thôi mà.

- Con đừng có nói dối má, má nhìn con là biết. Sao, nói má nghe coi?

- Dạ! Con... con...

Cô lau nhanh dòng nước mắt đọng ướt mi rồi trở mình ngồi dậy. Cô kéo tay má ngồi xuống giường. Ôm chặt chiếc gối vào người ngập ngừng lên tiếng:

- Má... Má có nhớ Vũ Bình không? Bác sĩ trong đoàn từ thiện đi với mình tháng trước.

An Dung gật đầu:

- Má nhớ. Mà sao con lại nhắc đến cậu ấy vậy?

- Con vừa gặp anh ta lúc chiều.

- Con kiếm chuyện với cậu ta và hai đứa lại gây nhau giữa đường à?

Hải Thanh nhăn nhó:

- Tại anh ta gây sự trước với con mà. Đã đi đường không chịu nhìn trước ngó sau rồi đụng vô người con làm con té lấm lem quần áo không xin lỗi một tiếng mà còn giở giọng trịch thượng. Anh ta còn lớn tiếng ức hiếp con giữa đường nữa.

- Con nhịn một chút không được sao hả? Ngoài đường ngoài xá mà gây gỗ với người lạ không hay chút nào hết. Mà nếu lần sau lỡ có chạm mặt nhau như thế này thì con nên tránh rồi đi qua để khỏi phải có chuyện phiền phức. Má không biết cậu ta là người như thế nào, có quan hệ gì với ông Thành Trọng nên má lo cho con lắm con biết không?

Lời bà An Dung đã đánh vào tim Hải Thanh như một tiếng chuông thật lớn làm cô thức tỉnh và sáng suốt hơn. Một cảm giác chua xót bao quanh và quấn lấy tim chặt chẽ, nếu thật như những gì má cô nói thì chẳng phải cô và Vũ Bình là...

- Dạ, con biết rồi má! Má yên tâm đi con cũng không muốn liên quan gì đến cái tên đáng ghét đó đâu.

- Ờ, con biết vậy thì tốt rồi. Thôi xuống nhà ăn cơm, tối rồi đó. Đừng có suy nghĩ vẩn vơ nữa.

- Dạ! Con biết rồi.

Trong phòng khách rộng lớn của ngôi biệt thự, Thành Trọng ngồi suy tư buồn bã với điếu thuốc trên tay. Mấy ngày nay sức khỏe ông giảm sút rõ rệt, nên tối nào Vũ Bình cũng qua thăm và nói chuyện cho ông vui. Vừa thấy anh tới ông vui vẻ hẳn ra, có lẽ hôm nay do anh đến trễ hơn mọi hôm nên ông có vẻ trông ngóng anh nhiều. Cảm nhận được điều đó lòng Vũ Bình dâng lên một nỗi thương xót.

- Hôm nay ba thấy trong người ổn không?

- Ba ổn.

- Con đến trễ chắc ba trông con lắm?

- Đúng rồi, ba trông nãy giờ. Tưởng đâu hôm nay con trai tôi nó bỏ tôi rồi.

- Không có đâu ba, tại con bận chút việc. Mà chiều giờ ba ăn gì chưa, ba uống thuốc chưa?

Thành Trọng nhìn Vũ Bình bật cười, nó dễ thương làm sao.

- Ba uống rồi, con làm như ba là con nít không bằng.

- Tại con lo cho ba thôi mà.

- Con quên ba cũng là bác sĩ hay sao?

Vũ Bình gãi đầu biện minh:

- Dẫu sao thêm một bác sĩ điều trị đặc biệt nữa cũng tốt mà ba.

- Con nói cũng phải.

Vũ Bình bưng ly nước lên định uống thì nhớ đến chuyện lúc chiều anh và Hải Thanh đụng nhau trên phố. Anh nói bằng giọng phấn khởi:

- Ba à, con báo cho ba một tin đặc biệt.

- Tin gì mà xem con vui vẻ vậy? Con có tin của thằng Tâm rồi phải không?

- Không phải đâu ba, chính là Hải Thanh! Cô ấy đã trở về thành phố rồi. Lúc chiều con gặp cô ấy đi dạo trên phố.

- Cuối cùng con bé cũng trở về. Không biết nó có khỏe không, còn má nó nữa?

Anh nói giọng chắc chắn:

- Ba yên tâm đi, cô ấy khỏe lắm. Cô ấy còn gây sự với con được mà.

Câu nói của Vũ Bình khiến ông phải ngạc nhiên hỏi lại:

- Con nói sao? Hai đứa giáp mặt nhau rồi à?

- Dạ đã gặp nhau rồi.

- Rồi còn cái gì mà gây sự nữa, chuyện gì nói ba nghe xem nào. Lỗi của con hay của nó?

- Lúc chiều con có việc nên đi hơi vội vô tình va vào người cô ấy. Mà cô ấy hơi lạ, có tâm sự hay gì đó đi giữa đường không thèm chú ý xung quanh làm con không né được bên nào hết, vậy là đụng nhau. Con nói có mấy câu mà cô ấy mắng con xối xả, con chưa thấy cô gái nào như Hải Thanh hết, thiệt là hung dữ quá chừng.

