Chương 17: Chọn con tim hay nghe lí trí.
Chương 17: Chọn con tim hay nghe lí trí.
Gần nửa tiếng Gun đứng ngoài cabin chờ đợi cuối cùng thì Mark cũng tới, cậu vừa lái xe vào trong đã nhìn thấy bóng dáng Gun đang đứng ở một góc vừa run vừa ngáp, coi bộ buồn chán lắm. Mark xuống xe nhìn chăm chú vào Gun rồi bất ngờ cởi áo khoác ra mặc lên người cho anh.
- Anh bị ngốc sao, trời mưa to gió lớn lạnh như vậy sao không vào nhà mà đứng ở đây?
- Chứ không phải tôi chờ cái tên chậm chạp như cậu sao.
Đáp lại ngay lời trách cứ của Mark, Gun lườm cậu một cái khiến cậu phải vội vàng giải thích.
- Trời mưa to quá giao thông bị tắc nghẽn, gần nửa tiếng em mới có thể đi được đó. Mà sao anh không ở trong nhà mà đứng chờ em, nhớ em rồi sao?
Giải thích thì giải thích thôi lại còn cố ý hỏi dò như vậy càng khiến Gun đỏ mặt, đỏ tai, anh chẳng nói chẳng rằng kéo ô lên định bụng bỏ mặc cho kẻ nào đó chạy mưa vô nhà cho biết mùi, nhưng không để anh được như ý Mark mau chóng giật lại cái ô trên tay Gun sau đó kéo anh lại sát vào người cậu, tay trái vòng qua ôm lấy eo anh thật chặt, tay phải cầm ô lên che sau đó ôm anh đẩy đi về phía trước.
- Mất công chờ rồi sao giờ lại bỏ mặc em như vậy?
- Cậu…
Gun á khẩu không biết nói gì với cái kẻ tự nhiên như ruồi đang ôm eo của anh không chịu buông này, còn cậu thì cười tươi như vừa được mùa vẫn mặt dày kéo anh đi vào trong nhà mặc kệ anh đẩy, kéo hay lôi, cánh tay của cậu vẫn bám chặt ở eo anh không khác con bạch tuộc là mấy, công nhận anh nào em nấy không khác gì Mean đều là loại mặt dày không biết ngại, đẹp trai không bằng hoa đào chai mặt.
- Ao, Gun mày vào nấu ăn đi chứ trốn đi đâu nãy giờ mà kỹ vậy?
Plan nhìn thấy hai người nào đó xà nẹo xà nẹo đi vào phòng bếp lôi lôi kéo kéo thì vội vàng chọc ghẹo lên tiếng, cậu cũng biết Gun không biết nấu ăn nhưng lại thích chỉ vào điểm yếu của anh, à mà cả cậu cũng có biết nấu ăn đâu. Ba người anh em nhà cậu thì chỉ Perth mới biết nấu ăn thôi, đó chính là điểm yếu khiến lỡ lúc nào làm nhiệm vụ các cậu đều thường phải ăn mì tôm ăn tới mức thường nổi mụn cũng chỉ vì mì.
- P'Plan, anh nếm thử đi nào.
Mean không quá để tâm ai vừa đến, hắn đưa thìa súp tới bên cạnh Plan mặt mày hớn ha hớn hở chỉ còn nước vẫy đuôi lè lưỡi thành cún là đủ bộ. Plan không biết nấu ăn, không sao có Mean lo được rồi, hắn sẽ nấu cho cậu ăn. Ít ra thì Plan cũng biết làm thịt thỏ, thịt cá để nướng, ít ra ăn cũng không đến nổi, vâng chỉ là nướng mà thôi ngoài ra thì cơm còn không biết nấu.
Plan cũng rất phối hợp ghé miệng ăn súp Mean đút cho mình mắt híp lại thành một đường chỉ, ở với nhau hai tháng nên cậu cũng không có câu nệ tiểu tiết gì với hắn cả mà rất tự nhiên thoải mái như đối với lúc cậu ở bên cạnh Gun hay Perth vậy.
- Tài nấu ăn tốt.
