Chương 1: Mơ Thấy Bổn Tọa So Với Ác Mộng Khác Nhau Sao
Sáng Thu
Bên trong đình nghỉ mát, Khổng Tước tì nửa thân trên lên bàn gỗ, bộ dáng chống cằm lười nhác, tiệp vũ theo mi mắt nhắm lại giăng ra rèm sợi đen dày đẹp đẽ, giữa mi tâm toả ra khí chất ung dung, ngạo nghễ, bàn tay đeo hộ chỉ gắn với năm chiếc hộ giáp màu bạc tinh xảo sắc lẹm, lạnh lẽo tiếp xúc với gò má được che đậy cẩn thận qua màng sa. Một tay lại nhàn nhã lướt theo kẻ tóc đen dài xoã tung từ vai lan đến sau lưng của Khổng Bối Nhi.
Khổng Bối Nhi gác tay nằm lên đùi Khổng Tước, gương mặt ấu đồng còn nét tươi sáng bừng rộ khác hẳn vẻ mặt âm âm lãnh lãnh, hỉ nộ vô thường của người kia. Khổng Bối Nhi nương theo tay Khổng Tước vuốt tóc mà dụi đầu, lười muốn thức dậy, muốn kéo lấy sủng nịnh của Khổng Tước.
Dưới màng sa, môi đỏ kéo nhẹ thành đường cong dịu dàng, cũng lười đối phó với Khổng Bối Nhi. Khổng Bối Nhi cảm thấy sư phụ không có ý ép mình thức dậy, liền buông xuống phòng bị, mi tâm giãn ra một loại cảm giác thanh thản, từ từ chìm vào mộng đẹp.
Chiều Đông
Giữa đường chợ người người qua qua lại lại, nàng ngó trước nhìn sau đều cảm thấy một mớ hỗn loạn. Gương mặt xa lạ, góc phố lạ lẫm, nàng chưa từng được nhìn qua. Nàng đã đi hơn ba tháng mới đến được thành Duật Dương này, mở mắt nhìn sự phồn hoa xô bồ, nhìn hàng bánh bao bốc khói nghi ngút, nhìn hàng mì toả ra hương thơm, nàng liếm láp đôi môi nhỏ nhắn của mình, đôi mắt to tròn sánh nước trên gương mặt lấm lem bùn đất lại hơi ưng ửng hồng vì lạnh càng làm nàng thêm đáng thương.
Nàng xoa xoa đôi bàn tay nhỏ lạnh cóng rồi lại áp vào cái bụng nhỏ cồn cào. Nàng đói, mùa đông tuyết phủ dày đặt làm nàng không thể đào đất tìm rể cây hay hái nấm gì cả, nàng hoàn toàn không có gì để ăn cả. Nàng không nhớ rõ ràng, chỉ nhớ lúc đó cả người như tảng băng, lạnh đến hô hấp không thông, hàm răng va vào nhau lạch cạch, còn bụng thì đói đến say sẩm mặt mày, chới với ngã xuống góc đường ôm mình run rẩy.
Nàng nhớ, nàng còn nhớ, ...
Khổng Tước từ từ mở mắt liếc mắt nhìn vẻ mặt thống khổ của Khổng Bối Nhi, môi nhỏ mím chặt, mày đen chau đến nhức mắt, Khổng Tước ánh mắt lạnh lùng đánh giá nét mặt đệ tử một hồi, mới rời tay khỏi mái tóc Khổng Bối Nhi, nhẹ nhàng vuốt chân mày của nàng.
Nàng còn nhớ lúc đó, lúc nàng nghĩ mình sắp phải chết vì rét buốt, vì đói khát, đột nhiên cảm thấy ấm áp lạ thường, trước mắt một màu trắng xoá mịn màng, lông mao cọ cọ vào má nàng ngưa ngứa, một bàn tay phủ lên trán nàng, bàn tay ấy không quá ấm áp, tuy hơi lạnh lẽo, nhưng lại giống cánh tay phật ngửa ra nâng nàng ra khỏi địa ngục, nàng dùng hết sức mở mắt ra, nhìn thấy nữ nhân y phục trắng xoá, trắng đến nhức mắt, không hề hoà lẫn vào trời tuyết, một chút cũng không hề.
