Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Ở Lam thị, đệ tử nội môn phần lớn lúc mười một mười hai tuổi đều phải đạt tiêu chuẩn cả lớp văn chương lẫn kiếm thuật, thì mới có thể bắt đầu tham gia các buổi thực hành tập thể —— săn đêm.

Lam Nguy lúc mười tuổi, đã đạt yêu cầu, được đặc cách tham gia săn đêm trước thời hạn.

Trăng sao thưa thớt, nhưng không có một con quạ nào bay về phương nam, chỉ có một đám thiếu niên mặc bạch y tụ tập ở sơn môn của Lam thị, chỉ đợi sau khi kiểm tra nhân số, sẽ xuất phát đi săn đêm.

Lam Nguy mặc giáo phục tay áo bó thống nhất, đeo kiếm Lam Vong Cơ mới đúc cho cậu, dải lụa mạt ngạch quy củ nề nếp nằm ở sau lưng, thoạt nhìn thần thái sáng láng, còn có thể gọi là tư thế anh hùng hiên ngang. Nhưng đứng giữa một đám sư huynh cao hơn cậu một cái đầu, lại giống như một con cò trắng nhỏ đi lạc vào đàn hạc.

Lam Nguy cúi đầu chào hỏi mỗi vị sư huynh mà cậu gặp, tuy rằng ánh mắt các sư huynh nhìn về phía cậu đã cố hết sức tém bớt lại, nhưng nhiều ánh mắt tò mò như vậy vẫn làm cho cậu có chút khẩn trương.

"Ồ! Thì ra ngươi chính là Lam Nguy ha, bộ dạng thật là đẹp mắt," Một vị sư huynh sau khi nhìn thấy cậu, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, "Không hổ là con của Hàm Quang Quân, nhỏ như vậy đã cùng chúng ta đi săn đêm."

Vị sư huynh này nhiệt tình một cách khác thường, Lam Nguy còn đang suy nghĩ nên làm thế nào để nói những lời khiêm tốn, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Cảnh Nghi, a Nguy, thì ra các ngươi ở chỗ này."

Giọng nói này quả thực như cơn mưa đúng lúc, sư huynh kia quay đầu lại cười nói: "A Nguyện, chờ ngươi nãy giờ."

Đi qua quả thật là Lam Nguyện, nụ cười vẫn ấm áp như mọi khi: "Không thể tưởng tượng được các ngươi đã gặp nhau trước rồi."

Lam Nguy rốt cục nhìn thấy một người quen thuộc, kích động tiến lên nói: "A Nguyện sư huynh, đã lâu không gặp ngươi!"

Sư huynh tên Cảnh Nghi kinh ngạc nói: "Các ngươi quen biết nhau?"

Lam Nguyện cười hắn: "Lam Nguy là con của Hàm Quang Quân, ta là đồ đệ của Hàm Quang Quân, chúng ta đương nhiên từ nhỏ đã quen biết!"

Lam Cảnh Nghi vỗ đầu một cái, bừng tỉnh đại ngộ "A" một tiếng.

Lam Nguyện nhẹ nhàng khoác vai Lam Nguy, nói với cậu: "Hắn là Cảnh Nghi sư huynh của ngươi, ta cùng hắn học tập ở chỗ Lam Khải Nhân tiên sinh. Bởi vì đã lấy tên tự trước, nên tất cả chúng ta đều gọi hắn bằng tên tự của hắn."

Lam Nguy gật gật đầu với Lam Nguyện, rồi quay sang Lam Cảnh Nghi nói: "Chào Cảnh Nghi sư huynh."

Lam Cảnh Nghi phất tay áo nói: "Ngươi là bằng hữu của a Nguyện, tức là bằng hữu của ta. Nếu đã gọi tên tự của ta, vậy thì không cần sư huynh đến sư huynh đi, ta so với ngươi lớn hơn có hai tuổi, cứ gọi ta Cảnh Nghi là được rồi."

Lam Nguy vui vẻ thả lỏng mỉm cười, nghe theo nói: "Cảnh Nghi, lần đầu tiên ta săn đêm tập thể, vẫn mong chỉ giáo ta nhiều hơn."

Lam Nguyện thấy cậu nở nụ cười, cũng cao hứng, nắm chặt bả vai cậu nói: "A Nguy, lần đầu tiên đi, chỉ coi như để làm quen một chút, có gì không hiểu, cứ hỏi chúng ta là được."

Lam Nguy ngửa mặt lên, mặt mày cong cong cười với y, so với ánh trăng còn động lòng người hơn.

***

Nhóm thiếu niên Lam thị cùng ngự kiếm xuất phát, đi tới một vùng núi phía nam Cô Tô gọi là Đoàn Sơn, theo người trong thôn báo cáo, nơi đó có dơi khổng lồ hút máu hại súc vật.

Lớp thực hành săn đêm sẽ không có bao nhiêu nguy hiểm, dưới sự dẫn dắt của Lam Nguyện, mọi người bố trí trận pháp, trực tiếp đào tận gốc sào huyệt của những con dơi kia.

Một vị sư huynh thu kiếm về vỏ, vẻ mặt thoải mái nói: "Lần này săn đêm cũng không quá khó, chỉ đợi trở về viết bút ký săn đêm."

