Khi Lạc Lạc xuyên về trước lúc Thẩm Văn Lang truy vợ (2)
...
Ánh mắt Cao Đồ cúi thấp xuống, vẫn như cũ là một bộ dáng yên tĩnh, chỉ là trên mặt không có chút huyết sắc, áo sơ mi bị nhóc con cọ đến hơi nhăn, y cũng không thèm vuốt, tay thả xuống bên người khẽ run, nhìn Thẩm Văn Lang từng bước từng bước tới gần, thân thể của y cứng đờ lui về phía sau, thẳng đến khi sau lưng đụng phải ghế dựa mềm, mới lảo đảo ngã ngồi lên trên.
Y chật vật muốn đứng dậy, mùi hương hoa diên vĩ đột nhiên nồng đậm, Cao Đồ hốt hoảng ngẩng đầu lên, liền bắt gặp Thẩm Văn Lang đã tới gần.
Alpha dễ như trở bàn tay cầm cổ tay y, đem y nhấn lại ghế dựa mềm.
Thẩm Văn Lang khẽ nhíu mày, trong mắt không có không vui cũng không có phẫn nộ, tựa hồ như muốn xác minh cái gì đó, chóp mũi của hắn chậm rãi xích lại gần dưới gáy người nọ.
"Thẩm tổng... người..."
Cao Đồ muốn giãy dụa nhưng lại càng bị nắm chặt hơn, Alpha cấp S áp bức phóng tính tin tức tố như có như không tiết ra ba phần, y liền toàn thân mồ hôi lạnh, không thể động đậy.
"Đừng nhúc nhích."
Thẩm Văn Lang nhẹ nhàng rơi xuống ba chữ này, ngay sau đó...
Hắn trông thấy Cao Đồ che giấu tuyến thể đằng sau cổ áo.
Thẩm Văn Lang rốt cuộc biết, nguyên lai Cao Đồ thỉnh thoảng phát ra tin tức tố hương cây xô thơm, không phải tới từ Omega của y, mà là...
Cao Đồ chính là Omega.
Thẩm Văn Lang rủ mắt xuống phần gáy, nhìn thấy tuyến thể Omega của y, đầu lông mày của hắn càng nhíu chặt.
Sưng đỏ, bầm tím, lớp da mỏng manh, chi chít những vết thương do kim tiêm.
Thẩm Văn Lang nghĩ mãi mà không rõ, Cao Đồ làm sao lại đem mình biến thành cái dạng này.
"Thật xin lỗi, Thẩm tổng."
Thừa dịp Thẩm Văn Lang ngây người, Cao Đồ vậy mà tránh được hắn trói buộc, y cắn răng gian nan đứng dậy, thái dương bị mồ hôi lạnh chảy ướt nhẹp, vành mắt có chút phiếm hồng, y đưa tay đẩy nhẹ gọng kính, cực nhanh liếc mắt nhìn Thẩm Văn Lang, lại cực nhanh cúi đầu, thanh âm phát ra cũng cực nhanh.
"Thật có lỗi giấu anh thời gian dài như vậy, tôi đúng là Omega, tôi, tôi sẽ hướng phòng nhân sự nộp đơn từ chức, trước khi có thư ký mới đến, tôi sẽ tận lực không xuất hiện trước mặt anh, tôi..."
"Cậu chờ một chút."
Thẩm Văn Lang đầu đều muốn nổ, hắn nhấn lấy sống mũi một mặt không kiên nhẫn: "Từ chức? Ai cho phép cậu từ chức?"
Cao Đồ khẽ giật mình, thần sắc có mấy phần đắng chát: "Anh không phải ghét nhất Omega sao?"
Lời này cũng hỏi Thẩm Văn Lang đến sững sờ, đúng a, hắn không phải ghét nhất Omega sao? Bình thường nhìn thấy đều hận không thể nhượng bộ lui binh, làm sao mà Cao Đồ ở nơi này hắn ngược lại có thể tiếp nhận rồi?
