Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Trần Nghị liếc nhìn Eddie đang cười gượng gạo, vẻ mặt thờ ơ. Anh không thèm để ý đến chuyện phần mềm định vị, thẳng thừng hỏi: "Em đi đâu về đấy?"

"Chỉ là đi dạo quanh tổng bộ tập vật lý trị liệu thôi! Ngồi xe lăn nửa tháng rồi, em sợ chân teo mất. À đúng rồi, anh không đi tổng bộ tìm lão đại bàn việc sao? Sao về nhanh thế?" Eddie lập tức nhập vai, kéo lê cái chân bị thương sắp đóng vảy, mỗi bước đi đều khó khăn, chập chững tiến về phía cửa tổng bộ.

Trần Nghị nhìn Eddie, ánh mắt sắc bén. Nếu không tận mắt chứng kiến cậu đi lại tự nhiên như lúc nãy, anh đã tin cậu rồi. Cũng dễ hiểu vì sao Eddie lại giao việc thay thuốc, băng bó vết thương cho Tiểu Kiệt.

"Đã đi rồi, nhưng khi sắp đến tổng bộ thì lão đại gọi điện đến bảo có việc đột xuất, hẹn ngày khác bàn tiếp."

Trần Nghị để ý thấy dáng đi khó khăn của Eddie trông rất chân thật.

Vừa đặt chân vào tổng bộ, Trần Nghị cuối cùng cũng không nhìn nổi nữa, anh túm lấy tay Eddie, người đang cố gắng duy trì vẻ khập khiễng, "Được rồi, em đừng giả vờ nữa! Anh thấy em đi lại bình thường rồi. Em cũng biết anh đã thấy, vậy mà vẫn cố diễn? Anh không có thời gian chơi trò này với em đâu!"

Bị Trần Nghị túm mạnh, Eddie, người đang nhập vai quá sâu, không kịp phản ứng. Cậu mất thăng bằng, bước hụt ngã nhào xuống đất. Bản năng tự vệ khiến cậu túm lấy Trần Nghị, nhưng lực quá mạnh, kéo cả người đàn ông kia ngã xuống theo, cả hai cùng nằm sõng soài trên mặt đất——

Thân thể đè nặng lên Trần Nghị, Eddie muốn đứng dậy nhưng không được, đành phải chống hai tay lên hai bên má anh, hai khuôn mặt gần như chạm nhau, ánh mắt họ giao nhau, trong khoảnh khắc ấy, Eddie không kìm được mà vòng tay ôm lấy mặt Trần Nghị và hôn xuống.

Nụ hôn bất ngờ của Eddie khiến Trần Nghị hoàn toàn choáng váng, không biết phải làm sao, anh thậm chí còn nghĩ đây chỉ là trò đùa của cậu.

Nghĩ vậy, anh lập tức xấu hổ và tức giận, đẩy mạnh Eddie ra, quát lớn: "Eddie, đừng tưởng chúng ta lớn lên cùng nhau, thì em có thể làm bất cứ điều gì mình muốn! Đùa giỡn cũng phải có chừng mực chứ!"

Đùa giỡn sao?

Eddie cười khổ, "NO KIDDING!"

Cậu định tạm biệt Trần Nghị thật lặng lẽ, nhưng khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau lại khiến cậu mất kiểm soát, hành động vượt quá giới hạn.

Dù sao thì qua đêm nay, không biết liệu còn có ngày mai hay không, cậu đành liều lĩnh hôn Trần Nghị, luồn lưỡi vào khoang miệng anh, quấn quýt không rời.

"Ưm ưm... Ed--Eddie, em điên rồi sao?" Trần Nghị ngửa đầu ra sau, khó khăn tách khỏi nụ hôn, thở hổn hển nhìn người gần như đè lên mình.

"Vậy anh có bằng lòng điên cùng em không?"

Trần Nghị sững sờ, không nói nên lời, chỉ cảm thấy khó thở, nhìn chằm chằm vào Eddie mà không nói gì.