Plan giơ ra ngón cái với Mean phải nói là hiếm hoi được một lời khen ngợi từ cậu, hắn nhe răng ra cười toe toét, cười không thấy mặt trời, cười một cách tự hào rằng hắn nấu ngon P'Plan sẽ thích hắn không phải sao. Vậy là một đám đàn ông con trai phá loạn trong bếp hơn một tiếng đồng hồ kẻ nấu người phá, kẻ bày người dọn thì cuối cùng cái bàn ăn xinh đẹp rượu, thức ăn ngon cũng được bày ra. Trời mưa thì mặc trời mưa, ta đây vẫn nhậu liên quan gì trời.
----------
3:00 p.m
Cả đám bây giờ cũng say hết phân nửa rồi, cứ nhìn thử mà xem thằng Perth còn đang bận ôm Saint ngủ lăn quay ở trong phòng rồi, chẳng hiểu thế quái nào Perth lại cứ khư khư ôm Saint nhất quyết không buông, ôm như một con bạch tuộc vì vậy bất đắc dĩ Saint phải theo nó vào phòng ngủ mà cho nó ôm như một cái gối ôm, làm mặt Saint mãi vẫn còn đỏ như gấc, không những mặt mà tai, đến cả người cũng đỏ nốt luôn rồi. Còn Gun và Mark thì mỗi người một góc ngơ ngẩn ngắm mưa, Gun leo lên bục bên phải cửa sổ phòng ăn ngồi vắt vẻo trên đó mắt có chút men rượu nên hơi mơ màng phủ một tầng sương mỏng, cánh tay vịn vào thành cửa nhìn chăm chú ra màn mưa dày đặc mịt mù bên ngoài. Mark đứng bên trái cửa sổ, dựa vào cạnh cửa cũng không nói gì mà đôi mắt cũng hướng ra ngoài, họ im lặng không nói với nhau câu nào, có lẽ họ đang suy nghĩ nhiều vấn đề riêng mà vẫn còn dè chừng đối phương không dám thổ lộ.
Còn Plan thì vẫn đang bình thản gắp thức ăn trên bàn, cậu đang gắp một miếng thịt vào miệng thì nghe Mean lên tiếng.
- P’, em muốn nói...với anh một chuyện.
Mean hít một hơi thật sâu cho không khí lấp đầy khoang phổi, rồi mới lấy can đảm để nói chuyện với cậu. Không biết hắn đã uống bao nhiêu rượu, có say hay không nhưng ít ra lúc này có chút men hắn cảm thấy nói chuyện dễ dàng hơn.
- Mày muốn nói gì thì nói đi.
Cậu dừng động tác gắp đồ ăn lại rồi quay qua nhìn hắn với ánh mắt phức tạp.
- Chúng ta qua kia nói chuyện một chút nha.
- Được.
Mean muốn nghiêm túc nói chuyện với cậu thì cậu cũng nên nghe xem sao, nói đoạn cậu buông đũa xuống theo hắn đi ra phía hành lang nhỏ gần phòng cậu, vừa đến đó Mean đã bất ngờ ấp a ấp úng nói.
- Em nói… em yêu...anh có được không?
Mean vừa nói vừa bất ngờ đi lại phía sau Plan rồi ôm lấy eo cậu khiến cậu đỏ mặt, không đỏ sao được tự nhiên có người ở phía sau ôm chặt lấy cậu, miệng lại ghé sát cổ cậu nói, rồi theo lời nói phát ra là hơi thở nồng men rượu nóng hổi phả vào gáy cậu hỏi sao mà không ngại đỏ mặt đây. Tim Plan lúc này đập nhanh hơn mức bình thường như kiểu trái tim có thể ngay tức khắc nhảy ra khỏi lồng ngực vậy, tiếp xúc quá thân mật trong tình huống này có cảm giác không khí ngại ngùng bao quanh cậu, cậu vội vàng đứng dậy xoay người đẩy Mean ra rồi nói.
- Mày bị điên à, làm sao mày lại có thể đi yêu một thằng con trai cơ chứ.
Plan chửi Mean như vậy cũng không hoàn toàn sai, cậu không bị vướng bận ai cả, tính hướng của cậu cậu đã biết ngay khi còn nhỏ, cậu không lo sợ bị định kiến xã hội, không lo sợ sự cấm cản của người thân nhưng Mean thì khác, cậu thích hắn thì đã sao, hắn còn gia đình cơ mà cậu không lẽ lại để hắn yêu một người đã từng dính quá nhiều vết nhơ tội lỗi như cậu, cho dù những việc làm của cậu là bị ép buộc nhưng nó cũng là tội, có khi oan hồn đòi mạng cậu chẳng ít cũng nên. Plan cảm thấy mình nên suy nghĩ vấn đề này thật kỹ lưỡng, cậu thật sự phân vân với hoàn cảnh hiện tại liệu rằng cậu nên nghe con tim mình mách bảo hay là chọn lí trí luôn đúng sai rạch ròi. Tình cảm vừa chớm nở của cậu cậu lại đang cố gắng tự vùi dập nó, cậu bây giờ nghĩ ra những điều ấy nhưng tại sao cậu lại khó chịu như vậy, phải chăng đây mới chính là tình yêu thật sự mà cậu vẫn cần thời gian để nhận ra.
