Chương 62
Kỳ lân cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Lạp Lệ Sa, duỗi chân trước ra che giấu khuôn mặt xấu xí của mình, sau đó ẩn trong lồng ngực Phác Thái Anh, không hề nhúc nhích.
Thánh thú duy nhất trong Thiên Địa biến thành bộ dạng này, chỉ e nói ra cũng không ai tin.
"Kỳ Lân thánh khiết, nhất định có thể khiến sư tôn giảm bớt đau đớn..."
Thiếu nữ đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ tròn vo, mặc kệ Lạp Lệ Sa phản ứng ra sao, nhét con vật nhỏ vào trong lòng, lại đem chuyện bây giờ nàng có thể chân chính tu luyện kể ra, tuyệt nhiên không nhắc đến sự tồn tại của Hoắc Vô Ưu và Hoả Tu Lan.
"Bây giờ Anh nhi đã có thể tu luyện, sau này để Anh nhi bảo vệ sư tôn có được không?"
Gian phòng yên tĩnh, hai trái tim nối liền chặt chẽ.
Thiếu nữ bày ra ánh mắt chờ đợi loé sáng, tựa như ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm.
Làm gì có ai, tình nguyện vĩnh viễn sống dưới sự che chở của người yêu.
Lạp Lệ Sa nhìn cặp mắt kia, sắc mặt dần dần nhu hòa, cuối cùng nở nụ cười ôn nhu yếu ớt.
"Anh nhi lớn rồi."
Bây giờ, cũng muốn bảo vệ sư tôn.
Phản ứng của Lạp Lệ Sa, vượt quá sự tưởng tượng của Phác Thái Anh, nàng tưởng rằng, một khi sư tôn biết chuyện nàng thông mạch, ắt hẳn rất tức giận, bây giờ không những không phát hoả, mà còn cười với nàng, khen nàng lớn rồi!
Chuyện đang diễn ra, thật sự không phải là mơ chứ?
"Bây giờ đã có thể tu luyện, ngày sau không được lười biếng, đợi đến khi phụ thân bọn họ trở về, biết được chuyện này, nhất định sẽ vui mừng."
Biết tiểu cô nương nhân lúc không có nàng mà thông mạch, Lạp Lệ Sa vừa đau lòng vừa tự trách, cảm thấy chính vì nàng không bảo vệ tốt, tiểu cô nương mới muốn nhanh chóng nâng cao tu vi đến vậy, một lúc sau tâm tư bình tĩnh lại, Lạp Lệ Sa lại nghĩ, nếu không phải vì nàng, Anh nhi sẽ không làm đến mức độ này...
Tối nay thiếu nữ phải gom hết bao nhiêu dũng khí, mới đem chuyện này nói cùng nàng, phải chịu đựng nỗi thống khổ dằn vặt, cuối cùng còn nhận một trận mắng, nên có bao nhiêu tủi thân?
"Sư tôn...Không tức giận sao?"
Thiếu nữ xoắn xuýt một hồi, cuối cùng không nhịn được nhẹ giọng đặt câu hỏi, hàng lông mày đẹp đẽ căng thẳng nhíu lên, vừa dứt lời, lại cắn môi dưới, dáng vẻ thận trọng này, khiến Lạp Lệ Sa nhớ tới Phác Thái Anh ở kiếp trước, trái tim đột ngột thắt lại.
Còn chưa chờ nàng hồi thần, bàn tay trắng nõn như ngọc di chuyển lên má, ngón tay thon dài xẹt qua da thịt, cuối cùng dừng lại trên làn mi ửng hồng.
Thời gian ngưng động.
Giống như xuất hiện ảo giác, đêm nay Anh nhi mang đến cho nàng một luồng cảm giác không tên quen thuộc, dù thế nào, cũng rất giống Phác Thái Anh kiếp trước, bất kể phát hoả thì quanh thân vẫn ẩn hiện lệ khí, dáng vẻ tức giận thận trọng ủy khuất.
Cùng với kiếp trước giống nhau như đúc.
Cơn thinh nộ của Thiên đạo, đương nhiên không tầm thường, năm đó Phác Thái Anh bị Thiên lôi chém thành bột mịn, ba hồn bảy vía cùng nhau tiêu tan, theo lý mà nói, nàng không thể sống lại.
Lạp Lệ Sa suy nghĩ thông suốt, cuối cùng gạt bỏ nghi hoặc lấy lại tinh thần, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua làn mi, cười nhẹ rồi nới lỏng.
"Nàng và ta đều là người tu đạo, sao có thể tức giận? Chỉ có điều, chuyện này thật quá nguy hiểm, lần sau, không được giấu mọi người."
"Thi Linh tỷ tỷ biết..."
Thiếu nữ xác nhận Lạp Lệ Sa không tức giận, rốt cuộc yên tâm loại bỏ bất an, khoé miệng cong lên, biến thành Anh nhi khả ái ngoan ngoãn mọi ngày.
