LÀM ƠN ĐỪNG BỎ TÔI LẠI,XIN EM ĐẤY!
Tên truyện:LÀM ƠN ĐỪNG BỎ TÔI LẠI,XIN EM ĐẤY!
Tác giả:Pò
Nhân vật JISIC-Họ không phải là của au nhưng họ cũng chẳng thuộc về nhau
HOPE U ENJOY!
Em đến nhà tôi và một ngày đông buốt giá,appa tôi thuê em đến để chăm sóc cho tôi.Em là một cô gái xinh đẹp là một bác sĩ tâm lý còn tôi là một kẻ mắc phải căn bệnh quái ác-ung thư máu.Bác sĩ bắt tôi nhập viện nhưng tôi không đồng ý.Tôi rất ghét vào bệnh viện,tôi sợ mùi thuốc ở trong đó.Tôi đã năn nỉ appa cho tôi điều trị ở nhà,tôi vừa khóc vừa năn nỉ ông rồi cuối cùng cũng nhận được cái gật đầu từ ông.Khoảng thời gian sau,sức khỏe của tôi yếu dần việc hô hấp cũng phải nhờ tới máy móc,người tôi lúc nào cũng dính chặt với mớ dây lòng thòng,nhiều lúc tôi muốn dứt nó ra nhưng không thể được vì nếu không có nó thì tôi sẽ không thể sống tiếp nữa.Suốt ngần ấy năm qua tôi đã chống chọi với nó,ngày nào cũng phải nhét cả đống thuốc vào mồm.Mỗi khi uống thuốc thì nước mắt tôi lại rơi,vị đắng cứ tràn ngập trong miệng,ngày nào cũng phải uống nó đã cầm cự qua ngày.Bác sĩ nói bệnh tôi đang ở thời kì cuối nếu không ghép tủy tôi sẽ sẽ không sống được bao lâu nữa.Appa tôi là một người kinh doanh,khi tôi bị bệnh ông đã hết công việc để ở nhà lo cho tôi,ông đi mọi nơi để tìm người có tủy phù hợp với tôi nhưng tất cả đều vô vọng.Tôi rất muốn buông tay vì tôi nghĩ mình sống mà cứ bị bệnh tình hành hạ thì chẳng khác gì chết.Hài lòng với suy nghĩ của mình tôi đã không uống thuốc và không sử dụng máy thở nữa,vì có uống bao nhiêu thì bệnh tình cũng chẳng khá hơn chỉ làm tốn tiền của appa tôi thôi.Appa tôi đã tìm đủ mọi cách năn nỉ tôi uống thuốc trở lại nhưng tôi nhất mực không nghe,vào cuối tháng thì bác sĩ lại đến khám cho tôi,ông ta nói tôi mà tiếp tục như vậy thì thời gian sống của tôi bị rút ngắn lại.Appa tôi tìm mọi cách từ ngọt ngào cho đến đe dọa nhưng tôi vẫn cứng đầu không sử dụng máy thở cũng chẳng chịu uống thuốc,cuối cùng ông đã tìm được em-một bác sĩ tâm lý trẻ tài giỏi.Ngày ông dẫn em lên phòng gặp tôi,ông đã giới thiệu em với tôi.Lúc đó tôi nhếch môi cười và nghĩ rằng em đến đây cũng chỉ vì khoảng lương béo bở mà appa tôi đưa ra.Em dọn đến ở nhà tôi theo yêu cầu của appa tôi.Sáng em vào phòng gọi tôi dậy,dìu tôi vào phòng tắm đóng cửa lại còn em ở ngoài sắp xếp lại chăn gối,một lúc thì tôi bước ra lê từng bước chân mệt mỏi ra khỏi phòng tắm.