Nữ nhân áo trắng đó ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, nàng thân thể chật vật làm sao chống đỡ nối đối diện tinh thần mạnh mẽ đến thế, nàng dời mắt xuống, thấy bàn tay nàng ta đeo nhiều thứ trang sức kì lạ, nhọn hoắc, hình như làm từ kim loại, trời lạnh xé da xé thịt thế này, nàng mang thứ đó không cảm thấy đau sao? Giữa bàn tay nàng cầm vật trắng ngà, còn hơi nghi ngút khói áp vào môi nàng. Nàng cảm nhận được hơi ấm của bột, nghe được mùi thơm của màn thầu, nàng vồ lấy ăn như một con thú nhỏ.
Nữ nhân đó nhìn nàng như vật nuôi, ánh mắt cong cong, nữ nhân đó, bí ẩn và lạnh lùng, nữ nhân đó, xem con người không khác gì thú vật, nữ nhân đó, đúng rồi, nữ nhân đó là sư phụ nàng - Khổng Tước.
Khổng Bối Nhi choàng tỉnh dậy, Khổng Tước cảm nhận được mắt nàng chớp chớp từ từ rút tay về, nhàn nhã mở miệng.
- " Ác mộng sao?"
- " Không phải, là mơ thấy sư phụ!" Khổng Bối Nhi lắc lắc đầu đáp. Khổng Tước hơi nhướng mày nhìn nàng, giọng nói tuy âm lãnh nhưng lại mang ý trêu chọc.
- " Mơ thấy bổn tọa còn không phải ác mộng?" Khổng Bối Nhi ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn Khổng Tước, hai tay bắt lại đặt trên đùi nàng, ánh mắt sáng như ngọc trai. Khổng Tước lại chính là vô cùng yêu thích ngọc trai, ngón tay sờ sờ khoé mắt Khổng Bối Nhi.
- " Không phải với A Nhi." Khổng Bối Nhi nhìn ánh mắt nàng chờ đợi, lại không nhìn ra nàng có biểu tình gì lại mỉm cười, nghiêng đầu nói tiếp.
- " Là năm đó sư phụ cưu mang A Nhi, là người đặt tên cho A Nhi, hay nói là, chính người cho A Nhi được sống lại một lần nữa. " ánh mắt Khổng Tước lạnh lẽo phản chiếu trong ánh mắt sáng rỡ tươi trẻ của Khổng Bối Nhi, cười một tiếng mị hoặc, chầm chậm thu tay về.
- " Là ngươi bám theo bổn tọa, bức bổn tọa thu nạp ngươi" Khổng Tước chống cằm nhàm chán liếc nhìn Khổng Bối Nhi ngồi trên sàn. Khổng Bối Nhi mỉm cười, lắc đầu nhỏ, làm hai búi tóc nàng đong đưa theo.
- " Nếu người không muốn thì người có thể giết A Nhi mà." Ánh mắt mơ màng một chút lại toả ra lấp lánh rực rỡ nhìn thẳng đến mặt Khổng Tước " Nhưng người không giết A Nhi."
Khổng Tước hơi nhướn chân mày đưa tay kéo cằm Khổng Bối Nhi, hộ giáp bạc lạnh lẽo miết nhẹ dưới cằm nàng, đỉnh nhọn lướt qua lướt lại cùng âm khí mang trên mình làm Khổng Bối Nhi không kiềm được rùng mình một cái. Chỉ cần đẩy nhẹ tay một chút, người sư phụ này liền giây lát lấy mạng nàng. Khổng Bối Nhi bất giác nín thở, chầm chậm thả mắt nhìn sư phụ.
Khổng Tước ánh mắt không quá rõ ràng, như một khu rừng mờ sương ảo não, cái gì cũng không nhìn rõ, một mảng sậm, một mảng mờ. Chớp mắt một cái, Khổng Tước đảo tay đặt lên đầu Khổng Bối Nhi, che mất tầm mắt đồ đệ mới lạnh giọng.
- " Đúng là bổn tọa không giết ngươi"Sau khi Khổng Bối Nhi rời khỏi, Khổng Tước mới ngồi nhỏm dậy, mắt đăm đăm nhìn ra phía ngoài xa rộng. Nàng từ nhỏ bị bắt khỏi cha mẹ, bị người khác lợi dụng, từ bé đến lớn bị xem như một công cụ, từ ngữ được nghe nhiều nhất lại là vô năng, là nhu nhược.
Nàng giết hại thân sinh, bất hiếu với dưỡng phụ, bất nghĩa với sư môn, tàn sát môn phái, còn cùng một đại ma đầu lập ra ma giáo, những chuyện trời đất bất dung này nàng đều làm, hơn nữa lại chưa từng hối hận. Con người nàng giống một con quỷ dưới lớp bọc con người, là hận thù chen chút, là mất mát chua xót, từng chút từng chút đẩy nàng trở thành một Khổng Tước như hôm nay, một kẻ ác nhân không có trái tim, không có nhân tính.