"Hả?" Nói với Thi Linh, lại không chịu nói cùng ta, Lạp Lệ Sa biểu tình bất mãn.
"Sư tôn..."
Thiếu nữ ủy khuất nhưng không biết giải thích thế nào, dáng vẻ thật đáng yêu, Lạp Lệ Sa không nỡ trêu ghẹo, cười nói.
"Đừng sợ, ta không giận, từ trước đến nay quan hệ của nàng và Thi Linh rất tốt, ta hiểu."
Hai người ngồi trên giường nói chuyện một hồi, đến khi bên ngoài tiếng hót dần dần vang lên, mới cảm thấy có chút mệt mỏi.
Tuy thiếu nữ không muốn nhưng đành phải đứng dậy rời đi, để Kỳ Lân ở lại.
Lạp Lệ Sa nhìn con Kỳ Lân xấu xí trong lồng ngực, thở dài, nắm lấy tay Phác Thái Anh: "Hôm nay, nàng ngủ lại đây đi."
Chỉ sợ không phải mỗi đêm nay, diệt trừ tâm ma muộn một ngày, thì thêm một ngày các nàng cùng giường cùng gối.
Kỳ Lân cao quý, tinh khiết ở trước mặt, tâm ma không dám làm loạn.
Ngộ Trúc hơn một lần gợi ý Lạp Lệ Sa mượn Kỳ Lân áp chế tâm ma, nhưng mỗi một lần đều bị Lạp Lệ Sa lập tức từ chối, Chúc Long chưa thức tỉnh, nàng đem Kỳ Lân đi, chẳng phải là đẩy tiểu cô nương vào nơi nguy hiểm?
Ngộ Trúc không biết đến sự hiện diện của Chúc Long, không đáng trách, mà nàng biết rõ như vậy, làm sao có thể ích kỷ chỉ nghĩ đến mạng của mình, giờ đây Anh nhi đã có thể tu luyện, sự tình liền xoay chuyển sang hướng khác.
"Không thể, Anh nhi không muốn sư tôn khó chịu..."
Thiếu nữ tất nhiên không đồng ý, kiên quyết lắc đầu, nếu không phải Lạp Lệ Sa nắm chặt, e nàng đã chạy ra ngoài.
"Kỳ Lân áp chế ma khí hiệu quả, nàng không cần phải lo lắng cho ta."
"Cho dù là vậy, cũng không được..."
Thiếu nữ muốn đi, Lạp Lệ Sa không còn cách nào khác, trực tiếp kéo người nằm lên giường, đầu ngón tay điểm một tia vào cây nến, gian phòng rơi vào bóng tối.
Giờ đây điểm sáng duy nhất là ánh trăng xuyên qua cửa sổ, lưu lại vệt sáng nho nhỏ.
Phác Thái Anh dại ra trong chốc lát, vẫn chống tay muốn bò ra ngoài, thân thể bị một bàn tay nắm lại, không thể động đậy, nàng đang định đưa tay đẩy người ra, đột nhiên đôi môi bị một vật mềm mại ngậm lấy.
Nụ hôn ngắn ngủi ý vị thuần phục.
Nếu không phải trên môi lưu lại mùi hương thơm ngát, Phác Thái Anh còn nghi hoặc nàng xuất hiện ảo giác.
Kể từ khi tâm ma bộc phát, các nàng không có cơ hội thân mật như vậy, đột nhiên hôn xuống, dục vọng thiêu đốt mãnh liệt, thân thể thiếu nữ nằm nghiêng, eo hơi cong lại, chẳng biết vì sao, hô hấp dồn dập.
Nhớ tới lúc nãy khi hai người loã thể, nàng thậm chí chạm vào eo thon mềm mại của sư tôn, càng mắc cỡ đỏ mặt không dám xoay người.
Lạp Lệ Sa hôn mê, đương nhiên không biết sự việc phát sinh sau đó, lúc này bị nụ hôn trêu chọc khiến cơ thể ngứa ngáy khó nhịn, đành miễn cưỡng khắc chế dục vọng.
Không khí lần nữa rơi vào yên lặng.
Rõ ràng hai người đều tỉnh, nhưng chẳng ai mở lời.
Kỳ Lân bị bỏ quên ở bên cạnh, tựa hồ cảm nhận được điều gì, nằm nhoài dưới chân giường "Ục ục" hai tiếng, lúc này Lạp Lệ Sa mới nhớ ra trong phòng còn có con vật nhỏ, nàng suy nghĩ một chút, hoán Kim Hoàng bay ra, Kỳ Lân thấy có bạn chơi cùng, lập tức đuổi theo Kim Hoàng, hai con vật kéo nhau đến gian phòng nào đó huyên náo một trận, nửa ngày trôi qua, mới trả lại sự yên tĩnh.