Thành Trọng buồn cười khi nghe Vũ Bình nói về con gái mình nhưng ông giả bộ làm mặt nghiêm:

- Nè, nè! Dù gì nó cũng là con gái của ba là em nuôi của con đó. Nói cũng phải nhẹ lời chút chứ, cái gì mà hung dữ, con nói vậy lỡ nó ế chồng là ba bắt con phải chịu trách nhiệm đó nghen.

Vũ Bình mặt đỏ lửng khi nhớ lúc Hải Thanh nổi nóng, trông dữ thật nhưng mà cũng rất dễ thương. Anh chống chế:

- Sao ba lại bắt con chịu trách nhiệm việc cô ấy có lấy chồng được hay không. Với tính tình như vậy khi gặp người khác họ cũng nói thôi, ai mà dám cưới chứ.

Thành Trọng cảm thấy nét mặt của Vũ Bình khi nói đến con bé có hơi khác lạ. Không nghĩ hai đứa nhỏ đã từng quen biết, nhưng mà mới gặp mặt sao lại có thái độ như thế được. Phải là đã từng quen biết tiếp xúc. Ông chợt nhớ và hỏi:

- Bình nè, con mới gặp con bé lần đầu sao ba nghe như hai đứa quen biết nhau lâu rồi vậy? Bộ con với Hải Thanh đã từng gặp nhau rồi sao?

- Ba còn nhớ cô gái con kể cho ba nghe hôm nào đó không. Người đó chính là Hải Thanh đó ba.

Thành Trọng cười to:

- Ha ha, con nói thật sao. Trùng hợp vậy, không ngờ trái đất này tròn thật duyên nợ cả rồi.

- Ba nói gì con không hiểu?

- Ba nói con và Hải Thanh có duyên với nhau. Ông trời đã định sẵn duyên nợ cho hai đứa rồi đó.

- Ba lại chọc con nữa rồi. Hải Thanh mà nghe ba nói chắc cô ấy xé xác con ra luôn quá.

Thái độ tỉnh tỉnh cố tỏ vẻ không quan tâm của anh càng khiến ông chắc chắn rằng anh đã có cảm tình với Hải Thanh.

- Thôi đi ông tướng ơi, ông xem thái độ của ông khi nhắc đến con bé kìa. Con đã để ý đến con bé rồi phải không?

- Con... nào dám có suy nghĩ đó!

- Con không giấu ba được đâu, con nhìn mặt mình bây giờ đi. Vậy là đúng như lời ba nói rồi phải không?

Vũ Bình gãi đầu, thật không có gì có thể che giấu ông hết.

- Dạ, cũng có chút chút. Nhưng con chưa biết đó là gì hết ba à. Con rất muốn ở cạnh cô ấy, nhưng con lại sợ làm cô ấy buồn, con sợ cô ấy khóc. Nhìn cô ấy như vậy thật sự con không chịu nổi.

- Nếu con để ý thương nó con có thể theo đuổi nó. Ba tin tình yêu của con sẽ giúp cho con bé cảm thấy hạnh phúc hơn.

- Nếu ba cho phép, con xin được theo đuổi Hải Thanh. Con muốn được bảo vệ và lo lắng cho cô ấy bằng tất cả sức lực của mình. Con cũng mong một ngày nào đó con sẽ làm cầu nối để Hải Thanh tha thứ và chấp nhận ba.

Thành Trọng gật gù như đồng ý:

- Nếu con có lòng như vậy, thì phải biết làm sao cho nó vui vẻ mỗi khi gặp con. Chứ không phải gặp mặt nhau là chí chóe suốt như vậy biết chưa.

Ngừng một lát, ông gằn giọng nói như ra lệnh:

- Nếu con làm nó khóc ba không tha cho con đâu đấy. Ba thì ba yên tâm về con rồi đó, nhưng con còn phải qua được ải của má nó nữa con biết không? Bà ấy không dễ như ba đâu. Haha, đến ba còn chưa qua được đây nè.

- Dạ, con biết mà ba.

Cả hai im lặng hồi lâu. Thành Trọng lại lên tiếng:

- Vũ Bình nè, hay con dọn về đây sống với ba đi. Nhà rộng thế này thằng Tâm thì bỏ đi biền biệt ba đi ra đi vào có một mình... cũng buồn lắm.

- Nếu ba cho phép con sẽ sang đây sống với ba. Nhưng con ngại lúc anh Tâm trở về sẽ không vui.

- Không sao đâu, thằng Tâm nó không ích kỷ vậy đâu. Con đừng lo, cứ dọn về đây sống, đã gọi ta là ba thì nơi đây cũng là nhà của con mà.

Với đề nghị của ông, Vũ Bình không đồng ý cũng không được. Vì anh biết tình trạng sức khỏe của ông hiện giờ rất cần có người bên cạnh để chăm sóc và theo dõi. Anh gật đầu đồng ý:

- Ba đã nói vậy thì con xin nghe. Ngày mai con dọn dẹp bên ấy rồi đem một ít đồ qua đây với ba.

Ừ, càng sớm càng tốt, ba không phải buồn bã nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com