Nhớ lại một đoạn kí ức cũ, Khổng Tước phì cười. Cười số phận nàng trớ trêu, cười bản thân minh ngu dốt, cười ông trời trêu ngươi, cười quá khứ nhu nhược của mình.
-" Chủ tử..." thanh âm nhè nhẹ thanh thoát như tiếng lục lạc bạc rung lên, phát ra bao lấy bờ vai run rẩy của Khổng Tước. Khổng Tước nắm chặt bàn tay, móng tay găm vào da thịt trắng nõn đau nhói rỉ máu.
- " Ừm" Yêu thần đứng một bên nhìn nàng chật vật không cầm lòng nén một hơi thở dài, vuốt ve lấy bàn tay đeo đầy hộ giáp của nàng, ánh mắt trong như suối nhu thuận nhìn nàng. Bao nhiêu năm, Khổng Tước vừa thay đổi lại vừa không thay đổi. Nếu nàng thật sự là con người nhẫn tâm, nhắc đến đoạn quá khứ lâm li này cũng sẽ không chật vật đến thế.
- " Bao lâu rồi?" Kể từ năm đó, nàng dứt khoác vung tay dứt khoác gây ra thế trận xoay chuyển càn khôn, đại khai sát giới đã trải qua bao lâu rồi? Người kia, hiện tại không rõ sống chết ra sao, nơi đó đã được gây dựng lại hay vẫn hoang tàn như thế.
Nàng không biết, cũng không hề có ý muốn biết. Người đó đối với nàng có tội lại không có tội, có tình lại như không có tình. Nàng cũng không rõ đối với người đó nàng rốt cuộc là có suy nghĩ gì, mà khi ấy lại dễ dàng tha cho nàng ta một mạng, để lại cho bản thân một nguy cơ.
Đôi mắt nàng đảo nhẹ, nhìn vạt áo đỏ thấp thoáng trên cành bằng lăng, đôi mắt Khổng Tước trở nên mông lung như giăng ra một màng sương, che đi toàn bộ tâm tư nàng toả ra. Khổng Ninh rút người tựa lưng vào thân cây, cả người vô lực trượt xuống, cánh tay nàng tì trên gối, gió thu vờn nhẹ qua từng kẻ ngón tay nàng, gió cơ hồ trêu đùa với mạng che mặt của nàng, lấp ló nửa khuôn môi xinh đẹp. Nhưng âm u một đoạn, nàng ngửa đầu nhìn lên phía trời cao, trời hôm nay thật đẹp, đẹp đến nhức mắt.
- " Tại sao lại đẹp đến thế?" Khổng Ninh buột miệng thốt thành lời một câu. Vào cái ngày đau thương thế này, sao bầu trời lại trong đẹp thế, một con người lòng dạ còn độc hơn loài rắn rít, sao lại có thể diễm lệ như thế. Nàng không rõ, mình đang oán trời, hay là đang oán nàng ta. Chỉ cảm thấy, cái ngày tang thương này vốn nên âm u một chút, người kia cũng nên u uất một chút. Có lẽ chỉ cần ánh mắt hơi buồn của nàng, Khổng Ninh có thể ghìm lại nỗi hận cuồn cuộn trong lòng mình. Ngẫm một lát lại giật mình, xoay đầu nhìn xuống chỗ đình mát bắt gặp một ánh mắt sắc lẹm như gươm giáo, lạnh lùng như băng sơn đang nhìn nàng.
Khổng Ninh đột nhiên không biết phải làm thế nào, chỉ có thể trân trân mắt đối mắt với Khổng Tước. Năm năm, sáu mươi mùa trăng, một ngàn tám trăm hai lăm ngày, cuối cùng nàng mới có cơ hội nhìn thấy ánh mắt này của sư tỷ.
Ánh mắt sư tỷ năm xưa, vô cùng ưu nhã, mỗi cái nâng mắt đều dịu dàng như gió xuân, ấm áp trong khoảng lạnh, cái nhìn của tỷ luôn khiến người khác rất thoải mái, rất muốn tin tưởng, những năm đó nàng luôn được tỷ tỷ hảo hảo bảo dưỡng trong lòng bàn tay, nhào nặn thành một sát thủ trang bị đủ một cỗ kỹ năng, cho dù là làm trái ý nàng, sư tỷ cũng chưa từng dùng ánh mắt hờ hững nhìn nàng, so với bây giờ...