"Cô à,giúp tôi với"-Tôi thều thào gọi em.Em chạy lại đỡ tôi ngồi xuống giường,lấy cái gối kê cao lên cho tôi tựa lưng vào rồi lấy chén cháo đút từng muỗng cho tôi,từng cử chỉ ân cần dịu dàng em giành cho tôi lúc ấy trong lòng tôi cảm thấy ấm hơn hẳn.''Cô đến đi vì tiền lương cao thôi phải không?''-Tôi hỏi em nhưng mắt vẫn nhìn ra cửa sổ.''Không chỉ là em muốn giúp unnie thôi''-Em mỉm cười trả lời.''Giúp á?Tôi không cần đâu,trước sau gì tôi cũng chết thôi cho nên đừng cố gắng chỉ làm cô thất vọng thôi''.''Sao unnie cứ suy nghĩ tiêu cực như thế?Những khác khi họ mắc bệnh giống unnie,họ thèm khát sự sống lúc nào cũng tìm mọi cách để có thể được sống còn unnie lúc nào cũng đòi bỏ cuộc.Unnie có biết là bác Jung thương unnie lắm không?Unnie có từng nghĩ cho ông ấy chưa?''-Em gắt lên nhìn tôi.''CÔ NGHĨ CÔ LÀ AI MÀ DÁM Ở ĐÂY DẠY ĐỜI TÔI?BỆNH CỦA TÔI CÒN HY VỌNG CHỮA KHỎI HAY SAO? 5 NĂM QUA TÔI PHẢI CHỐNG CHỌI VỚI NÓ,TÔI CŨNG ĐÃ TỪNG QUYẾT TÂM GIÀNH LẤY SỰ SỐNG CHO MÌNH NHƯNG SAU ĐÓ THÌ SAO?CHẲNG TÌM ĐƯỢC TỦY THÍCH HỢP ĐỂ GHÉP,NGÀY NÀO CŨNG PHẢI UỐNG MỘT ĐỐNG THUỐC, LÚC NÀO CŨNG PHẢI GẮN MỚ DÂY DÍNH TRÊN NGƯỜI,ĐI ĐÂU CŨNG PHẢI NGƯỜI DÌU DẮT SUỐT NGÀY CHỈ NẰM IM TRÊN GIƯỜNG.NHỮNG ĐIỀU TÔI TRẢI QUA LÀM SAO CÔ CÓ THỂ HIỂU ĐƯỢC''-Tôi cáu gắt.''Tôi muốn được nghỉ ngơi,cô ra ngoài đi''-Tô cố gắng kéo tấm chăn đắp lên người,nằm xuống rồi quay mặt vào trong tường.Em im lặng một hồi lâu rồi đi tới kéo chăn phủ qua chân tôi,em bước ra ngoài đóng cửa lại.Tôi nằm đó suy nghĩ lại những hành động của mình lúc nãy,rõ ràng là em chỉ muốn giúp tôi,quan tâm đến tôi mà tôi lại cư xử như thế.Tôi tự hỏi mình rằng làm như thế có quá đáng không?Có nên xin lỗi em không?Cứ thế tôi chìm với giấc ngủ cùng với suy nghĩ đó.Xế chiều tôi tỉnh dậy thì đã thấy bóng dáng em đang ngồi ở đó nhìn tôi.''Unnie dậy rồi à?Unnie đói chưa em lấy cháo cho unnie ăn nha''-Em nhìn tôi cười hiền.Tôi vẫn im lặng không nói gì,từ từ bước xuống giường em liền chạy lại đỡ tôi.''Buông ra tôi không cần cô giúp''-Bàn tay yếu ớt của tôi đẩy em ra.Em vẫn không bỏ cuộc vẫn cứ ôm eo tôi nhất quyết đòi dìu tôi.Tôi cảm thấy mình không thể chống cự lại em nên đành để yên cho em giúp.''Unnie muốn đi đâu?.''Tôi muốn đi dạo,phiền cô đưa tôi ra vườn''.Từng bước một em dìu tôi đi,cẩn thận nhẹ nhàng như sợ tôi sẽ ngã,ra tới giường em đỡ tôi ngồi xuống xích đu vội chạy vào trong đem ra một ly nước và một đĩa trái cây,em đưa ly nước cho tôi còn mình thì ngồi gọt trái cây..Tôi ngồi đó,tâm trạng hiện giờ rất mệt mỏi ngán ngẫm phải cái cảnh sống thế này chỉ muốn chết quách đi cho rồi.Lúc trước tôi đã tìm đến cái chết bằng rất nhiều cách nhưng cách nào cũng không thành chỉ vì tôi không đủ can đảm nói trắng ra là tôi sợ chết.Vò tung mái tóc nâu của mình,em ngước lên nhìn tôi rồi bật cười.''Mặt tôi dính gì à?''