Qua một lúc, Phác Thái Anh cho rằng Lạp Lệ Sa đã ngủ, nhẹ nhàng xoay người, ánh trăng mờ ảo chiếu vào khuôn mặt tinh xảo vô song, thiếu nữ nhìn ngây ngốc.
Lạp Lệ Sa thật đẹp, lại ưu tú mạnh mẽ, đời này, nàng thuộc về ta sao?
Ngay cả thời khắc này, nàng vẫn còn có chút lo được lo mất, bất luận nghe bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt, nỗi đau xé lòng cự tuyệt ở kiếp trước, tựa hồ như gai nhọn vĩnh viễn găm sâu trong lòng.
Nàng si ngốc ngắm nhìn, không ngờ tới, người bên cạnh đột ngột mở mắt.
Ánh mắt các nàng chạm nhau, tạo nên đốm lửa ám muội.
Phác Thái Anh không dám nhìn nữa, thu hồi tầm mắt, muốn xoay người tách ra khỏi bầu không khí kỳ lạ, đột ngột một bàn tay siết chặt bên hông, nàng không cách nào di chuyển.
"Đau không?"
Trên giường, vang lên một đạo âm thanh trầm thấp, khuấy động nội tâm thiếu nữ.
Phác Thái Anh nghe không hiểu, Lạp Lệ Sa tiếp tục lầm bầm.
"Nhất định rất đau."
Thanh âm này cực nhỏ, bao hàm đau lòng và tự trách, lúc này Phác Thái Anh hiểu ra, nàng đang nói về chuyện thông mạch.
Lạp Lệ Sa lưu tâm vấn đề này.
Thông mạch, đoản mạch, hội tụ đủ đau đớn khiến người ta chết đi sống lại, là nàng vô dụng, mới khiến tiểu cô nương trải qua cay đắng.
"Không đau, không đau chút nào." Thiếu nữ mở to hai mắt, cười đẹp đẽ, an ủi người bên cạnh: "Giống như ngủ một giấc dài, sau khi tỉnh dậy Anh nhi liền có thể tu luyện rồi."
Cô nương ngốc, có thể không đau sao?
Phác Thái Anh càng hời hợt như vậy, Lạp Lệ Sa càng cảm thấy đau lòng.
Thiếu nữ chủ động đưa tay ôm cổ của nàng, làn môi đặt bên vành tai, khai ra một bí mật, mềm giọng nói.
"Trong giấc mộng đó, có sư tôn a."
Thanh âm thiếu nữ mềm mại, khí tức thở ra mang theo vị ngọt, lúc nói chuyện hơi ấm phả vào tai tựa như tình dược, Lạp Lệ Sa chủ động đưa tay kéo người yêu vào lồng ngực, hai người mặt đối mặt, chóp mũi chạm vào nhau, tư thế cực kỳ ám muội.
"Anh nhi kể cho sư tôn nghe một chút, trong giấc mộng xảy ra chuyện gì?"
Quá gần rồi, khiến người ta không thở nổi.
Vốn là thuận miệng nói lời an ủi, phải kể thế nào đây? Có điều trong lúc hôn mê đau đớn, nàng gọi tên Lạp Lệ Sa là sự thật.
Thiếu nữ bị người ôm vào ngực, muốn trốn cũng không trốn được, tư thái ngượng ngùng như vậy, khác biệt hoàn toàn với Bá Vương ngạnh thượng trước mặt.
Cũng may lúc đó Lạp Lệ Sa đã ngất đi, không biết bản thân bị tiểu đồ đệ lột sạch y phục, còn chủ động đặt tay của nàng lên ngực mà vò, bằng không, e là cả nàng cũng đỏ mặt.
"Tại sao không trả lời sư tôn?"
"Chính là mơ thấy, mơ thấy hôn sự thôi..."
"Anh nhi thành thân với ta sao?"
Lạp Lệ Sa cười khẽ một tiếng, đôi mắt tràn ngập ý cười.
Nhắc tới chuyện thành hôn, trong lòng tiểu Phác kỳ thực bất bình.
"Ưm..." Thiếu nữ ngượng ngùng theo tiếng, vùi đầu vào lòng người yêu, sượt sượt làm nũng, ôn nhu thỉnh cầu: "Chờ sư tôn loại trừ tâm ma, liền thành thân cùng Anh nhi có được không?"
"Được."
Tiểu đồ đệ chủ động muốn gả cho nàng, nào có lý do gì để cự tuyệt, Lạp Lệ Sa cười đáp ứng, thiếu nữ bên người nhuyễn ngọc ôn hương, dù là nàng, cũng ngăn không được động tâm.
Lạp Lệ Sa kéo dãn khoảng cách giữa hai người, lo sợ bản thân kiềm chế không được, ăn sạch sẽ thiếu nữ.
"Anh nhi buồn ngủ..."
"Ngủ đi sư tôn ở đây."
--------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Phác không có mệnh cách, bị đánh hồn phi phách tán cũng có thể sống lại, có sao có người có thể đoán được thân phận thật sự?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com