Ánh mắt kia quá lạnh, quá sắc nhọn. Nó găm thẳng vào con tim chấp vá qua nhiều lần vụn vỡ của nàng, lại lần nữa vỡ vụn. Tim nàng đau, đầu nàng cũng không nghĩ nổi, chỉ có thể luyến tiếc nhìn tỷ ấy, một chút cũng không nỡ động thủ. Nàng chỉ trách nàng quá yếu đuối, quá nhu nhược, không thể dứt khoát lao đến giết kẻ phản đồ trước mắt, mà lại nhìn đến độ thương tâm xót dạ.
' - " A, nhẹ chút, nhẹ một chút..." Khổng Tước ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt tựa như buồn cười bất lực, lại cúi đầu, tay cũng gia giảm lực đạo đi vừa phải. Đôi môi hồng nhuận còn khe khẽ thổi gió vết thương.
- "Muội đó, cũng không phải là lần đầu giết người, không cần quá câu nệ câu chuyện của họ." Khổng Ninh chăm chú nhìn vũ tiệp đẹp đẽ của Khổng Tước mỉm cười. Nghe đến liền âm trầm.
- "Muội chỉ cảm thấy, họ không đáng bị đối xử như vậy." Khổng Tước cất lọ thuốc vào rương, rót cho Khổng Ninh một chum trà. Thả vào trong chum một bông hoa cúc.
- "Sư phụ luôn nói ta vô năng, là do quá nhu nhược, một chút cũng không nỡ xuống tay, quá vướng víu tay chân." Nói đoạn nâng mi mắt nhìn sắc mặt Khổng Ninh lo lắng rối rít.
- "Sư tỷ, sư phụ không có ý đó đâu. Chỉ là tâm tỷ quá thiện, trên dưới sư môn này, có ai không nghe theo lời tỷ, chúng đệ tử luôn rất sùng bái tỷ, tuy không được phái đi làm công vụ, nhưng tỷ là người duy nhất được phái làm mật thám, còn nữa tỷ..."
- "Được rồi, được rồi" Khổng Tước buông chum trà xuống cười xoà muốn ngăn Khổng Ninh lải nhải trước mắt lại. "Ta biết sư phụ muốn tốt cho ta. Cũng biết sức mình đến đâu."
Khổng Tước nhìn bàn tay, im lặng một chốc lại mở ra tiếng cười ngọt ngào. " Muội là đệ tử thành tài nhất, cũng là người có thể phò tá chưởng môn nhân nhất. Sau này, không thể yếu lòng, không thể nhu nhược như ta được. Vì chút cảm tình hèn yếu này có thể đánh ngã muội, đánh ngã sư môn này." '
Khổng Ninh chỉ nhớ lúc đó nụ cười hiền hoà của sư tỷ lại có chút bi thương, có chút vô lực. Mãi đến sau này nàng mới hiểu ra, nụ cười ấy tột cùng có bao nhiêu đau thương, tủi nhục kết thành. Cho dù như vậy, mỗi khi gặp Khổng Tước, nàng lại không thể nào khống chế muốn nhìn nàng thêm một chút, muốn được nàng chạm vào, đau hận trong nàng lại giằng co con tim nàng, khiến nàng đau đớn tê tâm liệt phế, tâm trí rối như tơ vò.
Nàng căn bản không cách nào hận được người này. Người ta nói dành tình cảm càng sâu đậm, oán hận sẽ càng sâu sắc. Nhưng đoạn cảm tình của nàng đối với sư tỷ, vốn đã phi qua ngưỡng cửa oán hận, đối với sư tỷ nàng luôn có thể bao dung, cho dù tỷ ấy từng làm thế giới quan nàng sụp đổ, cho dù tỷ ấy giết chết huynh đệ tỷ muội nàng, cho dù tỷ ấy độc ác tàn bạo, Khổng Ninh đều không thể khống chế được mà bao dung tỷ ấy. Chính vì cảm tình này nàng đối với Khổng Tước quá sâu sắc, tích tụ lại thành nỗi thống khổ hành hạ nàng từng khắc từng canh, đâu điếng âm ỉ mà không dứt.
Khổng Tước đột nhiên đón lấy ánh mắt của Khổng Ninh. Ánh mắt rực cháy như chiếu xuyên qua lớp mành che mặt của nàng. Khổng Tước hơi nhướn mày. Đôi mắt sắc sảo dần trở nên âm u, lấp loáng một tầng mờ sương như mặt hồ thu phản chiếu lại nguyên vẹn dáng vẻ Khổng Ninh.