-Tôi cau mày hỏi.''Không có''-Em trả lời nhưng miệng vẫn cười.''Không có thế sao cười?Cô bị hỏng dây nào trong đây à?''-Tôi nói tay thì chỉ chỉ vào đầu.''Ya unnie vừa phải thôi nha,tự nhiên nó em bị điên''-Em dỗi.''Cái đó là cô tự nói đấy nhá,tôi chỉ nói là cô bị hỏng dây thôi''-Tôi mỉm cười.''Unnie..unnie quá đáng lắm,cho unnie chết nè''-Em nhét miếng táo vào miệng tôi rồi đi lại cù lét vào hông tôi,tôi cười sằng sặc,đến khi không chịu nổi nữa thì giơ tay xin thua.''Cho unnie chừa cái tật dám chọc em''-Em ngồi xuống bên cạnh tôi,lấy miếng táo cho vào miệng.''Cô là người đầu tiên dám làm như vậy với tôi đó''-Tôi nói.''Em mà có chuyện gì mà em không dám làm''-Em vỗ ngực tự hào.''Mấy người trước appa tôi thuê còn không dám lại gần tôi nữa là''.''Ai bảo unnie dữ quá làm gì''.''Cô thấy tôi dữ hả?''Ừm không phải dữ bình thường đâu mà là quá dữ''.''Vậy sao cô dám lại gần?''.''Vì em thích,mà nè lúc unnie cười trông rất dễ thương đó nha''-Em quay nựng má tôi,mặt tôi thì chỉ bết nghệch ra nhìn em.''Ji yeon này,sao có nhiều nghề khác mà cô không chọn lại đi chọn làm bác sĩ tâm lý?''-Tôi chăm chú nhìn em.''Đơn giản tại vì em thích nghề này thôi''.Sau khi em trả lời xong thì không im lặng lại bao trùm lên,tôi và em cứ ngồi ở đó im lặng không nói gì mắt thì cứ nhìn thẳng phía trước.Khi trời bắt đầu tối em đưa tôi vào nhà tắm rửa rồi cho tôi ăn uống,dìu tôi lên phòng ngủ.Tôi nghĩ em chẳng khác nào bảo mẫu trông trẻ-mà đứa trẻ này không ai khác ngoài tôi một đứa trẻ to xác cứng đầu
Ngày nào cũng thế,cứ như một vòng tuần hoàn cứ lập đi lập lại không có gì thay đổi,em cố gắng thuyết phục tôi uống lại thuốc,ban đầu tôi vẫn không chịu nhưng em cứ năn nỉ từ ngày này qua ngày nọ.Cuối cùng thì tôi chịu uống lại thuốc,em vui mừng ôm chầm lấy tôi hôn cái chóc vài má tôi.Sau vài giây thì em cũng cảm thấy hành động của mình hơi khác lạ em liền bỏ tôi ra quay mặt đi chỗ khác,còn tôi thì đơ toàn tập.Những ngày trôi qua có em bên cạnh tôi cảm thấy vui hơn nhiều,những lúc em chăm sóc cho tôi tôi cảm tim mình ấm áp hơn hẳn,tôi bất chợt nhận ra là tôi đã yêu em mất rồi nhưng cuộc đời lại đùa cợt tôi thêm một lần nữa,cuối tháng bác sĩ lại đến khám cho tôi,ông ta nói tôi không ghép tủy liền thì thời gian sống của tôi chỉ còn 3 tháng.Nghe đến đó thôi thì tai tôi đã ù lên không nghe rõ phần còn lại,nước mắt bắt đầu rơi tôi không tin hỏi lại ông ta đến 3 lần.Tôi không muốn chết sớm như thế tôi vừa mới tìm được người mình yêu mà,mới tìm lại được niềm vui mà sao lại trớ trêu như thế chứ.