Thẩm Văn Lang dừng một chút, chuyển hướng chủ đề: "Vừa rồi Lạc Lạc nói, cậu vì ở bên cạnh tôi mới giả vờ làm Beta, còn có thân thể của cậu là chuyện gì xảy ra?"
Cao Đồ trên mặt rốt cuộc trở về được mấy phần huyết sắc, qua thời gian mấy phút, tai liền nung đỏ.
Y tránh đi ánh mắt Thẩm Văn Lang, đầu rủ xuống, mi mắt run run, cả nửa ngày mới phát ra âm thanh.
"Không phải là bởi vì anh."
"Hửm?"
Cao Đồ chậm rãi thở ra một hơi, gian nan kéo ra một nụ cười, thấp giọng lặp lại: "Không phải là bởi vì anh."
"Cha tôi thích cờ bạc, trước khi mẹ rời đi có căn dặn, không thể để bại lộ việc tôi là Omega, nếu không..."
Y nhắm mắt, lấy lại tâm lý, mới có thể nói tiếp: "Nếu không... tôi sẽ bị hắn bán đến... loại địa phương kia để trả nợ đánh bạc."
Thẩm Văn Lang chỉ biết trong nhà y có chút khó khăn, nhưng không nghĩ phức tạp tới vậy, hắn cố nén phẫn nộ cùng chua xót, hỏi: "Những cái này tại sao lại không nói?"
Cao Đồ giương mắt nhìn hắn, ôn hòa cười cười: "Anh đã giúp tôi rất nhiều rồi, không phải tất cả mọi chuyện đều nhất định phải phiền phức anh."
"Làm Beta hơn hai mươi năm, kỳ thật đều là do chính tôi lựa chọn, anh không có liên quan, chỉ là anh trùng hợp cũng không thích Omega, cho nên anh không cần..."
"Vậy thân thể cậu là chuyện gì xảy ra?"
Thẩm Văn Lang không kiên nhẫn ngắt lời hắn, "Lạc Lạc nói cậu thân thể không tốt, là bởi vì cái gì?"
Hầu kết Cao Đồ nhẹ nhàng nhúc nhích qua một cái, y không nghĩ sẽ để Thẩm Văn Lang biết được những điều này, nhưng y không có cách nào nói dối Thẩm Văn Lang.
"Vì ngụy trang thân phận Omega, tôi nhất định phải định kỳ tiêm thuốc ức chế, làm trái lại phản ứng sinh lý nên..."
Y nhẹ nhàng hít một hơi, lại thở phào đến cuối cùng mới cười thở dài nói: "Tôi bị chứng rối loạn pheromone."
Tựa hồ là sợ Thẩm Văn Lang lo lắng, y vội vàng bổ sung: "Kỳ thật cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là thỉnh thoảng sẽ đau nhức, uống thuốc giảm đau liền tốt."
Thẩm Văn Lang không nói gì, văn phòng trong lúc nhất thời chỉ có thể nghe thấy tiếng hắn thở hỗn hển.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Cao Đồ mặt tái nhợt, thần sắc hiển nhiên phẫn nộ tới cực điểm, ngữ khí lại là cưỡng chế bình tĩnh.
"Cao Đồ" Thẩm Văn Lang nhẹ giọng gọi y, "Cậu coi tôi là đồ đần sao? Cậu khinh tôi không có kiến thức về phản ứng sinh lý sao? Cậu khinh tôi không biết lạm dụng thuốc ức chế là gì à? Còn có chứng rối loạn pheromone là cái gì? Cậu nghĩ tôi không biết chắc?"
Hắn nói xong lời cuối cùng liền không đè nén được tâm tình của mình, Alpha cấp S vô thức phóng tin tức tố, đem Cao Đồ làm cho lui về sau lảo đảo hai bước, run rẩy chống đỡ tường mới miễn cưỡng đứng vững.