Sau tấm mành, khoé môi khẽ nhếch lên, Khổng Tước đưa tay chống cằm, người lười nhác dựa lên lực chống duy nhất là cánh tay đang đỡ lấy cằm, ánh mắt dần trở nên rõ ràng hơn. Khổng Ninh rốt cuộc cũng nhìn rõ ánh mắt của Khổng Tước.
Mặt hồ trời trở đông, cứng ngắc và lạnh lẽo, lạnh đến buốt giá người ta.
Cho đến khi nhận thức được, Khổng Ninh đã đi đến trước mặt Khổng Tước. Một tay cầm sáo Ngọc Thanh đặt trên cổ nàng ta, Khổng Ninh không rõ vẻ mặt mình hiện giờ sẽ có biểu cảm như thế nào. Là vẻ mặt giận dữ, hay là sự mỉa mai hận thù, hay là vẻ mặt quyến luyến uỷ mi kia?
Qua lớp rèm sa phủ dài đến eo, Khổng Ninh khó khăn nheo mắt nhìn Khổng Tước. Nàng ta dường như rất thư thái, nhấn khoé môi đậm thêm một chút mới từ từ ngẩng cổ, đặt cánh tay xuống bàn. Bàn tay mang hộ giáp trong tay áo trở một cái liền bắn một viên ngọc trai về phía Khổng Ninh, Khổng Ninh đứng đó tựa như trúng thuật định thân. Nón voan rơi xuống, trượt theo mái tóc đen mượt của nàng xuống mặt đá lạnh lẽo.
Trong đình, hai nữ nhân, một trắng, một đỏ. Bạch y nữ nhân ngước cổ nhìn nữ tử huyết y, bộ dạng thông thả, điềm đạm. Trái lại, dáng vẻ thống khổ xen lẫn bi phẫn của Khổng Ninh, vành mắt nàng đỏ hoe trào lên một cỗ ấm nóng trượt dài trên gò má.
Khổng Tước chậm rãi đứng dậy, váy dài phủ dưới nên đá lạnh ngắt. Nàng tiến một bước, Khổng Ninh lùi một bước, nàng lại tiến thêm một bước, Khổng Ninh vẻ mặt thống khổ, mím môi loạng choạng lùi một bước, kiên trì giữ khoảng cách với Khổng Tước, cảm nhận rõ ràng cảm giác bị người ta siết lấy trái tim, đau đớn vô cùng.
Khổng Ninh nhìn trân trân lên gương mặt được che lại của Khổng Tước. Gương mặt này, nàng vừa nhớ nhung lại vừa hận, vừa muốn nhìn thêm một chút lại không có dũng khí để nhìn một cái. Thật may, Khổng Tước vẫn theo quy củ Tiêu Dao phái, dùng mạng che mặt như lúc trước.
-" Đứng lại." _ giọng nàng thanh thanh lãnh lãnh vang lên xé toạt sự minh mẫn xót lại của Khổng Ninh. Khổng Tước lại tiến thêm một bước, lúc này Khổng Ninh không còn lùi lại một bước nữa, nàng như một phiến đá, sững người nhìn Khổng Tước tiến một bước đến trước mặt mình. Một bước này của Khổng Tước làm Ngọc Thanh sáo trượt khỏi cổ nàng ta, tay của Khổng Ninh rơi trên không đậu lại trên vai Khổng Tước.
Khổng Ninh ánh mắt dằn vặt in hằn vẻ mặt của Khổng Tước, vài sợi tóc mai theo đầu nàng lắc lư. Khổng Ninh nghe được âm giọng mình khản đặc líu ríu trong cổ họng. Nhưng nói gì, bản thân nàng lại không rõ.
Khổng Tước tiến thêm một bước, thấy Khổng Ninh không còn di chuyển, ánh mắt nổi lên sự hài lòng. Khổng Tước nhìn đôi môi nhỏ nhắn của nàng ấy, lại chuyển lên sóng mũi thanh tú của nàng ta, nâng ánh mắt lên là đôi mắt hơi xếch của nàng, đôi mắt luôn ánh lên tinh anh, tinh ngịch, sóng nước sẽ dập dìu khi bị đau, hoặc sẽ sáng lên như tinh tú khi nhìn thấy nàng, giờ đây chỉ phủ một tầng bi thương.
Khổng Tước lại nhìn theo một cành hoa kéo dài từ đuôi mắt. Không khống chế được nhớ lại một chút chuyện xưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com