Ông bác sĩ ra về,chỉ còn lại mình tôi trong phòng,tôi ném đồ đạc xuống sàn,gào thét em ở bên ngoài thấy thế liền chạy vào ôm chầm lấy tôi.Ôm chặt tôi vào trong lòng,tôi cứ như một đứa trẻ rít lên như vừa bị giành kẹo.''Unnie à bình tĩnh lại đi đừng như vậy nữa''-Em dùng tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi.''Chắc unnie đói rồi để em lấy cháo cho unnie ăn''-Em buông tôi ra đi xuống phòng lấy cháo.Tôi vẫn còn khóc,nước mắt vẫn lăn dài trên mặt tôi nhìn khắp phòng rồi dừng lại ở con dao gọt trái cây đang đặt trong đĩa.Tôi cầm nó lên nhắm mắt chặt mắt lại vung tay định đâm vào ngực thì có một cái gì đó đã giữ chặt lấy con dao.Mở mắt ra thì thấy em đang nắm chặt lưỡi dao.Tôi giằng co với em nhưng không được em nắm quá chặt chợt máu từ con dao chảy ra,là máu từ tay em.Một giọt,hai giọt rồi máu chảy thành dòng tuôn xuống làm ướt đẫm một chỗ lớn trên tấm gra giường.Bà giúp đi ngang thấy vậy liền hốt hoảng chạy vào''Cô Ji Yeon tay cô chạy rất nhiều máu đó''.''Cháu không sao bác đừng lo''-Em dựt mạnh con dao ra khỏi tay tôi cầm lấy nó đi ra ngoài.Tôi thẫn thờ nhìn theo bóng dáng em,tôi tự hỏi tại sao em làm vậy?Em không đau sao?Tại sao tôi muốn chết mà không cho tôi chết?.Cuối xuống nhìn vết máu đã loang ra trên tấm gra tim tôi lại bị bóp nghẹn lại,tôi mới vừa làm đau người tôi yêu,tôi rất muốn ra ngoài hỏi thăm em nhưng chân tôi không nhất xuống giường nổi,mệt mỏi tôi nhắm mắt tựa lưng vào thành giường
Tôi bị đánh thức bởi tiếng thu dọn đồ đạc mở mắt ra tôi thấy em đang loay hoay dọn đống đồ thủy tinh mà lúc nãy tôi làm vỡ.''Ji Yeon''-Tôi cất giọng gọi em.''Unnie dậy rồi hả?Ngồi yên trên đó đi đợi em một lát em dọn dẹp rồi sẽ dìu unnie đi''.Em mỉm cười nhìn tôi một nụ cười ấm áp,em nhặt từng miếng thủy tinh cho vào đồ hốt rác,sau đó dùng chổi quét qua quét lại chỗ đó mấy lần.''Sao Ji Yeon cứ quét đi quét lại chỗ quài vậy?''-Tôi thắc mắc.''Không quét như thế thì lỡ bỏ sót miếng thủy tinh nào thì sao?Em không muốn unnie bị thương đâu''-Em trả lời.Khi nghe em nói như thế trong lòng tôi lại thấy hạnh phúc vì em đang lo cho tôi.''Tay Ji Yeon có đau lắm không?Cho tôi xin lỗi''-Tôi cúi mặt xuống.''Không đau đâu unnie à,unnie nhớ lần sau đừng làm chuyện dại dột như thế nữa''-Em nói.''3 tháng sau tôi cũng chết,chết bây giờ thì cũng đâu có sao''-Tôi mỉm cười chua chát.''Lỡ sẽ có người hiến tủy cho unnie thì sao?''.''Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra,chẳng ai chịu hiến tủy cho tôi đâu''.''Chắc chắn là sẽ có,unnie cứ chờ xem''.Tôi bật cười vì lời quả quyết của em.Sau khi trò chuyện với em xong thì tâm trạng tôi thoải mái hơn,tôi ăn cháo rồi uống thuốc,nghỉ ngơi chờ xem điều mà em nói có trở thành sự thật.