Thẩm Văn Lang bỗng nhiên đứng dậy, hai ba bước đi đến trước mặt Cao Đồ, đỡ lấy bờ vai của y ép buộc y nhìn hắn.
Alpha luôn luôn tràn đầy lạnh buốt trong mắt hiện tại chỉ có...
Chỉ có Cao Đồ cách gần như vậy cũng không thấy rõ cảm xúc.
"Cậu có phải hay không là đồ ngốc hả Cao Đồ?" Thẩm Văn Lang hỏi: "Cậu không thương bản thân sao? Cậu không sợ chết ư?"
Cao Đồ thất thần nhìn qua, Alpha trước mắt hơi không khống chế được cảm xúc, y nhìn quen Thẩm Văn Lang trào phúng cùng cay nghiệt, đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng phẫn nộ của hắn, thật ra Thẩm Văn Lang đối với y cũng sẽ toát ra dạng cảm xúc kịch liệt này sao?
Cao Đồ vừa định trả lời, đau đớn kịch liệt từ sau tuyến thể nổ tung, lập tức cơn đau từ thần kinh cấp tốc lan đến toàn thân, con ngươi của y bỗng nhiên thít chặt, mồ hôi lạnh nháy mắt thẩm thấu áo sơ mi.
Vừa rồi Thẩm Văn Lang thả tin tức tố kích thích, thân thể y gần như sụp đổ.
"Aaa..."
Cao Đồ phát ra một tiếng khàn khàn nghẹn ngào, hai chân mềm nhũn liền muốn ngã quỵ.
"Cao Đồ?"
Thẩm Văn Lang cuống quýt tiếp được y mềm nhũn cả thân thể, có chút luống cuống bởi vì y kịch liệt thống khổ cùng run rẩy, hắn vội vã: "Cậu, cậu làm sao rồi? Cao Đồ? Tôi nên làm như thế nào?"
Thân thể của y triệt để mất khống chế, pheromone Omega nồng đậm mãnh liệt phóng thích, chỉ vỏn vẹn hai ba phút, trong văn phòng liền tràn đầy mùi cây xô thơm trong veo.
Thẩm Văn Lang căn bản không để ý việc hắn ghét nhất mùi hương Omega, trong lòng hắn giờ phút này đều là dáng vẻ tái nhợt suy yếu của Omega, lúc này đây hắn bỗng nhiên ý thức được, Cao Đồ với hắn mà nói, càng quan trọng hơn so với tưởng tượng.
Cao Đồ đau đến trước mắt lúc sáng lúc tối, nhưng vẫn là một bộ dáng ráng chống đỡ nâng lên cánh tay run rẩy: "Dùng... Thuốc giảm đau..."
Thẩm Văn Lang triệt để nổ tung: "Thuốc giảm đau cái rắm!"
Hắn một tay ôm ngang Cao Đồ lên, sải bước đi hướng phòng nghỉ, Cao Đồ còn không có kịp phản ứng, liền nhẹ nhàng bị đặt ở trên giường phòng nghỉ.
Nhiều năm qua thói quen cùng vô ý thức phản ứng muốn y lập tức đứng dậy, nhưng thân thể suy yếu không cho y tự điều khiển, Cao Đồ cắn răng cũng không thể để cho mình bị Thẩm Văn Lang ôm ấp.
"Làm loạn cái gì?"
Thẩm Văn Lang hai ba lần liền cởi xuống âu phục cùng áo khoác trên người hắn, hắn quỳ một gối xuống tại bên giường, đưa tay liền muốn cởi cúc áo sơ mi của Cao Đồ.
"Anh..."
Cao Đồ tràn đầy mồ hôi lạnh lấy tay che cổ áo, giương mắt kinh ngạc nhìn hắn.
Thẩm Văn Lang không có kiên nhẫn tốt như vậy, lập tức hất tay y ra, lại tiếp tục cởi áo sơ mi, lộ ra phần gáy vô cùng thê thảm của Omega, do dự trong nháy mắt.