- Con trai thì đã sao? Chỉ cần là anh thì dù là con trai, con gái hay thậm chí là quái vật em cũng sẽ yêu, anh không biết đâu, ngày từ đầu nhìn thấy anh trái tim em đã thoáng rung động, nhưng em muốn dùng thời gian để có thể xác nhận rõ tình cảm của mình và bây giờ em đã xác nhận được rồi.
Hai tháng sống cùng với Plan cho hắn cảm nhận được mình cần giữ lấy cậu vì cậu chính là định mệnh của hắn, hắn không biết như thế nào, mỗi đêm hắn luôn mơ một giấc mơ kỳ lạ, hắn thấy một người con trai nhưng lại không nhìn rõ khuôn mặt có cảm giác khá thân quen khiến hắn bồn chồn, mỗi lần hắn càng cố gắng nắm lấy tay người đó người đó càng cách xa hắn nhưng từ ngày gặp Plan hắn đã không còn mơ thấy người con trai bí ẩn đó mà thay vào đó là mơ thấy nụ cười hiếm hoi nhưng sáng rực như ánh mặt trời của Plan, có phải chăng đó chính là sự sắp xếp của ông tơ bà nguyệt.
- Tao không biết.
Plan thấy hiện tại cậu cần thời gian suy nghĩ thật kỹ lời tỏ tình này, cậu không biết phải trả lời hắn ra sao, có phải do hắn uống say nói càn không hay là sự thật. Hình như suy nghĩ của Plan Mean có thể cảm nhận được, hắn giải thích ngay.
- Em không hề say, mà có say thì cái em say chính là say tình, say trong ánh mắt của anh, say với nụ cười của anh thôi.
Mean thường ngày mồn mép nói xàm nói loạn thế mà hôm nay miệng lưỡi lại có thể trơn chu sến sẩm nhưng lại ngọt như mật ong rót vào tai ai kia khiến ai kia bị rớt vào hũ mật rồi.
- Tao… Mean, mày...say rồi đi ngủ đi.
Plan ngại ngùng với những lời đường mật của hắn nên muốn chuồn êm nhưng nào dễ như vậy, Mean lại sẽ không cho cậu được như ý muốn, hắn tiến sát lại gần cậu bất ngờ hôn lên đôi môi hồng nhuận, ướt át của cậu.
- Ưm…
Plan cố gắng đẩy Mean ra nhưng không được, chẳng hạn sao lúc này cơ thể cậu như mềm nhũn ra chẳng còn sức để đẩy hắn thành ra cho hắn chiếm tiện nghi dễ dàng như vậy, vùng vẫy đẩy một hồi thì cậu cũng yên phận cho hắn hôn. Đôi môi ấy mang theo vị rượu nồng mềm mại, một chút cuồng dã lại thoáng chút ôn nhu khiến cậu cũng không cưỡng lại được mà phối hợp theo. Lưỡi của Mean luồn lách vào trong khoang miệng của Plan, hắn sục sạo cuốn chặt lấy chiếc lưỡi đinh hương của cậu, một tay nâng cằm cậu còn một tay thì ôm eo cậu, hai người cứ vậy hôn nhau cho đến khi cả hai đều cảm giác khó thở thì mới buông đối phương ra. Mean kéo Plan lại ôm cậu để đầu cậu tựa vào ngực hắn, rồi nói bằng giọng chắc chắn.
- Anh đã phải tự bảo vệ mình suốt mười mấy năm rồi, từ bây giờ hãy để em bảo vệ anh có được không?