Mấy ngày sau,tôi không thấy em nữa,sáng nào cũng là bà giúp việc gọi tôi dậy,cho tôi ăn uống,hỏi thì mới biết em đã nộp đơn xin nghỉ việc.Tôi nghĩ là em đã làm đúng,ở bên chăm sóc một kẻ sắp chết như tôi thì chỉ có mệt thêm thôi chẳng được ích lợi gì.Tim tôi lại cảm thấy đau,tôi đã biết yêu,đã biết rung động đầu đời nhưng cuộc đời lại giễu cợt tôi không cho tôi có con đường sống và tôi chẳng có cơ hội để một lần được nói yêu em.Nước mắt tôi lại rơi,những ngày không em trong tôi dường như bất tận.Tôi nhớ em đến phát điên,ngồi nhớ lại gương mặt và nụ cười của em tim tôi lại đập nhanh hơn.
Nhìn lên cuốn lịch trên tường,sắp hết một tháng rồi vậy mà chưa có ai chịu hiến tủy cho tôi,tôi lại nhớ tới lời em nói.Tôi mỉm cười cay đắng chắc lúc đó em nói thế chỉ an ủi tôi thôi,sao tôi lại ngốc đến thế lại tin lời em.Đang miên man trong suy nghĩ của mình thì appa tôi bước vào.''Công chúa con thấy sao rồi''-Ông mỉm cười nhìn tôi.''Con vẫn khỏe mà appa''.''Ta muốn báo cho con một tin vui''.''Appa nói đi''.''Đã có người chịu hiến tủy cho con rồi''.''Thật hả appa?Vậy thì tuyệt quá con sẽ được sống rồi''-Tôi vui sướng reo lên như đứa trẻ vừa được có quà
Sáng hôm sau tôi cùng appa đến bệnh viện,sau khi kiểm tra lại sức khỏe,xét nghiệm này nọ bác sĩ đã cho tôi nhập viện và bảo sáng ngày mai sẽ tiến hành ghép tủy.Trong lòng tôi vừa vui mừng mà cũng vừa lo sợ.Vui vì sẽ được sống tiếp còn lo vì sợ sẽ không thành công,nhưng bác sĩ bảo là tỉ lệ thành công rất cao nên tôi bớt sợ một chút.Những lúc như thế này tôi lại muốn có em bên cạnh,muốn được em ôm vào lòng dỗ dành an ủi tôi
Ngày phẫu thuật đã tới,appa đã hết lòng an ủi tôi bảo là sẽ không sao nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy rất hồi hộp.Giờ phẫu thuật đã tới,các y tá đưa tôi vào phòng phẫu thuật,tôi nhẹ nhàng buông tay appa ra rồi mỉm cười cho ông an tâm.Sau 3 tiếng đồng hồ thì ca phẫu thuật kết thúc và thành công,tôi đã được cứu sống nhưng vẫn còn hôn mê mãi đến sáng hôm sau thì tôi mới tỉnh
''Công chúa con thấy trong người sao rồi''-Là tiếng của appa tôi.Tôi từ từ mở mắt ra và thấy ông đang nhìn tôi với ánh mắt âu yếm hiền dịu.''Con không sao appa à,con cảm thấy khỏe''.''Con đã đói chưa?Appa có dặn người làm nấu cháo cho con nè''.''Con chưa muốn ăn''.Sau một tuần ở bệnh viện thì cuối cùng tôi cũng về nhà,bước vào căn phòng của mình tôi hít một hơi thật sâu và vươn vai.Tôi cảm thấy thật tuyệt khi không còn uống thuốc và cũng chẳng cần sử dụng máy thở nữa,đi lại thì chẳng cần ai dìu dắt.Nhưng lúc này đây trong tôi lại nhớ em vô cùng,tôi muốn được gặp em muốn nói rằng tôi đã yêu em rất nhiều.Tôi sực nhớ là tôi vẫn chưa cảm ơn người đã hiến tủy cho tôi,tôi liền đi ngay qua phòng appa.''Appa con muốn hỏi appa một chuyện''.''Con nói đi,appa nghe này''.''Con muốn biết ai đã hiến tủy cho con''.''Con muốn biết đã làm gì''.''Con muốn cảm ơn họ vì người đó đã cứu con cho con thêm một con đường sống''.''