"Nhịn một chút."
Cao Đồ mơ hồ nghe thấy Thẩm Văn Lang nói như vậy, một giây sau, răng nanh bén nhọn đâm rách tuyến thể sưng đỏ. Cao Đồ toàn thân run rẩy kịch liệt, mùi hương hoa diên vĩ quen thuộc lập tức như hồng thủy mãnh liệt xâm lấn thân thể của y, lại cùng với mùi hương hỗn loạn của cây xô thơm dây dưa giao hòa.
Đau đớn kịch liệt dần dần tiêu tán, thân thể tựa hồ thả lỏng chưa từng có, thần kinh một mực căng thẳng cũng theo cảm giác an toàn mà dần dần tan biến.
Cao Đồ mí mắt càng ngày càng nặng, ý thức cuối cùng trước khi thiếp đi, y cảm giác được Thẩm Văn Lang nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
"Ngủ một lát, tôi ở đây."
...
Khi Hoa Vịnh mang theo Lạc Lạc đã ăn uống no đủ trở về, chính là nhìn thấy trước mắt một màn này...
Thẩm Văn Lang ngồi bên giường trong phòng nghỉ xem văn kiện, đèn phòng ngủ u ám, hắn lại như không có để ý. Trên giường, thư ký Cao tư thế co quắp, tóc đen mềm mềm che trước trán, người đã ngủ say.
"Ba nh..."
Lạc Lạc vừa lên tiếng liền bị Hoa Vịnh một tay bịt miệng kéo trở về: "Suỵt... không nhìn thấy ba nhỏ đang ngủ sao?"
Thẩm Văn Lang nghe thấy động tĩnh nhíu mày nhìn sang, có lẽ là sợ đánh thức Cao Đồ, hắn đứng dậy động tác rất nhẹ, vẫn không quên kéo chăn lại cho y.
Hắn bước ra đóng lại cửa phòng nghỉ ngơi, xoay người bế Lạc Lạc đang lao đến, có chút mệt mỏi hỏi Hoa Vịnh: "Dẫn nó đi chỗ nào chơi rồi?"
Hoa Vịnh một mặt thoả mãn hướng Lạc Lạc làm mặt quỷ, đối với Thẩm Văn Lang lại lập tức mặt không biểu tình.
"Lạc Lạc kể cho tôi rất... nhiều chuyện sau đó, trời ạ... tôi quả nhiên vẫn là cùng anh Thịnh ở cùng một chỗ, mà anh ấy lại siêu... yêu tôi, anh ấy một Alpha thế mà thật sự sẽ vì tôi sinh con, tôi nghe đến đó quả thực muốn cảm động đến..."
"Nhưng cậu không phải vốn là tính toán như vậy sao?"
Thẩm Văn Lang mặt không thay đổi ngắt lời hắn, đồng thời không quên che lỗ tai Lạc Lạc: "Lừa hắn, ngủ cùng hắn, để hắn sinh con cho cậu."
"Thẩm Văn Lang" Hoa Vịnh nhẹ giọng kêu tên của hắn, thanh âm rất ôn nhu nhưng ánh mắt lại như muốn giết người, "Cậu nói thêm một câu nữa, tôi sẽ để cho cậu cả một đời không theo đuổi được thư ký Cao nha."
Thẩm Văn Lang cười nhạo: "Ai muốn theo đuổi hắn chứ."
Hoa Vịnh nhẹ nhàng hít hà trong không khí mùi hương hoa diên vĩ cùng cây xô thơm quấn nhau, một câu cũng không nói, chỉ cười như không cười nhìn chằm chằm Thẩm Văn Lang.
Thẩm Văn Lang liếc hắn một cái, khoát tay liền đuổi người: "Đi đi đi, nhanh đi tìm Thịnh tiên sinh của ngươi đi."
———
CÒN TIẾP
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com