Hắn nhìn thẳng vào mắt cậu nói ra những gì mà trong lòng hắn hiện tại đang nghĩ, hắn muốn được bảo vệ cậu. Plan ngước mắt lên nhìn người vừa nói ra những lời cảm động với mình mắt cậu cay cay, cậu đã được tự do, cậu không còn ràng buộc gì với cái nghề tay nhúng máu người kia nữa thế nhưng cuộc sống này có rất nhiều thứ cậu cần phải lo lắng. Plan rất muốn có một người cùng đi với cậu chặng đường còn lại, cậu đã động lòng vì những lời nói của hắn nhưng cậu lại nghĩ lại hắn còn gia đình cậu làm sao ích kỷ được, cậu đẩy hắn ra rồi nói.
- Tao với mày không thể đâu.
Nói xong Plan lập tức đi một mạch về phòng mình đóng cửa lại, cậu thật sự không biết làm sao với tình huống hiện tại cả.
- Tai sao không thể? Anh lo ba em không chấp nhận hay lo lắng vì bản thân anh không xứng? Không hề, em mới là người không xứng với anh, em chỉ nguyện cả đời sau này bên cạnh anh yêu thương anh mà thôi, không có bất cứ trở ngại nào cả. Anh không cần lo lắng vì điều đó em sẽ không để nó xảy ra, hãy tin em, em sẽ không để anh phải chịu tổn thương.
Mean ở phía ngoài phòng nói những lời nói chân thành khiến Plan bên trong lòng đã mềm nhũn từ bao giờ, nhưng Mean không biết rằng hắn đã hứa với cậu quá sớm với những điều hắn vừa nói, hắn đã khiến một con người luôn lí trí như Plan sau này lại bất chấp tất cả chỉ cần hắn hạnh phúc. Phải chăng đó chính là nghiệt duyên, nhưng hãy khoan nói tới tương lai vì hiện tại họ mới chỉ cảm nhận được tình yêu chớm nở mà thôi thì làm sao biết được tương lai biến hóa khôn lường ra sao.
- Mày chắc chứ?
Giọng nói có chút run run phát ra từ phía trong phòng được khóa trái bởi cánh cửa ngăn cách Mean ở phía bên ngoài, cậu run là vì cậu đang khóc, lời lẽ của hắn nói lại dễ dàng khiến cậu khóc đến như vậy. Đây là có ý gì, đưa tay lên sờ sờ mặt, cảm nhận được tay mình ẩm ướt cậu hiểu được cậu đã thật sự yêu hắn rồi, vậy từ lâu đến giờ thứ tình cảm cậu dành cho Gun chỉ là một thói quen, một thứ chấp niệm mà thôi. Ở cạnh Mean cậu thoải mái cười vui vẻ, bên cạnh Mean cậu cởi bỏ mọi phòng bị, lo lắng cùng đề phòng, cậu tự nhiên muốn ỷ lại vào sự che chở của hắn, cậu có thể trẻ con, có thể thoải mái tùy hứng mà không tự tạo ra vẻ mặt lạnh lùng như trước. Vậy đây chính là yêu sao, thế thì cậu việc gì phải sợ hãi định kiến xã hội cơ chứ, tại sao cậu không giữ chặt người trước mắt này chứ và tại sao cậu không mạnh mẽ đối mặt với nó, làm theo lời trái tim mách bảo. Plan đã quyết định sáng suốt, cậu mở cửa phòng ra sau đó chẳng để Mean nói lời nào, lập tức vòng tay qua eo hắn ôm lấy hắn. Đầu áp vào ngực hắn cảm nhận trái tim hắn đang đập thật mãnh liệt.
- P’ em hứa sẽ bên cạnh anh, làm người yêu của em nhé?
Mean biết Plan đã chấp nhận hắn, chỉ cần thấy hành động ôm của cậu là hắn hiểu cậu đã chấp nhận hắn rồi, hắn vòng tay qua ôm lấy cả cơ thể so với hắn thì rất nhỏ bé cần được che chở, hắn ôm gọn cơ thể cậu vào lòng, lau đi giọt nước mắt đang còn đọng trên khóe mi cậu.
Plan không nói gì chỉ gật nhẹ đầu, bình thường rất năng động hay loạn mắng người nhưng hôm nay cậu thật sự là rất nhu thuận, im lặng mặc hắn đưa tay ra lau khóe mắt cho cậu, im lặng mặc hắn ôm và cuối cùng khi hắn cúi đầu xuống ngậm lấy cánh môi non mềm ướt át của cậu cậu cũng im lặng đáp trả lại không chống đối. Đó chính là dấu hiệu cho tình yêu bắt đầu đơm quả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com