Chuyến săn đêm này đã gần kết thúc, tất cả mọi người đều thả lỏng không ít. Lam Nguyện cùng những người khác đang bấm quyết tạo lửa thiêu đốt thi thể những con dơi khổng lồ, Lam Nguy lại đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng.

Ánh lửa nhảy nhót, chiếu sắc đỏ lên bóng tối xung quanh, nhưng Lam Nguy phát hiện, trong rừng cây bị chiếu ánh đỏ, lóe lên mấy điểm đỏ quá mức sáng rực.

Lam Nguy trong lòng cả kinh, đám dơi mà bọn họ giết, chính là những con dơi có hai mắt đỏ như máu, chẳng lẽ còn có con lọt lưới? Cậu không quá chắc chắn, lại nghi ngờ mình nhìn lầm, nên không nói cho người khác biết, một là sợ báo động giả sẽ làm cho mọi người lo lắng, hai là sợ doạ chạy mấy con dơi lọt lưới kia, chỉ tự mình cầm kiếm, từ từ tiến tới gần về hướng rừng cây.

Đợi đến khi sắp đi vào rừng cây, Lam Nguy rốt cục có thể xác định —— cậu nghe thấy tiếng cánh dơi lướt qua các cành cây, bay về phía bọn họ! Cậu hét lên ngay lập tức: "Mọi người cẩn thận!"

Lam Nguyện nghe tiếng quay đầu lại, mọi người mới vừa rút kiếm ra, Lam Nguy đã ra tay.

Mũi chân Lam Nguy khẽ chạm vào thân cây, lập tức nhảy lên không trung, đối mặt với con yêu quái khổng lồ hai mắt đỏ tươi, nước dãi nhỏ lòng thòng. Cậu sử dụng một thanh kiếm nặng, mà trong tay cậu lại nhẹ như không, động tác nhẹ nhàng bay bổng, lưỡi kiếm múa nhanh đến mức không thấy rõ, chỉ thấy một vệt nhoè màu trắng bạc.

Mấy luồng kiếm quang màu xanh lam lóe lên, Lam Nguy lại nhẹ nhàng khéo léo hạ xuống mặt đất, những mảnh thi thể bị chém tan nát của con dơi hút máu theo đó rớt xuống phía sau cậu. Các sư huynh phóng ra ánh mắt tán thưởng, Lam Cảnh Nghi tiến lên nói: "A Nguy, ngươi thật lợi hại!"

Lam Nguy rung rung cổ tay, máu tươi trên lưỡi kiếm rơi xuống, lại sáng rực lên màu trắng bạc chói mắt. Cậu khiêm tốn cười cười: "Cảnh Nghi quá khen, ta còn phải học hỏi thêm các sư huynh."

Lam Nguyện chỉ vào thanh kiếm của cậu và nói: "A Nguy, đây là tiên kiếm mới đúc của ngươi sao?"

Lam Nguy đáp: "Đúng vậy, nửa tháng trước vừa mới ra lò."

Lam Nguyện nói: "Nhất phẩm tiên kiếm, rất hợp với kiếm thuật của ngươi! Ngươi đặt tên là gì?"

Lam Nguy một mặt cầm kiếm cho y xem, một mặt chỉ vào hai chữ cổ kia nói: "Tên là 'Dật Tâm'."

Lam Nguyện cười nói: "Thì ra là Dật trong dật quần (nổi bật, xuất sắc)."

Lam Nguy chỉ cười không nói gì, ánh trăng bàng bạc rơi trên mặt cậu, nụ cười kia tựa như cũng nhiễm một chút sắc lạnh.

Không phải, cậu thầm nói trong lòng, không phải Dật trong dật quần, mà là Dật trong Nãi dật Sở tù" (thả tù nhân nước Sở); Không phải là ý nghĩa xuất sắc, mà có nghĩa là 'thả ra'.

Kiếm thuật của cậu tốt, là bởi vì cậu đam mê luyện kiếm, giống như cậu đam mê đọc sách.

Mà cậu thiên vị luyện kiếm hơn, là bởi vì chỉ có cầm lấy kiếm, cậu mới có thể cảm nhận được cái gì gọi là sảng khoái tùy ý thả lỏng tinh thần tối đa.

Trước khi cậu nói ra bất kỳ câu gì, cậu đều phải xem xét bốn phía, cậu nhất định phải trung lập không thiên vị; Phải ôn hòa không gay gắt —— giống như một con ngao, mọi hành động đều bị giam hãm trong mảnh vỏ cứng.

Nhưng vào khoảnh khắc xuất kiếm, cậu làm như có thể chặt đứt tất cả trói buộc, mỗi động tác đều phóng khoáng tiến lùi hết sức mình, nghe tiếng lưỡi kiếm vun vút chém vào không khí, cậu tự do nhẹ nhàng phảng phất như có thể bay lên.

Trái tim của cậu giống như một tù nhân bị giam hãm, mà đôi mắt và lời nói của những người khác là một cái lồng, chỉ khi cậu cầm thanh kiếm lên, tù nhân tội nghiệp là cậu mới có thể được thả ra khỏi cái lồng này trong một lát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com