Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

52 : Thuỳ Trang bị thương em cũng xót

Bảo Anh rời khỏi cái ôm của Lan Ngọc, nhìn em một lúc thật lâu khiến em bối rối

Diệp Anh mở cửa bước vào làm cả hai chợt giật mình rồi thôi không nhìn nhau nữa

- Bảo Anh, em ra ngoài đi để chị xem lại tổng quát cho Ngọc

Nàng ta gật đầu rồi đi ra ngoài, chỉ là không ngờ đây là lần gặp cuối cùng của họ

Nàng ta hạ tone giọng mình xuống đến nỗi rất khó để nhận ra sự đau xót trong giọng nói

- Lan Ngọc, Diệp Anh...hai người phải hạnh phúc nhé....

Cả hai bối rối nhìn nàng ta, sao đột nhiên lại nói vậy? Có phải Bảo Anh gặp chuyện gì rồi không?

- Bảo Anh, em gặp chuyện gì sao?

Là Lan Ngọc lên tiếng nhưng lại bị Bảo Anh phũ nhận

- Đâu có...thôi hai chị nhớ giữ sức khoẻ nhe, em về luôn ạ

Bảo Anh xoay gót đi không quay đầu, nàng ta sợ mình sẽ bật khóc trước mặt cả hai

Lan Ngọc vội nhìn chị, thâm tâm em có chút rối ren liền nói với Diệp Anh

- Chị xem...có phải con bé giấu bọn mình chuyện gì không?

Diệp Anh nhún vai chịu thua, chị không biết nhưng nhìn vào cảm xúc và hành động của Bảo Anh thì chị tin là nàng ta đang giấu diếm chuyện gì đó

- Chị sẽ tìm hiểu thử

- Mong em ấy ổn...

Lan Ngọc gật gù

Bảo Anh ra khỏi cổng bệnh viện liền nhận được tin nhắn thúc giụt từ anh trai

" Về Mỹ!!! Chồng sắp cưới của em đang ở đây đợi em, nhớ đừng làm ba mẹ thất vọng, cuộc hôn nhân này vốn không có tình yêu...nhưng đây là số phận của anh em mình Anh à..."

Nàng ta ngước nhìn bầu trời trong xanh trước mặt...nhìn lại tấm ảnh duy nhất mình chụp cùng Lan Ngọc mà thở dài ngao ngán

" Xin lỗi...em không có can đảm mời chị đến cái đám cưới chết tiệt đó, tha thứ cho em nhé người em yêu... "

Nàng ta liền nhắn lại cho anh trai mình vài lời rồi về lại khách sạn thu dọn hành lí

" Em biết rồi, tầm tối nay chắc sẽ bay về kịp... "

Bảo Anh rời đi mang theo chút tiếc nuối của tuổi trẻ lưng chừng... em chưa hề mong muốn sinh ra trong gia đình thượng lưu...

Giàu có thì được gì chứ? Giàu có mà phải kết hôn với người em không yêu thì em không muốn...

---

Thuỳ Trang đang ở công ty lại đột nhiên đau đầu đến ngất xĩu, may mắn có Ngọc Huyền kịp thời đưa vào bệnh viện

Tỉnh lại liền thấy xung quanh toàn màu trắng khiến cô thoáng giật mình

- Trời ơi, chị có bị điên không? em cứ tưởng là chị chết tới nơi rồi, tự nhiên đùng một cái lại ngất xỉu giữa chừng...

Bị Ngọc Huyền mắng cho một tràng khiến cho cô không khỏi đau đầu...

- Huyền à, em có thể im lặng một chút được không? chị đau đầu đến ngất xỉu rồi mà em còn nói thêm nữa chắc chị nằm ở đây cả tháng luôn

Ngọc Huyền giơ tay thành nắm hù doạ cô khiến cô buồn cười, trông tếu không chịu được

- Cười cái khỉ!!!

Ai chọc là ẻm căng cực luôn...

- Chị nghỉ ngơi đi, em còn phải quay về xử lí mớ hỗn độn của chị

Thuỳ Trang gật đầu vội cảm ơn em

- Cảm ơn Huyền

- Vậy em đi đây

Ngọc Huyền rời đi cũng là lúc bác sĩ bước vào thăm khám lại tổng quát cho Thuỳ Trang

Xui xẻo thay lại gặp ngay Diệp Anh

Diệp Anh liếc Thuỳ Trang một cái làm cô sợ tuốt mồ hôi

- Cô làm việc quá sức nên đâm ra mệt mỏi, thiếu sức lực! Nghỉ ngơi vài ngày sẽ bình thường

Diệp Anh cầm bảng thông tin của cô mà lên tiếng, ghét thì ghét nhưng vẫn làm tròn trách nhiệm của mình

- Cảm ơn cậu...à Ngọc

- Em ấy ổn

Thuỳ Trang mỉm cười

- Vậy tốt rồi

Diệp Lâm Anh nhìn vào con người trước mặt đang nằm trên giường bệnh này, cảm thấy có lẽ bản thân chị cũng không nên quá khắt khe với chuyện tình cảm của Lan Ngọc và Thuỳ Trang như vậy! dù sao chị cũng chỉ là người ngoài cuộc chuyện tình cảm nên để cho Lan Ngọc tự giải quyết thì sẽ tốt hơn

- Có thật là cô không có chuyện gì với ChiPu không?