À appa đã cảm ơn họ thay con rồi''.''Con muốn tự cảm ơn họ''.''Vậy đợi vài bữa nữa con khỏe đi rồi appa dẫn con đi''.Tôi cảm thấy ông đang giấu tôi điều gì đó,mấy ngày sau tôi đòi đi ông cũng lảng tránh sang chuyện khác không muốn tôi gặp người đó
Tôi tự mình đi tìm ông bác sĩ,''Bác ơi cháu muốn biết ai là người hiến tủy cho cháu''.''À đợi bác một chút để bác xem lại hồ sơ đã''-Ông lật lại sổ sách và đống giấy tờ.''A đây rồi,là cô Park Ji Yeon''.''Park..Park Ji Yeon sao?''-Tôi sửng sốt khi nghe tên em thì ra em đã hiến tủy cho tôi rồi biến mất.Tôi liền chạy vội ra lấy xe, về đến nhà tôi liền chạy lên hỏi appa''Appa như vậy là sao?Sao appa lại giấu con''.''Ta giấu con chuyện gì?''.''Ji Yeon chính là người hiến tủy cho con''.''Ta xin lỗi,ta hứa với Ji Yeon là sẽ không cho con biết nên''.''Tại sao chuyện quan trọng như thế appa lại giấu chứ?''-Tôi gắt lên.''Ta xin lỗi,ta thật lòng không muốn giấu con''.''Vậy giờ cô ấy đang ở đâu?''.''Ta chỉ biết là nó ra nước ngoài rồi nhưng không biết nó đã đi đâu,trước khi đi nó có gửi cho con cái này''-Ông đi lại bàn kéo hộc tủ ra lấy một hộp quà màu hồng và đưa cho tôi.Tôi mở nó ra thì thấy một lá thư''Unnie à unnie đã khỏe lại chưa?Em xin lỗi vì đã bỏ đi đột ngột như thế,unnie đừng giận bác nha tại em năn nỉ bảo bác giấu unnie.Unnie nhớ giữ gìn sức khỏe,nghe lời bác và bớt dữ lại đi nha.Em..em muốn nói với unnie một điều là em đã yêu unnie,yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên,tim em đập nhanh khi thấy unnie cười,em biết là unnie sẽ không chấp nhận nhưng em vẫn muốn nói cho unnie biết tình cảm của mình.Em yêu unnie!''
Đọc xong bức thư thì nước mắt đã rơi ướt đẫm khuôn mặt,tại sao em lại bỏ tôi đi,tôi muốn nói cho em biết là tôi cũng có cùng cảm giác với em.Tôi yêu em Ji Yeon à!
Mấy ngày tiếp theo,tôi tìm đến địa chỉ cũ mà em ở lúc trước,nhưng vẫn không biết được em đang ở đâu.Ngày qua ngày,tôi vẫn đi tìm thông tin về em nhưng tất cả đều vô vọng.
Ji Yeon à!em đang ở đâu thế?Về bên cạnh tôi đi,tại sao em lại đến cho tôi biết cảm giác,biết yêu và biết rung động vì em,chính em đã tiếp thêm nghị lực sống cho tôi và cũng chính em đã cứu sống tôi thêm một lần nữa..Em đến rồi đi như cơn gió thoảng trong đời tôi,để lại cho tôi biết bao tâm tư tình cảm rồi bỏ tôi lại một mình chống chọi với nỗi nhớ em
XIN EM ĐẤY ĐỪNG BỎ TÔI MỘT MÌNH,QUAY TRỞ LẠI VỚI TÔI ĐI JI YEON À!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com