"A——! Xin lỗi, làm--làm phiền rồi. Em không thấy gì hết, hai người cứ tiếp tục đi." Tiểu Kiệt không biết từ đâu xuất hiện, bắt gặp cảnh tượng nóng bỏng của hai người, lập tức đỏ mặt tháo chạy, trước khi chuồn khỏi hiện trường, cậu ta còn nhanh tay khóa trái cửa tổng bộ. Trong lòng thầm mừng, tối nay vì thuận tiện cho anh Eddie hành động, cậu đã cho anh em trong tổng bộ nghỉ ngơi sớm rồi.

Tổng bộ chỉ còn lại hai người họ.

"Chơi vui không?Em quậy đủ chưa hả?"

Chơi sao?

Cậu đã nhiệt tình đến thế rồi, nhưng Trần Nghị vẫn không tin lời cậu.

Được thôi, vậy coi như một trò chơi đi! JUST FOR FUN!

Eddie quấn hai chân quanh eo Trần Nghị, hai tay ôm chặt cổ anh, giả vờ phóng túng. "Tối nay em nhất định phải chơi một lần. Nếu anh không chơi với em, em sẽ đi tìm người khác ở quán bar của mình đấy. Lão đại đã nói sẽ giao quán bar cho em, đó là sân nhà của em, anh không thể quản được đâu."

Trần Nghị sững sờ, không tin vào tai mình, anh không thể tin được những lời này lại xuất phát từ miệng Eddie. Quen biết nhau mười tám năm, chưa từng thấy Eddie phóng túng đến thế. À không, còn một tuần nữa mới đủ mười tám năm.

Trần Nghị không khỏi lo lắng trước sự thay đổi bất thường của Eddie, anh do dự một lát rồi hỏi: "Eddie, em có đang dùng ma túy không vậy?"

Eddie sững lại một chút, đầu óc nhanh chóng hoạt động. Biết Trần Nghị đang đoán mò, cậu quyết định thuận nước đẩy thuyền...

"Thuốc gì chứ? Em không dùng gì cả, chỉ là lúc nãy ở công viên, có gặp một người đàn ông, anh ta thấy em mệt nên cho em viên kẹo giúp tỉnh táo thôi." Nói xong, cậu dùng đầu lưỡi khẽ liếm môi Trần Nghị, giọng nói khàn khàn, đầy khiêu khích. "Lúc nãy hôn nhau, anh không cảm nhận được vị ngọt sao?"

YAO: Ma túy, chữ YAO này đồng âm 药 có nghĩa là thuốc, Eddie cố ý hiểu là thuốc.

Quả nhiên để anh đoán trúng rồi!

May mà Eddie trở về tổng bộ trước khi thuốc phát tác, nếu không chắc chắn sẽ bị gã kia chiếm đoạt. Nghĩ đến việc Eddie suýt bị hãm hiếp, Trần Nghị tức giận đến mức không thể kiềm chế, thầm thề ngày mai sẽ cử người đến công viên tìm gã đàn ông đó, nếu tìm thấy, anh nhất định sẽ thiến tên khốn đó.

"COME ON, JUST FOR FUN!" Eddie ném áo khoác sang một bên, để lộ thân hình trần trụi, ôm chặt lấy Trần Nghị, thì thầm vào tai anh. Nhưng đối phương vẫn không có phản ứng gì, cậu thất vọng buông tay, "Không thú vị gì hết. Được rồi, không chơi với anh nữa, em đi quán bar tìm người chơi vậy."

JUST FOR FUN — Câu nói hay làm sao!

Ai cũng được sao?

Nhưng dù có là ai đi nữa, Trần Nghị cũng không thể chịu đựng nổi việc Eddie bị người khác chạm vào.

Không ai được phép cả!

Trần Nghị nắm chặt cằm Eddie, giọng nói trầm thấp, "Chúng ta cùng chơi... trò chơi nhé." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com