Nghe chị hỏi mình như vậy thì trên lắc đầu mạnh mẽ, kịch liệt phản ứng

- Tôi thề với cậu, ngoại trừ chuyện lo cô ta sẽ mất máu mà chết ra tôi không có một chút tình cảm gì với cô ta cả! tất cả tình cảm của tôi đều đặt hết trên người Lan Ngọc rồi

Diệp Anh nhìn vào đôi mắt Thuỳ Trang, không có sự lừa dối... đành thoả hiệp mà nhẹ giọng, vỗ vai cô vài cái lên tiếng

- Ừ chắc là vậy, tôi xin lỗi vì đã nổi nóng với cậu!Tôi có thể giúp cậu đến phòng bệnh của em ấy mỗi ngày thôi! còn chuyện hai người quay lại được hay không thì phải tùy thuộc vào thái độ và sự chân thành của cậu rồi

Thuỳ Trang nghe vậy mặt mài hớn hở mà vội nhảy xuống giường bệnh mà ôm chị cảm tạ

- Cảm ơn cậu Lâm Anh

- Ừ... thôi cậu nghỉ ngơi đi

Diệp Anh quy gót bỏ đi, liền quay xe đến phòng Lan Ngọc, căn phòng cách đó vài bước chân

- Diệp, chị về rồi đó hả?

Chị ngập ngừng lên tiếng, muốn nói giúp cô vài lời

- Thùy Trang ngất xỉu vào viện, phòng của cậu ta cách đây hai căn phòng, em có muốn đến thăm Trang không?

Lan Ngọc nghe cô vào viện thì lập tức đứng dậy, nói không lo là nói dối em liền chạy đến phòng của Thuỳ Trang

Đột nhiên nhìn thấy em khiến cô không khỏi tưởng đây là mơ, giọng em lên tiếng, em chạy đến đánh vào ngực cô

- Đồ ngốc...sao chị vào viện mãi thế, sức khoẻ không tốt mà cứ bỏ bữa là sao???

Thuỳ Trang mỉm cười xoa đầu em, còn ôm em vào lòng mình mà xoa dịu

- Chị không sao...bé đến thăm là chị hết bệnh liền

Diệp Anh thở dài bỏ đi, trả lại họ không gian riêng tư

- Chị là đồ đại ngốc!!!

Lan Ngọc ôm lấy Thuỳ Trang, tận hưởng cái ôm từ cô

- Ừm, ngốc nên mới làm em tổn thương, ngốc nên mới khiến em đau lòng! Ngọc...chị xin lỗi bé

Thuỳ Trang mười phần ôn nhu đều dành cho Lan Ngọc, giờ đây chỉ có em trong tầm mắt cô

- Chị đừng nói nữa...

- Bé, chị thương em, yêu em hơn cả chính mình...em có thể hận chị, ghét chị! Nhưng xin em đừng làm mình bị thương, chị sẽ đau lòng đến chết mất...

Lan Ngọc đánh vào người cô, Thuỳ Trang không phản kháng mặc cho em muốn làm gì cũng được, có em ở đây là đủ rồi...

- Thuỳ Trang mà bị thương em cũng rất xót...

Cô bật cười khi em nói thế, bản thân có chút không kiềm được mà hôn vào môi em

Lan Ngọc không từ chối, em nhớ Thuỳ Trang đến phát điên, nhớ từng cái ôm từng cái hôn của cô! Dù nói hận cô nhưng trong lòng em...không ai có thể thay thế Thuỳ Trang

Trong lòng cả hai, đối phương chính là mảnh ghép duy nhất mà họ tìm kiếm...

Nụ hôn của họ kéo dài đến khi Lan Ngọc hết hơi, buông nhau ra mà chẳng nói gì...Thuỳ Trang siết chặt cái ôm với em, bế em lên giường mà vỗ về âu yếm

- Bé...chị yêu em!

- Em biết

Lan Ngọc ôm lấy Thuỳ Trang, dần chìm vào giấc ngủ

Thấy em ngủ ngon như vậy Thuỳ Trang cũng chỉ biết nương theo, ai bảo cô yêu em nhiều thế...dù em làm gì cũng thấy đáng yêu

Lan Ngọc ngủ ngon nhé, chị sẽ không để ai làm em tổn thương nữa đâu bạn nhỏ của chị

- end chap -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com