Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 : Buổi chiều nắng nhạt bên bến sông Nguyệt

Năm 1900, dòng sông Nguyệt vẫn cuộn mình chảy xuôi về phía biển, mang theo phù sa bồi đắp cho những ruộng lúa xanh mướt và nuôi dưỡng bao nhiêu kiếp người ven bờ. Chiều tà, ánh nắng vàng vọt trải dài trên mặt nước lấp lánh như dát bạc. Tiếng mái chèo khua nước đều đặn, tiếng hò của những người phu khuân vác từ bến đò vọng lại, và mùi thơm của cá nướng thoang thoảng từ những căn nhà sàn lợp lá. Tất cả hòa quyện thành một bản giao hưởng quen thuộc của cuộc sống nơi đây.
Thiện ngồi trên bậc đá cũ kỹ dưới gốc bàng cổ thụ, đôi mắt dõi theo những chiếc thuyền thúng chòng chành trên sông. Hắn là một chàng trai trẻ với dáng người mảnh khảnh nhưng đôi vai lại vững chãi, làn da rám nắng vì quanh năm phơi mình dưới gió sương. Thiện sống bằng nghề chài lưới, sáng sớm đã bủa lưới, chiều về lại vá víu những tấm lưới sờn rách. Cuộc đời hắn cứ thế trôi đi bình lặng như dòng nước dưới chân, không chút gợn sóng.
Hôm nay, mẻ lưới không được như ý. Chỉ lèo tèo vài con cá nhỏ nằm trong giỏ. Thiện thở dài, lòng nặng trĩu. Mùa này, cá ít, cuộc sống của những người dân chài như hắn càng thêm chật vật. Hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rũ rượi, ánh mắt mông lung nhìn về phía cầu tre vắt ngang sông, nơi những bóng dáng lấp ló của người dân đi lại.
Bất chợt, một giai điệu lạ tai vang lên. Tiếng sáo trúc trong trẻo, réo rắt như tiếng chim hót, lại pha chút buồn man mác. Thiện ngẩng đầu. Phía bên kia cầu, dưới tán cây đa già, một bóng người đang ngồi đó, lưng quay về phía hắn. Người đó vận áo the đen, mái tóc dài buộc gọn gàng, và đôi tay uyển chuyển giữ cây sáo trúc. Giai điệu cứ thế ngân lên, len lỏi vào từng ngóc ngách của không gian, như một lời tự sự không thành tiếng.
Thiện cảm thấy lạ lẫm. Làng chài này ít khi có người lạ lui tới, huống hồ là một người biết thổi sáo hay đến vậy. Hắn bị cuốn hút bởi âm thanh đó, một thứ âm thanh xoa dịu đi những lo toan thường nhật. Hắn ngồi yên, quên cả việc phải vá lưới, chỉ để lắng nghe.
Khi khúc sáo kết thúc, Thiện chợt nhận ra mình đã nín thở từ lúc nào. Chàng trai kia đặt cây sáo xuống, rồi nhẹ nhàng quay người lại.
Một ánh mắt chạm nhau.
Đó là một khuôn mặt thanh tú, với sống mũi cao, đôi môi mỏng và đặc biệt là đôi mắt. Đôi mắt ấy không đen láy như Thiện thường thấy, mà mang một màu nâu trà, long lanh như chứa đựng cả ánh nắng chiều. An, tên chàng trai ấy, khẽ mỉm cười. Nụ cười ấy giống như ánh nắng chiều rọi xuống dòng sông, vừa ấm áp lại vừa xa xăm.
“Ngư dân sao, anh bạn?” An cất tiếng hỏi, giọng nói trong trẻo, pha chút trầm ấm, khác hẳn với giai điệu sáo trúc vừa rồi. An chỉ vào chiếc giỏ cá của Thiện.
Thiện thoáng giật mình, vội vàng gật đầu, có chút lúng túng. “Phải… tôi là dân chài.” Hắn thấy tai mình nóng bừng, không hiểu sao lại ngại ngùng đến vậy trước một người xa lạ.
An đứng dậy, bước về phía Thiện. Mỗi bước chân của An đều toát lên vẻ thư thái, nhẹ nhàng. “Tiếng sáo của tôi có làm phiền anh không?”
“Không… không hề.” Thiện lắp bắp. “Nó rất hay. Tôi… tôi chưa từng nghe ai thổi sáo hay đến vậy.”
An lại cười, nụ cười lần này rõ ràng hơn, khiến đôi mắt nâu trà kia càng thêm lấp lánh. “Cảm ơn anh. Tôi là An, tôi đến từ tận kinh thành, đến đây để tìm kiếm sự bình yên.” An chìa tay ra, bàn tay mềm mại, trắng trẻo, khác hẳn với bàn tay chai sạn của Thiện.
Thiện ngập ngừng một lát, rồi cũng đưa tay ra bắt lấy. Lần đầu tiên, Thiện cảm nhận được hơi ấm từ một bàn tay xa lạ, một hơi ấm lạ lùng nhưng lại khiến trái tim hắn khẽ rung lên.
“Tôi là Thiện,” hắn nói, giọng khẽ hơn hẳn tiếng sóng vỗ. “Rất vui được gặp anh.”
Hoàng hôn dần buông xuống, nhuộm đỏ cả một góc trời. Dòng sông Nguyệt vẫn chảy, và dưới gốc bàng cổ thụ, hai chàng trai trẻ, một ngư dân và một người lữ khách từ kinh thành, đã tìm thấy nhau trong một buổi chiều nắng nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #tìnhtrai